Khát vọng trở về - Chương 107: Thành quả đầu tiên - Phần 1

Như tên gọi của nó, Cự Thạch Sơn cực kỳ hiểm trở với hàng loạt tảng đá bao phủ bề mặt. Thậm chí còn có một vài đỉnh nui xuyên qua những đám mây trên bầu trời.

“Huk, huk! Huk, huk!”

Từ “gồ ghề”, chưa đủ để lột tả được bề mặt ”hiểm trở” của quả núi này. Những rặng núi uốn lượn, hoang sơ chứa đầy những tảng đá sắc nhọn nhô ra khiến Seol gặp khó khăn hơn.

“Uuaaaaah!”

Từ nãy đến giờ cậu mới chạy được năm phút, nhưng cậu phải hét lên vài lần vì mặt đất gồ ghề. Càng gần đỉnh núi, đường chạy càng dốc hơn, đùi và bắp chân cậu càng đau đớn.

“Đây mà là chạy à ??”

Cậu không thể kiềm chế những lời chửi rủa, nhưng không đủ sức để cho những lời đó thoát ra khỏi miệng. Mỗi bước đi mất những hai giây. Ông già đó nên gọi đây là leo núi hơn là chạy bộ.


Nhưng đó chưa phải tất cả. Cậu đang ở giữa nơi hoang dã, đầy mối nguy hiểm đang rình rập cậu, thú hoang hay quái vật có thể đang ẩn nấp rồi tấn công bất cứ lúc nào. Cậu luôn phải cảnh giác dù chân tay mỏi rã rời.

"!!!!"

Trong khoảnh khắc, cậu vừa mới mất tập trung. Vừa chạm đến đỉnh núi,cậu vấp phải một cục đá và trượt chân.

“Aaaah!”

 May mà cậu kịp bám vào 1 mỏm đá. Seol cố gắng dần giữ thăng bằng, nắm chặt mỏm đá bằng cả 2 tay, rồi nghiến răng dùng hết sức tàn còn lại kéo cả người lên khỏi vách đá.

“Thật thảm khốc”.

Quá mệt mỏi, cậu thở hổn hển, rồi lại thở dốc, như thế sắp trút hơi thở cuối cùng. Khi cậu cố bình tĩnh và quay lại, ánh mắt cậu xuyên qua những đám mây, sương mù đang bao quanh che khuất mất điểm xuất phát từ đằng xa.

Seol nhăn nhó, cậu cắn chặt môi đến mức hằn lên những vết răng, rồi bắt đầu leo xuống.

Tất cả những người leo núi đều hiểu - đi xuống còn mệt hơn nhiều so với leo lên. Cậu không thể thả lỏng tinh thần chỉ vì đang xuống núi.

Vì độ dốc của sườn núi, tốc độ của cậu cứ dần tăng lên. Không điều khiển được tốc độ giữa địa hình gồ ghề như này không khác gì tự sát. Người ta thường phải kiểm soát tốc độ liên tục để nó không tăng lên quá nhanh, nhưng cậu rất chật vật để làm được điều này.

Keeeu!


Mỗi lần khi mài chân lên mặt đất để kìm tốc độ lại, Seol cảm giác như chân mình đang bốc cháy. Bởi vì có quá nhiều thứ xảy ra cùng một lúc, anh ta mất tập trung và ngã về phía trước.

Rất may, cậu đã gượng dậy được mà không bị thương nặng, nhưng cậu không khống chế nổi đôi chân run rẩy của mình.

Seol Jihu ngã xuống và lăn trên mặt đất thêm vài lần nữa trước khi về lại được điểm xuất phát. Đến lúc này, cậu đã rơi vào trạng thái nửa mê sảng. Tuy nhiên, Jang Maldong chỉ im lặng nhìn cậu, và Seol Jihu phải quay lại khi đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng đó.

Một lần, hai lần, ba lần. Càng đi nhiều lần, cậu càng bị thương nhiều hơn.  Mồ hôi chảy ra từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể Seol, và trái tim cậu đập thình thịch như thể nó sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.

Seol ấy đã chạm giới hạn của mình.

'Không.'

Vì lý do nào đó, cậu cảm thấy có gì đó không ổn với khóa đào tạo này. Tuy nhiên, Jang Maldong đã nói rõ ràng, y như một thẩm phán tuyên án cho bị cáo.

Còn bốn mươi lăm lần.

Seol Jihu cảm thấy chân mình đi khập khiễng. Đây là hình phạt dành cho tử tù sao???  Cậu đã cố gắng lắm mới hoàn thành được năm lần, nhưng vẫn còn bốn mươi lăm lần nữa?

Mới chỉ hoàn thành 1/10 chặng đường, nhưng sự tuyệt vọng bắt đầu xuất hiện. Đúng là 
một khóa huấn luyện đau đớn và tàn bạo.

“Sao không chạy nữa!Gì chứ,đã bỏ cuộc rồi sao??”

Thấy Seol Jihu do dự, một mệnh lệnh bốc lửa tuôn ra.

“Không được nghỉ, với tiến độ hiện tại của con, đến sáng vẫn chưa xong đâu!”

"Nhưng-"

"Nhưng gì? Con nói con muốn trở thành một Chiến binh?

Jang Maldong nói với vẻ thờ ơ.
           
"Hay con muốn thừa nhận mình chỉ là một kẻ khoác lác? Thế thì..."

“L-Lão sư!”

Chia hành lý Xếp hành lý đi.”

Jang Maldong quay lại. Seol Jihu nghiến răng và đá mạnh xuống đất.

Cuối cùng, cậu đã xoay sở cả đêm để thực hiện năm mươi vòng. Khi cậu về đến hang, trời đã sáng.

Bữa tối từ hôm trước đã được chuẩn bị sẵn, nhưng cậu đã gục xuống trước khi kịp nghĩ đến việc ăn uống.

Ào!

Đột nhiên, một dòng nước lạnh dội xuống mặt cậu, cậu choàng dậy và mở mắt. Jang Maldong đang cầm xô đứng đấy.

“Thằng ranh chết tiệt, sao lại nằm đấy, ta cứ tưởng ngươi chết rồi!”

“H-Huh?”

“Đi thôi,trời sáng rồi,định ngủ đến bao giờ nữa?”

Seol Jihu bàng hoàng. Ánh sáng mặt trời buổi sáng thanh bình đang chiếu sáng cửa hang động.

'Không đời nào.'

Cậu cảm thấy mình chỉ mới chợp mắt được một giây. Nhưng cậu vẫn nghe tiếng Jang Maldong hét gọi cậu ra ngoài/

“….”

Seol đau ê ẩm khắp người. Cậu khập khiễng từng bước, bắp chân nhức nhối. Bàn chân đầy vết phồng rộp.

Cậu không đủ can đảm để nhìn bàn chân.Trong khi cậu còn đang lảo đảo ở lối ra vào, bao cát và cây thương bay đến.

“Mười nghìn lần!!”

“?”

"Đâm, Xiên và Chém. Thực hiện mỗi thứ mười nghìn lần.:

Seol Jihu đang đặt từng chiếc bao cát của mình lên nhưng rồi dừng lại khi nghe điều này. Không phải tổng cộng mười nghìn lần, mà là mỗi thứ mười nghìn lần. Nói cách khác, cậu ta phải thực hiện các động tác này ba mươi nghìn lần.

"Sau khi làm xong, hãy chạy như  hôm qua, nhưng lần này, sẽ là 100 lần."

"Hụêê..."


Seol gần như nôn mửa khi nghe điều này. Khối lượng bài tập đã tăng hơn gấp đôi sau một ngày. Seol Jihu che miệng lại và rên rỉ đau đớn.

*

Một ngày trôi qua, rồi một ngày nữa. Vào ngày thứ ba, mưa lớn trút xuống.

Tuy nhiên, việc đào tạo vẫn tiếp tục mà không hề dừng lại. Ngay cả khi bị vùi dập bởi cơn mưa như trút nước, Seol Jihu vẫn đứng đó, tuyệt vọng Đâm, Xiên và Chém.

"Con không hiểu"

Agnes, người đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa hang, mở miệng.

"Tập huấn kiểu này sẽ làm tổn thương cơ thể cậu ấy. Ít nhất Người nên cho anh ấy ăn uống bổ dưỡng".

"Nếu con nói về bữa sáng, ta đã đưa cho nó rồi".

Jang Maldong lẩm bẩm khi ông ta nhai miếng rau hái được trên núi. Hai người họ rất tôn trọng nhau, cách họ nói chuyện cực kỳ lịch sự.

"Mặc dù vậy, dường như thằng nhóc đã nôn hết ra rồi".

"Xin lõi nếu con thất lễ, sao Người lại đẩy khóa huấn luyện đi xa như vậy. Nó không giống phong cách của Người cho lắm, Lão sư".


Đó là một cảnh tượng hiếm thấy khi thấy Agnes rất lo lắng. Tuy nhiên, phản ứng của cô hoàn toàn hợp lý, tình trạng của Seol đang ngày càng tồi tệ.

