Ian hít một hơi thật sâu và gật đầu. Sau khi nhìn chằm chằm vào báo cáo trong một thời gian dài, ông lên tiếng.
"Người ta thường nói...."
"...?"
"Kẻ nào muốn đeo vương miện, thì phải chịu được sức nặng của nó."
Nghe thấy từ "vương miện", Seol Jihu bối rối.
Đầu tiên là Kazuki, và giờ là Ian đoán được suy tính của Seol. Cậu dễ bị "bắt bài" đến thế sao?
"Ta nghĩ cậu muốn trở thành thủ lĩnh của Carpe Diem. Đúng không?"
Seol Jihu lặng lẽ gật đầu.
"Vậy, cậu có biết sự khác biệt giữa một lãnh đạo và một thành viên không? Cậu nghĩ đức tính quan trọng nhất của một nhà lãnh đạo là gì?"
“Một đôi mắt biết đọc tình huống, phải không?”
“Hiển nhiên rồi, còn gì nữa không?”
Seol Jihu suy nghĩ một lúc: “Tôi nghĩ còn cần cả sức mạnh nữa.”
"Sức mạnh? Đừng nói với ta rằng, ý cậu là sức mạnh thể chất nhé?
“Tôi không nói về sức mạnh của cá nhân người lãnh đạo, tôi đang nói là sức mạnh tổng thể của cả nhóm.”
Ian nghiêng đầu và từ từ vuốt râu.
“Cái đó thì xa vời quá. Theo ta thì một lãnh đạo thì cần có kỹ năng ngoại giao hơn."
“Kỹ năng ngoại giao?”
"Đúng thế. Hơn mười năm qua. Từ lúc Thiên Đường bắt đầu mời người Địa Cầu đến. Vô số nhóm, tổ đội và bang hội cùng tồn tại trên thế giới này vì lời nhuận hay các mục tiêu khác.”
“….”
“Để tồn tại ở mảnh đất khắc nghiệt này, ngoại giao chính là chìa khóa. Cậu không nghĩ vậy sao?
Thấy Seol yên lặng gật gù, Ian mím môi.
“Mm…. Cậu đang cố gắng thành lập một tổ chức của riêng mình phải không? Mục tiêu mà cậu đặt ra cho nó là như thế nào.?
Seol đang định mở miệng, Ian nhanh chóng tiếp lời.
“Cậu tính thành lập nó như thế nào? Nó sẽ có bao nhiêu thành viên? Yêu cầu tham gia như thế nào? Cậu đã vạch ra chiến lược để tuyển dụng thành viên chưa?"
Seol Jihu chăm chú lắng nghe, mặt cậu tái nhợt lại.
“Cậu chẳng bao giờ chịu phân tích kỹ vấn đề cả. Ta đoán cậu chẳng chịu hỏi ý kiến ai về nó từ trước đến giờ, đúng không?.”
Ian thở dài.
“Đặt ra mục tiêu cho một đội rất quan trọng đấy, nó quyết định sắc thái và phong cách của một đội.
Cậu thì chẳng bao giờ tính đến chuyện đấy. Cậu tính đưa nó vào hoạt động luôn, rồi sau đó mới thêm thịt thêm rau thêm gia vị vào nó dần sao?”
"Chắc vậy!."
“Đối với Dylan, phong cách hành động của cậu ta luôn gắn với cái tên Carpe Diem. Vì nó có nghĩa là tận hưởng từng khoảnh khắc. Với một đội nhỏ nhưng tinh tế thì phong cách đó chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng có vẻ mục tiêu của cậu không giống như Carpe Diem.” - Ian trầm ngâm nói tiếp.
Seol Jihu gật đầu.
“Ta hiểu cảm giác của cậu. Mục tiêu của cậu càng cao, thì gánh nặng càng lớn. Ngay cả ta cũng không đủ tự tin để làm những gì cậu vừa vượt qua" - Ian nhấp lưỡi cười thầm - “Vì mục tiêu của cậu khá khó khăn, có vẻ nó sẽ là một tổ chức lớn hơn là một nhóm nhỏ. Và trên con đường xây dựng tổ chức đó, kỹ năng ngoại giao của cậu cần được trau dồi nhiều.”
“Bằng kỹ năng ngoại giao ư? Ý ngài là quan hệ giữa các tổ chức, hay là..."
"Fufufu. Tất nhiên là bao gồm cả mối quan hệ với các cá nhân nữa. Ví dụ, nếu một người lạ từ đâu chạy vào gặp cậu và nói : “Xin chào! Chúng ta cùng nhau cứu Thiên đường nào!". Liệu cậu có trả lời rằng:” Đương nhiên rồi, để tôi” hay không?”
"…Không."
"Là vậy đấy. Tất nhiên là vẫn có một số người sẽ hành động vì chính nghĩa. Nhưng hầu hết những người còn lại cân nhắc thêm cả lợi ích nữa. Chính nghĩa không phải là vấn đề quan trọng.
Sau đó, Ian tiếp tục với giọng điệu có phần cay đắng.
“Mà Hoàng Gia Haramark thì không thể ban thưởng hào phóng, vì họ đang gặp khó khăn..."
“Vậy tôi cần gì?”
"Hiển nhiên là tiền tài, danh vọng, và ….” - Ian dừng lại một chút rồi cười toe toét - "Mưu mẹo."
"Mưu mẹo?"
“Xoa dịu linh hồn chỉ với một nghi lễ nhỏ, đánh lừa bọn Ký sinh trùng ở Thung lũng Arden, bày ra kế hoạch rồi thoát đi ở phòng thí nghiệm. Với những sự khôn ngoan này của cậu, việc này hoàn toàn khả thi. Khả năng này đáng giá hơn vật chất tầm thường rất nhiều. Nó như bùa mê thuốc lú mà mình cậu mới có vậy.”
“Ngài đang phóng đại quá rồi.”
“Không cần khiêm tốn. Những cái đó thực sự quyến rũ được ta rồi đấy.”
Seol Jihu gãi má, tự nhiên cậu ngứa ngáy hết mày mặt.
“Trong tương lai, có nhiều thứ sẽ thay đổi.” - Ian lại thở dài - “Nếu cần, cậu có thể phải đổi cả tên, chuyển cả địa bàn hoạt động của mình. Cậu phải xem xét lại các mối quan hệ, những người thân thuộc với cậu và thậm trí có thể phải thay đổi cả đồng đội đó.”
“Ý ngài là, Chohong và Hugo sao?”
Ian ngừng cây bút lại. Ông ngẩng lên và nói bình tĩnh.
“Họ là thành viên của Carpe Diem, do Dylan đứng đầu.”
“……”
“Chúng ta không hề biết liệu họ có đi theo cậu không.”
“Nếu họ không…”
“Đơn giản thôi.” - Ian nói rõ ràng - “Cậu rời đội. Đó là chuyện của cậu, chứ chưa chắc họ đã rời Carpe Diem đâu.”
Seol Jihu dựa lưng vào ghế, nghểnh cổ lên nhìn trần nhà, cậu hơi choáng váng.
“Nó có vẻ khó khăn ghê…Huh.”
Nghe tiếng rên rỉ của Seol Jihu, Ian nhếch mép.
"Vậy thì sao nào? Cậu sẽ từ bỏ à?”
Seol Jihu bật cười. Tất nhiên, cậu không quên cảm ơn ông.
"Cảm ơn ngài, lời khuyên của ngài như vàng bạc châu báu vậy.”
“Ta rất vui vì mấy lời vô nghĩa của tôi có ích cho cậu. Ta rất tự hào nha" - Ian phá cười. Sau đó, đôi mắt ông liếc sang mấy thiết bị trên bàn.
“Tuyệt vời!! Vậy ta nên cho lãnh đạo tương lai một ít bài tập về nhà nhỉ?”
“?”
"Đây."
