Khát vọng trở về - Chương 153: Những vị khách của Thủ lĩnh Carpe Diem - Phần 2


Khoảng giữa trưa, Seol Jihu kết thúc cuộc thảo luận của mình với Jang Maldong và tập hợp mọi người đến văn phòng.

“Chúng ta sẽ đến Cự Thạch Sơn.”

Vừa nghe xong điều này, Chohong đang phì phèo thì đơ cả miệng, điếu thuốc suýt tọt ra khỏi miệng. Hugo thì đứng hình 5 giây, mồm thì há hốc ra, tay vẫn cầm quả gì đó cắn dở.

Chohong cố bình tĩnh cầm điếu thuốc ra khỏi miệng.

“Đúng vậy nhỉ, chúng ta phải huấn luyện cho lính mới.”

Hugo lén đặt miếng trái cây xuống và hỏi.

“Vậy khi nào ta xuất phát?”

Nhìn những phản ứng của hai đứa, Jang Maldong nhếch mép.

"Ai biết. Ngày mai chăng?"

"Ngày mai à!."

"À! Ra là ngày mai…."

Chohong và Hugo đang giả bộ gật gù thì chợt trố mắt lên và quay sang nhìn nhau. và sau đó….

“Mọi người đi mạnh giỏi nhé!!”

“Xin lỗi, tôi có chút việc bận vắng nhà vài hôm nha.”

Doom, doom, doom

Koong, koong, koong!

Họ lập tức chạy bán sống bán chết mà chẳng quan tâm tới chuyện gì nữa.

“Ôi mẹ ơi!”

Cả Phi Sora cũng hét lên và chạy vội ra khỏi phòng

"Ah."

Nhưng cô chợt nhớ hoàn cảnh của mình, cô ngồi phịch xuống thở phào nhẹ nhóm.

Yi Seol-Ah đang hừng hực khí thế với khóa huấn luyện sắp tới,nhưng đột nhiên thấy Chohong và Hugo thì chạy vội vào phòng đóng chặt cửa lại còn Sora thì ngồi kia mặt mày tái mét như sắp xuống địa ngục vậy, cô lập tức cực kì bối rối.

“Mấy đứa khùng này!”

Mặc dù đã biết trước điều này, nhưng Jang Maldong vẫn thở dài tặc lưỡi rồi liếc sang bên, Sora đang ngồi bệt xuống ở góc bên kia.

“Sao con lại chạy trốn?”

"Con không biết nữa. Vừa nghe thấy “Cự Thạch Sơn” là cơ thể con đã tự phản ứng như vậy rồi.”

“Ta thấy con cường điệu hơi quá rồi đấy!”

“Cường điệu ư? Ông nội! Ông còn nhớ mỗi mỗi ngày con mất bao nhiêu máu không?

“Máu ư, cái con đần này!! Đừng có dọa bọn trẻ!”

"Đâu! Còn có cố ý dọa chúng nó đâu! Con chỉ nói sự thật thôi mà!”

Jang Maldong bực mình vì Sora đang làm cho mọi thứ trở nên phức tạp.Seol đã trải qua những khóa huấn luyện đó, cậu biết cô không nói dối.

Sự thật đúng như cô ấy nói, cậu trào máu mũi liên tục và nhiều lần đi vệ sinh ra máu.

Seol Jihu lắc đầu thở dài, cậu bình tĩnh nâng tách trà lên.

“Có vẻ hai ngày tới chúng ta sẽ không gặp Chohong và Hugo đâu.”

“Ta biết thừa chúng lại chui vào xó xỉnh nào đó cho đến hai hôm sau mới ló cái mặt ra, có khi chúng ta thì chúng mới chịu lết xác về đấy.”

“Thầy nghĩ chúng ta có nên đợi không, có khi họ suy nghĩ lại và...”

“Ha ha, chúng nó mà chịu làm thế thì ta đi bằng đầu vòng quanh Haramark này cho con xem.”

Ngay lúc đó.

Trong khi mọi người đang rôm rả trò chuyện, tiếng bước chân nhẹ nhàng đang vang lên ngoài cầu thang.

Rồi qua cánh cửa đang mở toang kia, bóng ai đó dần xuất hiện

“Eh?”

Jang Maldong liếc qua vị khách kia và giật mình sái cả quai hàm.

Khi ông chạm mắt vị khách kia, người đó mỉm cười rạng rỡ.

"Chào ngài."

Seo Yuhui lịch sự để hai tay ra giữa bụng và cúi gập người xuống, trong khi đó hàm của Phi Sora cũng sắp rụng ra.

“Con gái của Luxuria đã đến thăm văn phòng của Carpe Diem ư?”

'Cái đội này!! Nó thực sự khó tin đến mức nà….?”

Jang Maldong cũng suýt hồn bay khỏi xác, ông vội vàng ngồi bắn sang cái ghế dài.

“Um, xin lỗi mọi người, tôi có thể vào được không?

“Có-có chứ! Mời cô vào!”

Seo Yuhui bước đi một cách duyên dáng và lịch sự ra hiệu từ chối chỗ ngồi mà Jang Maldong đang chỉ rồi khiêm tốn ngồi xuống bên cạnh Seol Jihu.

“Vậy điều gì mang con gái của Luxuria đến một nơi tồi tàn như thế này?”

“Như ngài đã biết, tôi mới chuyển đến tòa nhà đối diện bên kia đường. Tôi rất xin lỗi vì chưa thể chào hỏi sớm hơn do công việc bộn bề quá, may hôm nay giành được chút thời gian, và tôi cũng rất muốn gặp ngài Jang Maldong nữa.”

Cách nói chuyện lễ phép của cô ấy khiến Jang Maldong không biết phải nói gì.

“ Hoh! Một vị khách đáng kính như Con gái của Luxuria lịch sự nói chuyện với ông già này, tôi thấy khá xấu hổ đấy.”

“Xin ngài đừng nói như vậy, mọi người ai ai cũng biết ngài Jang là…”

“Không! Không! Cô mới là người ..”

Theo như cách nói chuyện kiểu này, có vẻ hai người họ lần đầu gặp nhau.

Nhưng khi thấy Jang Maldong liên tục gật đầu và mỉm cười trước những lời của Seo Yuhui, có vẻ ông đã có cái nhìn thiện cảm với cô.

Điều này thật sự đáng mong đợi, Jang Maldong là người nằm trong các thành phần thiểu số có suy nghĩ cống hiến vì Thiên Đường này.Seo Yuhui cũng vậy. Côkhông như những người khác chỉ tập trung vào lợi ích trước mắt. Những đóng góp huyền thoại và những hành động vị tha của cô đã được người đời lan truyền là quá đủ để giành được cái nhìn tốt từ Jang Maldong.

Hơn nữa, họ cũng có những điểm chung kỳ lạ, cả hai đều đã từng rời bỏ Thiên Đường vì một người nào đó.

Sau khi nói chuyện một lúc lâu, Jang Maldong cười toe toét.

"Cảm ơn cô đã đến đây. Đó thực sự là một vinh dự cho chúng tôi. Măc dù đây là lần đầu ta gặp nhau, nhưng tôi sẽ luôn coi cô là đồng minh đáng tin cậy và tôn trọng cô từ đáy lòng.”

“Ngài lại nói quá rồi. Tôi hoàn toàn không xứng đáng với những lời đó và ngài cũng đừng khách sáo như vậy.”

“Tôi hy vọng chúng ta có thể duy trì mối quan hệ tốt với nhau lâu dài. Nếu có vấn đề gì khó khăn, cô cứ đến gặp chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Mắt của Seo Yuhui sáng lên khi nghe điều này. Cứ như cô đã mong chờ điều này lâu lắm rồi.

“Um,.. Vậy...”

“Hm…?”

“Tôi thật sự rất xin lỗi, nhưng tôi có thể nhờ ngài giúp một tay không? Tôi đang mở đồ đạc ở nhànhưngthật sự là nó rất khó khăn khi làm một mình."

“Mở đồ ư?”

Jang Maldong lập tức quay sang Seol Jihu, mặt cậu vẫn còn đang ngạc nhiên.

Seol Jihu nghiêng đầu, đây là cơ hội cho cậu trả ơn Seo Yuhui ở Bữa Tiệc, cậu lập tức đứng phắt dậy.

“Để tôi giúp cho!!”

“Khá lắm!! Làm cho tốt đấy!!”

"Ah!! Cảm ơn anh nhé!”

Seo Yuhui mỉm cười rụt rè và bày tỏ lòng biết ơn. Cô rất hạnh phúc vì mọi chuyện diễn ra đúng như cô mong đợt.

“Chúng em cũng có thể giúp chị..”

Yi Seol-Ah đang ngồi yên quan sát nãy giờ, cô đá cho Sungjin phát vào chân và đứng lên trả lời hừng hực khí thế.

Nhưng cô lập tức bị bắn hạ bởi một câu từ chối lịch sự của Seo Yuhui.

“Cảm ơn em! Chị nghĩ việc này nên để thanh niên trai tráng làm thì hơn!”

"..."

“Mình anh ấy là được rồi!”

Seo Yuhui trả lời với một nụ cười dịu dàng.

Nhưng Yi Seol-Ah lại cảm giác như Seo Yuhui muốn nói rằng:“Em đang làm phiền chị đó.”

Người xưa đã dạy, giác quan của phụ nữ rất nhạy bén và chính xác.

Cảm thấy có gì đó không ổn, Yi Seol-Ah nghiêng đầu ngớ ngẩn ngồi ngẫm nghĩ.

Nhưng cô chẳng biết làm gì ngoài việc nhìn Seo Yuhui đang vui vẻ ra về, còn Seol thì đang lơ đãng đi theo cô.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục

Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1

Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1

Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1

Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1

Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1

Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1

Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1

Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1

Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1

Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2

Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1

Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1

Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1

Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1

Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3

Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

5 Comments:

  1. Dụ thỏ qua nhà để "thưởng thức" :)))

    ReplyDelete
  2. Chắc là cho seol mấy cái đồ từ điều ước bất hoà kia đấu mà

    ReplyDelete
  3. Vợ đến lôi về thì phải đi thôi =)))

    ReplyDelete
  4. Ko biết Flone âu rồi :))

    ReplyDelete
  5. Qua lôi thỏ về thịt à :)))

    ReplyDelete