Khát vọng trở về - Chương 143: Những ngày đầu của Tân thủ lĩnh - Phần 1


Mặc dù Kim Hannah đã khuyên cậu không cần phải dính líu tới vấn đề này, nhưng thực ra, Seol Jihu cũng sớm quên béng chuyện của Bạch Hồng Hoa.

Điều này là do chu kỳ công việc kín như bưng của cậu qua mỗi ngày, cảm giác cậu còn chẳng có thời gian để thở vậy.

Teresa đã nói, cái chết bất ngờ của Dylan sẽ gây nhiều khó khăn, những trách nhiệm mà anh đã gánh vác lúc trước rất nặng nề, không phải ngày một ngày hai mà cậu học hết được. Mặc dù Seol Jihu đã cố gắng hết sức để học, nhưng cậu có cảm giác như nước đổ đầu vịt vậy..

Cả thế giới dường như đang quay cuồng quanh cậu, cứ như đầu cậu vừa bị đập vào đâu đó cả chục lần vậy. Dù cậu đã rất cố gắng, nhưng cậu không thể ngừng rên rỉ.

Nếu Jang Maldong không có ở đây để dạy dỗ Seol, chắc giờ cậu đang hoàn toàn lạc lối.

Do Carpe Diem vừa thông báo có thủ lĩnh mới, nên Seol Jihu phải đi thăm các tổ chức có mối quan hệ tốt với họ.

Mặc dù cậu có thể gửi thư, lời nhắn hay chào hỏi nhau qua Tinh Thể Giao Tiếp, nhưng với phép lịch sự, với một số mối quan hệ quan trọng, cậu vẫn đến tận nơi chào hỏi.

Ví dụ như Hiệp Hội Sicilia, tổ chức có tầm ảnh hưởng rộng lớn nhất ở Haramark, được mệnh danh là Nam Chinh Nguyên Soái, đó là một tổ chức mà Seol Jihu nhất định đến thăm.

“Thật hấp dẫn.”
Giọng nói pha lẫn âm mũi vang lên, giọng điệu có vẻ khá thoải mái. ( Tiếng Pháp hay phát âm âm mũi, khuyến cáo không ăn mỳ tôm trong lúc học tiếng Pháp.)

“Thời gian trôi nhanh thật, tôi thì cảm thấy cứ như mới hôm qua tôi gặp cậu ở Vùng Trung Lập vậy. Ai mà nghĩ được cái thằng cu mà Agnes chăm sóc ngày nào, giờ đã trở thành thủ lĩnh của một hội khét tiếng ở Haramark này. Hoài niệm ghê.”

Seol Jihu cười ngượng nghịu. Mắt cậu chạm mắt với người phụ nữ tóc đỏ kia. Cô đang mặc quân phục, đầu hơi nghiêng, nắm tay hơi siết chặt, tự nhiên người cậu nổi hết cả da gà lên
.
Đôi mắt trong có vẻ hơi lừ đừ nhưng cực kỳ khát máu kia của cô gợi nhớ cho cậu đến con thú săn mồi kiêu hãnh ngồi trên tảng đá lớn mà cậu đã hồi còn nhỏ khi ngồi cùng trên chuyến xe với những người thợ săn ở châu phi.

Cậu cứ có cảm giác nếu cậu cử động hay quay lại ở trong giây lát, cô ấy sẽ “đợp” cậu ngay tức khác. Dù vậy, cậu vẫn cố mở miệng.

“Cảm ơn cô, “Don” Cinza.”
“Cậu vừa nói “Don” ư? Ha ha!!”.
Cô cười tươi.
“ Don là cách cậu xưng hộ một cách tôn trọng với người lớn tuổi cơ mà. Mà tôi lại đang trẻ đẹp thế này, tôi không muốn cậu gọi tôi như thế.”

Cinzia tiếp tục.
“Tôi không phải quý sờ tộc, cũng không phải là một bố già có thành tích tuyệt vời. Và tôi cũng vừa mới hơn 30 thôi. Gọi tôi là Don như vậy. Cô có nghĩ nó hơi quá không? Agnes?”

Cô nghiêng đầu hỏi, Agnes đang đứng bên cạnh im lặng gật đầu.
“Thấy chưa!!! Agnes cũng đồng ý như vậy nha.”
“Lỗi của tôi, tôi xin lỗi..”
"Không cần xin lỗi đâu. Tôi biết cậu đang cố gắng tôn trọng tôi. Dù sao thì...”

Cinzia cười khúc khích rồi hướng mắt tới cậu thanh niên.
“Tôi có nghe nói lãnh đạo của Carpe Diem đang khá thân thiết với Hội Tam Hoàng.”
Ngay khi cậu mất cảnh giác, cô ấy giáng cho cậu một đòn phủ đầu luôn. Nghĩ tới mối quan hệ giữa căng thẳng giữa Hội Tam Hoàng và Sicilia mấy năm gần đây ( Chương 104 có nhắc tới), lời của cô làm cậu đơ hết cơ mặt.

"Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Đừng hoảng lên như thế.”
Cinzia đan hai bàn tay vào nhau.
“Mấy hôm trước, chúng tôi và Hội Tam Hoàng vừa có một cuộc họp. Đích thân Hao Win đến chỗ chúng tôi.”

Seol tròn mắt.

“Quên đi những vướng mắc trong quá khứ để cùng tiến tới tương lai... Hắn ta biết cách thương thuyết đấy. Lúc đầu thì tôi cứ tưởng tôi nghe nhầm cơ. Khá ngạc nhiên khi mà bọn chúng lại bắt tay với kẻ thù để cùng tồn tại, một quyết định đáng khen đấy. Tôi cứ ngỡ chúng sẽ cứng đầu đến chết cơ!!!”

Cinzia nhún vai, cô lấy một điếu xì gà sang trọng cất trong túi phụ trong áo cô ra. Sau đó, như thường lệ, Agnes châm điếu cho cô.
“Thì theo một hướng nào đó, chúng tôi cũng chờ đợi điều này. Quyết định hòa giải hay không của chúng tôi là vấn đề quan trọng đối với họ. Có thể nhờ nó mà cuộc xung đột nội bộ mà bọn họ phải chịu bao năm qua sẽ biến mất.”

Cinzia nói thêm
“Mà, chúng ta cứ đợi xem sao!!!”

Sau đó, cô lấy điếu xì gà ra khỏi miệng. Làn khói trắng đục bay lên, xen lẫn hơi thở của cô.

“Đây là điểm mấu chốt. Nếu Hội Tam Hoàng thực hiện những gì họ nói, thì phương pháp kiếm lợi nhuận của họ đừng có tranh chấp với chúng tôi. Họ có cũng lực lượng thường trực mà. Khi mà họ vào Thiên Đường và làm nhiệm vụ giống chúng tôi, Sicilia sẵn sàng ủng hộ họ nếu họ không tranh chấp với chúng tôi. Cậu có hiểu điều đó không.”

Phương pháp kiếm lợi nhuận không xung đột? Trong cái thành phố Haramark bé tý mà người người chen chúc tranh nhau từng chút một này? Và Sicilia sẵn sàng 'củng hộ' cho họ?
Có vẻ cô đang ám chỉ cô sẽ ngầm quan sát động thái của họ. Seol Jihu cảm thấy không nên tọc mạch sâu hơn. Cậu chỉ đơn giản là gật đầu thôi.

"Vậy…."
Cinzia nở một nụ cười hài lòng.
"Cậu thích ai hơn?"

Seol Jihu chớp mắt lia lịa.
“Như tôi đã nói ấy, cậu muốn chọn Hao Win hay là…”
Cinzia ngân nga và liếc sang Agnes.

“Cậu có thích Agnes không?”
“……”
Cứ như cậu vừa mới nghe.:”Con thích ai hơn? Mẹ hay bố!!!!!?”

Cậu muốn bảo cô đừng giỡn nữa, nhưng cậu nín bặt khi cảm nhận được áp lực nặng nề mà đôi mắt đang hau háu chờ câu trả lời từ cậu của cô.
“Có nhất thiết phải trả lời không?”
“Có chứ, tôi đang rất muốn biết câu trả lời của cậu đây.”
“Uh…”
"Có chuyện gì thế? Thế này chẳng dễ dàng hơn là tôi hỏi cậu muốn theo phe nào hơn sao?"

Seol Jihu chợt cảm nhận được sự “dễ dàng” mà cô đang ám chỉ, nhưng cậu cũng cảm thấy được giọng điệu của cô có phần tinh nghịch, láu cá. Nhưng cậu muốn giấu cảm xúc thật của mình cơ.
Đúng là câu hỏi này có chút dễ dàng hơn là phải lựa chọn giữa Sicilia và Hội Tam Hoàng.

Cho nên, sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định chỉ vào người hầu gái quyến rũ kia.
“Tôi-Tôi….Thích…… Cô Agnes….. Hơn một chút …So với….”

“Keuk!”
Cinzia hơi cúi đầu.
“Cô nghe thấy điều đó không, Agnes?”
“Có.”
"Chúc mừng nha. Nhìn “chú rể” của cô đang chuẩn bị cầu hôn kìa. Cô sướng chưa?”
"Cũng không hẳn."

Agnes trả lời, không một cảm xúc nào lộ ra trên khuôn mặt lạnh lùng kia. Nhưng khi chạm với ánh mắt của cậu thanh niên kia, cô hơi đỏ má quay mặt đi.

Có thể Seol đã nhìn nhầm, hoặc do ánh sáng của mặt trời, nhưng rõ ràng cậu thấy cô hơi đỏ mặt thật.
“Ahahaha, ahahaha!”

Từ bên kia, Cinzia cười giòn giã. Cô cười nhiều đến nỗi cô sặc khói và ho.
Sạu một hồi cố lấy lại bình tĩnh, cô nói tiếp.
“Xin lỗi đã đẩy cậu vào thế khó. Nhưng quả thật, cậu đúng là đồng chí đã gắn bó với Agnes trong thời gian dài, hiếm khi tôi mới được thấy mặt này của Agnes đấy.”
“Thế ư?”

Đối với Seol Jihu, khiến Agnes biểu cảm như lúc này không khó. Việc quan trọng nhất là chạy trốn khỏi tay cô, chứ chọc cô đỏ mặt thì …

“Hữu. Cảm ơn cậu nha. Lâu lắm rồi tôi mới được cười thoải mái như thế này.Cho nên để cảm ơn tôi không để cậu ra về tay trắng đâu.”
Cinzia vừa nói vừa dụi mắt.

“Cậu có liên kết riêng với bất kỳ cơ quan thông tin nào không?”
"Không."..
"Tôi cũng nghĩ là không. Dylan có mối liên kết nào đó, nhưng cậu thì…”

Cinzia mở ngăn kéo.
"Đây là một món quà. Cầm lấy này."
Rồi cô khé ném sang cho cậu. Seol Jihu đón lấy món đồ bay về phía mình, cậu thấy một huy hiệu hình lục giác có khăc chữ “S”.
“Cũng không có gì to tát. Chỉ là một phù hiệu tượng trưng cho Sicilia. Mặc dù vậy, đó không thứ mà ai cũng có đâu.”

“Sao cô lại cho tôi món đồ này.”
“Có một cửa hàng hơi tồi tàn ở một con hẻm phía tây nam. Nó bị giấu vào một góc nên khá khó tìm đấy, nhưng tôi chắc chắn cậu sẽ tìm được thôi. Khu đó khá nguy hiểm, nhưng nếu tin đồn về khả năng của cậu là sự thực, thì chẳng có gì đáng lo cả!”

Seol Jihu hỏi , tay cậu vẫn đang nghịch nghịch cái huy hiệu.
“Tôi sẽ phải đưa cái này cho cơ quan thông tin nào đó ở đó sao?
"Yep, họ được gọi là Sát Thủ Ấn Độ. Cơ quan ở Haramark này chỉ là một chi nhánh của họ thôi, nhưng họ vẫn khá đấy. Ít nhất là họ rất có năng khiếu trong việc thu thập thông tin.

Khóe miệng Cinzia cong lên.
“Một thủ lĩnh cần biết thế giới đang xảy ra những gì!, Cậu có nghĩ vậy không?”
Thực ra thì, Seol cũng có một người cung cấp thông tin cho cậu gần như toàn diện tên là Hannaemon (Kim Hannah + Doraemon), nhưng những gì Cinzia nói đều không sai, nên cậu rất biết ơn cô.

