Khát vọng trở về - Chương 215: Ác mộng thật sự - Phần 2

Lúc đầu họ tưởng rằng sắp bắt được cô, nhưng một ngày sau, họ đành bỏ cuộc.

Dấu vết của cô biến mất.

Nói chính xác, dấu chân của Maria đã biến mất, thay vào đó là những vệt bánh xe ngựa bất tận. Dường như cô ta đã may mắn bắt được một chuyến xe ngựa.

Nỗi tuyệt vọng thê thảm bao trùm đoàn thám hiểm, đến nỗi không có từ nào tả xiết.

Họ lùng sục khắp Eva để từ Maria, nhưng dù cố gắng đến mấy, họ không thể tìm thấy dù chỉ một sợi tóc của Maria.

Cô đã về Trái Đất hay trốn đến một thành phố khác?

Không ai biết.

Cuối cùng, nhóm thám hiểm đã từ bỏ kết hoạch truy đuổi và lên đường trở về Haramark.

Ai nấy đều thất vọng tràn trề. Tuy nhiên, Seol đã động viên mọi người rằng cậu vẫn nắm trong tay tọa độ của vài kho báu khác.

Nhưng những gì đang chờ đợi họ ở Haramark, thậm chí còn khủng khiếp hơn.

Đó là tin tức về những cái chết bi thảm của Seo Yuhui, Jang Maldong và chị em nhà Yi.

Seo Yuhui đã bị phục kích trong khi cô đang cầu nguyện tại đền thờ, và bị giết hại dã man.

Xác của Jang Maldong và chị em nhà Yi được tìm thấy ở Cự Thạch Sơn, đã bị xé nát.

Seol Jihu bật khóc.

Cậu ôm đầu rên rỉ suốt ngày trong văn phòng.

Dù lý trí nhắc nhở cậu phải làm gì đó, nhưng cơ thể cậu gần như đã ngừng hoạt động, sau những biến cố thế thảm.

Mọi chuyện chưa kết thúc. Đồng đội của cậu bắt đầu biến mất từng người một.

Chohong và Hugo nói rằng họ tìm hung thủ để trả thù, và từ đó, không ai thấy họ nữa.

Marcel Ghionea và Phi Sora nói rằng có việc gì đó, và cũng bỏ đi.

Vào lúc Seol Jihu gần như phát điên...

Cậu cuộn tròn trong một góc của văn phòng và nhìn quanh với đôi mắt đỏ hoe.

Văn phòng vốn ồn ào náo nhiệt, giờ trở nên ảm đạm và hoang vắng.

Khuôn mặt mệt mỏi của cậu thấm đẫm màu nước mắt vì đau khổ.

'Không đời nào….'

Làm sao mà mọi thứ trở nên như thế này?

Seol Jihu gục đầu trước thực tế không thể tưởng tượng nổi.

Thế rồi...

"Thật thảm hại."

Seol bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Đó là giọng nói của Teresa.

"Chết có vài đồng đội mà đã gục ngã thế này sao? Vậy mà cũng xưng là anh hùng."

'Chỉ một vài?'

Seol trợn mắt lên, cậu không ngờ Teresa lại nói ra những lời độc địa như vậy.

Nhưng thay vì Teresa, cậu thấy Hao Win đang đứng trước mặt mình.

"Rác rưởi".

Hao Win xoay người lại và bỏ đi.

"Tôi thật sai lầm khi làm bạn với cậu".

Seol Jihu ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hao Win. 

Cậu cố gắng di chuyển, nhưng không đã quá muộn rồi.

Cuối cùng cậu nhớ ra Kim Hannah và cố gắng gọi cho cô, nhưng cô đã không nhấc máy.

Mọi người đã rời bỏ cậu. Mọi mối quan hệ mà cậu đã gắn bó ở Thiên đường, đều bị cắt đứt.

Nước mắt Seol đã cạn khô.

'Tất cả bọn họ đã biến mất.'

Seol Jihu ôm đầu.

'Không phải! Đây chỉ là một giấc mơ.'

Seol quỳ xuống và liên tục đập trán xuống đất.

'Đúng rồi, mình đang mơ! Mình bị nguyền rủa ở đền Mộng Ảo! Tất cả chỉ là một giấc mơ! '

Seol gào lên và đập đầu xuống đất.

Thế rồi, khi cậu bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, từ chối chấp nhận thực tế...

"Heuk!"

Seol Jihu giật mình nhổm dậy vì sốc.

Ánh sáng chói chang bao phủ tầm mắt cậu.

Cậu nhanh chóng chớp mắt, và khung cảnh mờ ảo trước mặt dần dần rõ ràng hơn.

Và khi nhìn xung quanh, Seol Jihu ngơ ngác và bàng hoàng. Đây là điều vô lý nhất mà cậu từng thấy.

Một chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần nhà và vài chục chiếc bàn màu xanh lá cây. Và vô số người ngồi trước những cái bàn đó.

'Đây là….'

Seorak.

Đó là sòng bạc mà Seol Jihu thường lui tới. Trong lúc Seol vẫn đang chết lặng, đột nhiên có ai đó đỡ cậu lên.

"Chàng trai trẻ, cậu sao thế?"

Một giọng nói già nua vang lên.

Một người đàn ông trung niên đang đỡ cậu dây. Seol từng thấy người đó vài lần.

"Dù điên cuồng vì bài bạc đến mấy, cũng đừng si mê đến nỗi ngất xỉu ngay trong sòng bạc chứ! Về nhà nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền người khác!"

Đôi mắt Seol Jihu mở to.

'Ông ta đang nói gì??'

"Nào, ra ngoài hít thở một lát đi. Hoặc về nhà ngủ một chút. Mắt cậu đỏ ngầu rồi đấy. Nhanh lên!"

"K-Không! Không thể nào!"

Khi Seol Jihu vẫn đang lắp bắp, người đàn ông trung niên lôi cổ cậu ra bên ngoài.

Sau khi bị đuổi khỏi sòng bạc, Seol Jihu đứng thẫn thờ như một bức tượng.

Cậu thử véo má, nhưng đầu óc cậu vẫn minh mẫn.

Cậu có thể cảm thấy không khí buổi sáng lạnh lẽo đang bao phủ xung quanh mình. Cảm giác này rất chân thực.

Lẽ nào cậu thực sự đã ngất xỉu khi đánh bài?

'Một giấc mơ?'

Một năm cậu ở Thiên đường, tất cả chỉ là mơ!? Tất cả mọi thứ chỉ là một vài phút nằm mơ?

'Không thể nào!'

Seol Jihu vội vàng lục túi. Nhưng tất cả những gì cậu tìm thấy chỉ là một chiếc ví,vài đồng xu và điện thoại.

"Thiên đường!"

Seol cố gắng hét lớn.

"Gula! Ira! Luxuria! Invidia! Haramark! Scheherazade! Trùng hậu Đế Vương!"

Do các điều khoản của hợp đồng, đáng lẽ Seol không thể nói ra bất kỳ từ nào liên quan đến Thiên đường, khi cậu ở trên Trái đất.

Thế nhưng....

Cậu có thể nghe thấy tất cả các từ đó vang lên rất rõ trong tai mình.

Không. Điều này không thể xảy ra. Không thể có chuyện như thế này!

"Xe tắc xi!"

Seol Jihu ngay lập tức lên xe taxi.

Cậu ghé qua nhà hàng ở ga đại học Hongik, nhưng Phi Sora không ở đó. Hơn nữa, các nhân viên chưa từng nghe nói về cô ấy.

Khi trở về căn phòng cũ của mình, Seol Jihu đứng sững sờ trước cảnh tượng đó.

Một bãi rác.

Căn phòng vẫn như thế, như khi cậu chìm sâu vào cờ bạc.

"Haha... Hahaha."

Đôi mắt cậu nhìn chăm chăm vào bãi rác, cậu bật cười. Những dòng nước mắt mà cậu nghĩ đã khô cạn, bắt đầu chảy xuống mặt.

'Ngay từ đầu, Thiên đường đã không tồn tại?'

Một nơi ẩn náu cuối cùng.

Một nơi mà Seol yêu quý.

Giờ đây đã biến mất như một ảo ảnh.

Thực tế đó khiến cậu tuyệt vọng hoàn toàn.

Và cuối cùng, Seol Jihu gục ngã.

Đúng lúc đó...

Keng!

Một âm thanh kim loại vang lên.

Khi Seol Jihu vô thức nhìn xuống, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong mắt cậu.

Chiếc dây chuyền trên cổ cậu va chạm với mặt sàn, viên ngọc của nó rung lên và tỏa sáng.

'Huh…?'

Khoảng khắc đó.

"Heeeeeeey!"

Một giọng nói quen thuộc bất ngờ đập vào tai cậu.

Seol Jihu nheo mắt và nín thở.

"Thức tỉnh đi! Nhanh lên nào!!"

Giọng nói đó, không ai khác ngoài Flone.

"F-Flone?"

"Mau lên! Nguy hiểm lắm rồi!"

Cạu không hiểu những gì cô ấy nói, nhưng dường như cô ấy có vẻ rất khẩn cấp. Trong khi Seol Jihu đang đứng đó bàng hoàng, giọng cô vẫn tiếp tục vang lên.

"Anh nghe em nói không? Nghe kĩ này! Anh đang nghĩ rằng thế giới anh đang ở là có thật, phải không?"

"Hả? Cái gì cơ?"

"Không phải đâu. Thế giới đó chắc chắn không có thật. Anh đang mơ! Đúng vậy, anh đang nằm mơ giữa ban ngày, giữa chuyến thám hiểm!"

"..."

"Em biết chuyện này nghe rất ngu si, nhưng anh phải tin em!"

Flone đã nói cực kỳ gấp gáp, nhưng hoàn toàn bình tĩnh.

[Nghĩ kỹ xem. Có điều gì mà anh thấy sai quá sai không? Nghĩ xem nào?]

Miệng Seol Jihu từ từ há hốc ra.

[Anh nghe thấy em nói không đấy? Dậy mau, dậy mau! Anh đang gặp nguy hiểm!! Anh sắp chết vì nghẹt thở rồi!]

Mặt dây chuyền rung rung liên hồi. Theo bản năng, Seol Jihu nắm lấy viên ngọc.

'Nghĩ lại thì...'


Seol đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu cậu không vào Thiên đường, nếu Thiên đường không tồn tại, làm sao cậu có thể cầm theo mặt dây chuyền? Hơn nữa, làm sao cậu có thể nói chuyện với Flone???

Tâm trí mù mịt của Seol đột nhiên sáng tỏ. Và cuối cùng, mọi nghi ngờ đều biến mất.

Cậu chậm rãi, đưa mắt nhìn khắp thế giới.

Khoảnh khắc Seol nhận ra mình đang mơ.

"Keuk!"

Seol Jihu ho lớn và mở mắt.
---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 216


Chương 215 - Phần 2

Chương 215 - Phần 1

Chương 214

Chương 213 - Phần 2

Chương 213 - Phần 1

Chương 212


Chương 211 - Phần 2

Chương 211 - Phần 1

Chương 210


Chương 209 - Phần 2

Chương 209 - Phần 1

Chương 208 - Phần 2

Chương 208 - Phần 1

Chương 207 - Phần 2

Chương 207 - Phần 1

Chương 206 - Phần 2

Chương 206 - Phần 1

Chương 205


Chương 204 - Phần 2

Chương 204 - Phần 1

Chương 203


Chương 202


Chương 201


Chương 200 - Phần 2

Chương 200 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments:

  1. Em đoán ra từ nửa chương trước r =))
    Tem

    ReplyDelete
  2. Thằng main ăn nhiều mà ngày càng ngu :v thêm quả khóc lóc như con nít nữa 🐧

    ReplyDelete
  3. :)) mấy ng cứ cmt kiểu mình là main v . nản mất

    ReplyDelete
  4. v l tưởng có màn kịch chiến thoát khỏi mộng mị thế nào....một bước xong hết bài oài @@

    ReplyDelete
  5. Thấy diễn biến nhanh vl là biết rồi :)

    ReplyDelete