Khát vọng trở về - Chương 224: Nước mắt của công chúa - Phần 2


Có hai lý do khiến người Trái Đất thích dùng kho lưu trữ của Đền thờ.

Thứ nhất là an toàn, và thứ hai là tiện ích.

Vật phẩm được lưu trong không gian thứ nguyên của Thần, nên họ cất ở đền nào cũng được, miễn là cùng thành phố. Ví dụ, họ có thể cất vật phẩm trong đền của Luxuria, rồi lấy vật phẩm từ đền thờ Gula.

"...Whew."

Seol Jihu cười rạng rỡ sau khi bỏ túi đồ vào hộp lưu trữ. Chỉ cần nhìn vào cái túi là cậu thấy hạnh phúc rồi.

Thay vì rời khỏi ngôi đền ngay lập tức cậu tiến sâu hơn vào bên trong. Sau đó, cậu ta cúi đầu trước bức tượng đá.

Để bắt đầu ấp trứng.

Tuy nhiên, Gula đã đưa ra một lời khuyên bất ngờ.

[Hãy chờ vài ngày để gặp Luxuria.]

'Sao ạ?'

[Luxuria là chị em sinh đôi của nữ thần Castitas. Có lẽ cô ấy sẽ cung cấp cho con một số thông tin chính xác hơn.]

’C-con có thể đi ngay bây giờ không?'

Seol Jihu hào hứng hỏi.

[Luxuria đang đi nghỉ dưỡng rồi. Ráng đợi vài ngày đi]

(Edit: Thần mà cũng đi nghỉ dưỡng nữa :v)

Gula đang yêu cầu cậu bình tĩnh đợi thêm vài ngày. Chà cậu vừa gặp một người đã đợi hàng trăm năm, vậy tại sao cậu lại không chờ được vài ngày?

[Nếu là chuyện về cây thương đó, chúng ta có khá nhiều điều để nói đấy. Fufufufu.]

Cô ấy cười lớn.

Seol cúi đầu đồng ý rồi quay lại.

[Và...]

Seol khựng lại khi nghe thấy giọng nói của Gula.

[Hãy cố gắng giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa. Chiếm lấy cô bé đó, hoặc làm gì đó để "đánh dấu chủ quyền" đi nào]

‘?'

[Ta nói với con rồi mà. Tương lai bắt đầu thay đổi.]

Seol Jihu nhớ điều đó. Nhưng…

[Nhờ nỗ lực của con, đứa trẻ đó cũng nhận được một tương lai mới mẻ.]

[Nếu người đó là lá chắn ngăn chặn bóng tối, thì đứa trẻ đó sẽ trở thành cánh tay trái quý giá của con trong tương lai.]

Seol chưa rõ "người đó" là ai, nhưng cậu đoán được "đứa trẻ" đó là ai.

[Có mục tiêu rõ ràng, cũng là chuyện tốt. Nhưng mà đừng quá lạnh lùng như thế]

Seol Jihu mỉm cười cay đắng trước lời khuyên của Gula.

*

Các thành viên của đội thám hiểm, ngoại trừ Maria, Teresa và Hugo, đang đợi bên ngoài. Vì lý do nào đó, Chohong và Phi Sora có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.

"Ừm, xin lỗi nhé, tôi muốn quay lại lần nữa."

"Chờ... chờ tôi với!."

Hai cô nàng dắt tay nhau và chạy đến đền thờ.

Seol Jihu cười khúc khích.

Đó chỉ là tâm lý bình thường của con người. Khi đột nhiên có rất nhiều tiền, họ sẽ cảm thấy như một giấc mơ, thậm chí không tin vào mắt mình.

Giống như mấy người trúng xổ số độc đắc, họ có thể dành cả ngày để ngắm tài khoản ngân hàng.

"Cậu không cất mọi thứ vào kho à?"

Kazuki vừa hỏi vừa chỉ vào cái túi trên lưng Seol Jihu.

Seol Jihu mỉm cười.

"Tôi sẽ mang chỗ này đi ngay".

Kazuki dực nhớ ra ý định của Seol Jihu, khi cậu ta đòi lấy hết lễ vật. Anh gật đầu.

"Cậu không tiếc sao? Bán mấy thứ đó được nhiều tiền lắm đấy".

"... Tôi biết anh muốn nói đùa, nhưng chuyện này không hay ho gì đâu".

"... Chà, xin lỗi nhé." - Kazuki bẽn lẽn cười, khi nhận thấy Seol Jihu đang cực kỳ nghiêm túc. Sau đó, anh ta yêu cầu đi cùng, nói rằng anh ta muốn chào hỏi Seo Yuhui vài lời.

Seol Jihu nhanh chóng đồng ý.

Họ đợi Chohong và Phi Sora đi ra, rồi mới quay lại văn phòng Carpe Diem.

Nhưng mà...

Vừa bước xuống cầu thang, Chohong lại vò đầu bứt tai.

"...Agh, khỉ thật! Chờ tý, tôi đi xem thêm một lần nữa."

"Tôi cũng vậy!"

Phi Sora và Chohong nhanh chóng chạy ngược lên đền.

"Tôi, tôi nữa!"

Ngay cả Marcel Ghionea cũng tham gia.

"Điên hết cả rồi!"

Seol Jihu giậm chân thình thịch xuống sàn và hét ầm lên.

*

Chohong và Phi Sora kiểm tra kho đồ thêm sáu lần nữa, rồi mới chịu về.

Seol Jihu bước đến tòa nhà phía đối diện văn phòng Carpe Diem và hét to.

"Noona! Yuhui Noona!"

Và anh gõ cửa thình thình.

lạch bạch! 

lạch bạch!

Seo Yuhui vội vã xách váy chạy ra. Cô sững sờ khi thấy Seol Jihu cười rạng rỡ.

"Em hư quá, làm noona hoảng hồn!"

Cô khẽ véo má Seol rồi dẫn mọi người vào trong.

Sau khi ngồi xuống, Seol Jihu lấy ra những món đồ mà cậu đã cất giữ cẩn thận.

Seo Yuhui hoàn toàn bất ngờ khi cô nhìn thấy những vật phẩm trong chiếc túi.

"Những cái này..."

Chất lượng của các lễ vật cực kỳ phi thường, nhưng sức mạnh thần thánh ẩn chứa trong đó còn đáng nể hơn. Những món đồ này có thể khôi phục sức mạnh của cô ấy lên cấp 3 hoặc thậm chí là giai đoạn đầu của cấp 4.

Dù có vung tiền tìm kiếm khắp vương đô Haramark, cô ấy cũng không thể tìm thấy những món đồ quý giá như thế này.

"Làm sao em kiếm được những món đồ quý giá như vậy???"

Seo Yuhui nhìn chằm chằm vào Seol Jihu với một ánh mắt bàng hoàng.

"Chúng... chúng rất giá trị".

"Ah, đừng ngại. Tất cả là của noona!"

Khi Seo Yuhui nhíu mày e ngại, Phi Sora hét lên một cách phấn khích và vỗ vai Seol Jihu.

"... Không sao, không sao đâu chị ơi! Chuyến này thu hoạch nhiều lắm, số đó không đáng kể đâu!"

"Yeah! Tất cả là nhờ cậu ấy! Auuu, Seol, tôi yêu cậu!"

Chohong cũng cười như một con điên và vò đầu Seol Jihu, cho đến khi tóc cậu rối tung lên.

Hai cô gái chọc ghẹo Seol Jihu như một đứa bé, trong khi Seo Yuhui ngây người nhìn cậu

"...Hmmm"

Cô ngập ngừng nói.

"Cảm ơn em. Chắc là vất vả lắm."

"Không, hoàn toàn không…"

Seol Jihu gãi đầu lúng túng.

Seo Yuhui lắc đầu.

"Vất vả lắm, phải không?"

Cô khẽ nói và dang hai tay ra. Đôi mắt Seol Jihu mở to.

'Chờ đã! Chuyển động đó!'

Seol nhận ra...

Cô đang mời cậu ngả vào vòng tay mình.

Cô đang cố gắng ôm lấy cậu như một phần thưởng cho những nỗ lực vừa qua.

Cơ thể cậu vặn vẹo. Chà, Seol Jihu khá miễn cưỡng.

Seol thực sự xấu hổ. Nếu cậu đang ngủ, mọi chuyện sẽ khác.

Nhưng bây giờ mọi người đang nhìn họ!

Ngay lúc đó, Seo Yuhui mở miệng với một nụ cười ngọt ngào.

"Nào, nào!".

"!"

Seol Jihu ngơ ngác. Cậu thực sự bối rối khi nhìn Seo Yuhui. Trong khi đó, cô ngước mắt lên và hỏi:

"Kìa, Jihu?"

Nhìn ánh mắt cô, rõ ràng cô đang muốn hỏi

'Không phải chính em muốn ôm noona sao?
Em đang định tỏ ra người lớn đấy à, cậu bé của chị?'

"Jihuuuu~"

Seo Yuhui dịu dàng gọi tên cậu. 

Chà, Seol Jihu đã không biết phải làm gì khi nghe giọng cô tha thiết.

Seo Yuhui nghiêng đầu.

"Em mệt lắm đúng không?"

'Oh phải, đó là một lý do hợp tình hợp lý!'

Cậu lí nhí và bước lại chỗ cô.

"No... Noona nói đúng! Em hơi mệt thật!"

Bỏ qua những ánh mắt săm soi sau lưng, Seol Jihu vội bước tới.

"Aiiiii~"

Vòng tay của Seo Yuhui chính là không gian tuyệt vời nhất trên thế giới. Cơ thể cậu dường như dịu lại.

Đây thực sự là một thiên đường trên Thiên đường.

‘Ah, thật tuyệt vời.'

Seo Yuhui cười rạng rỡ, khẽ xoa lưng "con thỏ" đang rúc vào tay cô.

Trong khi đó, Chohong và Phi Sora nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt chết lặng.

*

Sau khi "nạp năng lượng" từ Seo Yuhui, Seol Jihu vui vẻ trở lại văn phòng.

Cậu không thấy Jang Maldong và chị em Yi đâu cả. Dường như họ vẫn đang ở Cự Thạch Sơn.

Ngay khi Seol liên lạc với Jang Maldong qua tinh thể giao tiếp, ông vội lên tiếng.

"Con mới về à?"

"Vâng, con muốn báo cho lão sư rằng chúng con đã an toàn quay về".

"Vậy, chuyến đi hiệu quả chứ?"

"Da, con có một vài điều muốn thảo luận với lão sư!" - Seol Jihu vặn vẹo hai bàn tay - "Khi nào mọi người quay về?"

"Chúng ta sẽ quay lại nhanh thôi. Thực ra thì ta đã quay về văn phòng, rồi lại quay về núi".

"Huh? Tại sao?"

"... Vì Sungjin."

Jang Maldong cười cay đắng.

"Con chuột đó bị thương khá nặng nên phải về Haramark để điều trị khẩn cấp. Ta định cho nó nghỉ ngơi, nhưng nó khăng khăng đòi quay lại."

Jang Maldong tặc lưỡi.

"Thằng nhóc đó bướng bỉnh như một con bò. Không, ngay cả mấy con bò tót cũng không cứng đầu như nó".

Jang Maldong lắc đầu.

Seol Jihu lo lắng hỏi: "Chấn thương có nghiêm trọng không? Cơ thể cậu ta sao rồi?"

"Ổn rồi. Nó đang luyện tập chăm chỉ, y như con".

"Chà... con hy vọng thằng bé không cố gắng quá sức. Phải biết cân nhắc giới hạn của cơ thể trước khi nghĩ tới chuyện tập luyện".

"Tên ngốc này, con có tư cách để nói câu đó à? Fufufufu!" - Jang Maldong phá lên cười - "Vài ngày nữa chúng ta sẽ trở lại. Khi đó nói tiếp nhé".

"Vâng."

"À, khoan!" - Jang Maldong ngăn Seol Jihu lại, ngay khi cậu định ngắt kết nối.

"Cô bạn của con, Kim Hannah. Cô ấy là người mời con đến Thiên đường, phải không?"

Seol Jihu mở to mắt khi Jang Maldong nhắc đến Kim Hannah.

"Vâng. Kim Hannah sao ạ?"

"Cô ấy đã gọi cho con liên tục" - Jang Maldong bình tĩnh nói - "Lúc đầu, ta định bỏ qua, nhưng cô ấy gọi liên tục. Một lần, hai lần, ba lần!"

'Gì? cơ'

Đôi mắt Seol Jihu nheo lại.

"Lão sư có nhấc máy không?"

"Có. Vì tình hình có vẻ khẩn cấp. Xin lỗi con".

"Không, không sao ạ. Vậy chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cô ấy..."

Seol thực sự băn khoăn. Tại sao cậu lại không gọi được cho cô?

"ta không chắc. Cô ấy đang tìm con,, nhưng khi ta nói con đang đi thám hiểm, cô ấy chỉ gật đầu và cúp máy".

Sau khi nói xong Jang Maldong nhíu mày và mím môi.

"Trông cô ấy có vẻ phờ phạc".

"Sao ạ?"

"Không. Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là ta thấy cô ấy không ổn".

Jang Maldong lắc đầu.

"Hãy gọi cho cô ta ngay, nếu có thể..."

"Vâng."

"Cẩn thận nhé, ta sẽ gặp con sau".

Sau khi ông nói xong, cuộc gọi kết thúc.

Seol Jihu mím môi.

Kim Hannah gọi Seol, ngay khi cậu định thành lập một Hội. 

'Kim ơi Kim à, cô đen đủi quá'

"Nếu lần đó liên lạc được, mình sẽ rủ cô ấy tham gia cuộc thám hiểm."

Vừa lẩm bẩm, Seol Jihu vừa lục lọi ngăn kéo bàn và lấy ra tinh thể giao tiếp thích hợp. Sau đó, cậu chậm rãi đặt tay lên quả cầu pha lê.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 224 - Phần 2
Chương 224 - Phần 1

Chương 223

Chương 222

Chương 221

Chương 220

Chương 219

Chương 218 - Phần 2
Chương 218 - Phần 1

Chương 217

Chương 216

Chương 215 - Phần 2
Chương 215 - Phần 1

Chương 214

Chương 213 - Phần 2
Chương 213 - Phần 1

Chương 212

Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1


Chương 210
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

9 Comments:

  1. Cái tem đầu là của tao :))

    ReplyDelete
  2. Chuẩn bị nghe chửi sấp mặt

    ReplyDelete
  3. Hí hí hóng main đánh giấu lãnh thổ :)))))

    ReplyDelete
  4. Người đó với đứa trẻ là ai vậy

    ReplyDelete
  5. Đứa trẻ là con phượng hoàng mà sau này nở ra 1 con gà, còn người đó cis thể là bà cáo

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình nghĩ đứa bé là công chúa terresa. Rõ ràng trong tình huống này, main chỉ tỏ ra lạnh lùng vs công chúa
      [Hãy cố gắng giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa. Chiếm lấy cô bé đó, hoặc làm gì đó để "đánh dấu chủ quyền" đi nào]

      [Nếu người đó là lá chắn ngăn chặn bóng tối, thì đứa trẻ đó sẽ trở thành cánh tay trái quý giá của con trong tương lai.]

      [Có mục tiêu rõ ràng, cũng là chuyện tốt. Nhưng mà đừng quá lạnh lùng như thế]

      Delete
  6. Công chúa Cáo và Hoàng Tử Thỏ.

    ReplyDelete