Chắc hẳn Jang Maldong đã kiệt sức, giờ ông nằm bẹp trên chiếc ghế dài. Ông ấy đã gặp tất cả những người cần gặp, và bây giờ ông muốn quay trở lại Trái đất.
Nhưng những người khác cứ ghé thăm ông không ngừng.
Thực lòng ông ấy không thích điều đó. Dù Maldong biết ơn mọi người vì đã nhớ đến ông, nhưng mọi thứ phải có chừng mực.
Thêm vào đó, có vài người mong đợi ông bỏ ý định nghỉ hưu và quay lại Thiên đường. Vài người khác liên tục nhắc ông về tên nhóc lính mới. Họ nói nhiều đến nỗi ông bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nhưng sau đó, một lần nữa, sự tò mò trong ông bắt đầu trỗi dậy.
"Hừm, thằng nhóc đó tên là gì ấy nhỉ? À, không!"
Maldong quyết định gạt phăng ý nghĩ đó. Ông đã nghỉ hưu. Ông ấy không muốn liên quan đến chuyện tranh đấu trên Thiên đường nữa.
"Mình phải quay về thôi. Nếu cứ ở lại đây, e là mình sẽ..."
Jang Maldong đội mũ lên và cầm lấy áo khoác. Ông định rời đi trước khi có thêm vị khách nào đến làm phiền ông. Nhưng trời không chiều lòng người.
Cộc cộc.
Trước khi ông ta kịp đeo cà vạt, tiếng gõ cửa vang lên. Jang Maldong thốt ra một tiếng rên rỉ trước khi ngồi phịch xuống chiếc ghế dài và đưa tay bóp trán.
"Vào đi, cửa không đóng đâu".
Cánh cửa mở ra. Lần này là ai? Jang Maldong nheo mắt và quay ra cửa. Lần này, ông hoàn toàn ngạc nhiên.
"Có ai ở đây không?"
Một giọng nói già nua vang lên.
Vị khách này trông cũng già như Jang Maldong. Điều quan trọng là, Jang Maldong chưa từng gặp ông ta trước đây. Vị khách nhìn vào Jang Maldong và khẽ hỏi.
"Xin lỗi, có một người Trái đất nào tên là Seol ở đây không?"
"À có, Seol. Chờ đã, người Trái đất?"
Những người từ Trái đất hiếm khi gọi mình là "người Trái đất" . Nghĩa là, vị khách kia là dân bản địa.
"Có vẻ như cậu ta đã ra ngoài. Mời ông vào."
"Tôi hiểu rồi. Xin lỗi, có lẽ tôi sẽ làm phiền ngài một chút."
Vị khách bước vào và ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với Jang Maldong.
"Ông có muốn uống trà trong khi chờ đợi không?"
"Không, tôi ổn. Thêm vào đó, tôi không phải là người Trái đất."
"Người Trái đất thì sao? Người Thiên đường thì sao? Có vấn đề gì chứ, Hahaha".
Jang Maldong cười khúc khích trước khi pha hai tách trà và đưa một tác cho ông khách.
"Cảm ơn."
"Không có gì. Nếm thử đi, đó là một loại trà truyền thống ở đất nước tôi. Nó rất ngọt mặc dù không có chút đường nào."
Vị khách già cẩn thận nhấp một ngụm trước khi gật đầu.
"Mùi hương thật tuyệt".
"Hmm, tôi rất vui khi ông thích nó. Nếu ông thích, tôi có thể tặng ông một ít để mang về nhà".
Thấy Jang Maldong cười vui vẻ, vị khách già hơi ngạc nhiên. Có vẻ như ông ấy hoàn toàn bất ngờ.
Sau khi uống thêm vài ngụm, cuối cùng, Jang Maldong cất lời.
"... Thứ lỗi cho tôi, nhưng ông đây là ai? Tại sao ông lại cố gắng tìm chàng trai trẻ đó?"
Vị khách già thường xuyên bị đối xử như một NPC, nên ông ta hoàn toàn ngạc nhiên trước thái độ tử tế của Jang Maldong. Ông nhanh chóng chỉnh lại tư thế của mình cho đĩnh đạc, rồi lên tiếng.
"....Uhmm, tôi là người đứng đầu làng Ramman. Tôi đến để cảm ơn cậu ta, thay mặt cho cả làng."
"Xin lỗi, ông nói gì?"
Jang Maldong hoàn toàn bất ngờ và vội hỏi lại.
Chính lúc đó.
Cạch.
Cánh cửa mở ra. Hai ông già quay sang một bên và thấy một chàng trai trẻ bước vào.
"Huh?"
Seol Jihu hẳn đã nhìn thấy trưởng làng và thốt ra một giọng ngạc nhiên.
"Trưởng làng?"
Chỉ sau đó, trưởng làng mới lộ ra một nụ cười dịu dàng.
"Đã lâu không gặp, chàng trai trẻ".
***
Seol Jihu và trưởng làng trò chuyện thân mật một lúc lâu. Bầu không khí giữa đôi bên khá thân thiện, và đó là điều hoàn toàn hợp lý, nhất là sau những gì hai bên giúp đỡ lẫn nhau.
Jang Maldong đã trở thành khán giả bất đắc dĩ. Ông cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
"Cậu đúng là đồ ngốc. Nghĩ gì mà lại bảo nhà vua dùng thỏi vàng đó tặng cho ngôi làng của chúng tôi? Cậu có biết tôi đã ngạc nhiên như thế nào khi nghe điều đó không?"
'Gì cơ?'
Jang Maldong đang chống cằm lắng nghe. Đến đoạn này, ông giật mình và ngẩng đầu lên.
'Thằng bé kiếm được gì và dùng làm gì cơ?'
"Tôi nhớ ông nói rằng mọi người muốn chuyển đến thành phố. Tôi không muốn mang gánh nặng trên vai nữa, và thế là..."
"Fufufu. Cách trả nợ ấn tượng đấy. Nhưng, làm sao cậu có thể thuyết phục nhà vua? Tôi không nghĩ rằng Đức vua sẽ dễ dàng đồng ý đâu".
"Đúng vậy, lúc đầu Đức Vua gặng hỏi tôi khá nhiều nên tôi phải nói với Đức Vua về đóng góp vô giá của ông trong nhiệm vụ giải cứu. À, tôi cũng giải thích kỹ lưỡng về hoàn cảnh của ông, nên chắc là ông sẽ không bị làm phiền đâu."
"Cậu nhầm to. Đức Vua đã đã đến gặp tôi ngay hôm đó!"
"Huh???"
"Ông ấy tới hỏi tôi có định giúp hoàng gia một tay không."
"..."
"Chà, đừng lo. Đức Vua nói rằng ông ấy sẽ không truy cứu về quá khứ của tôi. Tôi cũng nói rằng mình sẽ suy nghĩ về điều đó.
Trưởng làng có vẻ rất vui khi đích thân nhà vua đến chiêu mộ ông ta. Ngay lúc đó, Seol Jihu bất ngờ nhớ tới lời của Gula về "những mảnh ghép". Cậu vui vẻ chúc mừng ông già.
Trưởng thôn bất ngờ ho khan. Seol quay sang và thấy Jang Maldong ngồi đó trong bàng hoàng và há hốc mồm. Cậu nhận ra mình đã mải mê nói chuyện mà quên mất cả phép lịch sự thông thường.
"Ông ấy là..."
Khi Seol Jihu định giới thiệu về Jang Maldong, ông lão nhanh chóng lên tiếng:
"Tôi là Jang Maldong, một lão già bình thường thôi".
"... Jang Maldong?" - Trưởng làng giật mình - "Ngài chính là bậc thầy võ thuật nổi tiếng của Haramark?"
"... Chỉ là tin đồn nhảm thôi".
Trưởng làng lắc đầu.
"Tin đồn nhảm? Ngài không cần khiêm tốn như thế. Ngay cả những người bản địa cũng ít ai chưa nghe đến cái tên Jang Maldong."
Sau khi nói vậy, trưởng làng giơ tay ra: "Lão già tầm thường này tên là Arbor Muto. Tôi có thể có vinh dự bắt tay ngài không?"
"..."
Jang Maldong lúng túng nắm lấy tay Trưởng làng.
