Vô hạn hầm ngục - Chương 22: Cô nàng Hoody - Phần 1

Loretta dành 10 giây tiếp theo để rã băng cho mình, sau đó lấy thứ gì đó từ trong túi ra khi tôi đang lên tầng 16.

“Quý khách, đây là một ưu đãi đặc biệt từ Floor Shop!”

“Chị lại định bán cho tôi thứ gì nữa à?”

“Thứ này đây là một vật phẩm đặc biệt. Nó là một tấm vé có thể bỏ qua giới hạn mỗi ngày một lần thách đấu chủ tầng và cho phép cậu thách đấu nó một lần nữa! Nó là ‘Floor Master Battle Voucher!’”

“Nếu chị có một thứ như thế, sao lại không cho tôi biết sớm hơn!?”

“Nó đang được bán với giá rẻ là 3000 vàng”

“6 triệu won!?”

Tôi gần như bất tỉnh vì sốc. Tôi hiểu tại sao cô ấy chỉ nói với tôi về nó bây giờ. Mỗi lần tôi đánh bại Wraith Queen, tôi nhận được 3.000 vàng. Dark Ratman đã cho 5.000 vàng, từ đó tôi chỉ nhận được 500. Tôi sẽ mất 2.500 vàng mỗi lần sử dụng.

“Đắt kinh khủng”

“Nhưng quý khách à, nó không hấp dẫn sao? Trong thực tế, tôi đã bán nó với giá xuất xưởng vì chả ai mua no trong suốt 300 năm qua. Bình thường nó không có rẻ vậy đâu!”

“Nếu nó là món đồ không phổ biến đến nỗi không ai mua trong suốt 300 năm, chị không thể nào làm cho nó rẻ hơn được sao?”

Loretta có vẻ như không hề nao núng trước yêu sách hợp tình hợp lí của tôi.

“Tôi đã bán nó với giá xuất xưởng rồi mà! Quý khách à, tôi đã rất hào phóng với đề nghị này rồi đấy. Chưa kể, đây không phải là thứ mà ai cũng mua được đâu. À, nhân tiện, cậu chỉ có thể sử dụng hai lần một ngày. Vì vậy, tổng cộng, cậu có thể chiến đấu với chủ tầng tận ba lần một ngày!”

Nhìn vào đôi mắt chân thành của Loretta, tôi biết cô ấy đã nói dối. Đúng là tôi đã có rất nhiều vàng dự trữ. Nhưng nếu tôi tiếp tục mua những thứ đó để chiến đấu với Dark Ratman, cuối cùng tôi sẽ cháy túi.

Điều đó nói rằng, nếu tôi sử dụng chúng, tôi sẽ có thể hoàn thành việc săn chủ tầng 15 và 20 rồi leo lên tầng 25 trong 3 tháng. Tôi chắc chắn. Đặt lời hứa của tôi với Palludia sang một bên, chỉ là triển vọng thúc đẩy sự phát triển của tôi thôi thúc tôi. Trong trường hợp đó…

“Được rồi”

“Oh! Vậy là cậu sẽ mua chúng sao?”

“Tôi sẽ mua sau khi tôi lên tầng 20.”

“Aww.”

Loretta tỏ vẻ thất vọng. Tôi mỉm cười và vẫy tay tạm biệt cô ấy. Sau đó, tôi tiếp tục lên đường đến tầng 16. Ba tháng sao. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy muốn gặp tôi trong ba tháng.

‘Well,Palludia, gặp lại sau. Đừng quá bất ngờ trước vẻ ngoài đã thay đổi của tôi.”

***

Kể từ khi sự cố Song Nguyệt xảy ra vào khoảng mùa tuyển sinh, tất cả các trường học phải trì hoãn việc khai giảng ít nhất nửa năm. Những giáo viên, những người đang trong kỳ nghỉ được trả lương, là những người duy nhất hài lòng về tình huống này. Khi mọi thứ ổn định và xã hội trở lại hoạt động bình thường, các trường bắt đầu mở học kỳ.

