Khát vọng trở về - Chương 202: Con chim ưng hiếu chiến


“Cao khoảng một mét bảy...”
Seol bình thản nói.

“Kẻ đó bịt mặt bằng một tấm vải màu đen, quần áo cũng màu đen và không có hoa văn là gì. Còn gì không nhỉ? Ừm... Thân hình thon thả!! Chắc chắn người này là phụ nữ, nhìn tóc và những đường cong cơ thể đó thì không nhầm vào đâu được!”

Seol cố truyền đạt những gì mà cậu thấy qua Cửu Nhãn thành lời nói. Nhưng giọng điệu của cậu thì giống như đang tả lại những gì đã được kể lại từ Quý Cô Cáo hơn.

“Và còn có…”

Mặt tên Pavlovici chợt biến sắc. Seol không bỏ qua chi tiết đó.

“….một hình xăm hình con rắn to cỡ bàn tay ở trên cổ.”

Mắt tên Pavlovici mở to ra. Seol đan hai tay vào nhau rồi tựa cằm lên

“Anh biết cô ta, phải không?”

Hắn ta không nói câu nào…

“Thôi được rồi! Không sao!”

Cậu giả bộ không quan tâm. Về cơ bản thì từ nãy đến giờ những gì cậu làm chỉ là thăm dò tên kia.

Trong viễn cảnh mà cậu nhìn thấy, bốn tên kia đã chết trong một con hẻm nhỏ. Viễn cảnh của tên nào cũng giống nhau, có nghĩa là cả bốn tên này đều chịu chung số phận.

Có một điều cần lưu ý hơn cả, cả bốn tên đó đều bị giết bởi người phụ nữ như cậu vừa miêu tả.

Cô ta đã cẩn thận che mặt đến nỗi cả Cửu Nhãn của cậu cũng không thấy mặt cô ta. Nhưng cảnh cô ta đục một lỗ trên ngực tên Pavlovici thì cậu vẫn nhớ, đặc biệt ánh mắt của tên này trừng mắt nhìn cô ta vẫn còn rất sống động trong tâm trí cậu.

 Pavlovici dường như đang sợ hãi đến run rẩy cả người.

“Làm-Làm thế nào mà….”

Hắn sốc đến nỗi lỡ mồm thừa nhận là biết cô ta.

Seol Jihu đang định bán rẻ cái tên Kim Hannah lần nữa, nhưng có vẻ là không cần thiết nữa rồi, cậu cười mỉm.

Đôi khi, im lặng lại có hiệu quả hơn cả lời nói.

Sau một hồi im lặng, Seol lên tiếng.
“Anh đã nói là anh đã nói cho chúng tôi biết hết mọi thứ. Vậy là anh đã nói dối sao?”

“Chúng tôi đã nói cho anh tất cả mọi thứ rồi!!!”

Tên đàn ông quỳ xa chỗ cậu nhất sợ hãi hét lên. Qua khuôn mặt của hắn, có vẻ như hắn là em út. Và cậu soi Cửa Sổ Trạng Thái của hắn ta, hắn mới 20 tuổi.

Pavlovici liếc qua tên kia, nhưng hắn đã quyết định.

“Xin lỗi vì đã không đề cập tới người phụ nữ đó. Nhưng lý do mà chúng tôi không nhắc đến cô ta vì chúng tôi không biết cô ta có liên quan tới vụ này.”

"Người phụ nữ đó?"

"Vâng. Chúng tôi đã gặp cô ấy khi chúng tôi nhận nhiệm vụ đầu tiên, nhưng chỉ duy nhất lần đó thôi. Cô ta che mặt nên chúng tôi cũng không nhớ rõ, nhưng hình xăm con rắn màu tím ở bên trái cổ cô ta thì chúng tôi nhớ như in.”

Seol gật gù, cậu ra hiệu cho hắn tiếp tục.

“Sau lần đó, mỗi khi chúng tôi nhận nhiệm vụ, cô ta cho thuộc hạ đi thông báo cho chúng tôi chứ không xuất hiện nữa.”

“Vậy…lần đó thì sao?”

“Anh thấy đấy….chúng tôi không chắc lắm.”

Tên đàn ông cẩn thận nói tiếp.

