Khát vọng trở về - Chương 228: Nước mắt của Công chúa Cáo - Phần 1


Trong một ngày, e rằng họ không thể xong hết mọi việc được, cho nên Seol quyết định tìm chỗ ở tạm.

Và đúng như Chohong muốn, chỗ ở “tạm” của họ ngang cơ với cả khách sạn năm sao, và họ cũng dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng. 

Sau đó, họ đến thẳng nhà đấu giá. 

Suốt quãng đường, các đồng đội của cậu tíu tít trò chuyện vui vẻ, nhưng cậu thì không như vậy, chẳng hiểu tại sao, từ lúc tới Scheherazade đến giờ, ruột cậu cứ quặn lại. 

Cậu cố gắng gọi tới Kim Hannah thên vài lần nữa, nhưng cô vẫn không bắt máy. 

“Chắc mình phải tới trụ sở Sinyoung rồi.”

Họ đã đến nơi, nhưng tâm trạng của cậu lúc này lại càng rối rắm hơn. 

Đây là lần đầu trong đời cậu tới nhà đấu giá, nhưng kỳ lạ thay, cậu chẳng có chút phấn khích nào.

Nơi này vô cùng nhộn nhịp và đông đúc, số lượng người qua lại cũng như số lượng vật phẩm đem ra đấu giá nhiều đến mức cậu không biết mình đang ở sàn đầu giá hay ở chợ nữa. 

Mọi người trong đội lang thang khắp nơi trong tòa nhà, dường như họ đã khá quen thuộc với nơi này, mãi cho đến khi mặt trời lặn, mọi người mới tập chung lại.  

Ba cô nàng Chohong, Sora và Maria dường như chỉ đi thị sát qua các mặt hàng ở đây vì khi tập hợp họ chẳng có vật phẩm nào trong tay dù họ đã bận rộn chạy cả ngày ở khắp khu vực này. 

Ghionea cũng chỉ mua một vài khối kim loại và mũi tên.

Nhưng Hugo thì đã cho họ thấy chi tiêu xa hoa là như thế nào.

Đáng lẽ anh ta nên chọn lựa thật kỹ càng trong mấy hôm rồi mới quyết định mua. Nhưng vì có quá nhiều tiền, nên Hugo vung tay vồ lấy bất kỳ thứ gì mà anh ta thích.  

Trong mấy cuộc đấu giá, Hugo còn lãng phí đến mức thét giá các vật phẩm lên trời. 

Chohong liên tục dặn anh ta sử dụng tiền một cách khôn ngoan hơn, nhưng Hugo thì vừa diện bộ áo giáp mới mua vừa cười toe toét bỏ ngoài tai lời của cô.

Seol cũng mua thứ gì đó, thứ đó ngốn tới 100 – xu bạc của cậu. Đó là một cái choàng có mũ lông để giữ ấm.

Chohong vỗ tay.

“Được rồi! Hôm nay tạm kết thúc như vậy đã. Giờ chúng ta đi niếm thử chút rượu của Scheherazade chứ?"

"Ah! Được đó! Tôi biết một quán bar có rượu rất ngon ~.”

Thấy Sora reo lên, Chohong gật gù.

“ Ok! Vậy cô dẫn đường đi! Nay tôi bao tất! Bao trọn cả quán đó luôn!” 

“Huraaaaaaa!”

Maria vừa vui mừng reo lên vừa dơ cả hai tay lên cao. Chohong cười khúc khích rồi quay lại.

"Này Seol! Làm đứng đấy làm gì? Nhanh lên nào!”

"Hử? Uhhmm, tôi ...”

Seol không nói nên lời.

Nên đi hay không? Suy nghĩ của cậu lúc này vẫn đang mâu thuẫn, và cậu đã quyết định nhanh chóng.

Hoàng hôn đang dần len lỏi xung quanh họ. Nếu cậu còn trì hoãn, ngày mai cậu mới có thể làm tiếp, nhưng đêm nay chắc chắn cậu sẽ rất bứt rứt nếu không xử lý cho xong vụ này. Seol quyết định phải làm cho xong mọi thứ trong hôm nay.  

“Mọi người đi trước đi, tôi còn chút việc phải làm, khi nào xong tôi sẽ tới ngay.” 

"Gì nữa? Giờ cậu định đi đâu?”

"Có một người mà tôi cần phải gặp ngay bây giờ.”

"Nó có gấp lắm không? Đi cùng anh em đê sếp eiii~!”

"Dù sao thì mấy cụ chẳng uống cả đêm, chắc chắn tôi sẽ xong trước sáng mai thôi, có thể sẽ nhanh hơn.” 

“Hừ! Được rồi! Xong việc nhớ gọi cho tôi đấy!”  

Chohong vừa lẩm bẩm rồi vui vẻ quay lại đi theo Sora.  

Giờ thì cậu đã một mình, cậu liền tiến về phía trụ sở Sinyoung, vừa đi vừa lôi Tinh Thể Giao Tiếp ra.  
Nhưng chỉ được mười bước, cậu dừng lại. 

Một sự trùng hợp không hề nhẹ, quả cầu pha lê phát sáng trước khi cậu truyền mana vào.

*

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Seol lập tức chạy như bay về phía trước.  

Nơi mà hai người hẹn là ở trung tâm thành phố, con phố đó cũng là nơi mà lần đầu tiên Seol gặp Seo Yuhui. 

Cậu đã nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng đợt ở dưới cột đèn sáng chói, Seol giảm dần tốc độ. 

Kim Hannah xuất hiện trước mặt cậu.

Cô mặc một chiếc váy H-line, một bộ đồ màu xám và xách một túi da nhỏ. 

Cô vẫn đang trầm ngâm đứng đó đợi cậu.

Liệu cô đã cảm nhận được sự hiện diện của cậu chưa? 

Câu trả lời là có, khuôn mặt vô cảm đang nhìn chằm chằm ra con đường đột nhiên quay lại.  

“…..Cậu tới rồi đấy à?”

Seol dừng lại.
"Tôi không nghĩ là cậu lại tới Scheherazade luôn đấy.”

"Nhờ cô cả đấy!” -  Seol phàn nàn -  "Sao cô không chịu bắt máy. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?”

 "….."

"Sao cô không nói gì? Chắc chắn đã có gì đó xảy ra với cô, phải không?”  

"Tôi xin lỗi."

Kim Hannah vừa xin lỗi vừa vuốt ngược tóc lên khỏi trán rồi thở dài. 

“Đã có quá nhiều chuyện đã xảy ra, tôi còn chẳng có thời gian để nghĩ đến chuyện gọi điện nữa.”  

Seol nín lại. Trông biểu hiện của Kim Hannah lúc này rất nghiêm túc. Cô ấy trông vô hồn đến nỗi cậu cứ như người dưng của cô vậy. Cảm giác cô đang xa cách cậu dần như một đám mây sắp tan tác rồi biến mất theo những cơn gió.  

“Vậy đã xảy ra chuyện gì?”

Seol nói nhẹ nhàng hơn.

Kim Hannah cười gượng yếu ớt.

"Này, mua cho tôi gì đó để ăn đi chứ!?”

Seol nhíu mày trước yêu cầu bất ngờ của cô.

“Mấy tuần nay tôi chẳng ăn gì gì, nhìn thấy cái bản mặt cậu tự nhiên tôi lại thấy đói. À! Tự nhiên thèm của rượu nữa này.”  

Không chỉ vài ngày, mà là những vài tuần.

Thấy Kim Hannah cứ như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào, Seol không còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu.  

Hai người liền bước vào một nhà hàng gần đó.

Kim Hannah đã ăn. Và cô ăn một cách yên lặng, không nói một câu, ăn ngấu nghiến, ăn lia lịa, cô dọn dẹp sạch sẽ tất cả những đĩa đồ ăn được mang ra. 

“Ôi trời! Ai đây? Sao ăn khỏe dữ vậy?”

Seol nhếch mép mỉa mai. 

Nhưng Kim Hannah mặc kệ, cô vừa cắn miếng bít tết nóng hổi vừa được nướng trên vỉ thép vừa trả lời. 
“Thi thoảng tôi lại như thế này.”

Kim Hannah vừa lắc đầu vừa phồng má lên.
“Ngày trước, bất cứ khi mà tôi căng thẳng, tôi lại ăn. Hoặc là đi shopping, nhưng ở đây thì không thể.”

Seol không thua bất kỳ ai trong khoản ăn uống, nhưng ngày hôm nay cậu đã phải chào thua một cô gái. 

Thỉnh thoảng cậu lại hỏi:” Tôi có nên gọi thêm không?” Và Kim Hannah lại gật đầu.

Những chiếc đĩa cứ liên tiếp chồng lên nhau. Dù tốc độ dần chậm lại, nhưng Kim Hannah vẫn chưa ngừng ăn. 

Chẳng mấy chốc, cô bắt đầu ăn kiểu tọng thức ăn vào dạ dày, hay nói đúng hơn là đầy cả thực quản rồi lên đến họng. Cứ như cô định tự sát bằng cách ăn thật nhiều cho đến khi ngạt thở vậy.

Và Kim Hannah cứ tiếp tục ăn không ngừng như vậy trong 4 tiếng đồng hồ. 

Thậm chí, khi bên ngoài trời đã tối mịt, cô vẫn chưa ăn xong. 
“Cậu sẽ mua rượu cho tôi chứ?”

Sau bữa tối đó, cô lại gọi rượu một cách điên rồ, thậm trí cả Chohong và Maria mà nhìn thấy chỗ đó cũng phải chết khiếp. Và thế là cô cứ thế nhặt bừa một chai lên và tu ừng ực.

Một lúc sau, hẳn là ăn uống đã no căng, cô mới bắt đầu nói cho Seol biết đại khái về tình hình hiện tại của cô. 

“Tôi nghĩ khả năng đó là… Năm mươi năm mươi.”

Kim Hannah cúi gằm mặt chăm chú nhìn ly rượu đang cầm, đôi mắt có vẻ không tập trung cho lắm, đôi má thì ửng hồng. Có vẻ cô đã say mèm. 

“Vì cậu đã phát triển mạnh đến mức đó nên họ không thể phớt lờ cậu nữa. Mà dù sao thì, sau cuộc chiến đó, muốn che giấu cậu cũng vô ích.” 

"……"

"Cho nên, cuối cùng họ chỉ có hai sự lựa chọn, một là giữ lại tôi để có một mối liên kết với cậu, hai là ném tôi đi và tự giải quyết mọi chuyện.”  

Sau đó, Kim Hannah ngừng nói và tu ực hết ly rượu trong tay và rồi dộng nó xuống bàn gỗ, mạnh đến nỗi cái bàn rung lên. Thê rồi, cô bắt đầu cười ngặt nghẽo. 

“Điều duy nhất tôi có thể làm là chờ quyết định của cấp trên. Thật ra thì tôi nghĩ rằng: cấp trên sẽ là sếp cũ của tôi. Ai mà ngờ, kẻ đó lại là...."

Sau khi nói xong, Kim Hannah ra hiệu, Seol đành phải lặng lẽ cầm chai rót vào cái ly kia.  

Cô đưa ly rượu lên cạnh môi và lại ngắm nghĩa nó, Seol nhẹ nhàng nói.   

"Tôi xin lỗi."

"Gì cơ?"

Kim Hannah nhếch mép.

"Ừ thì một phần lỗi là của cậu đó!”

"……"

"Ai mà ngờ được! Một tên nghiện cờ bạc suýt bị tôi lừa cho Dấu Ấn Đỏ, lại có thể phát triển đến mức này ở trên Thiên Đường khắc nghiệt này cơ chứ! Ai mà biếếếếếếếết đư….”

Đó là những lời của cuối cùng của cô trước khi gục mặt xuống . Người cô bắt đầu lắc lư qua trái qua phải, nếu mà ai đẩy nhẹ cũng thừa sức làm cô ngã uỳnh ra đó.

“Không ai…ngờ…được…”

Hai ngọn nến chập chờn trên bàn phản chiếu qua mắt Kim Hannah, và tỏa sáng phừng phừng.

Dù cô đang say, nhưng đôi mắt của cô vẫn rực lửa. 

Kim Hannah chăm chú nhìn cây nến đang cháy chập chờn đó một lúc rồi lại gục đầu xuống. 

Đột nhiên, những lời nói của Giám đốc nhân sự chạy qua tâm trí cô. 


---
---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: