Khát vọng trở về - Chương 146: Kho tàng và Ma quái - Phần 2


Cuộc thám hiểm tiếp tục một cách suôn sẻ. Thậm chí không có một con kiến nào xuất hiện, dù Seol và Flone đã rà soát cả tầng một lẫn tầng hai.

Không giống như những lo lắng ban đầu, họ không gặp phải bất cứ trắc trở gì. Tuy nhiên, Seol Jihu cương quyết không buông lỏng tinh thần cảnh giác. Cậu hiểu rằng mọi thứ chỉ suôn sẻ nhờ Flone.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ đi tiên phong và dẫn đường.

Như người xưa vẫn nói, ngu si hưởng thái bình.

Ví dụ như khi bạn lên xe buýt, miễn là bạn không phá đám người khác hoặc chọc phá tài xế, bạn sẽ được đưa đi đến nơi đến chốn. 

Thế nên, Seol Jihu chỉ đề cao cảnh giác, còn lại cậu vẫn phó thác tính mạng của mình cho Flone. Giống như đi xe buýt vậy, hành khách trao thân gửi phận cho bác tài.

Sau khi khám phá tầng hai một cách an toàn, Seol Jihu tiến lên tầng ba. Ở đây, cậu tìm thấy nhiều đồ vật xa xỉ hơn.

Thứ đáng chú ý nhất là một hình nhân mặc giáp trụ đầy đủ và cầm một cây thương tinh xảo.

Ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào mũi thương, như thể nó bị nhuộm màu đen bởi máu khô.

Seol Jihu từ từ quay sang nhìn chằm chằm vào Flone. Nhưng cô lắc đầu.

[Em nghĩ tốt nhất là không chạm vào nó.]

"Tại sao?"

[Nó tỏa ra khí chất rất lạ. Một cảm giác đáng ngại... gì nhỉ, sự phẫn nộ?]

"Cô có thể làm gì đó không?

[Không, thứ này không bị chiếm hữu bởi một con ma hoặc bất cứ thứ gì tương tự. Thay vào đó, cây thương này dường như đã bị nguyền rủa. Tránh xa nó ra thì hơn].

Nghe thấy vậy, ham muốn của Seol Jihu tan biến như bong bóng xà phòng.

Đã có bao nhiêu người đã bị giết bằng cây thương đó? Hay thậm chí là bị giết bởi chủ nhân của bộ giáp đó.

Không lâu sau, Seol thấy dấu vết của một nhóm người đã vơ vét những kho tàng quanh đây. Rõ ràng là cây thương và bộ giáp kia đã bị bỏ lại. Seol tin rằng có lý do gì đó cho việc này, nên cậu đành lắc đầu bước đi.

Nhận ra Seol đang tiếc nuối, Flone nhanh chóng xoa dịu cậu bằng những viên ngọc mà cô ấy lấy được từ đèn chùm trên trần nhà. Seol chớp chớp mắt, lập tức yêu đời trở lại.

Thế là, hai người vui vẻ đi lên cầu thang.

Cuộc thám hiểm đã sắp kết thúc, giờ chỉ còn lại tầng bốn.

[Lạ nhỉ, em cứ tưởng nơi này tràn ngập vàng cơ đấy]

"Thì có ai đó đã đến trước chúng ta mà. Có lẽ họ đã vơ vét gần hết rồi].

[Khỉ thật! Có khi họ đã vơ vét cả phòng ngủ lẫn toa lét của Hoàng đế để tìm vàng ấy chứ!]

Seol hiểu tại sao Flone lại quan tâm đến việc tìm kiếm vật phẩm đến vậy. Cậu khẽ mỉm cười.

"Thôi không sao. Ít nhất chúng ta cũng thu hoạch kha khá rồi. Người ta bảo, kiếm được quá nhiều cũng đau đầu như kiếm được quá ít."

[Có quá nhiều cũng đau đầu như có quá ít...? Chà, triết lý hay đấy.]

"Nghe có lý mà, đúng không??"

Khoảnh khắc Seol đặt chân lên cầu thang lên tầng bốn.

"Tôi ổn mà, nên, ..."

Một tia khí tức sắc nhọn sượt qua da cậu.

Dù đó chỉ là một kích thích nhỏ, nhưng trực giác của Seol Jihu đã reo chuông báo động. Cậu cảm nhận được nguy hiểm đang ập đến bên mình.

Thật khó để mô ta cảm giác này, nhưng Seol nghĩ rằng cậu vừa vượt qua một ranh giới ngay khi bước lên cầu thang.

[Ah…!]

Flone vội vàng tiến lên che chắn cho Seol Jihu và nhìn lên cầu thang.

"Flone?"

[Đừng nhìn.]

Seol Jihu đang định nhìn lên thì nghe thấy lời Flone, cậu lập tức ngừng lại.

[Nhắm mắt lại.]

"Huh?"

[Nếu nhìn vào nó, anh sẽ bị hớp hồn. Hãy nhắm mắt lại ngay!]

Giọng Flone nghe có vẻ cực kỳ khẩn cấp, nên Seol Jihu nhanh chóng làm theo.

Nhịp tim của cậu bắt đầu tăng nhanh vì tình huống bất ngờ. Tuy nhiên, khí lạnh từ Hàn Băng Thương đã giúp cậu bình tĩnh lại.

[Ngươi nghĩ ngươi là ai?]

Flone cất giọng sắc sảo.

[Ngươi trốn ở đó làm gì? Mấy trò mèo kia là sao?]

'Trò mèo?'

[Ngươi muốn ta đưa anh ấy cho ngươi??]

[Vớ vẩn. Anh ấy là của ta!.]

Giọng cô vang lên lanh lảnh như thể cô đang nói chuyện với ai đó.

Seol thực sự bối rối. Flone luôn ra tay ngay khi cô cảm thấy có ý định xấu, vậy mà lúc này, cô lại đang cố gắng thương thuyết bằng lời nói.

[Cái gì? Ngươi sẽ nói nếu ta giao anh ấy cho ngươi? Láo toét. Ngậm mồm lại, không là ta sẽ xé toạc cái mồm láo toét kia ra đấy]

[Huh? Câm đi, khi ta vẫn còn nói chuyện tử tế.]

Và cuộc trò chuyện bí ẩn vẫn tiếp tục.

[Dường như ngươi hiểu lầm điều gì đó rồi.]

Flone hạ giọng.

[…Ok. Muốn chiến chứ gì?]

Khoảnh khắc tiêp theo…

Ken két
Ken két

Tiếng răng nghiến lợi dữ dội vang lên ngay bên cạnh Seol, khiến cậu vô tình run lên.

Đó là một âm thanh gần gũi. Nó không đến từ thứ bí ẩn trên cầu thang, mà ở ngay cạnh cậu.

Làn khói mịn màng đang ôm lấy Seol bỗng rung lên, có cảm giác như hàng trăm ngàn mũi kim đang đâm vào da cậu. Đó là dấu hiệu cho thấy Flone đã vô cùng tức giận.

[Đừng trách ta độc ác!…]

Khoảnh khắc sát khí của Flone tỏa ra nồng nặc...

[...]

Tiếng ồn nghẹn lại, và cảm giác rùng rợn biến mất.

[... Nó chạy trốn rồi.]

"Tôi mở mắt được chưa?"

[Vâng.]

Mở mắt ra, Seol Jihu thấy rằng khung cảnh vẫn không thay đổi. Chỉ là, cảm giác nguy hiểm đã tan biến vào hư không.

"Nó là cái gì vậy?"

[Một oán linh.]

Flone trả lời, tương tự như lúc ở tầng một. Giọng cô có chút bối rối.

[Có lẽ là cùng thời với em. Lượng oán khí của nó khá bất thường].

Có nghĩa là, con ma đó ít nhất cũng vài trăm tuổi.

"Cô có thể đánh bại nó không?

[Không có gì khó] - Flone tự tin trả lời. - [Chỉ là em băn khoăn vài thứ nên định hỏi xem nó có biết hay không]

"Biết gì cơ?"

[Những ký ức mà nó nhớ được từ đó đến giờ. Nhưng mà, nó cứ lảm nhảm toàn những điều ngu ngốc.]

Seol Jihu cũng hơi hiểu ‘những điều ngu ngốc' đó là gì, nên cậu không hỏi thêm.

[Em bực quá định cho nó một trận, thế là nó cúp đuôi chạy mất]

"Vậy...  rất có thể ông của cô cũng ở đây."

[Thành thật mà nói, em định bỏ cuộc rồi. Nhưng bây giờ thì có một chút hy vọng.]

Nói cách khác, Flone muốn nhanh chóng kiểm tra nốt phần còn lại của biệt thự.

Seol Jihu liếc lên cầu thang. Dường như không còn gì ở đó nữa, bóng ma vô danh hẳn đã thực sự bỏ chạy. Xem ra Flone không nói dối.

"Vậy chúng ta đi thôi."

Sau khi quan sát cẩn thận bằng Cửu Nhãn, Seol Jihu mạnh dạn leo lên cầu thang.

Ngay trước khi bước cuối cùng lên tầng bốn, cậu quay ngoắt người lại.

"...."

Cầu thang vẫn còn đó.

Sau khi nhìn lại sau lưng lần cuối, Seol Jihu bước lên tầng bốn.

Nơi này trông khác hẳn những tầng khác.

Nhìn xung quanh thông qua viên Quang Ma Thạch, bất ngờ Seol Jihu nín thở.

'Mùi này'

Đôi mắt cậu trở nên nghiêm túc.

[Ở đây toàn máu.]

Giọng nói của Flone vang lên.

[Rất nhiều.]

Seol Jihu gật đầu. Mùi máu tanh nồng nặc đến nỗi lấp đầy phổi cậu chỉ trong một hơi nhỏ.

Dường mùi máu đến từ chỗ nào đó gần đây.

'Là của đội thám hiểm ..?'

Một tanh dẫn cậu đến hướng nhất định.

Seol Jihu khẽ quẹt vết máu trên sàn nhà. Khi cậu nhấc chân, máu chảy tong tong.

'Chà.'

Máu vẫn chưa khô. Có nghĩa là...

'Có thể vẫn còn ai đó sống sót.'

Seol Jihu nuốt nước bọt rồi cẩn thận quan sát xung quanh.

Vết máu tiếp tục băng qua sàn và kéo tới một hành lang.

Nhìn ra phía trước, nét mặt Seol cứng đờ ra.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục:

Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1

Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1

Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1

Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1

Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2

Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1

Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1

Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1

Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1

Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3

Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

1 Comments: