Khát vọng trở về - Chương 109: Cảnh giới High Ranker - Phần 2

“Chắc Dylan có thể làm được.”

“Con đang nói về sét của Dylan? Nhầm rồi nhóc. Truyền điện vào mana - ý tưởng tốt đấy, nhưng nó vẫn chỉ là cái vỏ ngoài thôi, chưa có ruột bên trong. Nó còn cách xa “Kẻ Khai Sáng” lắm.

“Thế còn Chohong?”

"Như nhau thôi.Nhưng Chohong đặc biệt hơn chút. Bởi vì nó vốn là Mục Sư, nên nó chỉ giỏi thị uy thôi."

Đó là một đánh giá khá khắc nghiệt. Nhất là khi, Carpe Diem là một trong những hội xuất sắc nhất của Haramark. Seol Jihu lắc đầu.

“Con không chắc là con hiểu.”

“Ta cũng không bắt con phải hiểu. Chà, ta không thảo luận với con về lý thuyết võ thuật, mà là…” - Jang Maldong ngập ngừng một chút - “Trước đây, ta từng thấy ai đó di chuyển kiểu như anh ta và thanh kiếm hòa làm một, đó không phải là một kỹ thuật tầm thường.”

"Di chuyển như cơ thể và vũ khí là một?"

"Sư phụ đang nói về Nhân kiếm hợp nhất??" - Seol Jihu hỏi, nhớ những cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà cậu từng đọc.

Ta cũng từng nghe nói rằng có một cảnh giới như thế.

Khi Jang Maldong gật đầu, mặt Seol Jihu ngơ ngác.



"Một người tìm kiếm con đường Vô kiếm thắng hữu kiếm. Một người khác tìm kiếm con đường của Thiên kiếm".

"Khụ!|


Tiếng cười của Seol Jihu đã làm gián đoạn câu chuyện của Jang Maldong. Cậu vội vã che miệng lại.

"Nghe đáng cười lắm sao?"

"... K-Không, chỉ là..."

Cậu có thể nhịn cười khi nghe tới "Vô kiếm thắng hữu kiếm", nhưng khi nghe tới "Thiên Kiếm", Seol không thể nhịn cười. Cả hai thuật ngữ này rất phổ biến trong các tiểu thuyết võ hiệp.

Seol Jihu cố bóp mồm để kìm nén tiếng cười. Thấy vậy, một góc miệng của Jang Maldong nhếch lên.

"Hừm, cứ cười đi. Thử tưởng tượng xem, khi hàng ngàn thanh kiếm bay thẳng về phía con, liệu con có thể cười được nữa không?"

Nụ cười trên khuôn mặt Seol Jihu tan biến. Một ngàn thanh kiếm tấn công cậu cùng lúc? Đó là một đòn vô phương chống đỡ.


Cậu chợt nhớ tới những trải nghiệm suýt chết trong quá khứ , lời nói của Jang Maldong không phải là một trò đùa.

"Nhãi con, đừng giễu cợt họ trừ khi con có thể trở thành một kẻ Khai Sáng và có thể đứng ngang hàng với họ."

"Con xin lỗi. Con không định chế nhạo họ."

"Ta biết. Cái tên "Thiên Kiếm" nghe khá kỳ quặc. Ta cũng cười khi lần đầu nghe cái tên này"..

"Lão sư cũng vậy?"

"Mmmm. Sức mạnh của anh ta là không phải bàn cãi, mặc dù...."

Jang Maldong xoa xoa cẳng tay như thể ông ta vừa nhớ về một ký ức tồi tệ.

"Dù sao đi nữa, đấy là những người mà ta gọi là High Ranker thực sự."

"Nếu High Ranker tuyệt vời đến thế...." - Seol Jihu tỏ vẻ mệt mỏi trước khi hắng giọng và hỏi: "Sư phụ, thế còn Unique Rank (Thứ hạng độc nhất - Top 10) thì sao?"

"Ta không biết" - ông trả lời ngay lập tức - "Ta có thể nói nọ kia về High Ranker vì bản thân ta là High Ranker".

Ông nghiêng đầu và nhìn lên bầu trời.
“Top thì giống như những vì sao trên bầu trời, ta đã là gì mà dám so sánh với họ.”


Seol Jihu thở dài. Cậu cảm thấy con đường xa quá dài. Đồng thời, cậu cảm giác mình như ếch ngồi đáy giếng. Thế giới bên ngoài quá rộng lớn với biết bao thiên tài.

Nhìn thấy dáng vẻ chán nản của chàng thanh niên, Jang Maldong mỉm cười
“Con vừa mới cười cơ mà,sao thế ???”
“Nó xa tầm tay quá!!!”
“Có gì phải lo lắng? Con có con đường của riêng con, và con cũng nên tập trung vào việc chuẩn bị cho nó thì tốt hơn. Ta còn chưa biết chặng cuối của con đường như thế nào cơ mà.”

“Chuẩn bị? Ý thầy là sao??”
“Ta chưa nói với con sao? Lo cái việc cân bằng 3 yếu tố tâm trí, kỹ thuật và cơ thể đi đã. Chưa gì đã vội nghĩ tới chuyện High Ranker với cả Unique Rank. Lo bò trắng răng.”

Seol Jihu ngẩn người ,dường như cậu vẫn chưa hiểu gì.

“Chưa bao giờ ta lại một người có Tâm trí,Kỹ thuật và cơ thể rối loạn như thế này.”
"Ý thầy là….?"

“Không cần nghĩ ngợi nhiều, cứ tập trung vào việc cân bằng 3 yếu tố đó. Chuyện này không phải là việc dễ dàng, nhưng chắc chắn sẽ đem lại hiệu quả lớn.”

'Cân bằng tâm trí, kỹ thuật và cơ thể' - Khoảnh khắc cậu nghe thấy điều này,đôi mắt vô hồn của cậu lại tràn đầy sức sống.

“Con chạy tiếp đây.”
Seol Jihu lập tức quay lại. Giờ cậu đã được vẽ ra cách để mạnh hơn, máu cậu nóng lên và cậu đang rất ngứa ngáy không nhịn được.

“Tốt lắm, nhưng nhớ chừng mực thôi.Con mà bị thương rồi lỡ “bữa tiệc” thì đừng có ngồi đấy tiếc.”

Seol Jihu vẫn mải đeo bao cát.

“Nếu như có cơ hội, cố gắng lọt vào Giai Đoạn 3, xem con đang ở vị trí nào.”

“S-Sư phụ??”

Seol Jihu quay đầu lại,cậu há hốc mồm tưởng sắp rụng hàm dưới , Jang Maldong tặc lưỡi.

“Không cần phải gượng ép mình quá. Muốn vào Giai Đoạn 3 còn phải dựa vào may mắn nữa. Như Dylan và Kazuki, chúng không lọt vào giai đoạn 3 không phải vì yếu đuối đâu".

“Ai qua tâm chứ?” - Seol Jihu sướng rơn khi nghe Jang Maldong cho phép. Khoảnh khắc này, đối với cậu, là phần thưởng hào phóng nhất cho chuỗi ngày địa ngục mà cậu phải chịu vừa qua. 

“Yeaheeeeeeee!!!!!”

Seol Jihu hét lên và bắt đầu chạy cực kì hăng hái. Nhìn theo bóng chàng thanh niên đang khuất dần, Jang Maldong nở nụ cười tươi rói.

Ông đã xác nhận vài thứ từ khóa huấn luyện ở Huge Stone Locky. Từ những gì ông quan sát cho đến nay, mọi thứ đều có thể xảy ra.

Jang Maldong đút tay vào túi và chạm vào hộp kim châm cứu. Ông đã thề sẽ không bao giờ mở nó ra lần nữa.

'Nếu là cậu ta thì....'

Tay ông chà xát vào chiếc hộp. Ông biết Seol Jihu đang tích lũy điểm. Nhưng ông lại không biết Seol Jihu có một số Thần dược cùng với vài Thánh tích. Nếu ông biết về chuyện đó, có lẽ ông đã đề ra mục tiêu cao hơn cho cậu.

Đôi mắt ông cũng đang rực cháy lên theo bóng của cậu thanh niên đã khuất dạng kia. Seol Jihu không phải là người duy nhất mong chờ đến ngày cậu trở thành High Ranker. Rốt cuộc thì, Jang Maldong cũng là sư phụ của cậu mà.

Giống như Agnes, ông rất vui mừng vì tìm được một viên đá quý vẫn còn thô ráp. Và nếu ông có thể chạm khắc nó như ông mong muốn, ông tin cậu sẽ không thua bất kỳ một ai khác.

Điều gì sẽ xảy ra khi cậu kiểm soát được Tâm Trí, Kỹ Năng và Cơ Thể? Ông chẳng có manh mối gì để đoán những gì có thể xảy ra tiếp theo.

Càng nghĩ ông càng mong chờ điều đó hơn.

Đúng! Trong mắt Jang Maldong, giờ Seol Jihu đã là một viên đá quý cần được mài dũa trở nên tinh xảo. Chừng nào cậu còn tinh tế, Jang Maldong tin rằng cậu sẽ tỏa sáng hơn bất kỳ ai khác.

Sau một tiếng cười nồng nhiệt, ông phát ra vài tiếng ho khan.

"Khỉ thật, tuổi này rồi mà mình còn mộng với mơ!"
Ông hơi xấu hổ vì dự đoán trẻ con của mình, nhưng ngọn lửa trong tim ông vẫn bùng cháy. Do đó, để làm mát cái nóng trong ngực,ông đã phải đi dạo khá lâu.

Cứ như thế, đêm cuối cùng ở Cự Thạch Sơn trôi qua, và một bình minh mới lại bừng sáng.

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: