Khát vọng trở về - Chương 223: Nỗi thất vọng của Teresa



"…Cô đang làm gì đấy?"

"Canh gác."

Maria trả lời với giọng thờ ơ.

"Lúc ở trong rừng, em đã gặp một ác mộng khủng khiếp. Trong giấc mơ đó, chiến lợi phẩm đã biến mất như tan vào không khí. Em sẽ không ngủ, em phải canh gác chúng".

Cô vừa lẩm bẩm vừa ngáp. Seol Jihu bàng hoàng, chớp mắt nhìn cô rồi phá lên cười.

Quả nhiên, mơ và thực khác nhau rất nhiều.

Seol đột nhiên muốn hỏi: "Cô có muốn ôm đống kho báu và bỏ chạy không?"

Nhưng nghĩ một lúc, cậu lại thôi. Nói ra điều đó thì quá thô lỗ, kể cả với Maria.

Thay vào đó, cậu dịu dàng xoa đầu cô.

"Được rồi, được rồi. Oppa sẽ canh gác chúng, cô cứ ngủ đi".

"Uun... Uun, em ổn mà!"

Maria lắc đầu.

"Nhìn mấy cái túi này cũng khiến em bừng bừng sức sống rồi".

Maria cười khúc khích như một con nghiện vừa chơi đồ.

'Chà, điều này có vẻ nguy hiểm...'

Maria, đang ngây người ngắm mấy cái túi, đột nhiên vỗ vai Seol Jihu và gật đầu.

"Thật vậy, em phải cảm ơn Oppa. Anh thật tuyệt vời! Đây chính là sức mạnh của niềm tin! Anh có biết em tin anh đến mức nào không? Em tin là anh sẽ thành công như thế này mà! Phải, đây chính là sức mạnh của đầu tư dài hạn!"

"Hmm... Dường như cô đang đối xử với tôi như cổ phiếu vậy".

Maria vội im miệng. Cô nhanh chóng xua tay và cười khúc khích.

"Eii, đừng nói vậy chứ! Em đang bày tỏ lòng biết ơn mà!"

"Có thật không?"

"Tất nhiên! Anh thấy đấy, em sẵn sàng đồng ý với Kazuki và Công chúa Teresa mà. Anh là người đóng góp nhiều nhất, anh xứng đáng được hưởng nhiều nhất!"

"Quào. Ghê dữ ha."

Một ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Seol Jihu.

"Mọi người... Họ đã rất nỗ lực. Em cảm thấy hơi ngại khi mình chẳng làm được gì. Anh biết không, em sẵn sàng chia cho anh một phần chiến lợi phẩm đó!"

Maria liên tục hoa chân múa tay và lảm nhảm. Tuy nhiên, khóe miệng Seol Jihu đã nhếch lên.

"Tuyệt quá! Vậy thì mau làm thôi!"

"Huh?"

"Tôi không ngờ cô lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy đó, Maria! Tôi cảm động lắm, tôi sẽ không từ chối đâu!"

"Ơ... K- Không..."

"Cảm ơn cô! Lát nữa sau bữa sáng, chúng ta sẽ chia lại chiến lợi phẩm nhé! Tôi rất vui khi nhận được thêm phần của cô".

Cơn buồn ngủ biến mất khỏi khuôn mặt Maria. Cặp má xinh xắn của cô tái nhợt và đôi mắt tròn xoe của cô nhanh chóng đẫm lệ.

Seol Jihu cười thầm và hỏi.

"Cô chỉ nói dối thôi đúng không? Cô chỉ nói dối để lấy lòng tôi thôi, tôi biết mà!"

Maria run rẩy nắm chặt tay, cô di chuyển đôi môi nhỏ xíu của mình.

"Vưng, vưng... Ý em là.... em nuối là..."

Nhìn cô lắp bắp một cách đáng yêu, Seol Jihu ôm bụng và phá lên cười.

Khi Seol xua tay và tiết lộ rằng cậu ta chỉ nói đùa, Maria xấu hổ bịt mắt lại

"Ayaaiiiing ~!"

Maria vừa cười vừa khóc, lao vào Seol Jihu.

"Xin lỗi, xin lỗi."

"Hừm! Em ghét anh, Oppa!"

Maria liên tục đấm vào ngực Seol Jihu, với đôi tay nhỏ bé của mình. Chà, trông họ khá giống hai anh em thật sự.

"…Hai người đang làm gì vậy?"

Tiếng ồn ào dường như đã đánh thức Chohong. Cô vừa ngáp vừa hỏi với giọng uể oải.

"Argh, đầu tôi.... Hình như đêm qua tôi uống hơi quá đà".

Rên rỉ, cô lảo đảo bước ra khỏi túi ngủ. Sau đó, cô ấy lê bước tới chỗ cậu và nhíu mày.

"Hey, Seol à."

"Đừng gọi tôi kiểu đó, được không?"

"Gì cơ?"

"Ăn mặc xộc xệch, đứng trước lều và gọi một chàng trai với giọng khiêu khích. Hmm, nghe khá damdang đấy, cô biết không?"

"Cậu điên à?" - Chohong càu nhàu, rồi thở dài. Hơi thở nồng nặc mùi rượu của cô lướt qua mũi Seol Jihu.

"Dù sao thì, tôi cũng hơi băn khoăn..."

Khuôn mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, và cô nghiêm trang hỏi.

"Cái lời nguyền ấy, nó có thể lây nhiễm đúng không? Lúc mà chúng ta bị lây từ lũ nhóc Linh Hồ ấy!"

"Ừ. Thì sao?"

"À, chúng ta đã được mấy nàng tiên đó giúp đỡ hóa giải lời nguyền".

"Ừ?"

"Vậy thì còn những kẻ đó thì sao?"

Seol Jihu nhíu mày vì câu hỏi bất ngờ của cô.

"Những kẻ nào?"

"Cậu quên à? Những kẻ đuổi theo Haeryeo."

Khoảnh khắc cậu nghe thấy lời cô...

"Mấy thằng bắt Haeya ấy? Cậu quên thật à???"

... Seol Jihu lập tức nghẹn lời.

'Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra với họ?'


Sự phấn khích của seol lập tức biến mất.

'Và nếu họ vào thành phố thì sao?'


Seol vội quay sang Chohong và nhăn nhó:

"Chohong... Mau đánh thức mọi người dậy."

Tất cả nhanh chóng hạ trại và thu dọn đồ đạc. Trong khi đó, Seol và một số người khác vội vã liên lạc đi các nơi.

Teresa nhanh chóng kết nối với những người cai trị Eva. Cô giải thích ngắn gọn tình hình và hỏi liệu có chuyện gì xảy ra ở Eva không. Tuy nhiên, câu trả lời khá bất ngờ.

Không có gì bất thường.

Thật vậy, không có tin tức về một lời nguyền nào. Ở Eva và mọi thành phố khác.

Đây thực sự là điều đáng mừng, nhưng Seol Jihu vẫn lo lắng.

Để đảm bảo rằng mọi chuyện không trở nên tồi tề, cả đoàn nhanh chóng di chuyển. Đến cuối ngày, họ đã tìm ra lý do.

Trước mắt họ là rất nhiều xác chết.

Tổng cộng có hơn hai mươi xác chết nằm ngổn ngang quanh một khu cắm trại. Kazuki kiểm tra kỹ, và xác nhận rằng những kẻ xấu số này là nhóm săn trộm mà họ gặp vài ngày trước.

'Có hơn bốn mươi người, nghĩa là khoảng một nửa trong số họ đã chết.'


Kazuki lẩm bẩm sau khi xem xét cảnh tượng đó bằng đôi mắt chim ưng của mình.

Seol Jihu hỏi: "Thế nào rồi?"

"Chà... Tôi không thấy dấu hiệu của mấy trò ám toán hay xô xát. Chắc chắn những cơn ác mộng đã nuốt chửng họ".

"Vậy là, họ vẫn không thoát được..."

"Nói thật, tôi thấy chúng ta không cần tiếc nuối cho chúng. Đây là kết quả xứng đáng cho những kẻ săn trộm" - Kazuki giải thích vắt tắt - "Cái chết của chúng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Thiên đường. À không, có khi điều đó lại giúp nơi này trong sạch hơn".

Seol Jihu gật đầu đồng ý.

"Vậy... những gì đã xảy ra với hai mươi kẻ săn trộm khác?"

"Tôi không thấy tên thủ lĩnh" - Kazuki tiếp tục với giọng bình thản - "Tôi đoán là hắn ta đã nhận ra tình hình".

"Phải, nhìn thuộc hạ tự nhiên lăn ra chết, chỉ có kẻ điên mới làm ngơ."

"Hmmm... Có thể hắn ta không biết rõ nguồn gốc lời nguyền, nhưng tôi tin là người đàn ông đó đã nhận ra mối nguy hiểm đang đe dọa cả nhóm. Cá 100% là hắn ta đã nhận ra rằng giấc ngủ đồng nghĩa với cái chết, và đã tới Eva để nhờ các linh mục Invidia chữa trị".

Seol Jihu sững sờ.

"Mọi chuyện có thể thuận lợi đến vậy sao? Không thể tin nổi!"

"Uhm. Bình thường thì tôi cũng không tin đâu. Nhưng nếu là người đàn ông ấy, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra".

Kazuki nói với giọng tự tin đến lạ.

"Nếu cậu gặp lại gã đó trong tương lai, đừng đánh giá thấp hắn. Hắn ta đã đạt được thứ hạng cao nhất trong kỳ Hướng dẫn, chỉ bằng khả năng phán đoán. Chà, thậm chí tại Khu vực trung lập, hắn ta còn tự mở shop và kinh doanh phát tài phát lộc nữa cơ!"

Seol Jihu ngớ người ra. Thậm chí cậu còn nghi ngờ đôi tai của mình.

"Hắn ta kinh doanh ở Khu trung lập? Làm sao có thể..."

"Từ từ rồi chúng ta sẽ biết thôi. Để cho an toàn, chúng ta cứ tìm kiếm kỹ lưỡng khu vực này đã..."

Theo lời khuyên của Kazuki, đoàn thám hiểm khảo sát một vòng rồi mới lên đường.

Sau vài ngày, cả đoàn bắt gặp một nhóm Linh mục từ đền thờ Invidia. Sau khi hỏi han họ, Seol sững sờ.

Vì Kazuki đoán hoàn toàn chính xác. 

Các Linh mục nói rằng, một nhóm thương nhân đã đến gặp họ, ai nấy đều mang một lời nguyền khủng khiếp.  Dường như họ đã trả một khoản tiền lớn để được thanh tẩy lời nguyền.

Sau khi thanh tẩy cho họ, các Linh mục đang trên đường đi tìm nguồn gốc của lời nguyền kinh khủng ấy.

''Rất may là chúng tôi đã gặp họ ở ngoại ô. Nếu họ mang lời nguyền đó vào thành thì..."

Thấy các Linh mục lắc đầu, Seol Jihu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi xong việc, cả đoàn vui vẻ đi tiếp, với những bước chân nhẹ nhàng. Tối hôm đó, họ đã đến Eva.

Theo lẽ thường, họ hoàn toàn có thể nghỉ ngơi ở đây. Nhưng không, Seol lập tức đi thuê một cỗ xe để trở về Haramark.

Phải về đến nhà thì mới cảm thấy bình yên được.

*

Chuyến thám hiểm dài cuối cùng cũng sắp kết thúc. Dưới áp lực của đội thám hiểm, à không, áp lực của những đồng xu bạc, người đánh xe đã điểu khiển xe ngựa chạy hết tốc lực.

Kết quả là, sáng hôm sau họ sẽ đến Haramark.

Seol Jihu vừa cầm đèn vừa lấy quả trứng đỏ ra. Cậu đã đọc xong hai cuốn sách.

Trái Tim Chính Nghĩa dường như là một phương pháp tu luyện tăng cường mana, trong khi Nguyệt Ảnh Thương là một kỹ năng chiến đấu thú vị. Seol đoán rằng kỹ năng này có liên quan đến Ngọn Thương Tinh Khiết.

Mặc dù Seol chưa hiểu rõ giá trị của chúng, nhưng đây chắc chắn là những cuốn kỳ thư, có thể đem lại nhiều lợi ích trong tương lai. Cậu định sẽ đưa chúng cho Jang Maldong xem, ngay khi trở về Haramark.

'Vấn đề hiện tại là...'

Cây thương và quả trứng.

Theo Flone, thần hộ mệnh của gia tộc Rothschear là một con phượng hoàng, hay còn gọi là Thất sắc Tinh Linh. Tên của nó là Arcus. Quan trọng hơn, cậu cần được Thần hộ mệnh chấp nhận thì mới có thể phát huy được sức mạnh thực sự của Ngọn Thương Tinh Khiết.

Nghe nói, thần hộ mệnh này đã dành toàn bộ linh khí để phục vụ chủ nhân của nó. Và khi chủ chết, nó sẽ trở lại dạng trứng và chờ đợi chủ mới.

Nói cách khác, thần hộ mệnh này vừa là một đối tác, vừa là một người giám sát.

Seol Jihu không phải là người duy nhất bị đối xử như vậy. Trong quá khứ, hàng trăm gia chủ của nhà Rothschear đã phải trải qua bài kiểm tra tương tự. Thậm chí có rất nhiều nhiều trường hợp đã không được thần hộ mệnh chấp nhận.

Những người đó chỉ có thể sử dụng một phần sức mạnh của Ngọn Thương Tinh Khiết, hoặc phải từ bỏ vai trò gia chủ.

Hơn nữa, người sáng lập dường như là người duy nhất có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Ngọn Thương Tinh Khiết.

Sử sách nói rằng, vì sức mạnh của cây thương quá kinh khủng, nên Nữ thần khiết tịnh đã tạo ra rào cản này.

'Vậy là....mình phải ấp quả trứng này...'

Flone nói rằng quả trứng sẽ chỉ thức tỉnh khi nhận được khí lực của một vị thần. Vì vậy, Seol dự định sẽ ghé qua đền thờ ngay sau khi trở về Haramark.

"Hehehe"

Thế mà ban đầu, Seol còn định bắt quả trứng ăn các cống phẩm. Nghĩ đến đó, Seol Jihu bật cười.

"Có gì mà buồn cười vậy?"

Ngay lúc đó, tiếng bước chân vang lên cùng với tiếng lá xào xạc phía sau lưng.

Đó là Công chúa Teresa. Cô ấy đã nhận canh gác đêm cùng Seol Jihu.

Công chúa nói cô ấy cần đi vệ sinh một chút, nhưng dường như cô ấy mất khá nhiều thời gian.

"Cô đó à, Công chúa."

"Vâng! Chà, em thấy sảng khoái hơn nhiều rồi!"

Teresa ngồi phịch xuống cạnh Seol Jihu và dựa vào vai cậu

"Chỉ có hai ta dưới bầu trời đêm. Aiiii, thật lãng mạn làm sao~"

Nhưng Seol Jihu chẳng thấy lãng mạn chút nào, thậm chí cậu cực kỳ căng thẳng. Lúc này, cậu thực sự cảm thấy sợ Teresa. Ai mà biết cô định làm gì chứ.

"À, hình như... chỉ có anh là em chưa kịp hỏi"

Teresa liếc nhìn Seol và khẽ hỏi.

"Khi quay về, anh sẽ làm gì trước tiên?"

"Uhmm... Tôi sẽ ăn cho đã miệng và ngủ cho đã mắt".

"...Eii ~ Ý em là, anh định dùng tiền vào việc gì ý".

Seol Jihu mỉm cười.

Những ngày qua, dường như Teresa vô cùng hạnh phúc. Dù không biết rõ lắm, nhưng  Seol hiểu rằng Hoàng gia Haramark đang gặp phải những rắc rối nghiêm trọng về mặt tài chính. Đặc biệt là sau trận chiến vừa qua.

Vì vậy, Seol có thể hiểu Teresa đã sung sướng đến mức nào. Giờ thì cô không cần lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.

'Từ lúc cô ấy còn nhỏ xíu, cô ấy đã...'

Seol Jihu vừa ngưỡng mộ, vừa cảm thấy thương xót Teresa. Một cô gái trẻ mà phải gánh vác trên vai những trách nhiệm nặng nề như thế...

Cậu hy vọng Teresa có thể sử dụng, dù chỉ một chút tiền, để chi tiêu cho bản thân mình.

"Tôi…"

Seol Jihu chậm rãi mở miệng.

"Tôi có sẵn một mục tiêu rồi. Dù không phải là tất cả, nhưng tôi sẽ dùng gần hết số tiền này để xử lý việc đó".

"Huh? Việc gì mà cần nhiều tiền vậy?"

"Xây dựng một Hội mới."

"Hội mới?" - Teresa thốt lên ngạc nhiên.

Sau Hao Win, Jang Maldong và Kazuki, cô là người thứ tư biết chuyện này. Vì vậy, cô ngạc nhiên cũng phải thôi.

"Tuyệt vời! Anh nói thật hả? Anh sẽ thành lập một Hội?"

"Uhm.... Tôi đã suy nghĩ về chuyện đó trong một thời gian dài.

Trong một thời gian dài... Phải, Carpe Diem có tới bốn High Ranker. Giờ anh đã có tiền, có thể nghĩ tới những bước phát triển cao hơn rồi.

Teresa vui mừng như thể đó là chuyện của chính cô.

"Hoan hô! Carpe Diem cuối cùng sẽ trở thành một Hội! Anh biết không, em mong chờ điều đó từ lâu rồi!" - Cô vỗ hai tay vào nhau và cười rạng rỡ -  "Đúng rồi, anh sẽ cần một tòa nhà lớn hơn, phải không? Và một mảnh đất rộng lớn hơn nữa".

"Uhm, tôi đã suy tính kỹ lưỡng rồi. Đất đai ngày nay thực sự đắt đỏ. Đó là lý do tại sao tôi lên kế hoạch cho chuyến thám hiểm này..."

"Trời ơi, chồng ngốc, sao anh không nói với em!" - Teresa vỗ vai Seol Jihu và mỉm cười rụt rè - "Ông nó à, anh bỗng dưng thành bò lạc từ bao giờ vậy! Những chuyện quan trọng như thế, anh phải thảo luận trước với người phụ nữ trong nhà mình chứ!"

"Xin lỗi?"

"Đừng bận tâm. Anh không phải lo đâu. Em vẫn còn một mảnh đất khá ngon lành...."

"…Ah."

Seol Jihu giật mình nhận ra sự hiểu lầm tai hại này. Teresa đang hào hứng như một cô gái trẻ bàn tính với chồng về giấc mộng tương lai.

"Ah! Em có ý này! Sao không lấy thêm cả phần của em nữa? Chúng ta sẽ có thêm nhiều tiền để mua một mảnh đất thật lớn và xây dựng một tòa nhà thật bự!"

‘Mm..'

Seol Jihu không biết phải làm gì, cậu lắp bắp do dự.

"Em cũng hơi ngại với cha, nhưng mà kệ đi, trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, đúng hơmmmm! Nếu em nói rõ mọi việc, chắc cha sẽ chấp nhận thôi. Haha, tưởng tượng xem ông ấy sẽ nói gì nhỉ? Cặp vợ chồng lừa đảo! Nghe cũng hài hước đấy, Puufufufu!!!"

Dù Seol e ngại đến mấy, rốt cuộc cậu cũng phải nói thật với cô. Cậu không thể rời bỏ Haramark mà không nói một lời nào, đặc biệt là sau khi cả hai đã trở nên thân thiết.

Nghĩ rằng đây là cơ hội hoàn hảo, Seol Jihu lặng lẽ bắt đầu:

"Tôi định rời Haramark."

Cậu chỉ nói vài từ, nhưng biểu cảm hào hứng của Teresa đã biến mất hoàn toàn.

Seol Jihu cố gắng nói với giọng kiên quyết hơn.

"Tôi định  đi đến Eva."

Cậu quay lại và nhìn Teresa

"Và ở Eva, tôi..."

Seol không thể nói hết câu.

Whooooosh

Một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua.

"…Công chúa?"

Bầu không khí dường như đã đóng băng.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 223

Chương 222

Chương 221

Chương 220

Chương 219

Chương 218 - Phần 2
Chương 218 - Phần 1

Chương 217

Chương 216

Chương 215 - Phần 2
Chương 215 - Phần 1

Chương 214

Chương 213 - Phần 2
Chương 213 - Phần 1

Chương 212

Chương 211 - Phần 2
Chương 211 - Phần 1

Chương 210

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

7 Comments:

  1. Bóc tem phát rồi đọc... :))

    ReplyDelete
  2. Sắp có đứa bỏ nhà đi bụi cùng zai... :)))

    ReplyDelete
  3. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết

    ReplyDelete
  4. Nó tức nó đè ra làm vài cháu cho ông già nó bây giờ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Trong đầu chỉ biết địt nhau thôi à???

      Delete
  5. Mìnmh cầnm bănmg đónh nhamu, trướtc giâi phúxt trúnmg ta chya xa

    ReplyDelete