Khát vọng trở về - Chương 165: Viện binh bất ngờ - Phần 1

Thwack!

Một âm thanh nằng nề vang lên làm Seol rùng mình.

Oh Rahee chúi đầu xuống, cắm mặt xuống đất.

“Con đũy khốn kiếp…”

Dù đau đớn, nhưng Oh Rahee vẫn cố gượng dậy.

Như thể đợi điều này, Sora lập tức lấy đà sút một cú trực diện thẳng vào má cô khiến cô quay vòng 90 độ.

Crash!

Oh Rahee lăn dài trên sàn.

Chứng kiến cú đá cực mạnh, Seol rớt hàm xuống.

"…Cô."

Mặt Sora lúc này không thể lãnh đạm hơn.

“Mất nhà và trang bị? Đấy là lời chào của cô sao? Đó là cách cô nói chuyện với Unni của mình ư? Không nói được câu nào tử tế hơn à?"

Oh Rahee nghiến răng với đôi mắt sáng quắc.

“Unni ư, có cái mông tôi nè.”

“Biết sẽ ăn đòn mà vẫn bố đời. Thèm đòn lắm à? Trả lời tôi đi, Rahee.”

Oh Rahee trào máu từ miệng ra..

Seol Jihu chưa hết bàng hoàng thì một tràng cười rộ lên làm cậu giật mình. Các thành viên của Huyết Giới Đoàn đang cười như nắc nẻ, dù thủ lĩnh của họ đang bị giã như con.

“Ui dào, hai bà đó gặp nhau lúc nào là táng nhau lúc đó mà.”

“Mãi mới thấy đổ máu đó. Vậy tỷ lệ là gì rồi nhỉ?”

“Rahee-Unni 5 thằng 11 thua Sora-Unni.”

"Huh? Sự khác biệt giờ là quá lớn, phải không?”

Ban đầu, hai người họ ngang tài ngang sức với tỷ lệ 5-5, nhưng giờ, Sora như thức tỉnh Hiền Nhân Thuật vậy, cô đập tơi bời Rahee sáu lần liên tiếp.

Trong khi mấy thành viên kia đang rôm rả nói chuyện, Jang Maldong bước vào.

“Có chuyện gì mà om sòm lên thế?”

Một huyện thoại đột ngột xuất hiện làm căn phòng trở nên yên ắng.

Oh Rahee lặng lẽ đứng dậy. Phi Sora cũng rút chân lại. Sau đó….

“Nó khiêu khích con trước...”

Sora cười khẩy chỉ vào Rahee còn đang phủ bụi trên người.

Jang Maldong lườm Phi Sora rồi quay sang Mặt Lạnh.

“Cũng khá lâu rồi nhỉ?”

“….”

“Ta nghe nói đối tác của chúng ta sẽ tới, vậy đó là con à?”

"…Vâng." - Oh Rahee vừa duỗi thẳng mái tóc rối tung của mình vừa trả lời nhẹ nhàng.

"Ta hiểu rồi, nhớ chăm sóc bản thân nhé….”

Oh Rahee vội vàng nhắm mắt và gật đầu.

“Vậy mấy đứa nói chuyện đi, Sora, đi theo ta, đừng làm phiền họ nữa.”

"Ah! Ông nộiiiii!"

“Không lằng nhằng. Qua đây!”

Jang Maldong giận dữ hét lên. Ông ra mở cửa cái sầm.

"Chết tiệt!"

Phi Sora càu nhàu và giậm chân thình thịch ra khỏi phòng.

Vậy là cơn bão đã qua, Oh Rahee thở dài.

“Cô ta cũng ở trong đội của anh à?”

“Ừ thì tạm thời là thế. Cũng do cuộc chiến sắp diễn ra mà. Mà... cô ổn chứ?”

"Tôi ổn. Nhìn là biết mà, không cần lo lắng gì đâu.”

Seol Jihu chớp mắt. Cô ấy đang nói không cần lo lắng gì cơ?

“Geezz, cô ta vẫn chó tính như ngày nào.”

Oh Rahee xoa má và càu nhàu.

“Vậy nó là…”

Vậy đó là hình thức chào hỏi của hai người họ sao? Cà khịa nhau rồi lao vào múc nhau.

[Ông già có khỏe không?]

Cậu sực nhớ lại nó, Oh Rahee dường như biết đến Jang Maldong. Khi nãy dù đang rất nổi nóng nhưng cô đáp lại Jang Maldong rất lễ phép. Cậu bắt đầu tò mò về quá khứ của Phi Sora và Oh Rahee với Jang Maldong.

“Chắc các cô chưa tìm được nơi để ở nên là…”

Cậu đang định đưa ra ý kiến là tìm giúp họ một vài phòng, nhưng …

“Khỏi lo”

“Chúng tôi có thể vào lâu đài...”

“Chúng tôi chuẩn bị xong rồi.”

Đúng như mong đợi về một nhóm lính đánh thuê chuyên nghiệp, Oh Rahee đã lo toan xong mọi quy trình cần thiết.

“Chúng tôi không phải tay mơ trong lĩnh vực này đâu. Ah..."

Cô đang ba hoa về dịch vụ chuyên nghiệp của mình, thì bỗng nhiên dừng lại.

“Công chúa đã rất hạnh phúc.”

“Công chúa Teresa ư?”

“Khi chúng tôi vào đó đăng ký chỗ ở, chúng tôi có giới thiệu là sẽ đến Carpe Diem, cô ấy thực sự rất vui, tôi chắc chắn rằng khuôn mặt cô ấy là của một thiếu nữ đang yêu.”

Hiển nhiên rồi, khi biết Sora đăng ký tham gia cuộc chiến, cô ấy mừng như tết, giờ một nhóm lính đánh thuê lành nghề tới giúp cậu, cô ấy không vui mừng sao được.

“Một công chúa và một hoàng tử. Như trong chuyện cổ tích vậy, hai người đúng là một cặp đôi hoàn hảo.”

Oh Rahee cười khúc khích. Rồi cô đứng lên ra về.

“Cô rời đi ngay sao?”

“Nay chúng tôi tới chào hỏi qua chút. Hôm nào quân đội xuất phát chúng tôi sẽ có mặt ngay, yên tâm đi. “

Thế là Oh Rahee cứ thế rời đi cùng các đồng đội của mình. Seol Jihu tiễn họ cho đến khi họ rời cầu thang rồi cậu mới quay vào.

“Huaa….”

Cậu lập tức quăng mình xuống giường rồi thở dài.

Tất cả những sự việc xảy ra trong vài ngày qua lướt nhanh qua đầu cậu.

Tập luyện như điên ở Cự Thạch Sơn, sức mạnh của cậu đã thăng tiến cực lớn.

Để tăng tiềm năng chiến đấu của đồng đội, cậu đã trao cho họ gần như hết sạch trang bị mà cậu có.

Phải, cậu đã làm hết mọi thứ trong khả năng của mình.

Gần như đến mức cậu không còn gì để có thể làm nữa cả.

Vừa ngước lên trần nhà cũ kỹ nghèo nàn kia, cậu vừa nheo mắt lại.

'Tại sao…?'

Càng chuẩn bị cho cuộc chiến, cậu càng thấy thế vẫn chưa đủ?

Cậu vẫn hi vọng một tương lai tươi sáng ở bên ngoài, nhưng cậu không thể ngừng lo lắng. Nó cứ bám riết lấy cậu.

Nhưng cảm giác đó không phải của riêng mình cậu.

[Có gì đó rất lạ.]
[Tôi không thích những gì đang diễn ra.]
[Tôi đồng ý.]
[Tôi không linh cảm không tốt về chuyện này.]

Những người đang hoạt động một thời gian dài trên Thiên Đường đều lo lắng như vậy.

Không có một lý do rõ ràng. Nhưng hiện tại cậu đang bị dằn vặt bở một lý do, cậu lo rằng những gì cậu đã chuẩn bị cho đến nay chỉ là hành động vô ích.

“Thất Trùng Quân.”

Seol Jihu mím môi một lúc lâu rồi ngồi dậy.

Sau đó cậu khoanh chân và bắt đầu luân chuyển mana trong người.

“Chỉ có một thứ mà mình có thể tin tưởng được.”

Cho dù không thể giúp đồng đội của mình, cậu quyết không làm vướng chân họ.

Càng nghĩ như vậy, cậu càng tập chung vào kích động mana trong cơ thể và cố làm hòa tan khối mana không lồ bí ẩn trong cơ thể mình.

Nhưng cậu vẫn không thể quên được cảm giác lo lắng này.

**

Thủ đô Scheherazade.

Tại Trụ sở Sinyoung, một người đàn ông đang có cuộc gặp riêng với một người phụ nữ.

“Bây giờ mọi chuyện thật thú vị.”

Người phụ nữ đưa qua đưa lại một bản báo cáo một bản báo cáo và cười một cách thờ ơ. Dù ấn tượng ban đầu của cô ấy là vẻ ngoài cực kì lạnh lùng, nhưng dường như cô ấy cũng có thể cười.

Cô ấy không khoác lên người một bộ trang phục công sở thường thấy mà là một chiếc áo dài đen đơn giản và một chiếc váy lụa mềm mại, đôi chân thon thả của cô mặc dù đã được che kín đằng sau lớp váy nhưng vẫn khiến người nhìn thèm thuồng.

Đó là Yun Seohui, Giám đốc điều hành của Sinyoung và là chị gái của Yun Seora.

Sau một cú búng tay tao nhã, cô lấy một muống nước hoa quả từ một chiếc cốc pha pha lê trong suốt.

Vừa nhâm nhi, cô vừa liếc nhìn bản báo cáo một lần nữa, rồi kết thúc với một cái gật đầu và một tiếng ngân nga.

Người đàn ông thì khum tay và đứng rất nghiêm trước mặt cô, trông anh ta có vẻ không thoải mái.

Quan sát hành động của người phụ nữ trước mặt anh, anh có thể thấy chúng duyên dáng và được dạy dỗ cẩn thận như thế nào. Đó là thành quả của những thói quen đã ăn sâu vào cô từ sự giáo dục nghiêm khắc từ người cha và kinh nghiệm nhiều năm trong việc chỉ huy mọi người của cô.

Mặc dù lời nói của cô không ăn khớp với hành động cho lắm, nhưng người đàn ông kia dường như đã quá quen với chuyện này.

Khuôn mặt của cô ấy cũng vậy, mặc dù bình thường thì nó lạnh như băng, khiến ai nhìn cũng phải rợn tóc gáy, nhưng đằng sau đó là hàng tá biểu cảm phong phú mà cô chỉ biểu lộ khi thoải mái.

Cô đang thể hiện chúng một cách chân thực, không hề giả tạo một chút nào.

Nếu có gì khiến anh cụt hứng, thì đó là bộ trang phục có vẻ không phù hợp với cô ấy.

Cứ mỗi lần gặp cô, anh lại cảm thấy cảm giác không thoải mái này, hay đúng hơn là khó chịu, thậm chí có chút buồn nôn.

Tất nhiên là anh không dám biểu cảm ra mặt, anh luôn nở một nụ cười tươi.

“Cảm ơn giám đốc, tôi rất vui vì cô thích nó!”

“Tôi yêu nó! Đây mới chính xác là những gì tôi muốn. Nó không quá trang trọng hay trầm lắng, mà tràn đầy sinh lực và sống động. Tôi đoán cái này không phải do anh nghĩ ra?”

“Chính xác là vậy! Thưa giám đốc. Bản báo cáo này tôi thu thập thông tin từ một Cung Thủ có tên là Lara Wolfff.”

“Lara Wolff ư?”

Đôi mắt của Yun Seohui mở to rồi chớp lia lịa. Ai mà không quen với thói quen này của cô chắc sẽ bật cười khi thấy nó mất.

Tuy nhiên, người đàn ông nuốt nước bọt.

“Cô ta đã hoàn thành Giai Đoạn 1 và 2 của Bữa Tiệc. Cô ta có nói rằng cô ta nợ Seol Jihu rất nhiều.”

“Oh ~? Vậy mà cô ta vẫn hót như một con chim cho anh hết chỗ báo cáo này sao?”

“Lúc đầu cô ta cũng cảnh giác, nhưng khi tôi nói với cô ta rằng Seol Jihu là nhân viên của SinYoung và cái bản báo cáo này dùng làm tài liệu tham khảo cho đánh giá của tháng 9, cô ta bắt đâu tuôn ra một tràng và thiếu chút nữa là tôn Seol Jihu lên đấng cứu thế được rồi.”

“ Wow! Nó chẳng phải rất hoàn hảo sao? Cô ta đã cung cấp thông tin cho chúng ta một cách chi tiết và kỹ càng.”

Yun Seohui cười toe toét. Thấy cô đang có vẻ hạnh phúc, người đàn ông cẩn thận lên tiếng.

“Um…Giám đốc Yun.”

“?”

“Sắp có một cuộc họp với Hoàng Tộc. Chủ tịch muốn cô cân nhắc về chuyện này.”

Giải quyết các yêu cầu viện binh từ sáu thành phố khác là ưu tiên hàng đầu của Scheherazade và Sinyoung. Người đàn ông kia đang khéo nhắc cô đây không phải là lúc để lo nghĩ về những chuyện trong quá khứ của Seol Jihu.

“Tôi biết! Cho nên tôi mới đọc nó đây này!” Vừa nói cô vừa búng búng vào tờ báo cáo.

Người đàn ông lập tức đứng nghiêm người.

Yun Seohui có thói quen hành động tinh nghịch mỗi khi cô cảm thấy thư giãn. Mặc dù đôi khi những lời nói của cô thì có mỗi cô hiểu, nhưng không bao giờ cô nói điều gì vô nghĩa.

"Quản lý."

Thấy cô gọi, anh lo lắng đến lạnh cả xương, anh ta đang cố tập chung hết mức để chuẩn bị phân tích lời nói của cô dù là những chỉ tiết nhỏ nhất đẻ hiểu được chúng.

“Anh muốn đặt cược với tôi một kèo không?”

“Đặt cược ư?”

"Đúng thế! Chúng ta cược xem Thất Trùng Quân có xuất hiện ở Haramark không nhé. Anh nghĩ như thế nào.”

“T-Thất Trùng Quân ư?”

Người đàn ông lắp bắp.

“Tôi cược là họ sẽ tới.”

“Nhưng Liên Bang đang chuẩn bị một đòn tấn công trực diện vào Pháo Đài Tygol mà, chúng mà chịu để mất quyền kiểm soát Pháo Đài Tigol sao? Chúng mất bao nhiêu thời gian để chinh phục nó cơ mà?”

“Nhìn tổng quát chung thì là như vậy, nhưng Trùng Tỷ Tỷ này cũng hay ngẫu hứng lắm đó.”

Mặt của người đàn ông lập tức cực kỳ bối rối, anh ta chắc mẩm Yun Seohui chắc chắn là người duy nhất trên Thiên Đường này gọi Trùng Hậu Đế Vương một cách thân thiện như vậy.

“Đôi khi tôi lại nghĩ rằng, nếu tôi là Trùng Hậu Đế Vương thì sao? Tôi sẽ làm những gì để chinh phục thế giới này. Và tôi thường thấy suy nghĩ của mình và Tỷ Tỷ rất giống nhau.”

Người đàn ông cạn lời.

"Anh có biết điều này không? Rõ ràng có một điểm chung kỳ lạ mỗi khi Trùng Hậu Đế Vương ra lệnh cho Thất Trùng Quân tấn công con người.”

“Điểm chung gì cơ?”

"Một điểm chung bí mật giữa Tỷ Tỷ và tôi.”

Người đàn ông gặm đôi môi một cách tội nghiệp. Cô rất khoái phản ứng này của anh, cô đan các ngón tay vào nhau và nở một nụ cười hài lòng.

“Tôi có thể tặc lưỡi bỏ qua nếu nó chỉ là những trùng hợp xảy ra một hai lần. Nhưng mụ ta đã luôn giết những đứa trẻ mà tôi để mắt tới>

"..."

"Một là mụ ta biến chúng thành người đột biến, hai là giết chúng nhanh gọn.”

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình.


Mục lục

Chương 164 - Phần 2
Chương 164 - Phần 1

Chương 163 - Phần 2
Chương 163 - Phần 1

Chương 162 - Phần 2
Chương 162 - Phần 1

Chương 161 - Phần 2
Chương 161 - Phần 1

Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1

Chương 159 - Phần 2
Chương 159 - Phần 1

Chương 158 - Phần 2
Chương 158 - Phần 1

Chương 157 - Phần 2
Chương 157 - Phần 1

Chương 156 - Phần 2
Chương 156 - Phần 1

Chương 155 - Phần 2
Chương 155 - Phần 1

Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1

Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1

Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1

Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1

Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1

Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1

Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1

Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1

Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1

Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2

Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1

Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1

Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1

Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1

Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3

Chương 130 - Phần 2


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

1 Comments: