Khát vọng trở về - Chương 104: Quyết định của Vua kiến tạo - Phần 2


Seol Jihu đang rất vui. Đó là bởi vì Agnes vừa mới liên lạc với cậu, nói cô sẽ đến thăm cậu. Mặc dù Agnes nói cô có thể đến muộn, nhưng cậu biết Agnes sẽ giữ lời hứa.

Seol rất muốn hỏi cô về Tốc biến. Cậu quyết định sẽ tập luyện chăm chỉ trước khi gặp được cô.

Chính lúc đó…

Cạch

Seol Jihu quay lại vì nghe tiếng mở cửa. Rồi cậu chớp mắt ngạc nhiên.

"Lão sư Jang Maldong?"

"Cậu nói tên mình là Seol?"

Tạm gác lại việc Jang Maldong đột ngột bước vào, Seol càng ngạc nhiên hơn khi lần đầu tiên ông gọi cậu bằng tên.

"Có vài thứ ta muốn hỏi cậu".

Tò mò về câu nói bất ngờ của ông lão, cậu bình tĩnh bước xuống từ máy tập.

"Tại sao cậu lại đến Thiên đường?"

Seol Jihu mặt nhăn nhó. Cậu ta không thể xác định được ý định đằng sau câu hỏi. Quan trọng hơn, cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Đôi mắt dịu dàng của ông lão dường như đang bùng cháy với ngọn lửa vô hình.

"Ta muốn biết tại sao cậu đến Thiên đường."

Cảm thấy có gì đó bất thường, Seol Jihu cẩn thận suy nghĩ về câu hỏi trước khi mở miệng.

"Vì con thích nơi này."

"Không, không phải thứ gì đó trừu tượng như thế."

Ông lão hỏi lại.

"Cụ thể hơn. Tiền tài hoặc danh vọng! Lợi ích hoặc tự do! Những thứ như thế!"

Seol Jihu lắc đầu.

"Um... Um... không có gì giống như vậy."

"Không có?" - Ông lão hỏi gay gắt - "Cậu không muốn những thứ như tiền tài và danh vọng?"

"Không, con không ghét những thứ đó. Thậm chí con nghĩ chuyện thích những thứ đó không có gì sai trái cả".

"Đúng."

"Tuy nhiên, tôi không đến Thiên đường vì những thứ đó".

"Vậy thì sao?"

"Vì con thuộc vể nơi này" - Seol Jihu gãi má - "Đây cũng là nơi mang đến cho con một khởi đầu mới."

Cậu ta tỏ vẻ bối rối trước khi mỉm cười.

"Con thực sự chỉ có thể nói là, con thích nơi này".

Ông lão cứ dán mắt nhìn cậu suốt. Như thể không bỏ lỡ dù chỉ là một cơn co giật nhẹ nhất của cơ mặt, ông kiểm tra từng phản ứng của Seol.

Sau một hồi im lặng, ông lão bắt đầu nói tiếp.

"Sau đó."

"..."

"Cậu sẽ buồn nếu Thiên đường biến mất chứ?"

"... Vâng, tất nhiên."

Seol Jihu trả lời một cách bối rối. Thiên đường biến mất? Cậu không dám nghĩ đến chuyện đó. Mãi đến bây giờ cậu mới có một chốn đi về.

Trên thực tế, Seol không biết tại sao ông ấy lại hỏi một điều như vậy. Vì vậy, cậu ta nhìn ông với vẻ mặt bối rối.

"Đó là sự thật?" - Giọng khàn khàn của ông lão dần dịu lại.

"Vâng." - Seol Jihu nghiêng đầu và trả lời rõ ràng - "Nhưng tại sao lão sư lại hỏi con chuyện đó?"

Mặc dù cậu ta cất tiếng hỏi, nhưng ông già đã không trả lời. Cây gậy gỗ của ông run lên.

"Thằng nhóc chết tiệt" - Ông lão lẩm bẩm - "10 năm, không, chỉ cần con đến sớm 5 năm thôi!"

Ông thậm chí còn nghiến răng.

"Tại sao giờ con mới đến?" - Ông lão cắn môi trước khi quay lại và dậm chân.

"Con... con có làm gì sai không?" - Như thể cậu ta bị một tia sét đánh dưới bầu trời quang đãng, Seol Jihu cắn môi.

Jang Maldong bước xuống tầng hầm và mở tủ sắt. Tủ quần áo đầy những bộ võ phục cũ. Với đôi mắt ngấn lệ, ông thô bạo cởi áo khoác và thay quần áo tập luyện.

Khi nhìn thấy mình trong gương, một cảm giác sảng khoái dâng trào trong Jang Maldong.

Chẳng mấy chốc, mang theo cây gậy gỗ, Jang Maldong đi lên cầu thang.

Người tạo ra những huyền thoại.

Vua kiến tạo của Thiên đường cuối cùng đã trở lại.

***

Một buổi sáng trong trẻo trên Thiên đường. Bầu trời thanh bình và trong xanh, giống như một bờ biển mát mẻ mang đến cảm giác sảng khoái cho bất cứ ai nhìn thấy nó.

Tuy nhiên, văn phòng Carpe Diem đang xôn xao vì quyết định bất ngờ của Jang Maldong.

"Cái gì? Sư phụ thối, ông định ở lại??!"

Khi Chohong hét ầm lên vì sốc, Jang Maldong cau mày.

"Ta chưa bị điếc, đừng có gào lên như vậy".

Chohong nhìn quanh với vẻ mặt hoài nghi.

Hugo đang bận rộn cổ vũ và nhảy múa quanh phòng, chắc chắn cậu ta không phải là người chịu trách nhiệm cho vụ này. Nhưng thật khó để tin rằng Seol Jihu đã thuyết phục ông ta. Rốt cuộc, Jang Maldong còn bướng bỉnh hơn một con lừa.

Cuối cùng, cô chỉ có thể kết luận rằng chính ông lão đã đổi ý.

"…Sư phụ, ông nghiêm túc chứ?"

Nhìn thấy ánh mắt bối rối của Chohong, Jang Maldong gõ nhẹ vào sàn nhà bằng cây gậy gỗ của mình.

"Ta không nói là ta bỏ ý định nghỉ hưu. Chỉ là…."

"Chỉ là…?"

"Ta là người đã tạo ra Carpe Diem và đã cùng nó vượt qua bao thăng trầm. Nếu bây giờ ta bỏ lại nó, đội này sẽ tan rã hoặc bị một Bang hội nào đó hấp thụ. Ta không thể ngồi nhìn điều đó xảy ra."

"Sưu phụ thối, ông lại lo chuyện bao đồng rồi. Tôi đã nói rằng chúng tôi có thể chăm sóc nó, nhớ không?"

"Chăm sóc nó?"

Jang Maldong cười lớn.

"Nói lời phải nhớ lấy lời. Chính mồm con nói là, con không thể đảm nhận vị trí Thủ lĩnh của đội, nhớ không?"

"Hurahhh!" Hugo giơ tay và cổ vũ.

"Im ngay! Ngươi mừng rỡ vì cái quái gì thế?"

CHÁT

Jang Maldong vung gậy vàvụt vào đầu Hugo không thương tiếc. Nhưng điều đó dường như không đủ để làm dịu cơn phấn khích của Hugo, anh ta tiếp tục cười khúc khích trong khi lăn lộn trên sàn nhà như một thằng điên.

"Sau đó, thì" - Chohong  nói, - "vậy ông tính làm gì?"

"Hiện tại, ta dự định sẽ ở lại và tiếp tục làm cố vấn cho Carpe Diem".

Sau khi mím môi, Jang Maldong nhìn qua lại giữa Chohong và Hugo và thở dài.

"Nếu ta không biết gì về tình trạng hiện tại của Carpe Diem, đó sẽ là vấn đề khác. Nhưng bây giờ, ta không thể ngồi yên nhìn nó sụp đổ . Ta sẽ ở đây cho đến khi các con tìm được một Cung thủ mới. "

“Này, đủ rồi nha! Carpe Diem sẽ không sụp đổ !"

“Ta có thể thấy rõ điều đó”.

Thực tế, sự trở lại tạm thời của Jang Maldong là một điều đáng để ăn mừng với Carpe Diem.Với kinh nghiệm lâu năm của ông, chắc chắn nhóm sẽ ổn định trờ lại

Chohong trợn tròn mắt, và cô ngồi phịch xuống chiếc ghế dài. Cô có thể thấy quyết tâm của ông già khi thấy ông cởi đồ và thay quần áo tập luyện.

" Tốt thôi! Cứ làm những gì ông muốn!"

“Cảm ơn con”.

“Ông chắc chắn sẽ hối tiếc vì điều này. Nhớ đó, chính tôi đã bảo ông quay về!"

"Thôi nào. Nhân lúc này, ta cũng nói thẳng luôn. Ta đã dặn con phải học cách tìm hiểu trạng thái của vấn đề mà? Điều quan trọng khi con trở thành một High Ranker là gì? Tất cả những gì con có thể làm chỉ là chiến đấu".

"Aaaaah!"

Chohong xua tay dữ dội. Jang Maldong ngừng nói, nhưng đã quá muộn. Seol Jihu và Hugo đang trợn tròn mắt nhìn cô.

"Có thật không? Cô đã trở thành High Ranker???"

"Tại sao ông lại nói với họ? Tôi muốn làm họ ngạc nhiên mà!!

Nghe câu hỏi của Seol Jihu, Chohong nổi giận đùng đùng. Jang Maldong khịt mũi mà không chớp mắt.

“Thôi nào,chuyện này có gì đáng ngạc nhiên đâu!!!”

“Ehew.” Chohong gãi đầu, rồi nhếch mép cười với Hugo.

“Thấy chưa, tôi đã bảo tôi sẽ đến đích trước anh mà. Lêu lêu!"

Cô quay sang Seol Jihu và giơ tay thành hình chữ V: "Phải, giờ tôi là một High Ranker!"

"Whoaa!"

Seol Jihu hào hứng chạy về phía trước, và cặp đôi vui mừng nhảy theo giai điệu Libertango (một điệu tango). Hòa vào bầu không khí sôi nổi, Hugo cũng bắt đầu nhảy.

"Và? Cô đã chọn nghề nào?"

"Hiệp sĩ dòng đền".

Seol Jihu hít một hơi thật sâu.

"Hiệp sĩ dòng đền! Nghe ngầu vãi chưởng luônnnn"

Đôi mắt cậu ánh lên sự ngưỡng mộ, đặc biệt là khi cậu nghĩ tới cái nghề "Thương thủ ma năng" siêu củ chuối của mình.

Thấy khuôn mặt ghen tỵ của cậu, Chohong xoa mũi trong sự hài lòng. Điều này khiến cô nhớ lại câu nói, ‘hạnh phúc nhân lên khi chia sẻ với mọi người", và chợt nhớ tới những món quà cô đã mang theo.

"Chờ ở đây nhé."

Chohong vụt chạy đi,một lúc sau cô quay lại với chiếc túi mua sắm từ góc văn phòng mà cô đã chuẩn bị khi trở về Trái Đất. Cô hắng giọng.

"Kuhum, chị gái tốt bụng tặng quà cho cậu đây!"

"Có thật không?"

Đôi mắt Seol Jihu mở to. Trong khi đó, Hugo nghiêng đầu như muốn hỏi "Còn tôi thì sao?"

Nhưng cả Chohong và Seol Jihu đều quá mải mê với thế giới riêng của họ nên không còn tâm trí đâu để chú ý đến cậu ta.

“Dĩ nhiên. Tôi biết cậu thích tập luyện nên là …”

“Thật trùng hợp. Tôi cũng mang quà cho cô nè”

 “Hm?”

 “Chờ chút nhé” - Cậu nở một nụ cười ngọt ngào rồi chạy vào phòng ngủ của mình. Và Chohong vô cùng bất ngờ với thứ cậu mang ra, cô lặng đi và chớp mắt kinh ngạc.

"Đây, một món quà mừng ngày cô trở thành một người hạng cao!"

Chohong nhìn chằm chằm vào cây chùy sắt nhuốm màu đen, như thể cô đang bị mê hoặc. Quả cầu sắt lớn treo trên đỉnh và những chiếc gai nhọn lởm chởm khiến món vũ khí tỏa ra một luồng khí đáng sợ.

"Thứ này là Thorn of Steel. Nghe nói nó được tạo ra từ một thiên thạch."

"Hoh! Một thiên thạch?" - Ngay cả Jang Maldong cũng rất ấn tượng với thứ này.

"Nó thậm chí còn được yểm bùa chú giúp nhân đôi sức sát thương".

Seol vẫn luyên thuyên khoe khoang về cây chùy, nhưng Chohong đã quá chú tâm vào vẻ đẹp đáng sợ của cây chùy nên không chú ý.

"Sao? Cô thích nó chứ?"

Cô cực kỳ thích nó. Không có từ nào có thể diễn tả được cảm xúc của cô lúc này. Lên cấp 5 đã là rất khó, nhưng chỉ điều đó là không đủ. Mọi người phải có trang bị phù hợp với trình độ của họ mới thực sự được gọi là High Ranker.

Vấn đề là, giá vật phẩm cấp 5 trở lên, thường đắt như vàng. Hầu hết mọi người thậm chí không dám mơ tới chuyện thay đổi tất cả các trang bị của mình, vì họ chỉ có thể chi trả một hoặc hai món với số tiền họ đã tiết kiệm được.

Số tiền mà Chohong đã tiết kiệm cũng chỉ đủ để thay đổi vũ khí của cô, nhưng ‘Thorn of Steel' là một vũ khí thực sự xứng đáng với Người xếp hạng cao. Nhờ vậy, cô có thể dùng tiền đó để mua sắp áo giáp cho mình

“Là…..làm thế nào mà cậ….”

Cô sốc đến mức giọng nói của cô cũn run rẩy theo.

"Tôi đã được mời đến cung điện hoàng gia, khi tôi trở lại. Họ nói với tôi rằng tôi có thể lấy bất cứ thứ gì tôi muốn, vì vậy tôi đã chọn cái đó."

Trong lúc ấy, Hugo liên tục la hét:” Mẹ kiếp! Còn tôi thì sao!?" Nhưng hoàn toàn phớt lờ anh ta, Chohong nhìn chằm chằm vào món quà vượt sức tưởng tượng của cô

“Cậu nên mang về một thứ gì đó cho mình. Sao cậu lại sử dụng cơ hội quý giá đó cho tôi? Mặc dù rất thích món quà,nhưng cô vẫn thằng thắn hỏi cậu. Khóe miệng cô co giật liên hồi.

"Tôi ổn mà. Cứ bảo họ cho cậu đổi món gì khác đi" - Cô thậm chí còn nói những điều trái với lòng mình.

"Eii Eii, tôi đã chọn nó bởi vì tôi muốn. Tôi không đổi đâu".

"Nhưng...."

"Đừng như thế. Ngoan nào, Chohong? Đây-"

"H- hey, dừng lại ~"

Khi Seol Jihu cố gắng ấn cây chùy vào tay cô, cô lùi lại một bước và xoay người đi. Cuối cùng, cô giả vờ chịu thua và nhận lấy nó, cơ thể cô run rẩy như thể vừa bị nhiễm điện.

'Nó... nó vừa tay mình một cách hoàn hảo!'

Sự cám dỗ của Thorn of Steel đã đơn giản là quá lớn. Một khi cô đã cầm vào nó, Chohong không còn  muốn buông tay. Đắm chìm trong cơn cực lạc, cô thậm chí bắt đầu ảo tưởng rằng nghĩ rằng vũ khí được chế tạo chỉ dành riêng cho cô.

"Ah~'

Chohong rên rỉ trong bàng hoàng, rồi nhanh chóng quay trở lại thực tại. Một thanh niên với khuôn mặt đỏ ửng đang nhìn cô với ánh mắt háo hức. Chohong tái mặt.

"Cô định tặng tôi món quà gì?"

"…Huh? Uh..."

Nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Seol, cô không thể không trao quà cho cậu. Nhưng khi cô so sánh món quà của mình với chiếc gậy, Chohong đỏ mặt.

Đó là chưa phải là tất cả. Chohong phát hiện ra những bao cát buộc quanh cổ tay cậu và đôi mắt cô bắt đầu ngấn lệ.

"Cái gì chứ~ Đừng có chọc tôi nữa!"

"E- Chờ đã!"

Chohong vô thức giấu chiếc túi ra sau lưng. Rồi cô lùi lại, từng chút một.

Nghiêng đầu, Seol Jihu kích hoạt Bông tai Festina và nhanh chóng chạy theo sau cô. Cùng lúc đó, cậu giật lấy cái túi từ tay cô và nhìn vào trong.

"Ah!"

Chohong nhíu mày nhăn nhó và không ngừng cắn môi. Jang Maldong chưa bao giờ thấy cô run rẩy đến thế, thậm chí ông tự hỏi cô đã mang gì.

"Đây là..."
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

2 Comments: