Khát vọng trở về - Chương 236: Flone thu thập đàn em - Phần 2


'Có vẻ cũng không nguy hiểm'

Seol Jihu kích hoạt Cửu Nhãn để kiểm tra. Sau khi quan sát màu sắc của tòa nhà, cậu quyết định bước vào trong.

Cứ đi vòng quanh nhà mãi cũng kỳ. Và quan trọng hơn, cậu bắt đầu lo lắng cho Flone.

Kéttttt

Một tiếng kẽo kẹt ghê rợn vang lên, khi Seol mở cánh cửa phủ đầy bụi. Ngay lúc cánh cửa đóng lại sau lưng Seol, cậu bỗng thấy mắt mình tối sầm.

Thật kỳ lạ.

Dù bên ngoài đang nắng tưng bừng, và căn nhà có nhiều cửa sổ, nhưng bên trong tối thui.

Chưa hết.

Một cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp căn phòng. Dù đang ở trong nhà, nhưng Seol có cảm giác giống như đang ngồi trong một túp lều giữa đêm đông lạnh giá.

"Khụ! Khụ."

Bụi bặm trôi nổi trong không khí khiến Seol Jihu ho lụ khụ. Đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cậu vội vận mana luân chuyển trong cơ thể.

Dù có ma thật, thì cũng chỉ là một linh hồn xấu xa.

Cậu đã có Tinh hoa của Soma, thứ năng lượng chuyên dụng để trừ tà, thì có gì phải sợ?

Sau khi đưa mana trừ tà lưu thông khắp cơ thể, Seol Jihu chậm rãi tiến về phía trước.

Kẽo cà kẽo kẹt

Mỗi khi cậu bước chân, âm thanh rùng rợn lại vang lên khắp nơi.

'Thật kỳ lạ... Hết sức kỳ lạ."

Từ khi bước vào, Seol đã cảm thấy khó chịu. Và cảm giác này càng ngày càng mạnh mẽ.

Không khí u ám và ẩm ướt đến nỗi, hít thở cũng khó chịu. Và những tia tà khí độc ác lan tỏa trong không gian, liên tục tấn công các giác quan của cậu.

Như thể có kẻ nào đang nhìn chằm chằm vào lưng cậu.

Như thể một bóng ma ở đâu đó sẵn sàng nhảy xổ vào cậu.

Seol Jihu cắn môi và tự nhủ: 

"Ngôi nhà này... không thể ở được".

Khi Seol nhìn quanh nơi này và định quay lưng bỏ ra ngoài, cậu chợt thấy một cầu thang dẫn lên tầng hai.

Và khi Seol Jihu đang quan sát cái lan can

"!"

Cậu giật mình dừng bước.

Một cơn ớn lạnh rùng rợn chạy dọc sống lưng cậu.

Cảm giác ghê rợn đến mức cậu cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Có một cái gì đó...

Trên cầu thang là một thứ gì đó trông giống con người. Nhưng đó chắc chắn không phải là người.

Seol Jihu siết chặt Thần Thương Tinh Khiết. Hiện tại cậu chưa thể vận dụng sức mạnh của nó, nhưng cậu vẫn còn mana trừ tà đang lưu thông trong cơ thể.

Khoảnh khắc cậu cầm thương lên thủ thế...

Hai mắt Seol Jihu mở to như hai con ốc nhồi.

"Éc!!"

Seol gần như hét lên. Cậu đã nhìn rõ "thứ" đang ngồi ở trên cầu thang dẫn lên tầng hai.

Đó là một bóng đen hình người với mái tóc rũ xuống.
Hai mắt của "nó" bị khâu lại với nhau một cách thô bạo, mũi của nó đang loét ra, và thậm chí miệng của nó cũng bị khâu kín. 

Không, không phải nó đang ngồi. Nó đang quỳ ở cầu thang, và cánh tay của nó giơ lên.

"?"

Seol Jihu liên tục chớp mắt.

Sao nó lại quỳ và giơ tay như thế? Như một đứa trẻ đang bị phạt vậy.

Khi Seol Jihu còn đang ngơ ngác quan sát...

"Chát!"

Âm thanh nặng nề của một cái tát vang lên. Cú đánh mạnh đến nỗi làm khuôn mặt của "nó" xoay tròn.

"Mày điên à, con ranh này?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Ngước mắt lên cao hơn một chút, cuối cùng Seol Jihu đã nhìn thấy Flone.

"Mày mất trí rồi đúng không?"

Flone đã chuyển sang hình thái vật chất hóa, và nhìn chằm chằm vào con ma.

"Nhãi ranh, mày tưởng làm ma là chuyện đùa à? Huh?"

Con ma đang quỳ run lẩy bẩy sau mỗi câu quát tháo của Flone.

"Trời ơi! Thật không thể tin được."

Flone tiếp tục nói với giọng dạy đời.

"Được rồi, được rồi. Nói chụy nghe. Mày làm ma bao lâu rồi?"

"Vài chục năm? Một trăm năm? Có thế thôi mà cũng ra vẻ bố đời hả?"

"À, mẹ kiếp, dám ngó lơ chụy à?"

"Giỏi lắm nhóc con, mày dám coi thường câu chuyện của chụy à?!"

Con ma điên cuồng lắc đầu.

"Mày thấy chụy xin xắn dịu hiền nên khinh chụy đúng không?"

"Á à. Hay là mày coi thường chụy vì chụy bị nhốt suốt mấy trăm năm và không làm được gì?"

Seol Jihu thẫn thờ nhìn lên. Lần đầu tiên cậu thấy một con ma hoảng hốt vì bị vu oan.

"Mày định bơ chụy đúng không? Ma đ** gì mà vô liêm sỉ thế? Nhìn thẳng vào mắt chụy đây này!"

Với vẻ lúng túng, con ma run run ngẩng đầu lên. Sau đó…

"A, đcm con nhãi này! Mày lườm ai đấy? Mày định thái độ với chụy à?"

Thấy Flone giơ tay lên, nó vội vàng cúi đầu xuống lần nữa. Con ma thực sự sợ hãi và khóc lóc thảm thiết.

"Ồ! Mày biết khóc cơ à? Ô kìa, ra nước mắt thật kìa! Ảo diệu vl! Này này, ngẩng mặt lên xem nào!"

"Bình tĩnh. Thoải mái nào, tươi tỉnh lên. Thế, thế!"

"Ơ con ranh này, mày điếc à?"

"Lăn qua trái! Lăn sang phải. Bò sang trái! Bò sang phải! Bò về phía trước, bò về phía sau!"

Thump, thump, bang, bang!

Flone đưa ra mệnh lệnh và con ma ngoan ngoãn làm theo.

Đây là một cảnh tượng kỳ lạ đến nỗi Seol không ngậm được mồm.

Cuối cùng, sau vài phút, con ma nằm bẹp ra và thở hồng hộc. Nó nức nở khóc và nhìn lên Flone.

"Hức, hức!"

Nghe nó nói gì đó, Flone khoanh tay và cúi người xuống.

"Gì? Mày định xin lỗi hả? Mày muốn ngoan ngoãn đi chỗ khác?"

Flone khịt mũi.

Nhét cả hai tay vào trong túi, cô hỏi với giọng ngạo nghễ.

"Xin lỗi có giúp mày thoát kiếp làm ma không?"

"Hức, hức!"

"Wow, thế cơ đấy. Ở đây lại còn có địa vị vai vế rõ ràng cơ à?"

Flone vươn vai và lắc lư cái đầu. Sau khi khởi động, cô đá vào mông con ma.

"Đứng dậy. Còn có những đứa khác ở đây, phải không?"

"Đứng dậy và nghe cho kỹ đây".

"Tất cả đồng bọn của mày. Lôi chúng ra đây".

"Mày có 30 giây. Sau 30 giây, nếu mày không lôi cổ chúng ra, chụy sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục thật sự. Nghe rõ chưa?"

Sau đó...

"Bắt đầu!"

Ngay khi Flone lên tiếng, con ma giật nảy người.

Nó vội vã bò trên tường như một con nhện, Seol Jihu chắc chắn rằng nó đang điên cuồng cố gắng thực hiện mệnh lệnh của Flone.

"Huh!? Sao anh lại ở đây?"

Phát hiện ra Seol Jihu, Flone bay xuống cầu thang, uyển chuyển như một dòng nước. Hào quang tàn độc của cô đã biến mất không một dấu vết, thay vào đó là bộ dạng của một cô bé ngây thơ.

"Anh vào đây từ bao giờ??"

Cô ôm eo Seol Jihu và nũng nịu. Trong khi đó, Seol Jihu vẫn không ngậm được mồm, và bật ra một tiếng cười khô khốc.

"Mới... mới nãy thôi. Tôi hơi lo vì không thấy cô ra ngoài.

"Ah, ra vậy!"

"Cô vẫn ổn chứ?"

"Tất nhiên! Có vài con ma ở đây, nhưng không có gì phải lo đâu ~ So với những hồn ma trong Hiến Tế Lâu, lũ này chỉ là đám nhãi con thôi!"

Flone trả lời bằng một giọng trong trẻo, rồi ngượng ngùng cắn móng tay.

"Thật ra thì... ban đầu em đã cố gắng tử tế với tụi nó, nhưng mấy đứa láo toét cố tình cà khịa em. Nên là, em vô ý để lộ bản chất..."

'Bản chất?'

Có thật không?

Cậu biết Flone đã đóng kịch trước mặt đồng đội của cậu, nhưng không lẽ cô ấy cũng đang diễn trước mặt Seol ư??

Nghĩa là, bộ mặt thật của Flone, chính là hào quang đáng sợ ban nãy??

Trong khi Seol suy nghĩ mông lung, Flone cậu ra ngoài.

"Được rồi, được rồi. Anh ra ngoài đi. Em dạy dỗ bọn chúng một lúc đã!"

Seol cảm thấy rằng cô muốn đuổi mình đi cho rảnh nợ. Nhưng cậu ngoan ngoãn nghe theo ý cô mà không nói một lời nào.

Sau khi bước ra khỏi cửa và dựa lưng vào tường, cơ thể cậu mới run lên.

Giờ thì cậu đã hiểu.

Khi còn sống, Flone không phải là một đóa hoa của giới quý tộc.

'Cô ấy chắc chắn là một nữ gangster của giới quý tộc'.

Nghĩ đến điều đó, Seol Jihu gật gù và thở hổn hển trong sợ hãi.

---

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

10 Comments:

  1. Lướt cái hết luôn nghĩ ló chán =((

    ReplyDelete
  2. Vlin chị đại Flone =))

    ReplyDelete
  3. Cố tình cắt cử 2 ngày ko vô để dành ai dè đọc trong 10p hic hic...m

    ReplyDelete
  4. cuối cùng bên main trừ vợ cả và vợ hai ra (seohwa và seo jihun) thì toàn phải mấy đứa gangster 😂😂😂😂

    ReplyDelete
  5. Tội mấy đứa kia gê gặg chụy cdaij

    ReplyDelete
  6. Mấy trăm năm mới có cơ cơ hội quay lại nghề cũ ma....Gangter mới chịu

    ReplyDelete
  7. Haizz, tự dưng mua căn nhà đc tặng thêm vài bà nội trợ ma sức mạnh khủng.:)))

    ReplyDelete