“Cảm ơn cô.”
"Không có gì. Gửi lời chào của chúng tôi tới Lão sư nhé, Agnes sẽ sớm đến thăm mọi người thôi.”
Seol Jihu nghiêng đầu. Bất kể cậu đi đâu, mọi người luôn sử dụng thành ngữ 'ghé thăm'. Teresa của Hoàng tộc Haramark cũng nói điều tương tự, rồi cả Kazuki của Umi Tsubame và Hao Win của Hội Tam Hoàng cũng vậy.

“Vâng, tôi sẽ nhắn cho ông ấy.”
Seol Jihu đứng dậy, bỗng nhiên cậu nhìn chằm chằm vào Cinzia.

“Có chuyện gì sao?”
"…À không!! Không có gì. Tôi nên về đây.”

Vì tò mò về Thông tin của Cinzia, cậu đã kích hoạt Cửu Nhãn. Tuy nhiên, cậu không thể thấy Cửa Sổ Trạng Thái của cô.
Cô ấy cũng không tỏa ra màu gì cả. Cô ấy là người thứ 2, sau Seo Yuhui, kỹ năng Thấu Thị của cậu không hoạt động.

Sau khi rời Sicilia, Seol Jihu đến con hẻm phía tây nam ngay lập tức. Khi cậu đến nơi, có rất nhiều ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng chúng lập tức biến mất ngay khi cậu lôi cái huy hiệu ra.

Sau một chút rắc rôi, cậu cuối cùng cũng tìm được chỗ của các sát thủ, một người đàn ông đội khăn xếp đã nhìn thấy vị khách của mình, ông ta chào đón cậu cực kỳ niềm nờ.
Các du khách được chia làm nhiều loại hay thứ hạng, nhưng người đàn ông này để Seol vào hạng cao nhất-Vip- mà chẳng cần hỏi cậu một câu nào.

Để có được thông tin của họ, mỗi tháng cậu phải trả cho họ rất nhiều tiền, nhưng cậu vẫn ký hợp đồng 3 tháng một với họ.

**

Giống như câu nói, 'thời gian chữa lành mọi vết thương', con người dần cũng sẽ với những thứ xa lạ. Rốt cuộc thì, con người rồi cũng sẽ quen với những thay đổi.

Cũng như việc quan tâm đến từng vấn đề của mỗi thành viên trong nhóm, Seol Jihu cuối cùng cũng quen phải mặc những bộ quần áo không phù hợp với cậu.

Ít ra vào mỗi buổi sáng, cậu không còn lo lắng như lúc mới đầu nữa, lúc trước cứ mỗi lần thức dậy là cậu lại tự hỏi:” Liệu hôm nay có ổn không?' Giờ thì, ít nhất mỗi buổi sáng cậu lại dành ít thời gian thư giãn với tách cà phê.

Như mọi ngày, cậu đang nằm dài trên di văng thưởng thức từng nhấp cà phê, chợt tiếng cửa mở vang lên.

"Oh?"
Chohong xuất hiện, body săn chắc của cô ướt sũng.Với chiếc khăn tắm trắng trên vai, cậu cũng đoán được cô vừa tắm sau khi tập luyện sáng sớm.

Nhưng mắt cậu lập tức trở nên nghiêm nghị. Cậu cũng chẳng ngạc nhiên vì điều này nữa. Không hiểu tại sao, giờ Hugo và Chohong tồng ngồng đi lại khắp văn phòng như không có gì xảy ra. Mỗi lần nhìn thấy, cậu lại gắt lên, như một bà mẹ nhắc đứa con nghịch ngợm vậy.

“Tôi đã nói là, chí ít cô cũng mặc lấy bộ đồ lót chứ.”
Mặc dù vậy, cậu vẫn không quên nhắc nhở lấy một câu.
“Yeah, yeah.”
Chohong vặn lại nửa vời.

 Nhưng sau đó, thay vì mặc đồ lót, cô nhặt chiếc quần short của mình lên mặc luôn, chẳng thèm lau khô người luôn.

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục:

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1

Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1

Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1

Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1

Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2

Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1

Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1

Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1

Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1

Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3

Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

2 Comments:

  1. Ae có ảnh về Chohong hay miêu tả lại đc ko?

    ReplyDelete
  2. Hmmm! Alone đi đâu r nhỉ, kì thật chẳn nhẽ mỗi lần gập gái seol lại bắt alone ra ngoài chơi rồi ko thì toang ngay r

    ReplyDelete