Khát vọng trở về - Chương 218: Phù thủy của những giấc mơ - Phần 1

Nội thất của cung điện này nguy nga tráng lệ đến phi thường. Nền đá cẩm thạch sáng bóng được khắc nhiều chi tiết vàng ròng, và thậm chí các bệ cửa sổ cũng có viền vàng.

Chưa hết, khắp nơi trong cung điện, nơi nào cũng có những vật phẩm trang trí xa hoa. Điều đó khiến mọi người liên tưởng đến Cung điện Versailles của Pháp, được mệnh danh là vẻ đẹp kỳ diệu của tinh hoa nhân loại.

"Tôi rất vui vì mọi người thích tòa cung điện nghèo nàn này."

Một giọng nữ cao vút,  giống như tiếng chim sơn ca, vang lên trong tai mọi người, và đôi mắt của họ tự nhiên hướng về phía trước.

Ở cuối hành lang rộng lớn, có một ngai vàng uy nghi. Và ở đó, có một người phụ nữ từ từ đứng lên, đưa mắt mỉm cười nhìn đội thám hiểm.

Trông cô gái này khá mỏng manh và yếu đuối, dường như còn chưa cao tới 1 mét 50. Mái tóc xanh của cô ấy được vuốt ngược ra sau và buộc thành búi gọn gàng. Điều đó làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô ấy trở nên nổi bật hơn nữa.

Thật vậy, thay vì gọi đây là một người phụ nữ, đáng lẽ nên gọi cô ấy là một thiếu nữ thì đúng hơn.

Cạch! cạch!

Seol Jihu bàng hoàng khi nghe tiếng giày cao gót. Cô gái trẻ đang bước xuống cầu thang với những bước chân khiêm tốn, hai tay đặt trước bụng.

Khi cô đến gần, mọi người có thể nhìn rõ trang phục của cô. Phần thân trên là một chiếc váy màu đen theo phong cách gothic, bó sát cơ thể và làm nổi bật những đường cong quyến rũ của cô, còn phần thân dưới là một chiếc váy rộng hình chuông, kéo dài đến mắt cá chân.

"Cảm ơn các vị đã chấp nhận lời mời của tôi."

Sau khi xuống đến cầu thang, cô nhẹ nhàng nâng gấu váy lên và cúi chào một cách lịch sự.

"Chào mừng các vị đã đến với đền Mộng Ảo".

Cô đưa mắt nhìn cả đoàn thám hiểm.

Sau đó…

"Và hai vị là những cao thủ mà tôi chờ đợi".

Cô mỉm cười với Seol Jihu và Teresa. Nụ cười của cô ấy thật quyến rũ, và lập túc thu hút sự chú ý của mọi người.

Tuy nhiên, Seol Jihu vẫn đề cao cảnh giác. Mặc dù khóe miệng của cô gái trẻ cong lên thành một nụ cười, nhưng đôi đồng tử trong xanh như biển của cô ấy, vẫn lạnh lẽo như băng.

Bên cạnh đó, Seol Jihu cũng cảm thấy băn khoăn ngay khi bước vào nơi này. Một cô gái trẻ độc thân, sống một mình trong tòa cung điện lớn như vậy? Cậu cảm thấy mọi thứ sai quá sai.

"Phải rồi, tôi đã sơ suất. Cách tiếp đón này có vẻ chưa ổn lắm. Xin hãy tha thứ cho người phụ nữ ngốc nghếch này".

Seol Jihu hoàn toàn bị bất ngờ. Cậu ta chưa nói bất cứ điều gì, nhưng cô gái trẻ dường như đã đọc được suy nghĩ của cậu.

Đôi mắt cô nhẹ nhàng cong thành hình lưỡi liềm, và cô ấy giơ cả hai tay lên.

Chát!

Cô vỗ tay một cái, và thế là....

Turuturu ~!

Seol Jihu gần như ngã ngửa vì sốc. Không chỉ mình Seol mà tất cả mọi người trong đội thám hiểm đều choáng váng.

Chỉ trong nháy mắt, cung điện lập tức chật ních người. Họ đi vòng quanh đội thám hiểm, cùng nhau hát, chơi nhạc và ném những cánh hoa lên không trung.

"Chuyện nhỏ thôi, đừng trầm trồ."

Một tiếng cười khúc khích vang lên.

"Đây là thế giới trong tâm trí tôi".

Một giọng nói dịu dàng vang lên

"Vì đây là một thế giới trong mơ, nên mọi thứ tôi muốn đều trở thành sự thật."

Roselle khẽ búng tay, và mọi người biến mất ngay lập tức. Cung điện trở lại yên tĩnh như trước.

"Thế nào, các vị có thích màn biểu diễn chào mừng của tôi không?"

Cô nghiêng đầu khẽ hỏi.

Đừng nói là thích hay không, Seol Jihu thực sự đã cạn lời rồi. Cậu đã trải qua vô số điều kỳ ảo trên thiên đường, nhưng những gì diễn ra hôm nay là ảo diệu nhất.


"Và bây giờ."

Roselle vỗ tay lần nữa, và khung cảnh lại thay đổi.

Nơi họ đang đứng, hóa thành một khu vườn xinh đẹp.

Một chiếc bàn tròn màu trắng được đặt trước mặt họ, với những tách trà xinh xinh.

"Mặc dù hơi muộn một chút, nhưng tôi xin tự giới thiệu."

Cô gái nhẹ nhàng đặt tay lên ngực.

"Tên tôi là Roselle La Grazia."

Seol Jihu chỉ kịp thốt ra vài từ.

"Cô... cô chính là Phù thủy của những giấc mơ!"

"Vâng, người ta từng gọi tôi bằng biệt danh tầm thường đó".

Roselle mỉm cười rồi ngồi xuống chiếc ghế một cách thanh lịch. Sau đó, cô mở lòng bàn tay và chỉ vào những chiếc ghế khác.

"Xin mời ngồi."

Seol Jihu do dự một lúc, nhưng sau đó, cậu hạ quyết tâm.

Phù thủy của những giấc mơ đã thể hiện rằng cô là chủ nhân của nơi này, và là người đã mời họ.

Thế thì, họ cũng nên thể hiện sự tôn trọng với cô ấy.

"Cảm ơn cô!"

Khi Seol Jihu ngồi xuống, các đồng đội của cậu ta cũng lần lượt ngồi theo.

Tuy nhiên, sau cùng, còn thừa một chỗ trống.

"Cô gái trong mặt dây chuyền không định ngồi ư?"

Roselle nói với giọng mơ màng.

"!?"

'Cô ấy biết?'

Seol Jihu vội đỡ lời.

"Ah, cô ấy không thích gặp người lạ. Cô ấy hơi nhút nhát, nên...".

Roselle tỏ vẻ ngạc nhiên.


"Huh? Cô con gái đáng kính của gia tộc Rothschear mà nhút nhát ư?"

"..."

"Tôi hiểu rồi. Tôi đang định nói vài thứ với cô ấy..."

Ngay khi cô đặt tay lên bàn với vẻ mặt hơi thất vọng

"Ông tôi có đến đây không?" - Flone vội thò đầu ra và hỏi.

Roselle không nói bất cứ điều gì. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền với một nụ cười trên môi.

"À, ừm..."

Flone lắp bắp. Cô ngập ngừng một lát ròi tiếp tục.

"Xin lỗi, tôi hơi vô ý thức một chút..."

Flone nói với một phong cách lịch lãm, hoàn toàn khác với lúc bình thường.

"Không, không sao!"

Roselle vẫn mỉm cười.

"Cả cô và tôi đều đã chết. Không cần phải giữ những phong tục từ thời chúng ta còn sống, cách đây mấy trăm năm".

[...]

"Với lại, tôi nghe nói rằng cô con gái út của gia tộc Rothschear là một cô nàng tomboy được nuông chiều..."

[!]

'Nuông chiều?? Tomboy?'

Seol ngơ ngác. Trong khi đó, mặt dây chuyền rung chuyển như một con cá mắc cạn. Roselle bật cười, nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền như thể đang xem một cảnh tượng hài hước.

Sau đó, cô hắng giọng.

"Vâng, gia chủ nhà Rothschear thực sự đã đến thăm đền Mộng Ảo. Ông ấy biết rằng mình đang bị đưa vào tầm ngắm của gã Hoàng đế tham lam, nên ông ấy nhờ tôi cất giữ một phần gia tài của nhà Rothschear. Mặc dù điều này đã xảy ra hàng trăm năm trước, nhưng tôi nhớ rất rõ."

Seol Jihu để ý thấy ánh mắt Roselle tỏa ra một chút sát khí, khi cô nhắc đến Hoàng đế.

"Thành thật mà nói, tôi không thích gia tộc 'Ngọn giáo của Đế chế' lắm đâu. Nhưng vì tôi căm ghét tên Hoàng đế hơn, nên tôi đã chấp nhận yêu cầu của gia chủ Rothschear".

"Sau đó-"

"Vâng, tôi vẫn đang bảo vệ số tài sản thừa kế."

Roselle trả lời như thể cô biết Seol Jihu sẽ hỏi gì. Sau đó, cô cầm tách trà lên một cách tao nhã. Một nụ cười bí ẩn nở trên khuôn mặt cô.

"Con mụ Râu, cái gì nhỉ, Roselle chết tiệt!"

"Huh?"
Seol Jihu ngơ ngác.

"Mụ ta nói nhảm cái gì thế? Đưa kho báu đây để bà cuốn xéo về nhà nào. Bắt bọn này ngồi đây làm cái quái gì thế không biết?"

Roselle nói với giọng lạnh lùng.

Trong khi mọi người bối rối không hiểu gì, thì mặt Maria tái xanh như tàu lá chuối.

"Óe!"

Maria hét lên.

Thấy biểu cảm của Maria, Seol Jihu sững sờ.

'Thôi toi rồi!'

Maria quỳ xuống bằng cả bốn chân hai tay hai chân và cầu xin.

"Tôi xin lỗi! Làm ơn đừng giết tôi!

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 218 - Phần 1

Chương 217

Chương 216

Chương 215 - Phần 2
Chương 215 - Phần 1

Chương 214

Chương 213 - Phần 2
Chương 213 - Phần 1

Chương 212

Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1

Chương 210

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

7 Comments:

  1. Haizz cái mồm hại cái thân...cứ toe toe cái miệng có đc cái gì đâu 😪😪😪😪

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đéo phải là maria nói đâu. Mà là Roselle đang nói ra suy nghĩ trong đầu của maria cho tất cả mọi người nghe thôi

      Delete
  2. Yên tâm mả del die dou

    ReplyDelete
    Replies
    1. Maria chết thì cũng không tiếc lắm, chỉ tiếc mấy túi bạc lần trước thôi...

      Delete