Ngày thứ năm.
Không phải Jang Maldong luôn luôn kè kè bên Seol Jihu khi cậu đang tập luyện. Có những lúc ông rời đi để kiểm tra những người khác, nhưng vẫn có người theo dõi Seol Jihu.
Hôm nay, Kazuki đến thay thế.
Sau khi Seol Jihu hoàn thành ba mươi lần tập chạy và đang lặp lại Đâm, Xiên, Chém...
"Huệ ê ệ..."
Cậu bất ngờ nôn mửa toàn bộ chỗ thức ăn trong bụng. Bụng cậu không tiêu hóa nổi bữa trưa mà cậu đã cố tống vào.
Nhưng cậu chỉ ngừng lại lúc đó rồi lập tức quay lại tập luyện, còn chẳng buồn lau miệng
“Cậu không cần cố quá thế.”
Kazuki đã im lặng nhìn cậu nãy giờ,nhưng không nhịn được nữa.
“Chưa có ai tham gia bữa tiệc lần đầu mà tới được vòng cuối cùng đâu!"
Seol Jihu không nói gì. Kazuki tin chắc rằng Seol đã lắng nghe - bởi cậu liếc nhìn anh ta một lần, nhưng thanh niên không mở miệng. Rất đơn giản, Seol Jihu hiện tại đã bị kiệt sức đến mức mỗi hơi thở đều quý giá.
"Cậu chỉ mới cấp 3 mà, cậu có thể thử lại sau hai năm, khi cậu đạt cấp 4 trở lên."
Khuôn mặt của Seol Jihu trở nên nhăn nhó. Lúc này,cậu chợt thấy sự quan tâm của một chị dâu tốt bụng (Kazuki) còn khó chịu hơn một bà mẹ chồng khó tính (Jang Maldong). Cậu đang kiệt sức và ý chí thì đang lung lay, những lười nói vỗ về của Kazuki khiến cậu nổi giận
"Nếu là vì Lão sư Jang, cậu không cần phải lo lắng. Ông ấy đang chờ đợi cậu tự bỏ cuộc. Chắc chắn, ông ấy sẽ mắng cậu, nhưng...."
Vụt!
Mũi thương của Seol Jihu, đột nhiên hướng về phía Kazuki. Mặc dù nó dừng lại trước khi nó chạm đến cổ anh ta, nhưng mũi thương đã tỏa ra ánh sáng sắc bén trong giây lát.
"Im đi, nếu không tôi sẽ giúp anh ngậm miệng lại".
Đôi mắt Kazuki Kazuki nheo lại: "Cái này nghĩa là gì? Cậu muốn thách đấu tôi?"
"Hiện tại, đừng làm phiền tôi."
Một giọng nói khàn khàn vang lên. Kazuki lông mày co giật.
"Gì cơ?"
"Tôi nói rằng đừng làm phiền tôi. Tôi không biết mình sẽ làm gì trong tình trạng hiện tại đâu".
Seol Jihu rút cây thương băng lại, và trừng mắt nhìn Kazuki với đôi mắt lờ mờ. Sau đó, cậu quay lại tập luyện tiếp.
Kazuki xoa cổ và nghiến răng.
"Cậu thực sự bướng bỉnh đến thế ư?"
"Im miệng. Tôi hiểu ý của anh, nên anh không cần nói nữa!"
Seol Jihu gầm gừ. Thời điểm này cậu đang bế tắc và không đủ bình tĩnh để cư xử bình thường được nữa.
"Tôi không hiểu. Điều gì sai khi yêu cầu một thương thủ ném lao??"
"Ai nói tôi sẽ là người ném lao???"
PANG!
Một cú Đâm. Nhưng lần này, âm thanh của không khí bùng nổ vang lên từ mũi thương. Giật mình vì tiếng ồn, Kazuki nghi ngờ chính đôi tai mình.
"C... cái gì?"
"Tôi có thể sử dụng nó! Tôi sẽ sử dụng nó, nhưng..."
PANG! PANG!
Không chỉ Đâm, mà những cú Chém và Xiên của Seol cũng bắt đầu mang theo sóng xung kích. Tuy nhiên, Seol Jihu vẫn không biết gì và hét lên không ngừng nghỉ.
"Tôi đã nói rằng tôi không muốn ném thương của mình đi".
"Nhưng tại sao?"
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không dùng được thương Mana??"
“Cậu nói đúng,trường hợp đó có thể xảy ra,khi đó đồng đội sẽ bảo vệ cậu .Đó cũng là lý do tại sao chúng ta luôn hành động theo nhóm”.
“Vậy nếu đội gặp rắc rối khi thương Mana của tôi không hoạt động thì sao!?”
“Này này. Chúng ta đang chơi hỏi xoáy đáp xoay à?”
Seol Jihu cười nhạo: "Anh nói với tôi là, , bữa tiệc luôn bất thường, ngẫu nhiên và bất trắc phải không?”
Kazuki không nói nên lời.
“Anh có thể đảm bảo những lời anh vừa nói không?”
“….”
“Anh không thể?”
“….”
“Không ai có thể chắc chắn bất cứ điều gì,vậy thì có gì sai nếu chuẩn bị kỹ lưỡng cho những điều bất trắc???"
Seol Jihu gầm lên.
"Tôi không muốn bất lực như lần đó nữa, lần đó Chohong gần như suy sụp!!!”
Cậu ta gần như phát điên, câu nói trở nên lộn xộn.
Kazuki mím môi và thở dài. “Tên điên này...!”
“Điên à,trông tôi đang điên lắm sao?”
“Tốt thôi, ai thích nói gì thì nói!"
Cuối cùng sau khi hoàn thành ba ngàn lần Đâm, Xiên và Chém, Seol Jihu vứt thương xuống và lại chạy như điên
Cứ như thế, ngày thứ năm trôi qua cũng như ngày thứ sáu. Cuối cùng, ngày thứ bảy bừng sáng.
Đó cũng là ngày đầu tiên có một chút cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt của Jang Maldong.
*
Đã có lúc cậu nghĩ vậy. Đó là định mệnh của cậu khi đến Thiên đường.
Seol nghĩ vậy cũng đúng thôi.
Cậu không thể đổ lỗi. Cậu có một Dấu vàng và hai Kỹ năng bẩm sinh,gần như không ai có. Hơn nữa, mọi thứ cậu làm đều thuận buồm xuôi gió. Cậu nhớ những lần ngẩng đầu cười về bản thân, và nếu một nhân vật chính tồn tại trên Thiên đường, thì đó sẽ là cậu.
Tuy nhiên, cậu đã vỡ mộng ngay khi rời khỏi Vùng trung lập. Seol Jihu không phải là nhân vật chính. Cậu cảm nhận được điều đó.
Chỉ cần nhìn quanh một chút đã thấy những người mạnh hơn cậu gấp ngàn lần. Rồi cậu luôn nhận những nhiệm vụ khó khăn,còn suýt mất mạng vài lần.
Cậu sống sót một cách đáng thương và tuyệt vọng. Và nhân vật chính thì không như vậy.
Thật ra thì cũng có chút tương đồng. Các nhân vật chính trong tiểu thuyết mà cậu đã đọc, họ luôn trở nên mạnh mẽ nhờ tìm được các vật phẩm hay kho báu và nhờ những cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nhưng cậu không như thế. Tài năng của cậu chỉ ở mức trung bình, và mặc dù cậu có cố gắng hết mình nhưng vẫn không tiến bộ.
Cậu chỉ có một con đường duy nhất: - nỗ lực.
Khoảnh khắc thanh niên nhận ra rằng cậu ta không phải là người đặc biệt, điều duy nhất cậu ta có thể làm bây giờ là nỗ lực hết mình.
Đây là lý do Seol Jihu quyết không từ bỏ cuộc tập huấn địa ngục này.
Đột nhiên, những ký ức của cậu về cuộc đào tẩu khỏi phòng thí nghiệm của Công tước Delphinion hiện lên.
Lúc đầu là những cơn đói, rồi hình ảnh những món ăn lần lượt lướt qua đầu cậu. Rồi cậu thèm vị tươi mát của món Coke nhưng cuối cùng lại mong muốn có nước.
Nói chính xác hơn, cơ thể cậu cần nước. Não cậu, đầu cậu, cơ quan của cậu, mọi tế bào trong cơ thể cậu đều sục sôi tìm nó.
Lần luyện tập này cũng vậy.
Lúc đầu, trong đầu cậu đủ loại cám dỗ: nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi,có ai biết đâu, hãy uống một ngụm nước và làm điếu thuốc.
Sự cám dỗ như muốn nói với cậu rằng, 'Chuyện này đơn giản mà?'
Nhưng một khi cậu xuôi theo những lời này, cậu sẽ trở nên dễ dãi hơn, và sẽ tiếp tục miễn cưỡng nhượng bộ. Cậu đã cống hiến hết mình và cậu không muốn lãng phí tất cả những gì cậu đã nỗ lực trước đó.
Kể từ đó, không còn suy nghĩ linh tinh nào lọt vào tâm trí cậu và cơ thể Seol tự di chuyển.
Nhưng giống như Agnes đã nói, dù ý chí mạnh mẽ đến mấy, cũng có giới hạn của nó.
Một đêm nọ.
Seol Jihu đã không thể hoàn thành khóa huấn luyện ngày hôm nay do kiệt sức, kết quả lả giữa đêm, cậu tự mình tập nốt cho đủ.
‘Bao nhiêu lần rồi nhỉ?'
'Liệu có phải thứ bốn chín không?'
Mắt cậu lờ đờ liếc lên đỉnh núi. Cậuảo đảo từng bước, chỉ chực ngã. Đột nhiên có cái gì đập vào đầu cậu.
'Huh?'
Seol mở mắt ra, "thứ đó" chính là mặt đất. Cậu đang leo lên dốc núi cơ mà, sao lại??
'…Ah.'
Cậu há hốc mồm. Cậu mới mất ý thức có vài giây thôi mà. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm.
'…Hết rồi….'
Cậu cảm thấy sức mạnh trong cơ thể cậu đang rời đi.
“Nên nằm xuống không?”
“Mình chỉ cần nhắm mắt lại một lúc thôi!”
“Mình không bỏ cuộc đâu mà. Chỉ là mình ngất đi thôi”
“Có vẻ như mình không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thiếp đi.”
Trong đầu Seol, muôn vàn lời nói xuất hiện, rủ rê cậu dừng lại.
“Đúng thôi,chế độ luyện tập này bất khả thi quá.”
Kazuki cũng từng nói với cậu, nếu phải luyện tập kiểu này thì anh ta đã từ bỏ ngay từ đầu.
“Nằm xuống thôi,mình làm quá đủ rồi.”
Rồi từ từ,cậu ngã xuống mặt đất bụi bặm, ,một nụ cười thoáng qua trên môi.
“Mình chỉ cần khép đôi mắt lại.”
“Mặt đất kia chính là thiên đường! Nó sẽ làm mát cơ thể nóng bỏng của mình, ôm ấp và che chở mình".
''Mình sẽ được thư giãn"
"Mặt đất chặn đường mình mà, bức tường đó chắn trước mặt thì làm sao chạy được. Không phải là mình bỏ cuộc đâu!!"
Đang tự an ủi bản thân, Seol chợt nhớ ra một điều.
'Khoan đã…Tường?'
Sức lực bỗng tràn vào đôi mắt vô hồn của cậu. Ngay tại thời điểm này, khi cậu đang tiến gần hơn đến mặt đất. Cậu cảm thấy một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Gần như cậu đã từng trải qua điều này một lần trước đây.
Ngay khi khuôn mặt anh ta sắp chạm đất, nước da cậu cứng lại vì xung đột tinh thần.
"Mình không muốn nằm xuống. Không, mình muốn nằm xuống và nhắm mắt lại."
"..."
Kwwak!!
Khi bàn tay Seol vừa chạm đất.
'Tường!'
Bức tường! Bức tường, cuối cùng cậu đã đến chỗ bức tường. Khoảnh khắc trước khi sụp đổ, cuối cùng cậu nhận ra rằng mình đã chạm tới giới hạn của bản thân.
"Giờ thì sao?"
"Mình phải vượt qua nó."
Seol tập trung tất cả sức mạnh còn lại vào bàn tay và đẩy mình lên. Cậu bước lên dốc núi với đôi chân đang gào thét vì đau đớn.
Và như vậy….
"Uwaaaaaah!"
Seol Jihu bắt đầu chạy một lần nữa.
*
'Thật điên rồ.'
Jang Maldong thốt lên, khi thấy Seol Jihu leo đến đỉnh núi. Ông nghĩ rằng cậu đã sụp đổ, nhưng cậu đã đưa tay ra vào giây phút cuối và tự đẩy mình lên. Sau đó, cậu chạy đến đích.
'Thằng bé này…'
Trong thực tế, ông ấy không bao giờ mong đợi Seol có thể trụ được trước khóa huấn luyện địa ngục này.
Nói theo ngôn ngữ của game, cứ như thể Seol đang cố đánh bại một tên trùm bất tử bằng cách gây sát thương cho nó. Nói theo ngôn ngữ chiến tranh, thì Seol đang cố vượt qua một bãi đầy mìn: Mìn ankle, mìn PMD, mìn M16, mìn claymore, dây bẫy và thậm chí cả mìn chống tăng.
"Thế quái nào mà..."
Tại thời điểm này, vấn đề không chỉ là sự là bướng bỉnh hoặc ngoan cường. Cơ thể con người trung thực hơn bạn tưởng. Đến một giới hạn nào đó, bộ não sẽ cắt đứt mọi tín hiệu để bắt cơ thể nghỉ ngơi, nếu mọi thứ có vẻ nguy hiểm.
Nhưng thực tế, Seol đã vượt qua cả giới hạn sinh học!
"Rốt cuộc thằng nhóc này là thứ gì vậy???"
Ông không tin nổi khi thấy Seol có thể chịu đựng nỗi đau và vượt qua khóa đào tạo này. Mặc dù bài tập của Jang Maldong đẩy cậu vào bất trắc, nhưng đó chỉ là bất trắc trong lúc tập luyện mà thôi. Nghĩa là, Seol đã phải đối mặt với nhiều trải nghiệm còn kinh khủng hơn, những trải nghiệm thực sự đe dọa đến tính mạng.
(Note: Chính là 7 ngày chạy trốn với Công chúa đó)
Trong khi Jang Maldong đang đứng trơ ra vì sốc, Seol Jihu đã chạy đến đỉnh núi khác, chỉ còn lại một ngọn đồi duy nhất phía sau.
Một bước, rồi bước tiếp theo. Chẳng mấy chốc, cậu chạy chậm lại và bắt đầu loạng choạng.
Jang Maldong nhìn Seol lo lắng, rồi chớp mắt ngạc nhiên.
"Con…."
Seol đang khóc. Cậu ta đang thất vọng về điều gì ư?
Không, dù mắt cậu đang trợn ngược, nhưng cậu vẫn nghiến răng để tiếp tục leo lên.
Jang Maldong vô thức đi xuống nhưng sực tỉnh và dừng lại. Ông cắn môi, rồi đứng đó và hét
"Sắp tới rồi!"
Khi thanh niên loạng choạng và suýt ngã, Jang Maldong cau có và đập cây gậy xuống đất:
"Nhanh lên! Gần xong rồi mà còn định bỏ cuộc à?"
Co giật.
Cơ thể Seol Jihu run lên.
"Uuk..."
Với cánh tay và đôi chân run rẩy, cậu nghiến răng và kìm nước mắt, gắng gượng chạm tới đích.
Ngay lúc đó.
PHỊCH
Một âm thanh chói tai vang lên. Chẳng mấy chốc, cơ thể run rẩy của Seol nằm bẹp xuống.
Sau một hồi im lặng, Jang Maldong mở miệng.
"Tại sao??"
"..."
"Ta đã sống chừng ấy năm, nhưng chưa bao giờ thấy ai như con. Chỉ vì muốn tham gia Bữa tiệc mà con phải vắt kiệt sức thế này sao? Thằng khùng!"
"Khu vực trung lập..."
Có vẻ như Seol đã ngất đi. Chỉ còn lại những tiếng lầm bầm xuất hiện cùng với tiếng thở hổn hển.
"Con như kẻ mù, chẳng có bất kỳ sự chuẩn bị nào."
"..."
"Con gần như đã mất mạng, nên con đã thề rằng..."
Những từ khó hiểu phát ra từ miệng cậu.
"Được rồi. Ta đã thấy quyết tâm của con".
Với một tiếng thở dài, Jang Maldong ném một thứ ra khỏi tay.
Phịch
Một cái túi cỡ nắm tay đáp xuống bên cạnh Seol.
"Thuốc trợ năng???"
Đôi mắt Seol Jihu tỏa sáng. Trong mấy lọ thuốc của trưởng làng có thuốc trợ năng ư? Không, trên Thiên đường có thuốc trợ năng???
"Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Hầu hết các vật phẩm trong Khu vực trung lập đều được sản xuất tại Thiên đường".
Nghĩ lại thì, mọi chuyện có vẻ họp lý. Nước mắt tiên nữ cũng là một thứ do người trên Thiên đường đặc chế.
"Hmm, dù sao thì, ta cũng bất ngờ khi thấy nó ở đây. Phương pháp sản xuất ra thứ này đã biến mất khi Đế chế sụp đổ."
"..."
"Vì nó rất hiếm, nên nó đắt giá lắm đấy. Con có muốn bán nó không?"
Seol Jihu lắc đầu kịch liệt. Tại sao cậu lại bán nó khi cậu ta rất muốn có chúng? Jang Maldong mở miệng như thể ông đã đoán được ý chàng trai.
"Thế thì... Bắt đầu từ hôm nay, uống một chai trước khi con bắt đầu tập luyện. Việc huấn luyện sẽ được tăng cường từ ngày mai. Con có thể cảm nhận được khi con dùng thứ đó".
Khi Seol Jihu mở túi và thấy những chai chứa đầy chất lỏng màu trắng đục, cậu ta ngẩng lên.
"…Lão sư có nhầm không?"
"Không có gì thay đổi cả" - Jang Maldong càu nhàu với giọng nghiêm trang. - "Vấn đề quan trọng là không được chậm trễ như thế này nữa. Nếu con còn lề mề, ta sẽ đóng gói hành lý quay về thẳng, hiểu không?"
Jang Maldong quay lại. Ông dừng bước trước khi quay trở lại hang và nói với vẻ dịu lại.
"…Nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ còn khó khăn hơn đấy".
Biểu cảm của ông lúc này giống như đang muốn nói "Ta chịu thua con rồi". Nếu Ian biết chuyện này, chắc chắn ông sẽ ngã ngửa vì sốc. Rốt cuộc, Seol đã đánh bại ông già nổi tiếng vì sự bướng bỉnh.
"Đi tắm trước đã. Con bốc mùi kinh quá".
'Hừm' - Với một tiếng khịt mũi, Jang Maldong dần biến mất trong hang.
Seol Jihu vẫn gục xuống đất một lúc trước khi lảo đảo bước lên. Khi cậu cầm cái túi trên tay, vẻ mặt mệt mỏi của cậu trở nên bàng hoàng. Cậu ta đã không chú ý đến nó trước đó, nhưng một vài cửa sổ tin nhắn đang lơ lửng trong không trung.
[Đặc điểm ‘Gan góc' đã được tạo.]
[Đặc điểm ‘Kiên nhẫn, đã phát triển thành 'Tự kiềm chế'.]
[Chỉ số Stamina của bạn tăng từ ‘Thấp (Cao) đến Trung cấp (Thấp).]
Cậu đã làm đươcj điều đó. Nâng cấp các chỉ số không phải là một điều dễ dàng. Nó ngốn rất nhiều điểm để nâng chúng một cách giả tạo, bởi có một sự khác biệt rất lớn giữa Thấp và Trung cấp.
Điều quan trọng là Seol Jihu không phải sử dụng điểm để tăng cấp. Trừ khi những vận động viên được đào tạo thường xuyên, các chỉ số Sức mạnh và Sức chịu đựng là cực kỳ khó để đột phá thông qua tập luyện.
Tuy nhiên, Seol Jihu đã thành công.
“Đã lâu lắm rồi nó không tăng.”
Thật đáng mong đợi. Dù Seol Jihu chưa bao giờ lơ là việc tập luyện, nhưng cậu cũng chưa bao giờ đẩy cơ thể tới giới hạn tuyệt đối như lần này. Vì thế, các thông số trong bảng trạng thái của cậu cũng chẳng thay đổi.
Cuộc tập huấn khắc nghiệt trong tuần qua đã đem cho cậu kết quả mĩ mãn. Khi cơ thể phục hồi, chắc chắn cậu sẽ cảm nhận được sự khác biệt.
Seol Jihu đứng dậy với khuôn mặt thanh thản. Cậu thực sự cảm thấy ngây ngất. Trong bảy ngày qua, cậu đã liên tục phải chiến đấu với bản thân mình.
Tất nhiên, Seol từng là một người nghiện cờ bạc, nên cậu thường xuyên phải đấu tranh với chính mình. Tuy nhiên, cậu toàn thất bại.
Nhưng hôm nay….
"...Hehe."
Cậu đã giành được chiến thắng đầu tiên. Làm sao kìm hãm sự sung sướng này được!
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Donate cho Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Mục lục:
Chương 107 - Phần 1
Chương 106 - Phần 2
Chương 106 - Phần 1
Chương 105 - Phần 2
Chương 105 - Phần 1
Chương 104 - Phần 2
Chương 104 - Phần 1
Chương 103 - Phần 2
Chương 103 - Phần 1
Chương 102 - Phần 2
Chương 102 - Phần 1
Chương 100 - Phần 1
Chương 99 - Phần 2
Chương 99 - Phần 1
Chương 98 - Phần 2
Chương 98 - Phân 1
Chương 97- Phần 2
Chương 97 - Phần 1
Chương 96 - Phần 2
Chương 96 - Phần 1
Chương 95 - Phần 2
Chương 95 - Phần 1
Chương 94
Chương 93 phần 2
Chương 93 Phần 1
Chương 92 Phần 2
Chương 92 Phần 1
Chương 91 Phần 2
Chương 91 Phần 1
Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1
Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1
Chương 88 Phần 2
Chương 87 Phần 3
Chương 87 Phần 2
Chương 87 Phần 1
Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1
Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1
Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1
Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1
Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1
Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1
Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1
Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1
Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1
Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1
Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1
Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2
Chương 75 - Phần 1
Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1
Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1
Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1
Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1
Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1
Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1
Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1
Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1
Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!
ReplyDeleteThanks
ReplyDeleteTao cứ tưởng thằng main chết rồi chứ ai ngờ nó vẫn sống :)
ReplyDelete