Khát vọng trở về - Chương 188: Xoa dịu tâm hồn

Cậu mở mắt, mọi thứ xung quanh vẫn còn mờ mờ, cậu liền chớp mắt lia lịa, mọi thứ dần rõ ràng hơn.
Và, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là…ngực.

Hai quả đồi đầy đặn và trần trụi không miếng vải đang rung rinh trước mắt Seol.

Tiếp theo là mũi.

Từ cơ thể Sora, hương thơm nhè nhẹ quyến rũ lướt qua mũi cậu. Cậu lập tức đưa ánh mắt hướng lên trên. Mặt Sora hiện ra với vẻ nhăn nhó vì buồn ngủ và cáu kỉnh.

“….Giờ thì tôi có nhiều điều thực sự muốn biết lắm đó.”

Giọng khàn khàn của cô ấy đột nhiên gắt ầm lên, có vẻ cô ấy vẫn hơi choáng vì chút men.

“Còn phô cái bản mặt sốc được sao, sao anh cứ ngửi người tôi như thế?”

Cậu tiếp tục đưa mũi lên hít tiếp hương thơm ngào ngạt từ người cô và tự nhủ trong đầu:” Mình thích mùi hoa hồng.”

“Uwaaaaah!

Seol đột nhiên hét lên và ngã tòm khỏi giường.

“Hah!”

Thấy cậu chới với giơ hai tay lên rồi ngã lăn ra khỏi giường, Sora tặc lưỡi.

Thud.

Sau khi sưng cả đầu vì cộc xuống đất, cậu ngó xuống và không khỏi bối rối và bàng hoàng khi nhìn vào cơ thể mình. Người cậu run bắn lên.

“….”

“Sao mình lại mặc mỗi cái quần lót thế này.?”

Đôi đồng tử trong mắt cậu bắt đầu run rẩy. Cậu đặt tay lên ngực rồi hít một hơi thật sâu.

“Bình tĩnh nào. Bình tĩnh nào.”

Sau khi lẩm bẩm vài câu trong miệng, cậu lên tiếng.

“Giải thích rõ ràng ra xem nào!”

Cậu đang tưởng mình là người bị hại.

“Thủ phạm” Sora vẫn duỗi tay trái ra và che cái miệng đang ngáp bằng tay phải.

"Giải thích gì cơ?"

“Mọi chuyện. Từ đầu đến đít cho tôi.”

“Oh? Được thôi. Đang uống Soju thì tự nhiên anh ngất ra đấy, rồi tự nhiên khóc, tôi đang đưa anh về thì anh nôn thốc nôn náo, ướt cả 2 đứa luôn.”

“….Lại nữa ư?”

"Ha! Đã yếu thì đừng có ra gió, mới có mấy cốc đã lịm ra đấy rồi! Anh nên nhớ là anh đã tương hết chỗ đồ ăn mà anh đã hốc trước đó vào người tôi đấy! Thịt, đậu nành hầm, cơm, naengmyeon??”

Sora bực mình khi phải nhớ lại cảnh đó, càng nghĩ cô lại càng tức giận và ghê tởm. Còn Seol thì vừa ngó quanh căn phòng vừa kinh ngạc.

Một bộ quần áo được treo ngay ngắn ở gần đó.

“Tôi đã vất vả lắm mới lôi được cái mông anh tới cái nhà nghỉ này đấy, lại còn phải giặt với phơi quần áo cho anh nữa! Còn chưa cảm ơn tôi? Anh có biết là trong lúc lôi anh đến đây tôi đã định quăng luôn anh ra đường và đi về không?”

Seol chẳng nhớ gì cả, cậu chết lặng trước câu chuyện của Sora về tối hôm trước.

“Vậy… còn vụ ngủ chung giường…”

“Thôi thôi ông im mẹ cái mồm vào…”

Phi Sora hét lên giận dữ.

“Còn chút liêm sỉ nào không đấy?”

“?”

“Anh nghĩ tôi muốn ngủ chung với anh à? Hứ…”

Seol bối rối nghiêng đầu, có vẻ cậu nhận ra dần đó không phải lỗi của Sora.

“Này! Tôi đã tốt bụng lắm rồi đấy, tôi đã cho anh nguyên cái giường rồi xuống ngủ dưới sàn rồi. Nhưng tự nhiên anh trèo xuống rồi bám lấy tôi. Lúc đó tôi còn tưởng anh quen nằm dưới sàn nên xuống cơ. Ai ngờ vừa leo lên giường anh lại bò lên rồi rúc vào người tôi. Sau đó tôi đã phải ôm chăn ra di văng để cố ngủ chút, anh lại lần ra đấy dí mặt vào người tôi….”

“…..”

“Mà nói thật nhé! Anh chưa cai sữa à? Sao lúc nào cũng cứ rúc mặt vào ngực tôi thế? Bộ mẹ anh không yêu thương anh sao? Hay bị con ma dâm tặc nhập vào người hay sao? Chúa ơi!!”

Và cô tiếp tục kể hết tội lỗi của Seol tốii qua.

Seol gãi đầu.

“À thì…Tôi là con giữa, trước tôi thì có một anh trai và tôi còn một em gái nữa. Cho nên từ bé tới giờ tôi cũng không được chú ý cho lắm. “

 “Ohhhhh, tôi hiểu rồi, lỗi của tôi, tôi không biết chuyện đó đấy. Mà…. Từ từ đã! Chuyện đó thì liên quan gì quái gì??"

Sora gắt ầm lên, mắt cô nảy lửa, Seol ho khan vài tiếng.

“Ừ thì…Tôi không nhớ gì cho lắm..”

"Tôi biết thừa anh sẽ nói vậy. Đợt chút.”

Sora liền lôi tuốt cái điện thoại ra và mở một video lên.

----“Chúa ơi! Anh không nằm yên được à?”

----“Cái méo…Anh bị điên à? Này! Tôi biết anh chưa ngủ đâu! Không phải giả vờ! Mở cái mắt ra trong khi tôi còn nói chuyện tử tế!”

----“Tránh xa tôi ra.”

----“Má ơi!! Tôi phát điên mất.”

"Không thể nào…."

Cậu vừa nhìn màn hình vừa không nói nên lời. Bằng khuôn mặt tỉnh bơ, cậu cầm lấy điện thoại của Sora lên và lặng lẽ xóa mấy video đó rồi trả nó lại cho cô. Còn cô ấy thì đang khoanh tay lườm cậu.

“Ơ! Cô vừa nói gì thế!! Tôi không biết gì nha.”

“Tên khốn này!! Anh chui từ lỗ nẻ nào ra thế?”

Giọng giận dữ của cô đập vào tai cậu. Cậu giả vờ ho lụ khụ.

“Dù sao thì, có vẻ như là không có gì xảy ra đúng không?”

Biểu cảm của Sora trở nên kỳ quặc trước giọng nói nhẹ nhõm của Seol Jihu.

“Sao thế? Sợ tôi ăn thịt anh hay gì à?

“Cô đừng cường điệu nó lên như thế…”

“Thực ra là ngược lại đó, anh mới là người sắp chén tôi đấy.”

"Gì cơ??" - Seol giật mình.

“Ý tôi là ~ Cưng càng ngày càng “bốc lửa” hơn đấy ~ Cưng vừa sung sức vừa ưa nhìn. Chụy cũng khá hưng phấn rồi đấy.”

Sora vừa thì thầm vừa nghịch nghịch xoắn tóc vào tay. Seol rớt hàm xuống.

“Nhân tiện này. Cưng có sức chịu đựng đến đáng ngạc nhiên đấy, cưng y như con thú ý, bụng chụy vẫn đau vì những cú “nện” của cưng vừa nãy đấy.”

Sora vừa lầm bầm vừa xoa bụng, ngay khi cô ngẩng đầu lên, cái mặt đần thối của cậu làm cô không nhịn được cười.

“Aah! Cái bản mặt của cưng kìa! Ngố đếch chịu được !”

Cô ôm bụng cười đến đá cả chăn ra khỏi giường.

“Nhìn phản ứng này! Thế này mà là người có gấu à?”

Sau đó, Sora nhảy khỏi giường rồi vươn vai tự nhiên.

“Awoooo ~ Được rồi, tôi tắm trước cho. Lát chúng ta đi ăn chút súp có cồn đi.”

“Cô đang đùa tôi đấy à?”

“Ai biết ~?”

Thế rồi Sora cười híp mắt, cô đi vào nhà tắm, bỗng nhiên bật thốt lên trong đó.

“Ah ~ Nhức hết cả người.”

Chwaaaa

Mãi cho đến khi nước vòi hoa sen vang lên. Seol mới nhận ra bị cô chơi một vố đau. “Con mụ đó…!”

*

“Uek—”

Trong khi đang ăn súp Bukeoguk, đột nhiên Sora há miệng. (Bukeoguk: súp làm từ cá pô lắc)

Seol ngạc nhiên hỏi.

"Chuyện gì thế?"

"…Tôi không biết."

Sora hạ tay xuống, rồi nghiêng đầu.

“Tôi tự nhiên thấy buồn nôn quá!! Hay đó là ốm nghén nhỉ! Sao lại ốm nghén sớm thế?…”

'Cái quái gì cơ?'


Seol lườm cô, Sora đập bàn và cười khúc khích.

“Chẳng lẽ tôi không được ốm nghén sao?”

“Đùa vui nhỉ?”

"Chẳng vậy à? Nó làm tôi sảng khoái cực kỳ luôn.”

Lúc này, trong Seol có vẻ đã khá bực mình trước những lời trêu chọc và nụ cười tinh nghịch của cô. Mà không phải là cậu khá bực mình nữa, mà là rất bực mình.

Cậu hiểu rằng đúng là cậu đã gây nhiều khổ sở cho Sora tối qua, nhưng có vẻ cô ấy còn dùng nó để mua vui và xả hơi thì đúng hơn.

'Cô dám….'

'Cô dám trêu chọc một người có biệt danh là Kẻ Chơi Khăm?'


'Tôi sẽ cho cô biết đùa thực sự là như thế nào?'


Seol tự thề với mình như thế là vội húp nhanh Bukeoguk.

Sau bữa ăn, Sora đột nhiên lôi điện thoại ra.

“Đưa tôi số của anh đi!”

“Số của tôi ư? Sao tự nhiên..?”

“Hử? Trong mấy tháng tới anh là thủ lĩnh của tôi đấy! Ít ra nên biết số để liên lạc cho tiện chứ?”

“Số của tôi ư…Nó là gì nhỉ?”

Thấy Seol do dự, Sora nhếch lông mày lên. Nhưng thật sự thì là Seol không nhớ số của cậu thật chứ không phải cậu không muốn đưa nó cho cô.

Sau một hồi vắt não mới nghĩ ra được, cậu nhập nó vào điện thoại cho Sora, cô chộp lấy nó ngay khi cậu vừa nhập xong.

“Anh tính ở đây bao lâu rồi quay lại?”

"Khoảng một tuần."

“Nhanh vậy ??. Được rồi, lúc nào về nhớ gọi cho tôi, tôi cũng sẽ nhắn cho anh, rep cho cẩn thận đó.”
Sora tung tẩy vẫy tay tạm biệt cậu, Seol thì đứng đực ra đấy nhìn lưng cô cho đến khi cô đi khuất bóng ở đằng xa.

‘…Hm?’

Mắt cậu mở to, cậu đã thoái mái hơn rất nhiều so với lúc vừa mới quay lại đây.

Cậu ngẩng cao đầu, lấy che che mắt nhìn trên bầu trời đang nắng chang chang không một gợn mây.

“Ấm ấp thật!!!”
Sao tự nhiên lại như vậy? Cậu thực sự không cảm thấy chút buồn chán nào nữa.

Tất cả những gì mà cậu vừa làm là ăn, thức và cãi nhau cùng Sora, nhưng cái cảm giác cô đơn mà cậu không thể chịu đựng được lúc ban đầu đã tan biến. (Tác dụng của ngực ghê thật)

Tâm hồn trống rỗng của cậu vừa được cái gì đó lấp đầy.

Seol quay lại ra về, cảm giác mọi thứ xung quanh cậu bỗng trở nên vui tươi hơn.

“Mình vừa có thêm một người bạn mới.”

Không hẳn là cậu đã nhận ra điều này, nhưng cậu đang hớn hở đến phổng cả mũi. Những bước chân không còn nặng nề và vô định như lúc ra khỏi nhà nữa.

Ngay khi vừa về đến phòng, cậu bắt đầu sục sạo quanh phòng ngay. Điện thoại của cậu nằm phủ bụi ở góc tường.

Nhưng nó đã hết sạch pin. Cậu lại phải vừa sạc vừa khởi động. Ngay khi vừa lên màn hình chính. Cậu tưởng sẽ chẳng có gì cơ, nhưng…..

[Cưng về đến nhà chưa? Là chụy - Sora đây.]

Đó là tin nhắn gần đây nhất của cậu. Cậu lướt qua hộp thư, có khá nhiều tin chưa đọc.

[Oppa, em nghe nói anh đã tỉnh dậy! Giờ anh đã khỏe hơn chưa?]

[Tôi đây. Tôi nghe nói cậu đã về Trái Đất. Nhớ gọi lại cho tôi ngay đó. Tên khốn]

[Cuộc gọi nhỡ từ số XXX…]

Tin nhắn từ Yun Seora, Kim Hannah, tổng đài tin rác và ….

Sau khi kéo cuộn xuống cuối danh sách. Một tên danh bạ khiến cậu dừng lại. Đó là tin nhắn từ gia đình cậu, một tin nhắn đã gửi cách đây khá lâu.

“…..”

Họ đã gọi cho cậu tổng cộng bốn cuộc, mỗi cuộc gọi cách nhau vài ngày.

Sau khi kiểm tra từng người một, một cảm giác kỳ lạ lan tràn trên người Seol. Cậu sốc vì sự…bình tĩnh của mình. Đáng ra nó phải là một phản ứng khác khi cậu đã từng chờ mòn mỏi sự liên lạc từ gia đình.

Không hẳn là cậu không hề cảm thấy hối tiếc hay biết ơn, nhưng cậu cũng chẳng run rẩy hay lo lắng gì cả, cậu cũng không một tia phấn khích hay hi vọng.

Cậu chỉ đơn giản là cảm thấy…bình thường.

Nếu giải thích rõ cảm giác này của cậu ra thì lúc này cậu sẽ nói:” Cuối cùng cũng đến à? Rồi sao nữa?”

Nếu là trong quá khứ, có thể cậu sẽ sợ hãi đến mức ném điện thoại vào góc phòng.

Nhưng giờ, cậu đã thay đổi, nó là một thay đổi quá lớn.

“Mình nghĩ việc giải quyết những vấn đề đằng này cũng khá quan trọng.”

Nghĩ đến đây, cậu lập tức nhấn nút home và vào hòm thư đọc tin nhắn.

Sau đó, cậu liền lướt danh bạ và nhấn gọi một người. Người ở bên kia bắt máy nhanh chóng.

----“Alo?”

Seol Jihu hắng giọng, rồi mở miệng.

“Mẹ ! Là con đây!”

*

Clunk, clunk, clunk, clunk!

Cánh cửa đột nhiên rung ầm ầm, Seol đang ăn jajangmyeon (Mỳ đậu đen) ngó ra thì cánh cửa mở tung.

“Xin chà…”

Một cô gái đi giày cao gót đá một cái hộp bay trúng đầu cậu.

“Gì cơ?”

Thwack.

Seol Jihu co rúm người lại. Một cái hộp nữa bay trúng đầu cậu.

“Sao cô lại đánh tôi?”

“Mẹ? Mẹ”

Thwack.

Lần này, cô ấy cầm cái hộp đập vào đầu cậu.

“Này thì mẹ!!”

Đến khi cậu ngước lên, Kim Hannah đang cạu mặt nhìn cậu. Mắt cô lạnh như băng.

“Cậu muốn chết hả? So dám gọi một cô gái trẻ trung như tôi là mẹ, tôi còn chưa kết hôn đâu đấy.”

Cậu ngồi dậy xoa chỗ vừa bị cô ấy đập vào đầu, một mùi thơm bốc lên làm chảy nước miếng. Nó phát ra từ chiếc hộp có loang ít đầu mỡ bên ngoài. Hẳn nó là ga rán.

“Cô mua cho tôi cái này sao?”

Cậu lập tức hí hửng bỏ qua cái hộp có nhãn mác “cháo” chộp lấy cái hộp có dính mỡ bên ngoài kia.
Kim Hannah lườm cậu.

“Sao cậu không ăn cháo trước?”

“Tôi ngán quá rồi!!!”

Cậu lắc đầu nguầy nguậy rồi mở hộp gà rán. Cô liếc qua căn phòng. Một bát jajamyeon rỗng không lăn lóc ở đó.

“Mấy ngày qua tôi toàn húp cháo cho xong bữa thôi! Giờ nhìn nó thôi cũng phát ớn rồi!!”

“Thế cậu có nghĩ cho cái người đã lặn lội đi mua cho cậu không? Cầm lên nếm chút đi.”

“Không. Giờ nhìn thấy nó là tôi đã ngán rồi!”

“…. Chết tiệt, lần sau đừng hòng tôi mua gì cho nữa.”

Kim Hannah càu nhàu rồi lượn quanh phòng cậu, cô tròn mắt.

Có vẻ như cậu đã đặt đồ ăn ở một nhà hàng Trung Quốc. Nhưng cái đống bát đũa vào vỏ hộp làm cô chết khiếp.

Hai bát jajangmyeon, hai bát jjamppong (Mỳ hải sản cay) , hai bát cơm chiên, một thịt chua ngọt.
Kim Hannah vừa đếm vừa sợ hãi. Thấy cậu đớp một miếng gà to tướng rồi ngồm ngoàm, cô sốc hơn.

“Hey….Cậu đã hốc tất cả chỗ này ư?”

“Hm? À! Đúng thế!”

“Khiếp…Dạ dày cậu vẫn xử được chúng ư?”

“Bụng tôi hoàn toàn bình thường.”

Kim Hannah choáng đến nỗi thở hổn hển. Seol tiếp tục ngồm ngoàm miếng thịt gà.

“Cái méo gì thế này…Cậu vẫn chưa phải Chấp Chưởng Giả của Gluttony cơ mà. Sao đã tham ăn kinh khủng thế này rồi. Nữ thần đó, Bà ta đã đánh dấu cậu chưa?

'Đánh dấu gì?'


Cậu chẳng hiểu những gì Kim Hannah đang nói, cậu liền tiếp tục tập chung vào chuyên môn của mình.

Thấy cậu vẫn cứ đớp như lợn mà chẳng chú ý tới lời mình. Kim Hannah thở dài rồi ngồi xuống cạnh cậu. .Thấy thanh niên dành sự chú ý của mình cho việc ăn uống, Kim Hannah thở dài và ngồi xuống cạnh anh. Cô lo lắng rằng anh ta có thể đã phát triển một số loại chấn thương hậu chiến.

Nhưng nhìn cậu ngấu nghiến cái chân gà, ai mà tin nổi là cậu ta vừa bước qua cảnh thập tử nhất sinh.

“Trông cậu ổn hơn tôi tưởng đó!”

“?”

“Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ nằm ườn như một con lười cơ! Không ngờ cậu quyết định như vậy!”

Seol nở một nụ cười rói rồi tiếp tục ăn. Những gì Kim Hannah mô tả gần như đã trở thành sự thật.

Cậu đã thay đổi, nhưng tốc độ thay đổi của cậu khiến cô ngạc nhiên. Hẳn vì thế mà sự thèm ăn của cậu đã trỗi dậy.

“Ah, những cái tôi đã nhờ cô chuẩn bị thì thế nào rồi?”

“Tôi đã mang nó, nhưng….”

Kim Hannah liền ngó vào túi xách.

“Cậu chuẩn bị tinh thần chưa đấy?”

“Ý cô là sao?”

“Cậu nói là cậu sẽ tự làm việc này, phải không? Thế mà, lần trước ấy, lúc tôi đề nghị, cậu còn giãy nảy lên từ chối".

“Không, giờ tôi muốn cô giúp.”

Kim Hannah mỉm cười cay đắng trước câu trả lời của cậu. Đối với Kim Hannah, cậu là một người khó có thể tự giải quyết một vấn đề gì đó ra hồn.

Cậu rất tỏa sáng trên Thiên Đường nhưng lại rất tệ hại khi trở về Trái Đất, còn còn chẳng biết mối quan hệ của mình với gia đình như thế nào. Chính mắt cô đã nhìn thấy cậu “tự đào hố chôn mình” kiểu như thế vài lần.

Đó là lý do tại sao cô đã nói với cậu là cô sẽ chăm sóc mối quan hệ giữa cậu và gia đình cậu với tư cách là người giám hộ của cậu, nhưng Seol đã chối bỏ điều này.

Cậu đã nói nói là cậu sẽ tự lo chuyện đó, cô chỉ cần cung cấp thông tin cần thiết cho cậu thôi.
Kim Hannah đã bán tín bán nghi khi cậu bình tĩnh yêu cầu cô cấp thông tin cho cậu như vậy, nhưng giờ thì….

“Cậu ta lại thay đổi!”

Từ lúc Bữa Tiệc kết thúc, cậu đã thay đổi một chút, nhưng cuộc chiến lần này, cậu đã thay đổi rất rõ ràng.

Dường như đang tồn tại hai Seol, một người ở Thiên Đường và một người ở Trái Đất. Tuy nhiên, càng ngày, "Seol ở Thiên Đường" càng thay thế "Seol ở Trái Đất".

Cô không chắc điều này có tốt hay không. Nhưng nếu Seol hiện tại chính là Kẻ giải quyết rắc rối - thiên tài có thể giải quyết những vấn đề hóc búa trên Thiên Đường, thì cô có linh cảm mạnh mẽ rằng cậu sẽ tìm ra lối thoát cho mối quan hệ rắc rối giữa cậu và gia đình.


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục

Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1

Chương 189

Chương 188 

Chương 187 - Phần 2
Chương 187 - Phần 1

Chương 186

Chương 185 

Chương 184 - Phần 2
Chương 184 - Phần 1

Chương 183 - Phần 1

Chương 182 - Phần 2
Chương 182 - Phần 1

Chương 181 - Phần 2
Chương 181 - Phần 1

Chương 180 - Phần 2
Chương 180 - Phần 1

Chương 179 - Phần 2
Chương 179 - Phần 1

Chương 178 - Phần 2
Chương 178 - Phần 1

Chương 177 - Phần 2
Chương 177 - Phần 1

Chương 176 - Phần 2
Chương 176 - Phần 1

Chương 175 - Phần 2
Chương 175 - Phần 1

Chương 174 - Phần 2
Chương 174 - Phần 1

Chương 173 - Phần 2
Chương 173 - Phần 1

Chương 172 - Phần 2
Chương 172 - Phần 1

Chương 171 - Phần 2
Chương 171 - Phần 1

Chương 170 - Phần 2
Chương 170 - Phần 1

Chương 169 - Phần 2
Chương 169 - Phần 1

Chương 168 - Phần 2
Chương 168 - Phần 1

Chương 167 - Phần 2
Chương 167 - Phần 1

Chương 166 - Phần 2
Chương 166 - Phần 1

Chương 165 - Phần 2
Chương 165 - Phần 1

Chương 164 - Phần 2
Chương 164 - Phần 1

Chương 163 - Phần 2
Chương 163 - Phần 1

Chương 162 - Phần 2
Chương 162 - Phần 1

Chương 161 - Phần 2
Chương 161 - Phần 1

Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

9 Comments:

  1. Má main bị mắc bệnh cuồng dâm cứ ngủ là dúi vào ngực, tắm thì dúi vào mông, kinh hãi độ dâm...

    ReplyDelete
  2. Chắc bị bà Seo Yuhui chăm sóc nhiều quá nên cũng thèm =))

    ReplyDelete
  3. tiêu đề xoa dịu tâm hồn....hóa ra là....gục đầu vào gái :v :v :v . Nói thật chứ mấy ông thế thăng méo nào cũng muốn :))

    ReplyDelete
  4. Mấy bác trên vui tính vl :)

    ReplyDelete
  5. Có nên ra đường và áp dụng luôn độ vô liêm sĩ của main ko :v

    ReplyDelete