“Trường học bắt đầu vào mùa thu à”

Tôi, người đang làm việc chăm chỉ để vượt qua tầng 19, nhận được thông báo từ trường đại học của tôi. Bây giờ là đầu tháng 9, thời điểm những cơn gió mát lạnh cuốn trôi cái nóng của mùa hè.

Nghĩ rằng việc tốt nghiệp sẽ bị rối tung như thế nào, tôi tiến đến lễ khai giảng. Với tất cả những sinh viên năm nhất tụ tập với đôi má phúng phính, người ta sẽ nghĩ đó là một cuộc hội ngộ của con cóc. Khi tôi cười thầm với chính mình, ai đó lặng lẽ lướt qua tôi.

“Whoa”

“...”

Người mà tôi nghĩ là một đứa con trai lại là một cô gái. Cô đang che giấu bản thân bằng một chiếc áo hoodie màu xanh, nhưng đôi mắt trong veo và đôi môi căng mọng gợi lên những đặc điểm giới tính của cô.  Cô ấy có vẻ ngạc nhiên trước tiếng hét của tôi khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, rồi quay đầu và bước đi.

Tôi nhận thấy một điều kỳ lạ. Cô ấy rõ ràng đang lướt qua mọi người, nhưng dường như không ai để ý. Mặc dù nó có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tôi biết câu trả lời có nhiều khả năng hơn.

“Chết tiệt, cô ta là một ability user”

Tôi gần như tiết lộ danh tính của mình. Ability user không nhất thiết phải tham gia Guardian hay Freedom Wing và chiến đấu với quái vật. Tôi tự nhủ phải diễn bình thường hơn khi tiếp tục lên đường.

“Bây giờ mọi người phải biết rằng thật may mắn khi vào đại học vào thời điểm hỗn loạn như vậy và được giảng dạy bởi các giáo sư được trang bị kiến ​​thức và niềm đam mê mới! Trước khi chúng tôi tiễn bạn ra khỏi xã hội như một cựu sinh viên đáng tự hào của trường chúng tôi…”

Bài phát biểu của hiệu trưởng trường đại học tương tự như hiệu trưởng trường trung học của tôi, ở chỗ cả hai dường như có kỹ năng gây ngủ mạnh mẽ. Khi tôi véo vào đùi mình để giữ cho mình tỉnh táo, tôi đột nhiên cảm thấy một ánh mắt kỳ lạ.

Đó không phải là một ánh mắt chứa đầy ý định giết chóc, mà là một sự tò mò. Đó có phải là ability user lúc trước không? Như tôi đã hứa sẽ hành động bình thường hơn lúc nãy, tôi lờ đi ánh mắt ngày càng sắc nét. Mặc dù nó dường như chứa đựng một dấu hiệu về ý định giết người, tôi tiếp tục phớt lờ nó.

Lễ khai mạc là một sự kiện rất dài và nhàm chán. Nghĩ rằng tôi thà chiến đấu với hai Dark Ratman cùng một lúc còn hơn, tôi cố gắng chịu đựng đến hết buổi lễ.

Sau lễ khai mạc, truyền thống là cho các sinh viên mới tham dự một bữa tiệc giới thiệu, nhưng vì tôi có nhiệm vụ quan trọng là đi đến hầm ngục, tôi đã chọn bỏ qua nó. Khi tôi lén lút ra khỏi khán phòng, tôi cảm thấy một sự hiện diện đang đến gần tôi.

“Haa.”

Với một tiếng thở dài, tôi bắt đầu bước đi, cố gắng phớt lờ sự hiện diện. Tuy nhiên, sự hiện diện tiếp tục theo sau, tiếp cận từ phía bên phải. Tôi có nên bỏ qua nó? Hay tôi nên tránh nó? Sau khi suy ngẫm giây lát, tôi quyết định bỏ qua nó. Tuy nhiên, sự hiện diện ngay lập tức bám lấy tôi. Đúng như dự đoán, đó là cô gái mặc hoody từ trước.

“Anh là ai?”

“Ah, hết cả hồn”

Tôi tỏ ra ngạc nhiên và gạt cô ấy sang một bên. Tôi thực sự ngạc nhiên. Tôi không ngờ cô ấy lại nhảy vào tôi như thế. Khi tôi lườm cô ấy, cô ấy lại lườm tôi.

“Anh là ai? Tại sao anh lại nhìn thấu tàng hình của tôi?”

“Thế còn cô? Lúc đầu là cô lướt qua người tôi, giờ lại bám theo tôi”

“Tôi là một ability user “

“Ah…”

Well, cái đó tôi biết thừa. Lẽ ra tôi nên suy nghĩ trước khi hỏi.

“Tôi không hợp tác với bất kỳ nhóm nào đâu. Anh tìm tôi vì mục đích đó phải không? Để lôi kéo tôi đến với Guardian hay Freedom Wing?”

“Không, xin lỗi đã làm cô thất vọng, nhưng tôi chỉ là một người bình thường thôi. ‘Người bảo vệ’ hay ‘Người làm vườn’, ‘cánh tự do’ hay ‘Cánh Gundam’, tôi không quan tâm. Được rồi chứ? Tôi đi đây”

“Đ-Đợi đã”

“Adiós!” (nghĩa là tạm biệt trong tiếng Tây Bán Nhà)

‘Nêu là một ability user, không phải cô nên tránh sự chú ý của mọi người sao, cô nên học hỏi nhiều hơn đấy!’

Mọi người đang xếp hàng dọc theo bãi đậu xe, dường như đang chờ đợi những chuyến xe đến bữa tiệc khai trương của sinh viên năm nhất. Tôi sẽ trốn thoát mà không ai biết rằng nếu không phải vì cô gái hoody đó.

Tuy nhiên, tôi không sợ. Một người đàn ông là phải táo bạo! Tôi lờ đi vài ánh mắt chăm chăm vào tôi và tiếp tục đi tiếp. Bạn phải mạnh dạn hơn trong những tình huống như thế này. Thật không may, cô gái hoody cứ theo tôi.

“Anh thực sự là một người bình thường sao?”

“Yep”

“Anh nói dối”

“Tôi không có”

“Vậy làm sao anh nhìn thấu tàng hình của tôi? Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra”

“Tàng hình là luồn lách qua người khác khi cúi đầu xuống sao? Giờ tôi mới biết đấy”

“Kuk, tàng hình của tôi không phải như thế. Chừng nào tôi không giải phóng nó hay phát động tấn công, tôi không thể bị phát hiện. Ít nhất, cho đến hiện tại”

“Vậy cô có thể thay đổi dữ liệu của mình với những gì đã xảy ra hôm nay. Được chứ? Tôi đi đây”

“Uuu, anh nói thế chỉ để khiến tôi tiết lộ chi tiết năng lực của mình thôi phải không?”

Huyết áp của tôi tăng lên. Tôi nghĩ Palludia là cô gái phiền phức nhất thế giới, nhưng dường như có một người khác. Quá lười biếng để trả lời, tôi bước ra khỏi quảng trường, nhưng cô gái hoody vội vàng chạy về phía tôi và bám lấy cánh tay tôi.

“Anh định làm gì đấy?”

“Gì cơ?”

“Anh không định đến tiệc chào mừng tân sinh viên à?”

“...Cô hỏi thế thôi á?”

Nghĩ rằng cô gái hoody này có thể là một đứa ngốc, tôi trả lời “Không, tôi không đi”

“Anh có phải tân sinh không?”

“Phải”

“Tên anh là gì?”

Tôi cảm thấy như mình đang bị điều tra. Vì tôi đang ở trong đó, tôi quyết định tiếp tục hành động bất hợp tác.

“Tôi sẽ không nói cho cô”

“Anh không thể nói thế vì anh là tân sinh viên, phải chứ?”

“Tôi không nói vì tôi không muốn. Và nếu cô muốn hỏi tên một ai đó, không phải cô nên tự giới thiệu mình trước sao”

“Tôi là Su Ye-Eun từ khoa kinh doanh”

“Được rồi. Bảo trọng, Su Ye-Eun”

“Tên anh!”

“Tôi bảo cô tự giới thiệu nếu muốn hỏi tên tôi. Tôi chưa hề bảo là sẽ nói tên cho cô cả”

“Eeeek! Anh đang tránh né câu hỏi!”

Su Ye-Eun tiếp tục bám lấy cánh tay tôi. Tôi bắt đầu bực mình vì hành động lẽo nhẽo của cô nàng hoody này. Tôi có nên khiến cô ta buông ta bằng sức mạnh của mình không? Sau đó có gì phiền phức không nhỉ?...Tôi sẽ tiếp tục diễn xuất của mình. Agh, tôi dây phải loại người phiền phức nhất rồi.

“Cô có thể buông tôi ra được không, làm ơn đấy? Tôi đã nói tôi không phải là một ability user. A, xe buýt đang rời đi”

“Ah”

Su Ye-Eun làm một biểu cảm trống rỗng. Xe buýt chở sinh viên từ các khoa tương ứng đã rời đi. Không mất nhiều thời gian để tất cả sinh viên năm nhất tìm đường lên xe buýt của họ. Nó khá là đáng ngạc nhiên. Bất kể, Su Ye-Eun, người dường như muốn đến bữa tiệc khai giảng năm nhất giờ đã bị bỏ lại một mình.

“Được rồi, tôi đi đây. Chúc may mắn, Su Ye-Eun bị bỏ rơi”

“Này, ai bị bỏ rơi hả?”

“Không, tôi có nói gì đâu”

“Rõ ràng là có!”

Su Ye-Eun cau mày và tiếp tục kéo tôi. Xe buýt đã đi rồi nên tôi không biết tại sao cô ấy lại kéo tôi đi. Bất kể, tôi tiếp tục đi về phía trước. Su Ye-Eun tự nhiên bị kéo theo tôi. Đáng buồn thay, tôi cũng ở trong khoa kinh doanh. Điều gì sẽ đến nếu tôi nhìn thấy cô ấy trong lớp học của tôi?

“Tất cả là lỗi của anh! Tôi lỡ mất bữa tiệc chào mừng rồi!”

“Đó là do cô cứ bám lấy tôi đấy chứ”

“Tên tội phạm, kẻ nói dối, đồ gian xảo!”

“Câm đi hoody”

“H-Hoody … “

Trường đại học của tôi có một sự tách biệt rõ ràng giữa trường kỹ thuật và nghệ thuật tự do. Khuôn viên kỹ thuật cách Seoul một chút. Lễ khai mạc được tổ chức tại cơ sở kỹ thuật, trong khi lễ tốt nghiệp được tổ chức tại khuôn viên nghệ thuật tự do. Đó là, chúng tôi bây giờ là những người duy nhất còn lại ở ngoại ô.”

Sau khi tôi hoàn toàn rời khỏi khuôn viên trường, Su Ye-Eun dường như đã mệt mỏi vì bị kéo lê khi cô ấy buông tay tôi và lặng lẽ đi bên tôi. Bên trong hoody của cô, vẻ mặt của cô cau có.

“Haa, chỉ tại tên này mà...không thể nào tệ hơn được nữa”

“Đừng có lầm bầm nữa. Tất cả là lỗi của cô”

“Anh thực sự không phải ability user?”

“Cô đừng có hỏi nữa được không? Nếu không tôi kiện cô đấy”

“...Vậy mua đồ ăn cho tôi đi”

“Tại sao?!”

Cách suy nghĩ của người phụ nữ này chắc chắn là không bình thường. Đầu tôi bắt đầu đau. Trước khi tôi nhận ra nó, chúng tôi đã ở gần nhà ga. Với tất cả những người và xe hơi xung quanh, tôi đã suy nghĩ về việc bỏ chạy.  Đó là lúc Su Ye-Eun khẽ lẩm bẩm.

“Tôi không có tiền...Tôi đói…”

“...”

Lần đầu tiên kể từ gặp Palludia, tôi cảm thấy muốn đánh con gái.


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment