Khát vọng trở về - Chương 228: Nước mắt của Công chúa Cáo - Phần 2


[Sao cô lại muốn gặp riêng tôi? Lúc ở sảnh, cô tự tin lắm mà!]

[Cho tôi vào đội thông tin đi. Tôi sẽ lặng lẽ rút khỏi ban tuyển dụng] 

[Ban thông tin ư? Sao tôi phải làm thế? Mọi thứ đã được quyết định rồi. Và gì nữa? Ai cần cô phải lặng lẽ rút lui?] 

[…Thật không công bằng.]

[Không công bằng là sao? Không công bằng cái gì?]

[Anh biết mà. Con Dấu Vàng không phải của Sinyoung.] 

[Uh, vậy à? Trưởng phòng Kim? Rồi sao nữa? Tiếp đi.]

[Cái đó là tài sản của cá nhân tôi.]

[Nghĩa là cô muốn dùng thế nào cũng được?] 

[Không phải như vậy. Ý tôi là, tôi có quyền quyết định sẽ sử dụng dấu ấn đó như thế nào.] 

[Hannah.]

Giọng nói của Giám Đốc Nhân Sự vang lên rành mạch.

[Cô đã làm việc trong công ty bao nhiêu năm rồi? Đã 10 năm rồi mà vẫn còn hành động tùy hứng như thế sao??]

[....]

[Đáng lẽ cô phải hiểu được bầu không khí chứ, cô biết rõ điều này mà]

[....]

[Cô kiếm thứ đó từ đâu, cũng không quan trong. Điều quan trọng là, thứ đó có ích cho công ty hay không]

[....]

[Nếu cô muốn được công nhận quyền cá nhân đó của cô. Tốt hơn hết là cô nên cư xử tốt hơn đi. Còn nếu cô cứ đứng đó nghiến răng chịu đựng, cô nghĩ ông chủ sẽ đứng đấy nhìn thôi sao?]  

Kim Hannah nghiến răng.

[Giám Đốc Nhân Sự. Làm ơn đi. Chỉ một lần đi. Nếu anh hiểu tôi….] 

[Chà, cô chẳng kiên trì chút nào. Tôi cứ nghĩ là cô ít nhất sẽ giữ cái lòng tự trọng của cô đó, ai ngờ. Nhìn cô thế này tôi thật sự thất vọng lắm đấy.] 

[Nhưng…]

[Tôi đã nói với cô vài lần rồi. Dù thế nào đi chăng nữa, đừng bao giờ hạ thấp bản thân mình. Nhưng ngay khi cô đến đây cầu xin tôi, cô đã đánh mất chính mình rồi]

 [...]

[Và cô còn được cho là kẻ lừa đảo… Chậc!]

Giám Đốc Nhân Sự ngừng lại và đưa một cái chai nhỏ cho cô, nói là một món quà chia tay.  

Đó là một chất kịch độc, có thể giết một người một cách nhanh chóng mà không hề đau đớn. Coi như một chút quan tâm của anh taNhớ lại những chuyện này, trái tim cô trở nên lạnh lẽo.

Kim Hannah vô thức đưa tay lên rồi lại hạ xuống ngẩng đầu lên để thoát khỏi những ký ức đó. 

Tay cô run rẩy. Và rồi cả đỏi cũng run rẩy khiến cả người cô cứ thế run lẩy bẩy và đập nhè nhẹ vào tường liên tục.

Nhưng trong khi cơ thể cô đang run rẩy như vậy, cô không dám nghĩ lại những lời lẽ cay nghiệt đó, bởi nếu cô còn làm thế, chắc chắn cô sẽ nhìn tới lọ thuốc độc rồi làm liều mất.  

Bang!

Cô đập mạnh đầu xuống bàn.

“Khốn nạn…”

Hai bàn tay cô siết chặt đến nỗi trắng cả hai tay. 

“Đ*t mẹ cái lũ khốn đó!”

Cô lặng lẽ tự lẩm bẩm và thở dốc.

Seol nín lặng.

Cô ấy đã khóc. Kim Hannah đã khóc.

Cậu không thể thấy mặt cô. 

Cô vẫn đang cúi gằm mặt xuống, nhưng cậu vẫn có thể nhìn được đôi vai mảnh khảnh của cô đang run lẩy bẩy như thế nào. 

"Keuk ….Keuk……"

Một tiếng nức nở lặng lẽ vang lên, nó xuyên qua 2 hàng răng đang nghiến chặt của cô.

Seol cảm thấy bất lực.

Ai mà nhìn thấy cô như vậy, thì mọi đều nghĩ rằng nó cũng phải là chuyện gì lớn. 

Nhưng Kim Hannah…

[Chà! Nếu cậu bảo tôi là đồ thực dụng, cái đó là tùy cậu. Con Dấu Vàng này là của tôi. Và tôi cũng không muốn bất ký ai cướp cậu khỏi 2 bàn tay tôi.]  

Ít nhất, đối với cậu, Kim Hannah là người…

[Thế chẳng phải tốt hơn hết là cậu đừng vào công ty đó mà hãy đi chỗ khác phát triển, nó chẳng hay hơn sao. Cậu sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ và rồi hỗ trợ ngược lại cho tôi, tôi sẽ có tiếng nói hơn trong công ty, cậu hiểu ý tôi chứ?]  

Cậu không thể bỏ qua tình hình hiện tại của cô được. 

Kim Hannah là người Địa Cầu đã bắt đầu cuộc sống mới của mình ở Thiên Đường, đặt sự nghiệp ở Sinyoung làm mục tiêu sống.

Nhưng đột nhiên mục tiêu đó biến mất ngay trước mặt cô. 

“Ah.”

Seol chợt nhận ra cảm giác dejavu suốt quãng thời gian qua.  

Cậu cũng cảm thấy giống hệt cô bây giờ khi mà cậu trở về Trái Đất sau cuộc chiến vừa rồi. 

Sau một hồi lang thang vô định, cậu đã quyết định vào nhà hàng mà Jang Maldong đã giới thiệu và rồi đớp như lợn. 

Cũng bởi vì cậu cảm thấy mình mất đi một nơi để về.  

Cũng bởi vì cậu muốn lấy bất kỳ thứ gì đó để lấp đầy sự trống rỗng đang quấy rầy khiến cậu không chịu nổi. 

Seol thở dài.

Nhưng cậu không có gì phải hối tiếc. Từ khi vào Thiên Đường này, dù phải trải qua bao khó khăn, cậu vẫn luôn cố gắng hết sức mình.   

Sự thật là như vậy.

Kim Hannah cũng như thế. 

Cô đã tình cờ nhận được Con Dấu Vàng và cũng tình cờ gặp được Seol và trao cho cậu Dấu Ấn Vàng. Cô cố gắng đạt được mục tiêu thông qua Seol. Theo nghĩa nào đó, cô đã đánh cược với với Sinyoung, và cô đã thất bại. 

Mọi chuyện diễn ra như vậy.

Đúng thế, chính là như vậy.

Chỉ có điều…

"……"

Cậu cảm thấy thật tồi tệ khi thấy người phụ nữ đã cố gắng bảo vệ cậu, giờ đang bị dồn vào chân tường đến nỗi khóc bất lực thế kia.  

Seol đứng dậy, bước tới chỗ Kim và khoác chiếc áo choàng lên người cô. Những giọt nước mắt vẫn rơi lã chã xuống sàn, cậu lặng lẽ ngồi lại xuống ghế. 

Sau một lúc im lặng, cậu bí mật kích hoạt Cửu Nhãn Thấu Tương Lai, cũng chẳng có lý do gì quan trọng, cậu muốn xem tình trạng cảm xúc của cô ấy thôi.  

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên, cậu quan sát Cửa Sổ Trạng Thái của Kim Hannah.

Nhưng trước khi Cửa Sổ Trạng Thái của cô xuất hiện, cậu nhíu mày cố nhìn màu mà cô tỏa ra trước.

Đáng lẽ phải là màu vàng ròng chứ!

“….Màu này là……”

Xanh da trời, màu của Lựa Chọn Định Mệnh.

Cậu đã thấy những trường hợp màu khác thay đổi thành màu vàng ròng, nhưng đây lần lần đầu tiên cậu thấy màu vàng ròng đổi thành màu khác.

Màu của Hao Win đã thay đổi khi mà Seol trả lời rằng cậu sẽ trở thành Vua.  

Cậu không chắc lắm về câu nói của Hao Win, nhưng quyết định của cậu chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của anh ta. 

Giờ thì đến Kim Hannah...

Cậu nghĩ đến một khả năng. 

Những hành động gần đây của cậu đã ảnh hưởng to lớn đến cô, đến mức định mệnh của cô bị ảnh hưởng bởi quyết định của cậu.  

Và trước khi cậu kịp bình tĩnh lại...

Pat!

Một viễn cảnh hiện ra trước mắt cậu.  

Sau khi chứng kiến viễn cảnh đó, đôi mắt của cậu trở nên run rẩy dữ dội. 

'Cái…'

Trong viễn cảnh đó.

'Đ*o…'

Kim Hannah thì đang kiêu kỳ cười toe toét……..

'Gì thế…'

… nhìn chằm chằm vào Scheherazade, nay đã biến thành một đống đổ nát.

Chưa hết...

Quan trọng hơn, Kim Hannah không còn giống con người nữa.

Một cặp sừng dê nhô ra khỏi đầu và một đôi cánh dơi nhô ra khỏi lưng cô. 

Thậm chí cô đang mặc một bộ trang phục hở hang và thô tục, gần như đang khỏa thân.
---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 229

Chương 228 - Phần 2
Chương 228 - Phần 1

Chương 227 - Phần 2
Chương 227 - Phần 1

Chương 226 - Phần 2
Chương 226 - Phần 1

Chương 225

Chương 224 - Phần 2
Chương 224 - Phần 1

Chương 223

Chương 222

Chương 221


Chương 220

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

7 Comments:

  1. Tức là nếu seol ko hốt kim về thì kim sẽ thành 1 con quỷ hay succubus chăng?

    ReplyDelete
  2. Chị tôi sa đọa vl :))

    ReplyDelete
  3. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết

    ReplyDelete
  4. Giống như về phe trùng hậu

    ReplyDelete
  5. Chị ấy đã đi vào con đường nghiện ngập

    ReplyDelete