Đôi mắt của cậu ta trở nên vô hồn và nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt cậu ta. Cách cậu ta lờ đờ bước, giống như một con zombie đang di chuyển.

"Ta không có sự lựa chọn nào khác." - Jang Maldong bình tĩnh trả lời - "Ta nghĩ rằng nó có thể tự nhận ra điều đó, nhưng không. Nó đang rất rối rắm. Tâm trí, kỹ thuật và cơ thể của nó. Tất cả."

Kazuki và Hugo ngơ ngác như thể họ không thể hiểu nổi. Tuy nhiên, Agnes, người có kinh nghiệm giảng dạy Seol Jihu, nhíu mày trầm ngâm.


“Lão sư nói về sự mất cân bằng giữa tâm trí, kỹ thuật và cơ thể của cậu ta à?”

“Không đơn giản như thế" - Jang Maldong lắc đầu - “Ba yếu tố cơ bản này trong nó như đang đan xoắn vào nhau. Tài năng của nó chỉ ở mức trung bình, nhưng trí óc nó hỗn loạn một cách khó hiểu; kỹ thuật thì có vẻ khá đấy, nhưng nó lại không biết sử dụng đúng cách. Cơ thể nó cũng vậy - có một sức mạnh phi thường đang ẩn đâu đó sâu bên trong con người nó, thể xác hiện tại không thể điều khiển nổi thứ sức mạnh đó"

Jang Maldong hoàn toàn hiểu được những khó khăn của Seol Jihu. Nếu so sánh cậu với môn hình học, cậu giống như một đa giác kỳ lạ với một hoặc hai đỉnh xiên xẹo bất thường.

Nhiều lúc, ông chỉ muốn thốt lên: "Thằng nhóc này là cái thứ quỷ quái gì vậy?"

“ Trước khi chúng ta thảo luận về sự bất đồng trong ba yếu tố này, chúng ta phải chỉnh các góc đang bị biến dạng kia đã.”

Nếu Seol  tiếp tục phát triển như thế này, cậu sẽ không thể quay đầu lại. Chính xác thì cậu thực sự sẽ trở thành một mớ hỗn độn.

"Vậy phải làm sao…."

"Có ba cách để khắc phục" -  Jang Maldong nhíu mày như thể vấn đề này khiến ông đau đầu - "Phương pháp đầu tiên là từ bỏ tâm trí và cơ thể và tập trung vào việc đào tạo kỹ thuật."

"Ngài định vạch giới hạn phát triển cho cậu ta?"

"Ta hiểu vì sao con tiếc nuối, nhưng nếu là thế, ít nhất thằng bé sẽ trở thành một Người xếp hạng cao. Nếu nó chọn con đường của Pháp sư, thằng bé thậm chí có thể đạt đến Thứ hạng độc nhất (top 10)"


'Đến vậy sao?'

Một dấu hiệu của sự hoài nghi xuất hiện trên khuôn mặt của Agnes. Jang Maldong đang ám chỉ rằng cuối cùng Seol sẽ đạt đến một giới hạn, nhưng giới hạn đó sẽ cao đến phi thường.

Agnes biết Cửa sổ Trạng thái của Seol đặc biệt như thế nào, bởi cô đã từng thấy khi ở Khu vực Trung lập. Nhưng Top 10 là một đẳng cấp khó có thể mơ tới.


"Phương pháp thứ hai là ngăn chặn sự phát triển của kỹ thuật nó lại, tập trung cải thiện tâm trí và cơ thể của nó cho đến khi ba yếu tố đồng đều."

"Ý lão sư là cân bằng ba yếu tố trong cơ thể của cậu ta".


"Sẽ mất nhiều thời gian, nhưng đây là cách an toàn nhất".

Tuy nhiên, Seol Jihu đã từ chối điều này.

"Phương pháp còn lại, và đó là sự kết hợp giữa phương pháp thứ nhất và phương pháp thứ hai. Chính xác hơn, là cho phép kỹ thuật phát triển tự do, đồng thời đẩy tâm trí và cơ thể phát triển vượt bậc để đuổi kịp kỹ thuật. Tất cả điều này phải được thực hiện hài hòa."

Vì có những hai việc để làm cùng lúc,nên việc tập luyện như thế này chưa chắc đã đủ.

'Minh có thể làm được như thế không?" - Agnes suy nghĩ một lúc trước khi lắc đầu.

“Giờ chỉ phụ thuộc vào “ý chí” của nó thôi, mà đó không phải thứ người thường có thể đạt được.”

“Con đồng ý.”

Từ “khó khăn” không đủ để miêu tả phương pháp cuối cùng. Cần có nghị lực sắt đá mới có thể bám trụ được.

“Nó phải tự hiểu và tự chấp nhận”.

Nghe điều này, Agnes cuối cùng cũng hiểu tại sao Jang Maldong bắt cậu thực hiện chế độ tập luyện điên rồ này.

Nếu không, mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn trong tương lai.

“Dù sao, ta cũng khá bất ngờ đấy, không ngờ con lại lo lắng cho nó nhiều như vậy đấy.”

“…”

Agnes đã kể lại cho ông về thời gian cô dạy Seol Jihu trở lại trong Vùng Trung Lập. Jang Maldong ngạc nhiên: “Thì ra mọi chuyện là như vậy,vậy nó có vượt qua được những gì con yêu cầu không?”

“Cậu ta đã hoàn thành khóa huấn luyện một cách xuất sắc.”

“Ta hiểu rồi, hiểu rồi. Nếu nó vô dụng, chắc con cũng không ở đây".

Jang Maldong cười và đứng dậy, ông đã hiểu ra vài điều.

“Ta đang tự hỏi sao nó khác biệt hẳn với những người cùng cấp độ,hóa ra được huấn luyện dưới tay Huấn luyện viên Ác Quỷ. Cảm ơn thông tin của con nhé.”

Jang Maldong mỉm cười.

*

Ngày thứ tư.

Trời tạnh mưa.

Thật kỳ lạ, hôm trước thì trời mưa như trút nước, hôm nay thì trời nắng như thiêu đốt.

Việc huấn luyện cũng thay đổi. Cường độ tăng lên, có thêm điểm mới trong khi tập.

Khóa huấn luyện bắt đầu giống như mọi khi - thực hiện ba mươi ngàn động tác Đâm, Xiên và Chém. Ngay khi quá trình khởi dộng này kết thúc, Jang Maldong đã bắt Seol Jihu đeo tất cả mười hai bao cát, và hôm nay, ông nói rằng đường chạy sẽ thay đổi.

Ông chọn 2 đỉnh núi bên trái và bên phải làm mốc, rồi bắt cậu chạy qua cả 4 điểm - thành một được zic zac.

Cậu vừa mới quen con đường chạy,giờ ngán ngẩm nhìn chặng đường mới, nghe lệnh mà tưởng như sét đánh ngang tai

Nhưng đâu phải là tất cả, cứ sau mười lần hoàn thành chặng đường trên, cậu phải dừng lại ở điểm xuất phát và thực hiện Đâm, Xiên, Chém một nghìn lần. Điều đáng sợ hơn cả là Jang Maldong trực tiếp huấn luyện chỉnh sửa động tác cho cậu.

Ông không cho cậu nghỉ một giây phút nào. Trong mười phút, Seol Jihu phải hoàn thành 3 lượt burpees và kettlebell swings.

(Note: Đây là 2 dạng bài tập luyện của dân gymer và street workout, kết hợp nhiều động tác của nhiều cơ khác nhau) 

Và khi cậu suýt quỵ xuống.

Chát, chát

“Ai cho phép ngươi ngủ, dậy ngay!”

“Aak"

Jang Maldong vung gậy một cách tàn nhẫn.

Cuối cùng, Seol Jihu phải nghiến răng và tiếp tục lết lên đỉnh núi.



Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

12 Comments:

  1. Lịch tập này dành cho quái vật chứ ko phải cho người.

    ReplyDelete
  2. Thank nhóm dịch. Ra truyện nhanh quá.

    ReplyDelete
  3. Thách ai chứ thách main thì nó hoàn thành xong thì á khẩu

    ReplyDelete
  4. Sau đợt luyện tập này main sẽ trở thành một con quái vật thật sự
    Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!

    ReplyDelete
  5. Nó rụng hết tóc thì gái nó bắt đền cho

    ReplyDelete
    Replies
    1. T nghĩ truyện này ko gái m ạ, main lớn xác vẫn ngu ngu khi đối diện với gái, :V đéo biết giả ngu hay ngu thật

      Delete
  6. Tập xong có khi giống anh sai nhà ta ko chừng

    ReplyDelete
  7. Cảm ơn nhóm dịch rất nhiều!

    ReplyDelete
  8. Camr ơn nhóm dịch nhiều

    ReplyDelete
  9. Tập xong thì hạ gục chiến binh c5 bằng 2 đòn( bằng tay ko) 😂😂😂

    ReplyDelete
  10. Truyện này main bị hành dữ quá

    ReplyDelete