Ian cầm một cây trường kiếm và một tấm khiên lên. Chúng là những cổ vật mà Seol Jihu mang về từ ngôi Cổ mộ. Chúng toàn là trang bị tối tân của Đế Chế ngày xưa, chắc chắn chúng còn đắt hơn vàng.
"Hoàn hảo. Cậu định nhờ ta đưa cái này cho họ, phải không.…?" - Ian lẩm bẩm khi cầm chúng rồi đặt xuống.
“Nhưng cậu nên tự đưa cho họ. Nhớ đưa ra thêm điều kiện.”
"Điều kiện ư…ý ngài là tôi sẽ trao đổi với họ sao ?”
“Một đôi mắt biết đọc tình huống, phải không?”
“Hiển nhiên rồi, còn gì nữa không?”
Seol Jihu suy nghĩ một lúc: “Tôi nghĩ còn cần cả sức mạnh nữa.”
"Sức mạnh? Đừng nói với ta rằng, ý cậu là sức mạnh thể chất nhé?
“Tôi không nói về sức mạnh của cá nhân người lãnh đạo, tôi đang nói là sức mạnh tổng thể của cả nhóm.”
Ian nghiêng đầu và từ từ vuốt râu.
“Cái đó thì xa vời quá. Theo ta thì một lãnh đạo thì cần có kỹ năng ngoại giao hơn."
“Kỹ năng ngoại giao?”
"Đúng thế. Hơn mười năm qua. Từ lúc Thiên Đường bắt đầu mời người Địa Cầu đến. Vô số nhóm, tổ đội và bang hội cùng tồn tại trên thế giới này vì lời nhuận hay các mục tiêu khác.”
“….”
“Để tồn tại ở mảnh đất khắc nghiệt này, ngoại giao chính là chìa khóa. Cậu không nghĩ vậy sao?
Thấy Seol yên lặng gật gù, Ian mím môi.
“Mm…. Cậu đang cố gắng thành lập một tổ chức của riêng mình phải không? Mục tiêu mà cậu đặt ra cho nó là như thế nào.?
Seol đang định mở miệng, Ian nhanh chóng tiếp lời.
“Cậu tính thành lập nó như thế nào? Nó sẽ có bao nhiêu thành viên? Yêu cầu tham gia như thế nào? Cậu đã vạch ra chiến lược để tuyển dụng thành viên chưa?"
Seol Jihu chăm chú lắng nghe, mặt cậu tái nhợt lại.
“Cậu chẳng bao giờ chịu phân tích kỹ vấn đề cả. Ta đoán cậu chẳng chịu hỏi ý kiến ai về nó từ trước đến giờ, đúng không?.”
Ian thở dài.
“Đặt ra mục tiêu cho một đội rất quan trọng đấy, nó quyết định sắc thái và phong cách của một đội.
Cậu thì chẳng bao giờ tính đến chuyện đấy. Cậu tính đưa nó vào hoạt động luôn, rồi sau đó mới thêm thịt thêm rau thêm gia vị vào nó dần sao?”
"Chắc vậy!."
“Đối với Dylan, phong cách hành động của cậu ta luôn gắn với cái tên Carpe Diem. Vì nó có nghĩa là tận hưởng từng khoảnh khắc. Với một đội nhỏ nhưng tinh tế thì phong cách đó chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng có vẻ mục tiêu của cậu không giống như Carpe Diem.” - Ian trầm ngâm nói tiếp.
Seol Jihu gật đầu.
“Ta hiểu cảm giác của cậu. Mục tiêu của cậu càng cao, thì gánh nặng càng lớn. Ngay cả ta cũng không đủ tự tin để làm những gì cậu vừa vượt qua" - Ian nhấp lưỡi cười thầm - “Vì mục tiêu của cậu khá khó khăn, có vẻ nó sẽ là một tổ chức lớn hơn là một nhóm nhỏ. Và trên con đường xây dựng tổ chức đó, kỹ năng ngoại giao của cậu cần được trau dồi nhiều.”
“Bằng kỹ năng ngoại giao ư? Ý ngài là quan hệ giữa các tổ chức, hay là..."
"Fufufu. Tất nhiên là bao gồm cả mối quan hệ với các cá nhân nữa. Ví dụ, nếu một người lạ từ đâu chạy vào gặp cậu và nói : “Xin chào! Chúng ta cùng nhau cứu Thiên đường nào!". Liệu cậu có trả lời rằng:” Đương nhiên rồi, để tôi” hay không?”
"…Không."
"Là vậy đấy. Tất nhiên là vẫn có một số người sẽ hành động vì chính nghĩa. Nhưng hầu hết những người còn lại cân nhắc thêm cả lợi ích nữa. Chính nghĩa không phải là vấn đề quan trọng.
Sau đó, Ian tiếp tục với giọng điệu có phần cay đắng.
“Mà Hoàng Gia Haramark thì không thể ban thưởng hào phóng, vì họ đang gặp khó khăn..."
“Vậy tôi cần gì?”
"Hiển nhiên là tiền tài, danh vọng, và ….” - Ian dừng lại một chút rồi cười toe toét - "Mưu mẹo."
"Mưu mẹo?"
“Xoa dịu linh hồn chỉ với một nghi lễ nhỏ, đánh lừa bọn Ký sinh trùng ở Thung lũng Arden, bày ra kế hoạch rồi thoát đi ở phòng thí nghiệm. Với những sự khôn ngoan này của cậu, việc này hoàn toàn khả thi. Khả năng này đáng giá hơn vật chất tầm thường rất nhiều. Nó như bùa mê thuốc lú mà mình cậu mới có vậy.”
“Ngài đang phóng đại quá rồi.”
“Không cần khiêm tốn. Những cái đó thực sự quyến rũ được ta rồi đấy.”
Seol Jihu gãi má, tự nhiên cậu ngứa ngáy hết mày mặt.
“Trong tương lai, có nhiều thứ sẽ thay đổi.” - Ian lại thở dài - “Nếu cần, cậu có thể phải đổi cả tên, chuyển cả địa bàn hoạt động của mình. Cậu phải xem xét lại các mối quan hệ, những người thân thuộc với cậu và thậm trí có thể phải thay đổi cả đồng đội đó.”
“Ý ngài là, Chohong và Hugo sao?”
Ian ngừng cây bút lại. Ông ngẩng lên và nói bình tĩnh.
“Họ là thành viên của Carpe Diem, do Dylan đứng đầu.”
“……”
“Chúng ta không hề biết liệu họ có đi theo cậu không.”
“Nếu họ không…”
“Đơn giản thôi.” - Ian nói rõ ràng - “Cậu rời đội. Đó là chuyện của cậu, chứ chưa chắc họ đã rời Carpe Diem đâu.”
Seol Jihu dựa lưng vào ghế, nghểnh cổ lên nhìn trần nhà, cậu hơi choáng váng.
“Nó có vẻ khó khăn ghê…Huh.”
Nghe tiếng rên rỉ của Seol Jihu, Ian nhếch mép.
"Vậy thì sao nào? Cậu sẽ từ bỏ à?”
Seol Jihu bật cười. Tất nhiên, cậu không quên cảm ơn ông.
"Cảm ơn ngài, lời khuyên của ngài như vàng bạc châu báu vậy.”
“Ta rất vui vì mấy lời vô nghĩa của tôi có ích cho cậu. Ta rất tự hào nha" - Ian phá cười. Sau đó, đôi mắt ông liếc sang mấy thiết bị trên bàn.
“Tuyệt vời!! Vậy ta nên cho lãnh đạo tương lai một ít bài tập về nhà nhỉ?”
“?”
"Đây."
Ian cầm một cây trường kiếm và một tấm khiên lên. Chúng là những cổ vật mà Seol Jihu mang về từ ngôi Cổ mộ. Chúng toàn là trang bị tối tân của Đế Chế ngày xưa, chắc chắn chúng còn đắt hơn vàng.
"Hoàn hảo. Cậu định nhờ ta đưa cái này cho họ, phải không.…?" - Ian lẩm bẩm khi cầm chúng rồi đặt xuống.
“Nhưng cậu nên tự đưa cho họ. Nhớ đưa ra thêm điều kiện.”
"Điều kiện ư…ý ngài là tôi sẽ trao đổi với họ sao ?”
"Đúng thế. Là trao đổi tương đương. Cậu thấy đấy, những thứ này quá đáng giá, nếu cho không sẽ khiến người khác trở nên khó xử. Ta không quan tâm cậu làm điều đó cho bản thân hay vì người khác, coi như biến giao dịch này thành một cơ hội đi.”
“Nhưng mà…"
Seol Jihu nín lại những lời vừa định nói ra rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Được, tôi hiểu rồi”.
Thành thật mà nói, cậu cảm thấy rất mắc nợ Teresa, hẳn phải có lý do mà Ian đưa cậu cái bài tập này.
“Tốt lắm, cậu có thể ra về được rồi. Ta đã giải thích hết mọi thứ rồi.”
"Cảm ơn ngài."
Seol Jihu đứng dậy.
“Seol.”
Khi cậu vừa mở cửa và chuẩn bị rời đi, Ian nói thêm.
“Cái ghế thủ lĩnh không phải là do người khác đưa cậu lên ngồi vào đấy đâu. Thủ lĩnh phải là người mang trong mình mong muốn được lãnh đạo cơ.”
Nghe giọng điệu khẳng định của Ian, Seol Jihu gật đầu. Ian cười khúc khích.
“Và cũng đừng làm gì để Maldong lo lắng quá nhiều. Ta chắc rằng ông già đó đang rất đau đầu bởi cái bản tính hiếu động của cậu đấy.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn vì những lời tốt đẹp của ông.”
Seol Jihu cúi đầu rồi rời đi.
Khi cậu thanh niên đã đi và cánh cửa khép lại, Ian liền ngậm tẩu thuốc và cầm bút. Trong khi rít hết hơi này lại đến hơi khác, ông vẫn say sưa đọc bản báo cáo.
Bản báo cáo này có thể là vấn đề sống chết với rất nhiều người, nên ông đọc đi đọc lại rất cẩn thận.
『Ngay lúc thảm họa của Bữa Tiệc thứ tư sắp tái diễn, một cậu thanh niên bước lên.
Nhân vật chính- Seol Jihu của đội Carpe Diem đã bình thường hóa bữa tiệc thứ năm đầy rắc rối.』
Khi đọc đến các sự kiện của Giai đoạn 2, Ian mỉm cười.
Ông cầm bút lên, và không một chút do dự, ông gạch dòng chữ “Carpe Diem”.
**
Seol Jihu vừa đi vừa cúi gằm xuống đất, bước từng bước nghe có vẻ nặng nhọc. Cậu vừa ra khỏi cổng chính của cung điện, nhưng cậu tập trung suy nghĩ đến nỗi còn chẳng để ý tới điều đó.
Mặc dù cậu đã mong đợi rất nhiều, nhưng tới khi Ian vạch rõ những gì cậu sắp phải đối mặt, Seol mới nhận ra việc trở thành thủ lĩnh đạo khó khăn và phức tạp đến nhường nào.
Hơn nữa, đúng như Ian nói, càng ngày cậu càng gặp nhiều vấn đề cần giải quyết hơn, mục tiêu của cậu ngày càng khó khăn hơn. Nó là một khối công việc kinh khủng đè nặng xuống đôi vai cậu.
Đến lúc này, cậu mới ngưỡng mộ Dylan.
'Tiền bạc….'
Trong tất cả các vấn đề đang rối tung trong đầu cậu, nhưng tiền là trọng tâm của tất cả. Nếu cậu có một số tiền khổng lồ, hẳn là cậu sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.
Rồi đột nhiên, cậu nhớ lại Giai đoạn 3.
'Đáng ra mình nên mang theo chúng.'
Cậu đang nghĩ tới những vật phẩm từ Điều Ước Bất Hòa, mà những người đã khuất kia mang theo sang thế giới bên kia.
Ít ra, chúng sẽ đáng giá một đống vàng.
Giờ cậu đang rất hối hận, nhưng đã quá muộn rồi.
'Mà thôi, không có thời gian để ngồi yên một chỗ như thế này được.'
Cậu không thể đứng thẫn thờ tiếc nuối một kho tàng đã mất. Hiện tại, có quá nhiều thứ mà cậu cần phải bận tâm.
Lòng quyết tâm tăng lên, bước chân cậu ngày càng dứt khoát và nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, cậu đã về Carpe Diem.
Đó là một việc cậu cần làm, nhưng đối với cậu, đó là nhiệm vụ rất khó khăn và tốn thời gian.
Vừa vào phòng, cậu lôi tinh thể giao tiếp ra và truyền mana vào đó.
-“Oh? Cũng khá lâu rồi nhỉ?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Kim Hannah xuất hiện trong viên pha lê.
“Bữa Tiệc kết thúc từ đời nào rồi? Sao giờ mới liên lạc với tôi?”
“Ừm... Tôi xin lỗi. Tôi có một chút việc cần làm ngay, nên hơi muộn chút.”
“Được rồi, không sao. Mà tôi nghe nói cậu lại khuấy động sự việc gì đó lớn lắm nhỉ?”
"À thì cũng c.! Mà thôi, để chuyện bữa tiệc sau đi.”
“…Huh?” - Kim Hannah chớp mắt mỉm cười.
“Có chuyện này tôi cần cô giúp.”
“ Hnng? Lại hết tiền rồi sao? Chờ chút, vào bữa nữa tôi gửi cho.”
“Không! Không phải như vậy! Là chuyện khác cơ!”
Đoán rằng có gì không ổn, Kim Hannah liền ngồi thẳng dậy.
“Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Đột nhiên nghiêm túc thế. Tôi không quen đâu nha. Thế là chuyện gì?”
“Tôi cần cô tìm người...”
Mắt Kim Hannah hơi lóe sáng.
“Ai?”
“Cô có thể làm được không?”
“Tại sao không?Tìm kiếm và theo dõi ai đó là sở trường của tôi đó.”
Đúng như mong đợi từ một người phụ nữ đạt tới đẳng cấp High Ranker bằng khả năng môi giới, giọng nói kinh doanh của cô ấy đang tràn đầy niềm tự hào.
"Tôi muốn hỏi tại sao nhưng...” - Kim Hannah lẩm bẩm lẩm bẩm, rồi hỏi trong khi cô gõ nhẹ lên bàn bằng ngón trỏ -“Tôi sẽ nghe cậu nói trước, đó là ai..”
“Thực ra là hai người..”
Rồi Seol Jihu nói một cách bình tĩnh.
“Đó là hai chị em, tên của họ là…”
“Nhưng mà…"
Seol Jihu nín lại những lời vừa định nói ra rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Được, tôi hiểu rồi”.
Thành thật mà nói, cậu cảm thấy rất mắc nợ Teresa, hẳn phải có lý do mà Ian đưa cậu cái bài tập này.
“Tốt lắm, cậu có thể ra về được rồi. Ta đã giải thích hết mọi thứ rồi.”
"Cảm ơn ngài."
Seol Jihu đứng dậy.
“Seol.”
Khi cậu vừa mở cửa và chuẩn bị rời đi, Ian nói thêm.
“Cái ghế thủ lĩnh không phải là do người khác đưa cậu lên ngồi vào đấy đâu. Thủ lĩnh phải là người mang trong mình mong muốn được lãnh đạo cơ.”
Nghe giọng điệu khẳng định của Ian, Seol Jihu gật đầu. Ian cười khúc khích.
“Và cũng đừng làm gì để Maldong lo lắng quá nhiều. Ta chắc rằng ông già đó đang rất đau đầu bởi cái bản tính hiếu động của cậu đấy.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn vì những lời tốt đẹp của ông.”
Seol Jihu cúi đầu rồi rời đi.
Khi cậu thanh niên đã đi và cánh cửa khép lại, Ian liền ngậm tẩu thuốc và cầm bút. Trong khi rít hết hơi này lại đến hơi khác, ông vẫn say sưa đọc bản báo cáo.
Bản báo cáo này có thể là vấn đề sống chết với rất nhiều người, nên ông đọc đi đọc lại rất cẩn thận.
『Ngay lúc thảm họa của Bữa Tiệc thứ tư sắp tái diễn, một cậu thanh niên bước lên.
Nhân vật chính- Seol Jihu của đội Carpe Diem đã bình thường hóa bữa tiệc thứ năm đầy rắc rối.』
Khi đọc đến các sự kiện của Giai đoạn 2, Ian mỉm cười.
Ông cầm bút lên, và không một chút do dự, ông gạch dòng chữ “Carpe Diem”.
**
Seol Jihu vừa đi vừa cúi gằm xuống đất, bước từng bước nghe có vẻ nặng nhọc. Cậu vừa ra khỏi cổng chính của cung điện, nhưng cậu tập trung suy nghĩ đến nỗi còn chẳng để ý tới điều đó.
Mặc dù cậu đã mong đợi rất nhiều, nhưng tới khi Ian vạch rõ những gì cậu sắp phải đối mặt, Seol mới nhận ra việc trở thành thủ lĩnh đạo khó khăn và phức tạp đến nhường nào.
Hơn nữa, đúng như Ian nói, càng ngày cậu càng gặp nhiều vấn đề cần giải quyết hơn, mục tiêu của cậu ngày càng khó khăn hơn. Nó là một khối công việc kinh khủng đè nặng xuống đôi vai cậu.
Đến lúc này, cậu mới ngưỡng mộ Dylan.
'Tiền bạc….'
Trong tất cả các vấn đề đang rối tung trong đầu cậu, nhưng tiền là trọng tâm của tất cả. Nếu cậu có một số tiền khổng lồ, hẳn là cậu sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn.
Rồi đột nhiên, cậu nhớ lại Giai đoạn 3.
'Đáng ra mình nên mang theo chúng.'
Cậu đang nghĩ tới những vật phẩm từ Điều Ước Bất Hòa, mà những người đã khuất kia mang theo sang thế giới bên kia.
Ít ra, chúng sẽ đáng giá một đống vàng.
Giờ cậu đang rất hối hận, nhưng đã quá muộn rồi.
'Mà thôi, không có thời gian để ngồi yên một chỗ như thế này được.'
Cậu không thể đứng thẫn thờ tiếc nuối một kho tàng đã mất. Hiện tại, có quá nhiều thứ mà cậu cần phải bận tâm.
Lòng quyết tâm tăng lên, bước chân cậu ngày càng dứt khoát và nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, cậu đã về Carpe Diem.
Đó là một việc cậu cần làm, nhưng đối với cậu, đó là nhiệm vụ rất khó khăn và tốn thời gian.
Vừa vào phòng, cậu lôi tinh thể giao tiếp ra và truyền mana vào đó.
-“Oh? Cũng khá lâu rồi nhỉ?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Kim Hannah xuất hiện trong viên pha lê.
“Bữa Tiệc kết thúc từ đời nào rồi? Sao giờ mới liên lạc với tôi?”
“Ừm... Tôi xin lỗi. Tôi có một chút việc cần làm ngay, nên hơi muộn chút.”
“Được rồi, không sao. Mà tôi nghe nói cậu lại khuấy động sự việc gì đó lớn lắm nhỉ?”
"À thì cũng c.! Mà thôi, để chuyện bữa tiệc sau đi.”
“…Huh?” - Kim Hannah chớp mắt mỉm cười.
“Có chuyện này tôi cần cô giúp.”
“ Hnng? Lại hết tiền rồi sao? Chờ chút, vào bữa nữa tôi gửi cho.”
“Không! Không phải như vậy! Là chuyện khác cơ!”
Đoán rằng có gì không ổn, Kim Hannah liền ngồi thẳng dậy.
“Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Đột nhiên nghiêm túc thế. Tôi không quen đâu nha. Thế là chuyện gì?”
“Tôi cần cô tìm người...”
Mắt Kim Hannah hơi lóe sáng.
“Ai?”
“Cô có thể làm được không?”
“Tại sao không?Tìm kiếm và theo dõi ai đó là sở trường của tôi đó.”
Đúng như mong đợi từ một người phụ nữ đạt tới đẳng cấp High Ranker bằng khả năng môi giới, giọng nói kinh doanh của cô ấy đang tràn đầy niềm tự hào.
"Tôi muốn hỏi tại sao nhưng...” - Kim Hannah lẩm bẩm lẩm bẩm, rồi hỏi trong khi cô gõ nhẹ lên bàn bằng ngón trỏ -“Tôi sẽ nghe cậu nói trước, đó là ai..”
“Thực ra là hai người..”
Rồi Seol Jihu nói một cách bình tĩnh.
“Đó là hai chị em, tên của họ là…”
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Mục lục:
Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1
Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2
Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1
Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1
Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1
Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1
Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3
Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1
Chương 129 - Phần 2
Chương 129 - Phần 1
Chương 128 - Phần 2
Chương 128 - Phần 1
Chương 127 - Phần 2
Chương 127 - Phần 1
Chương 126 - Phần 2
Chương 126 - Phần 1
Chương 125 - Phần 2
Chương 125 - Phần 1
Chương 124 - Phần 2
Chương 124 - Phần 1
Chương 123 - Phần 2
Chương 123 - Phần 1
Chương 122 - Phần 2
Chương 122 - Phần 1
Chương 121 - Phần 2
Chương 121 - Phần 1
Chương 120 - Phần 2
Chương 120 - Phần 1
Chương 119 - Phần 2
Chương 119 - Phần 1
Chương 118 - Phần 2
Chương 118 - Phần 1
Chương 117 - Phần 2
Chương 117 - Phần 1
Chương 116 - Phần 2
Chương 116 - Phần 1
Chương 115 - Phần 2
Chương 115 - Phần 1
Chương 114 - Phần 2
Chương 114 - Phần 1
Chương 113 - Phần 2
Chương 113 - Phần 1
Chương 112 - Phần 2
Chương 112 - Phần 1
Chương 111 - Phần 2
Chương 111 - Phần 1
Chương 110 - Phần 2
Chương 110 - Phần 1
Chương 109 - Phần 2
Chương 109 - Phần 1
Chương 108 - Phần 2
Chương 108 - Phần 1
Chương 107 - Phần 2
Chương 107 - Phần 1
Chương 106 - Phần 2
Chương 106 - Phần 1
Chương 105 - Phần 2
Chương 105 - Phần 1
Chương 104 - Phần 2
Chương 104 - Phần 1
Chương 103 - Phần 2
Chương 103 - Phần 1
Chương 102 - Phần 2
Chương 102 - Phần 1
Chương 100 - Phần 1
Chương 99 - Phần 2
Chương 99 - Phần 1
Chương 98 - Phần 2
Chương 98 - Phân 1
Chương 97- Phần 2
Chương 97 - Phần 1
Chương 96 - Phần 2
Chương 96 - Phần 1
Chương 95 - Phần 2
Chương 95 - Phần 1
Chương 94
Chương 93 phần 2
Chương 93 Phần 1
Chương 92 Phần 2
Chương 92 Phần 1
Chương 91 Phần 2
Chương 91 Phần 1
Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1
Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1
Chương 88 Phần 2
Chương 87 Phần 3
Chương 87 Phần 2
Chương 87 Phần 1
Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1
Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1
Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1
Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1
Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1
Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1
Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1
Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1
Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1
Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1
Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1
Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2
Chương 75 - Phần 1
Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1
Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1
Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1
Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1
Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1
Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1
Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1
Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1
😍😍😍
ReplyDelete