“Những lần trước, những tên kia và người phụ nữ đó có chắc chắn có quan hệ với nhau bởi quần áo và dấu ấn trên cổ chúng. Nhưng khách hàng lần này của chúng tôi thì khác, người đó che rất kín bằng áo choàng và khăn xếp. Nhưng chuyện đó cũng thường xảy ra mà!”

Seol Jihu nhìn lên trước khi gật đầu vài lần.

“Tên đó chắc chắn có liên quan tới người phụ nữ có hình xăm con rắn.”

Nếu không, cô ta đã không xuất hiện trong viễn cảnh của Cửu Nhãn.

“Có vẻ như chúng đã rất cẩn thận và tỉ mỉ. Chúng đã điều tra rất kỹ càng mọi thông tin của tôi. Xem ra ngay từ đầu chúng đã nghĩ: Nếu kế hoạch này hiệu quả thì tốt. Nếu không, thì cũng không sao.”

Seol nhìn hắn rồi tiếp tục.

“Tôi không rõ lắm về chuyện đó. Nhưng chúng cũng sẽ giết các anh sớm thôi, như thể giết những con chó vô dụng.”

Sớm ư? Bốn tên kia ngạc nhiên trước những lời nói của Seol.

“Thật rắc rối. Giờ nếu các anh chết ở đây, những tên khốn bẩn thỉu đó sẽ tận dụng cơ hội này và đưa nó lên những tờ báo.”

Seol vừa vặn cổ vừa lẩm bẩm, trông bề ngoài cậu đang rất khó chịu.

Pavlovici nhận ra cậu đang nói về chúng, hắn không chắc cậu có đúng hay không.

Nhưng hắn biết một điều, có vẻ cậu nắm được rất nhiều thông tin, thậm chí còn rõ hơn cả bọn chúng, và những lời cậu nói đến giờ đều là sự thật.

Cậu không những phát hiện ra bọn chúng là anh em, mà còn mô tả cực kì chính xác người phụ nữ kia.
Đó là lý do khiến hắn đang khó chịu và rối trí.

Cậu vừa mới nói chúng sẽ chết..

“Được rồi! Để chúng không có cơ hội tạo bịa ra những tin đồn mới. Các anh có thể đi.”

Seol đuổi chúng đi một cách hào phóng.”

“Mà Linh Mục chắc cũng sắp đến. Nếu thích, các anh có thể ở lại chữa trị trước cũng được.”

'Không những anh ta đang để chúng ta sống... Anh ta còn chữa trị cho chúng ta nữa sao?'


Bốn tên kia trố mắt. Không phải chúng hạnh phúc.


Cậu đang để chúng sống thật, nhưng trông cậu có vẻ như đang muốn né chúng như né đống phân chó.

“Nói thẳng nhé, hôm nay, tôi cho phép bốn người các anh sống sót ra khỏi Carpe Diem này. Đây là dấu chấm hết cho mối quan hệ chúng ta. Khôn hồn thì đừng có đưa tin linh tinh về chúng tôi. Nếu không thì…”

Mắt cậu lóe lên, một tia sáng sắc bén chĩa vào bọn chúng.

Bốn tên kia chết khiếp, chúng tin rằng nếu chúng làm thế cậu sẽ đào cả cái Thiên Đường này lên để giết chúng thật.

Cậu liền xua tay đuổi chúng đi, nhưng chúng không nhúc nhích một ly.

Giờ chúng đang ở trong một tình huống khá mỉa mai. Chúng muốn tìm đường sống ở nơi tưởng chừng như sẽ là mồ chôn của chúng.

“Um….”

Tên trẻ nhất lấy hết can đảm để hỏi cậu.

“Anh vừa nói là chúng tôi sẽ chết. Ý anh là sao?”

Seol vừa rít một hơi thuốc vừa chớp mắt.

“Oh, thử nghĩ xem!” - Cậu khịt mũi - “Ngay khi chúng tôi đăng một bài báo phản bác những thông tin từ bài báo tố cáo của các anh. Các anh đã vô giá trị với bọn chúng rồi. Giờ mà xuất bản một tờ báo phỏng vấn các anh nữa thì chỉ tổ gây phẫn nộ trong dư luận, đúng không?”

Bốn tên kia gật đầu.

“Dù sao thì các anh cũng chỉ là cái đuôi của con thằn lằn, sớm muộn cũng bị vứt bỏ.Chắc chắn chúng sẽ cố hết sức để lẩn trốn. Nhưng Carpe Diem sẽ không ngừng truy tìm chúng đâu.”

Cậu mân mê điếu thuốc.

“Chúng đã cẩn thận như vậy. Dù chúng tôi có tha cho các anh một con đường sống thì chúng cũng sẽ thủ tiêu các anh nhanh thôi. Tôi cá là như vậy đấy.”

Tên kia mở to mắt.

“Nhưng chúng tôi chỉ làm theo những gì chúng nói.”

Hắn biết, nói với cậu chẳng ích gì. Nhưng hắn gào lên tuyệt vọng.

“Chúng tôi còn chẳng biết gì về tổ chức của bọn chúng. Thậm chí, chúng tôi còn chẳng biết mặt tên nào. Chúng- Chúng tôi chỉ là…”

“Tôi hiểu.”

Seol Jihu bình tĩnh.

“Vậy suy nghĩ của các anh là” Chúng tôi không biết ai trong số chúng, chúng tôi chỉ làm theo lời chúng bảo, cho nên chúng sẽ tha lỗi cho chúng tôi”, phải không?”

Tên trẻ tuổi trong nhóm Pavlovici run rẩy.

“Nhưng các anh có nghĩ đến chuyện này không? Chúng sẽ giết rồi chặt các anh ra từng khúc, rồi đưa một tin với tiêu đề hấp dẫn 'Không ngờ Carpe Diem lại tàn bạo đến vậy?'. Nghe cũng có lý đấy chứ?”

Mặt của mấy tên kia nhăn nhó.

“Các anh có thế chưa tính đến, nhưng thôi, để tôi cho các anh lời khuyên. Giờ các anh nên tìm một chỗ để nương tựa đi, đừng có bơ vơ bốn người với nhau như thế. Nhưng tôi không chắc các tổ chức lớn như Hoàng Gia Haramark, Sicilia, Hội Tam Hoàng, Hội Sát Thủ... có chịu chấp nhận các anh hay không.”

Seol rời mắt mắt khỏi họ rồi châm điếu thuốc mới, cố ra vẻ rằng cậu đã xong việc với họ, nhưng những tên kia vẫn không chịu di chuyển dù chỉ một chút.

"…Gì nữa?"

Seol nhếch mép.

“Các anh còn muốn sống nữa không đấy.”

Mấy anh em kia nhìn nhau, rồi bối rối nhìn sang Seol.

“Rất tiếc, câu trả lời của tôi vẫn vậy. Có hai cách cho các anh sống sót, nhưng cả hai cách đó đều không liên quan tới tôi.”

Lông mày của tên Pavlovici nhíu lại, hắn quỳ mà cứ như đang nằm sấp xuống mặt đất vậy, mồ hôi tuôn ra như tắm, cánh tay gãy của hắn vẫn khập khiễng, hắn khẩn khoản như rên rỉ.

“ Kầu sin anh, nàm ơn, rúp trúng tôi.”

Lời nói của hắn đã có vẻ dễ hiểu hơn trước.

“Giúp các anh ư? Sao các anh không phắn về Trái Đất cho lẹ đi.”

“Chái đất cụng không en toèn.”

Pavlovici lắc đầu.

“Trúng tôi thật xự sin nỗi anh. Trúng tôi xẻ nàm mọi thứ ảnh iu kầu! Nàm ơn. Dzúp trúng tôi.”

Thud!

Hắn ta đập đầu xuống đất.

“ Nàm ơn! Trúng tôi xẻ khắc ghi món lợ lày chong nòng! Trúng tôi xẻ đền ơn ăn!”

Seol thực sự thích những âm thanh ngọng liu ngọng lô của họ. Dù họ không cam kết là sẽ trung thành với cậu, nhưng họ sẽ làm mọi thứ để cậu giúp họ sống sót.

Hợp với ý của Seol. Thực tế là cậu cũng đang rất mong đợi điều này.

“Tôi không chắc lắm…”

Nhưng Seol cũng không đồng ý ngay lập tức. Nói thì dễ mà làm thì khó, cậu cũng chưa hoàn toàn tin lời bọn chúng.

Những người như họ, họ thực sự không biết thất tín đáng sợ đến mức thế nào, cho đến khi phải trải nghiệm thực sự.

“Nhưng các anh không xứng đáng với điều này…..”

Pavlovici nao núng. Hắn ngẩng đầu lên.

“Được rồi! Vậy thì như thế này đi!”

Cậu nở một nụ cười toe toét rồi gọi Ghionea. Ngay khi anh chàng Cung Thủ Thép bước vào, cậu thì thầm gì đó vào tai anh.

“Với tôi như thế thì hơi khó một chút.” Ghionea lẩm bẩm.

“Được chứ ?”

“Có khả năng kẻ thù sẽ di chuyển theo nhóm, khi tấn công chắc chúng cũng sẽ có trinh sát đó.!”

 Ghionea suy ngẫm một lúc rồi nói.

“…Nếu có người trợ giúp thì tôi tin là tôi sẽ làm được!”

“Anh cần ai?”

“Nếu như cô Phi Sora chịu giúp thì tốt, ở Haramark này không có ai mạnh hơn cô ấy...!”

“Anh nghĩ là anh có thể thuyết phục được cô ấy không?”

Ghionea do dự một chút.

“Chẳng phải cô ấy đã mượn trang bị của anh sao, Thủ Lĩnh? Nếu anh nói với cô ấy rằng cho cô ấy mượn lâu hơn hơn một chút, khéo có khi cô ấy sẽ chẳng càu nhàu một câu mà đồng ý ngay ấy chứ!”

Thấy anh ấy vừa nói vừa nắm chặt cây nỏ trong tay, Seol cười mỉm.

“Được rồi! Nếu anh thành công! Tôi cũng cho phép anh  dùng tiếp cây nỏ đó thêm thời gian nữa!”

Đôi mắt của Ghionea trở nên lấp lánh ngay lập tức.

“Tôi nghĩ là mọi chuyện sẽ ổn thôi! Về phần Sora, tối tôi sẽ nói chuyện với cô ấy!”

"Cảm ơn anh!"

Ghionea rời văn phòng, anh nói là anh cần mua sắm một chút để chuẩn bị cho nhiệm vụ đó.

“Được rồi! Của anh này! Cái đó để giúp anh an toàn!”

Seol đứng dậy, lôi một một Tinh Thể Giao Tiếp là và ném cho Pavlovici, hắn ta đưa cái tay không gãy ra đón lấy nó.

“Anh có thể dùng nó để gọi cho tôi.”

“..”

“Tôi có nên đoán trước tương lai không nhỉ?”

Seol Jihu nói đùa một cách tinh nghịch.

“Pavlovici, bạn bè và anh em của anh sắp gặp phải một tình huống khá trớ trêu đấy, và nó phụ thuộc vào sự lựa chọn của anh. “

Liệu có thể thay đổi vận mệnh của họ không? Hay chấp nhận số mệnh của họ như vậy?

“Nếu anh muốn sống, anh sẽ biết lựa chọn nào là chính xác nhất.”

Sau khi nói rõ ràng như thế. Seol quay người đi.

“Xong chuyện rồi nhé! Hẹn gặp lại các anh!”

Thậm chí cậu còn cố đuổi họ đi. Cậu còn không thèm nhìn họ, không quan tâm xem họ có lấy Tinh thể Giao tiếp đó không nữa.

Pavlovici từ từ nhìn xuống quả cầu trước mặt.

Ngay sau đó….

Bow.

Pavlovici ta cúi gằm xuống và nắm chặt quả cầu pha lê kia với bàn tay dính đầy máu.

Đó là hi vọng mới cho họ.

*
Sau khi được một Linh Mục chữa trị, bốn người bọn họ dưới sự bảo kê của Seol đã rời khỏi văn phòng Carpe Diem.

“Tôi thật sự đếch thể hiểu nổi!!!”

Chohong không hiểu tường tận sự việc nên đã gầm lên tức giận.

“Mẹ kiếp!! Không những chữa trị cho chúng! Lại còn cho chúng rời khỏi đây như không có gì xảy ra!! Anh đang đùa tôi sao!! Bộ chúng ta là đấng cứu thế à?”

“Seol! Tôi không có ý xâm phạm gì vào quyết định của Thủ Lĩnh, nhưng tôi cũng không thể đồng ý với điều này. Không thể dễ dàng như thế được. Tôi thật sự không thể hiểu nổi cậu đấy!!”

Hugo cũng nghiêm túc và bắt đầu ủng hộ Chohong. Cả Sora cũng khịt mũi bực mình nhìn cậu.

“Im mồm, cả mấy đứa bay!!!!”

Jang Maldong gầm lên, ông không thể nhịn nổi nhìn mấy đứa kia lao nhao như chợ vỡ, nhưng Chohong cũng hét lại ông.

"Im mồm sao? Tại sao! Ông già! Ông nhìn xem? Tên này như một thằng tâm thần rồi!”

“Tâm thần ư?”

Lông mày của Jang Maldong nhếch lên.

“Ta biết cái đội này vừa bé vừa lộn xộn! Nhưng ta mà đi chắc nó biến thành đống shit mất! “

“Ý ông là sao? Ông nhìn xem tên khốn này đang làm gì đi! Chuyện này nghĩa là thế nào?”

Chohong bực bội đến phát điên, cô đấm ngực rầm rầm. Nhưng Seol không quan tâm tới những hành động đó của cô, cậu ung dung ngôi đó hút điếu thuốc rồi cười khẩy.  

Chohong nghiến răng nghiến lợi rồi ngồi phịch xuống cạnh cậu, trông cô lúc này sắp chuẩn bị “đè” cậu ra vặt lông rồi ăn tươi nuốt sống cậu.

“Hey! Cậu nghĩ gì mà để chúng đi như thế hả?”

“Chẳng nghĩ gì cả! Tôi thấy hơi tệ khi giết họ trong khi họ đang chân thành xin lỗi mình như thế. Cô thấy đấy, làm thế khiến tôi khó chịu.”

Mặt Chohong đỏ bừng lên trước lời giải thích vô tư của Seol.

“Ôi chúa ơi! Tôi điên lên mất! Cho dù chúng ta có giết chúng đi chăng nữa cũng chẳng có ai trách chúng ta cả. Ấy thế mà cậu còn thả chúng đi một các dễ dàng như thế? Bộ cậu bị Virus Tử Tế nhập vào hả? Này! Ghio! Nói gì đi chứ? Hửm! Tên khốn đó đâu rồi?”

Cô quay trái quay phải không thấy Ghionea đâu, cô lại gầm lên.

“Nghe đây! Đồ khốn! Cậu làm như thế chỉ khiến mọi người nghĩ cậu là một tên đáng ghét, một tên vô dụng thôi! Kể cả kẻ thù mà thấy cậu làm thế này cũng nghĩ cậu là một tên đần, một tên chậm tiến thôi!”

“Oh? Nếu như vậy thì nghe có vẻ cũng không tệ lắm.”

Thấy Seol trả lời một cách hồn nhiên như vậy, Chohong nhíu mày.

“Cậu vừa nói gì?”

“Nếu chúng nghĩ như thế thì tốt lắm. Tôi thích vậy.”

Sau một câu trả lời bình tĩnh nữa. Cậu không nói gì và cười tít mắt, nhe cả hai hàm răng ra.

Cả căn phòng trở nên im lặng.

“……”

“……”

Một sự im lặng ngột ngạt đè xuống căn phòng.

“?”


Seol mở to mắt nhìn xung quanh.

Mọi người ai ai cũng đang trừng mắt lườm cậu.

Cứ như cậu là người ngoài hành tinh vậy.

"Gì nào? Sao thế ?”

Khi Seol giả bộ ngây ngốc, Chohong chớp mắt.
“ Hey, phải chăng cậu….”

Đúng lúc đó...

“Tôi xin phép ra về trước.”

Agnes đột nhiên đứng dậy khỏi di văng.

“Để tôi tiễn cô.”

Thường thì cô sẽ nói rằng cô ổn, hoặc là cậu không cần làm thế. Nhưng lần này cô ấy lại không nói gì cả.

Cậu vừa mới bước ra khỏi cửa. Giọng Sora the thé ở bên trong.

“Thấy chưa! Con đã nói với ông rằng tên khốn đó chỉ giỏi cà khịa thôi!”

“Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?”

Seol vừa đóng cửa vừa càu nhàu. Cậu đang định quay lại nói gì với Agnes thì bỗng nhiên cô ấy nói.

“Ngậm mồm vào!”

Giọng nói của cô ấy lạnh lùng vang lên.

Seol trố mắt. Cô ấy nổi cáu vì cậu thả bốn anh em kia chăng? Ừ nhỉ, cô ấy là người bắt chúng về mà!

Khi Seol còn đang suy nghĩ mông lung, Agnes lên tiếng.

“Hạ cái đầu lẫn con ngươi của cậu xuống. Cố gắng tỏ ra vô cảm hết mức có thể!”

Một áp lực đáng sợ tỏa ra từ cô ấy khiến cậu run rẩy làm theo. Cô khẽ mỉm cười.

“Như vậy thì tốt hơn!!”

“?”

“Vác cái mặt đó vào trong kia và nói chuyện với mọi người đi. Sau này, kể cả nói chuyện với người khác cũng trưng bộ mặt đó ra.”

“Thế này nghĩa là sao?”

“Còn nữa, thả lỏng vai ra, quần áo sao lúc nào cũng nhăn nheo thế này!”

Seol ngẩn cái mặt ra. Cô liền phủi vai và vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên quần áo cậu.

“….. Trong Thiên Đường này, năng lực, sức mạnh, võ thuật không phải là tất cả. Khuôn mặt, cử chỉ, biểu cảm, ánh mắt, ngoại hình, và cả giọng nói lẫn hơi thở nữa. Một số người có khả năng tổng hợp thông tin từ những cử chỉ nhỏ nhất đấy. Đây cũng là một kỹ năng được công nhận bởi Bảy Vị Thần, một số đã được thăng lên High Ranker nhờ nó đấy. Như con cáo ký hợp đồng với cậu chẳng hạn.”

Rồi Agnes để hai tay trước váy.

“Nếu cậu có thời gian, tôi nghĩ cậu nên dành thời gian vào một lớp học diễn xuất đi. Nó sẽ có ích đấy.”

“…..”

“Dù sao thì, chiến tranh đã kết thúc, giờ cậu đang bước vào một trận chiến mới rồi đấy.”

Rồi cô nở một nụ cười rồi quay lại.

"Thật đáng tiếc làm sao! Một con chim ưng hiếu chiến như cậu nên ở Sicilia hơn là ở cái ổ chuột này!!”

Agnes tiến về phía trước.

“Đây là một cuộc chiến trường kỳ. Nếu chúng ta chung một kẻ thù, Sicilia sẽ rất hân hạnh khi được hợp tác với cậu. Chúc cậu may mắn.”

Sau những lời nói cuối cùng đó. Cô chậm rãi bước xuống cầu thang.

“…..”

Seol lặng lẽ nhìn Agnes rời đi, cậu đưa tay xoa mặt.

**

Sau khi Agnes ra về, Seol đến bên Jang Maldong.

“Nào. Muốn nói gì với ta?”

Seol chờ Jang Maldong ngồi xuống ghế, khi đó cậu mới bắt đầu.

“Con có kế hoạch thành lập một tổ chức.”

Jang Maldong đã biết trước điều này, ông nhận xét.

“Ý tưởng đó không tồi. Rồi sao? Con có vẻ khá nghiêm túc khi nói về chuyện này.”

“Con đang tính rời khỏi Haramark.”

"…Gì cơ! Rồi đi đâu?”

“Eva ạ”

“Eva? Đột ngột thế.”

Jang Maldong hít sâu một hơi. Ông ấy nhận ra ý định của cậu ngay lập tức khi nghe cậu nhắc đến “Eva”.

Đương nhiên là ông hiểu lý do tại sao cậu lại muốn chuyển địa bàn đi nơi khác. Rõ rằng là cậu đang nhắm vào một cái gì đó lớn hơn rất nhiều việc tạo ra một tổ chức.

Có vẻ như theo kế hoạch đó của cậu, Eva là nơi tốt nhất.

Hay nói đúng hơn, Eva là nơi duy nhất.

Bảy thành phố thuộc quyền quản lý của Bảy Vương Quốc đều có các tổ chức đại diện, nhưng Eva thì lại là một trường hợp cá biệt.

“H’m”

Jang Maldong im lặng trong một lúc lâu. Ông không biết do đâu mà cậu lại có ý tưởng này.

Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu của cậu, những ý kiến của ông là rất cần thiết, cậu đang rất mong chờ nó.

Vấn đề ở đây là thời gian.

“Có phải do sự cố vừa rồi không.”

“Con không phủ nhận điều đó.”

Seol bình tĩnh rồi tiếp tục.

“Nhưng thực ra con đã quyết định sau khi đọc những hồ sơ mà thầy đưa cho con.”

Lông mày của Jang Maldong nhếch lên.

“Sự cố lần này, việc Seo Yuhui-Noona đã bị tấn công và cả cuốn sổ mà ngài Ian đã viết, con nghĩ 3 điều này có liên quan mật thiết đến nhau. Con không chắc lắm về điều này, nhưng từ lúc nghĩ ra đến giờ cậu không thể hết được cảm giác lo lắng.”

“Ta đồng ý.”

Jang Maldong nghiêm túc gật đầu. Giọng ông trầm hơn chút.

“Jihu.”

“Vâng.”

“Kẻ thù là một con quái vật.”

“…..”

“Có một sự khác biệt lớn trong sức mạnh giữa hai bên. Kẻ thù này còn đối phó hơn cả Thất Trùng Quân, vì chúng cũng là con người. Và cuộc chiến này còn ảnh hưởng đến cả cuộc sống của con ở trên Trái Đất nữa.”

“Con hiểu.”

Seol trả lời, mắt cậu trở nên lấp lánh.

“Tuy nhiên, việc này lại cần thiết.”

Jang Maldong vừa ngẫm nghĩ vừa mân mê cây gậy. Trong thì có vẻ Seol đã đưa ra quyết định này khá vội vã, nhưng cậu lại đang tự tin một cách kỳ lạ.

Khuôn mặt đang hau háu của cậu như muốn hỏi” Giờ ta nên là gì?” Nói dễ hiểu hơn, giờ cậu đang hành động một cách mạo hiểm, như muốn đặt cược vào một canh bạc vậy.

Jang Maldong rất tò mò về sự tự tin này của cậu.

“Vậy thì, ta có ba điều kiện.”

"Vâng?"

“Thứ nhất: ta nghĩ chúng ta không nên giờ đi ngay, ta cần bàn bạc một cách kỹ lưỡng để tìm một địa điểm an toàn và phù hợp đã.”

“Điều đó là đương nhiên rồi!”

“Thứ hai, chúng ta cần kinh phí. Rất nhiều là đằng khác. Một lượng kinh phí lớn để có thể vận hành cả một tổ chức.”

“Con sẽ cố.”

“Và cuối cùng, điều này khá khó đấy, ta cần con lôi kéo một tổ chức khác đi cùng chúng ta. Không thể chỉ một mình Carpe Diem được. Chúng ta cần một tổ chức mà chúng ta có thể tin tưởng để nương tựa vào khi mà một sự cố như vậy vừa mới xảy ra với chúng ta.”

“Ồ! Cái này thì con có rồi.”

Lần này thì Jang Maldong không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Con có rồi ư?”

“Vâng! Con quyết định bắt tay với Hội Tam Hoàng. Chính Hao Win đã trực tiếp đến gặp con để đưa ra đề nghị này.”

“Hội Tam Hoàng à!!!”

Điều này đã xoay chuyển tình thế, khó khăn lớn nhất đã được tháo gỡ.

Hội Tam Hoàng đang cần những đồng minh mạnh mẽ, và Carpe Diem cần một lực lượng để hỗ trợ. Một bù đắp phù hợp. Hai nhóm chắc chắn sẽ trở thành một liên minh hoàn hảo.

Jang Maldong cười thầm.

“Nếu đã như vậy thì chúng ta chỉ còn một việc cần làm thôi.”

“Một việc nữa ư?”

“Lại còn hỏi nữa ư? Con chưa nghĩ đến việc chúng ta nên đổi một cái tên mới sao?”

Jang Maldong cười toe toét.

“Mục tiêu của con liên quan tới việc "sống thỏa chí". Tổ chức mới phải phù hợp với con, thế nên, hãy suy nghĩ cẩn thận để đặt một cái tên thật phù hợp.”

(Carpe Diem có nghĩa là "sống thỏa chí". Tiếng Anh có một từ tương tự là YOLO. Hiểu đơn giản là "Không thể trì hoãn sự sung sướng")

"Một cái tên à…"


Seol gật đầu, đây rõ ràng không phải ý tưởng tồi.

“Ta hiểu mục tiêu của con. Và ta cũng không có lý do gì để ngăn cản con cả!”

Jang Maldong đứng dậy.

“….Hội Tam Hoàng… Carpe Diem và Hội Tam Hoàng….”

Jang Maldong vừa lẩm bẩm vừa bước về phía cửa, đột nhiên ông dừng lại.

“Để ta hỏi con điều này nhé.”

Ông hỏi một cách tò mò.

“Sau khi gây dựng được tầm ảnh hưởng và củng cố được sức mạnh….Và rồi con tìm được tên đứng sau tất cả những chuyện này. Con định làm gì sau đó?”


Mắt Seol đột nhiên lóe lên trong tích tắc.

Cậu từ từ để hai tay lên ngực, rồi hơi cúi đầu xuống.

Cậu đã thề trong Bữa Tiệc.

Cậu sẽ không trông chờ Điều răn vàng nữa.

Tự cậu sẽ trở thành Điều răn vàng.

Có nghĩa là: Seol Jihu là Điều răn vàng, Điều răn vàng là Seol Jihu.
Seol xoa mũi.

“Con sẽ cho họ thấy….”

Động cơ vốn đã nguội sau cuộc chiến…

“Seol Jihu này là ai.”

….bỗng nhiên nổ ầm ầm và ngập tràn nhiệt huyết.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 202


Chương 201


Chương 200 - Phần 2

Chương 200 - Phần 1

Chương 199


Chương 198 - Phần 2

Chương 198 - Phần 1

Chương 197 - Phần 2

Chương 197 - Phần 1

Chương 196 - Phần 2

Chương 196 - Phần 1

Chương 195 - Phần 2

Chương 195 - Phần 1

Chương 194 - Phần 2

Chương 194 - Phần 1

Chương 193 - Phần 2

Chương 193 - Phần 1

Chương 192 - Phần 2

Chương 192 - Phần 1

Chương 191 - Phần 2

Chương 191 - Phần 1

Chương 190 - Phần 2

Chương 190 - Phần 1

Chương 189


Chương 188 


Chương 187 - Phần 2

Chương 187 - Phần 1

Chương 186


Chương 185 


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

9 Comments:

  1. Tối nay có nhiêu thuốc hả ad....chịu ko nổi hic

    ReplyDelete
    Replies
    1. tại ông quen uống thuốc quá liều rồi giờ đến lúc bị cắt cơn méo chịu đc :))

      Delete
    2. :))) +1 cơ mà thiếu thật

      Delete
  2. Dồn ép họ vào đường cùng rồi cho họ 1 lối thoát :) seol đúng ngầu

    ReplyDelete
    Replies
    1. ko nó không cho họ một lối thoát mà nó đang lợi dụng họ. Anh ta làm như mình ban ơn nhưng thực chất thực hiện mưu đồ đánh úp tổ chức kia. Đó là cách thức của một nhà hoạt động chính trị. Mạng sống của 4 người kia đối với anh cũng chẳng quan trọng nữa anh chỉ tận dụng tối đa lợi ích còn lại của họ. Vì thế mình mới bảo anh ta có dáng thủ lĩnh, nhà lãnh đạo là như thế :))

      Delete
  3. Ng khổ nhất dẫn là 4 thằng này đường nào cũng cht

    ReplyDelete
  4. Cửu nhãn cứ như 1 công cụ hack game ý

    ReplyDelete
  5. 4 người qua đường giáp :'((((

    ReplyDelete