"Đừng khiêm tốn như thế. Một lão già sống ở nơi hẻo lánh như tôi cũng biết rất rõ những gì Ngài đã cống hiến cho Thiên đường.
Khi trưởng làng nói như vậy, Jang Maldong cười xòa và gãi đầu lúng túng. Seol Jihu nhìn hai ông già bắt tay và mỉm cười kinh ngạc.
‘Wow. Lão sư Maldong thực sự rất tuyệt vời!
Sau khi bắt tay, trưởng làng, không, Arbor Muto đã đứng dậy. Jang Maldong vội vàng hỏi.
"Sao ông không ở lại lâu hơn một chút?"
"Thôi, tôi không còn nhiều thời gian. Ngài thấy đấy, toàn bộ ngôi làng đã khá bận rộn chuẩn bị cho việc di cư.
Jang Maldong không biết nói gì hơn, đành gật đầu. Arbor Muto nhìn qua lại giữa Jang Maldong và Seol Jihu trước khi mỉm cười hạnh phúc.
"Tôi đã băn khoăn không hiểu tại sao chàng trai này lại đặc biệt đến thế. Hóa ra cậu ta là đồ đệ của ngài. Quả nhiên, danh sư xuất cao đồ!"
"Ơ... K-Không!"
"Sau cùng, tôi xin cảm ơn ngài. Thầy trò ngài đã cứu sống hàng trăm dân làng."
Jang Maldong đã bối rối. Ông già trước mặt dường như bị nhầm lẫn về điều gì đó. Tuy nhiên, Arbor Muto tiếp tục nói.
"Ngài có một môn đệ xuất sắc. Tôi thực sự ghen tị"
Ngay lúc đó, đôi mắt của Jang Maldong mở to. Ông choáng váng như thể vừa bị búa đập vào đầu.
"... Tôi sẽ đến thăm ông sau".
"Xin vui lòng, đừng làm thế. Tôi sẽ xấu hổ đấy".
Arbor Muto bước về phía cửa, rồi đột nhiên dừng lại.
"À. Súy thì quên. Tôi có một nhiệm vụ..."
"Xin vui lòng, cứ thoải mái đi".
Arbor Muto lục lọi trong túi quần trước khi lấy ra một mảnh giấy đưa cho Seol.
"Cậu đã nghe nói về Cự Thạch Sơn chưa?"
Seol Jihu nghiêng đầu. Cậu chưa từng nghe về nơi này, nhưng đây là một nơi mà Jang Maldong quen thuộc. Rốt cuộc, đây là nơi lưu giữ vô số ký ức của ông. Hơn nữa, đó là vùng đất ác mộng đối với Chohong và Hugo.
Seol Jihu lấy tờ giấy và hỏi.
"Đây là gì?"
"Bản đồ dẫn đường đến nơi ẩn náu của tôi trong ngọn núi đó."
"Cái gì cơ?"
"Hmm? Sao cậu phải ngạc nhiên thế?"
"... Rốt cuộc thì ông có bao nhiêu nơi ẩn náu?
Arbor Muto dừng lại một lúc trước khi trả lời: "Chắc khoảng hai mươi hai?"
"..."
"Haha. Những người thông minh luôn chuẩn bị sẵn đường trốn thoát khi họ cần."
Sau khi cười khúc khích, trưởng làng tiếp tục: "Nói chung, nơi này khá gần Haramark. Cậu chỉ mất một ngày nếu đi bằng xe ngựa."
"Ông muốn tôi làm gì?"
"Không có gì khó khăn lắm. Có một vài vật phẩm và giấy tờ ở đó. Tất cả những gì cậu phải làm là mang chúng về cho tôi."
"... nghe có vẻ dễ dàng."
"Có lẽ vậy. Nhưng dù sao cậu cũng nên cẩn thận. Tôi tạo ra chỗ đó từ lâu rồi, và nó nằm trong một hang động. Sau bao nhiêu năm, tôi không biết thứ gì có thể xuất hiện trong đó đâu".
"Tôi hiểu."
Seol Jihu chậm rãi gật đầu.
"Khi nào ông cần đến chúng?"
"Không vội lắm, cậu cứ thư thả. Cậu biết đấy, gần đây tôi khá bận rộn. Lúc nào rảnh thì cậu đi giúp tôi, coi như dã ngoại ấy mà".
"Nghe ổn đấy" - Seol Jihu cười rạng rỡ.
"Ngoài ra…." - Arbor Muto nở một nụ cười ẩn ý - "Tôi định trả công cho cậu bằng vài thứ bên trong nơi ẩn náu. Có ổn không?"
"Trả bằng những thứ bên trong nơi ẩn náu?"
"Có một số vật phẩm và bình thuốc. Ừm, chúng không xịn lắm đâu, nếu cậu cần tiền thì..."
"Không sao, không sao" - Seol Jihu đồng ý ngay lập tức. Cậu nhớ rằng trưởng làng từng là một Pháp sư nổi tiếng. Vật phẩm và thuốc men của ông chắc chắn không tầm thường.
"Dù sao đi nữa, lúc nào rảnh thì xử lý giúp tôi nhé" - Nói xong, Arbor Muto rời văn phòng.
***
"Ông ta là ai vậy??" Cuối cùng, Jang Maldong thoát khỏi cơn mê và hỏi ngay khi cánh cửa đóng lại. Seol Jihu ngập ngừng, không biết nói sao.
"Ông ta không giống như một Trưởng làng bình thường".
"Làm sao Lão sư biết?"
"Qua cuộc nói chuyện ban nãy. Ông ta có vẻ không đơn giản. Hơn nữa, nhà vua đích thân đến mời ông ta, chắc chắn đó không phải là một ông già bình thường."
"..."
"Đừng lo. Ta sẽ giữ bí mật."
Seol Jihu gãi má và cất tiếng.
"Uh... Ông ấy đã ẩn dật, nhưng ông ấy từng là một Pháp sư nổi tiếng dưới quyền Công tước Delphinion".
"Công tước Delphinion?" - Jang Maldong thốt lên ngạc nhiên - "Một pháp sư từ Đế chế? Chà, ông ấy còn thâm trầm hơn những gì ta tưởng tượng."
"Đế chế? Nhưng ông ấy nói ông ấy phục vụ cho Công tước Delphinion".
"... Tên ngốc. Delphinion là một trong những công tước của Đế chế."
Nghe vậy, Seol Jihu ngạc nhiên mở to mắt.
'Ông già đó chắc chắn thích làm mọi thứ theo kiểu vòng vo. Thay vì tặng quà cho thằng bé, ông ta lại biến nó thành một nhiệm vụ. Fufufu"' - Jang Maldong nghĩ thầm.
Ông cười khúc khích rồi bất ngờ vỗ vai chàng trai trẻ.
"Cảm ơn con."
Bộp bộp.
Jang Maldong vỗ vai Seol vài lần và mỉm cười. Đây là nụ cười đầu tiên Seol Jihu được nhìn thấy.
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Donate cho Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Mục lục:
Chương 102 - Phần 2
Chương 102 - Phần 1
Chương 100 - Phần 1
Chương 99 - Phần 2
Chương 99 - Phần 1
Chương 98 - Phần 2
Chương 98 - Phân 1
Chương 97- Phần 2
Chương 97 - Phần 1
Chương 96 - Phần 2
Chương 96 - Phần 1
Chương 95 - Phần 2
Chương 95 - Phần 1
Chương 94
Chương 93 phần 2
Chương 93 Phần 1
Chương 92 Phần 2
Chương 92 Phần 1
Chương 91 Phần 2
Chương 91 Phần 1
Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1
Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1
Chương 88 Phần 2
Chương 87 Phần 3
Chương 87 Phần 2
Chương 87 Phần 1
Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1
Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1
Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1
Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1
Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1
Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1
Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1
Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1
Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1
Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1
Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1
Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2
Chương 75 - Phần 1
Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1
Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1
Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1
Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1
Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1
Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1
Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1
Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1
Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!
ReplyDeleteCảm ơn nhóm dịch nhiều!!!
ReplyDeleteThank Moons team. Truyện hay main không quá bá.
ReplyDeleteSeoul thích đến chỗ nữ thần lixiana rồi đấy 😅😅😅
ReplyDeleteHóng main gặp lại pé trong đền thờ :))
ReplyDelete