"Chà chà! Chà chà!"
Ông lão đã bước vào sân tập và quan sát thanh niên qua cửa sổ.
Chẳng mấy chốc, ông xoa cằm.
'So với một lính mới thì, Hmm, cậu ta khá đấy'.
Đó là đánh giá sơ bộ của ông ấy. Tuy nhiên, nhìn kỹ hơn, ông nhận thấy thêm vài điều.
Cậu ta không tập luyện lung tung như những tên lính mới thông thường. Dù còn nhiều điểm sai sót, nhưng cậu ta dường như tập trung rất nhiều vào chuyển động và hơi thở của mình. Thông qua cách tập luyện và nghỉ ngơi của chàng trai trẻ, ông lão tin rằng cậu ta đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
"Hmm... Không biết ai đã dạy cậu ta, nhưng dù là ai, họ đã làm rất tốt."
Ông đã dành một lời khen hiếm hoi cho Seol.
Một lúc sau, chàng trai trẻ tháo tạ tay và chân của mình và đi ra ngoài.
Véo!
Phập!
Véo!
Phập!
Véo!
Phập!
Khi ông lão đi theo cậu ta đến sân sau, ông nghe thấy âm thanh của thứ gì đó cắt qua không khí rồi va đập vào thứ gì khác. Ông lão nghiêng đầu nhìn theo chàng trai trẻ.
Cậu ta liên tục ném một cái lao vào tường.
'Tên nhóc này đang làm gì vậy?'
Có vẻ như cậu ta đang cố gắng trực tiếp học các kỹ năng của mình. Đó là điều đáng khen ngợi, nhưng ông già thực sự bối rối. Vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt ông ta.
"Cậu ta đang tập nhắm mục tiêu à?"
Ông lão đột nhiên bắt gặp cuốn sổ tay của chàng trai trẻ trên mặt đất. Thấy trang giấy đầy những dấu X và O, ông gật đầu và nhìn lên. Chàng trai trẻ vẫn đang ném lao mà không nhận ra ai đó đang theo dõi mình.
"Đợi đã, đây là ném... ném lao!"
Sau khi những động tác của thanh niên trẻ và đối chiếu với cuốn sổ, ông lão tỏ vẻ sững sờ.
"Tên ngốc này!"
Nếu đây là một người bình thường, ông sẽ chỉ thở dài và bỏ qua. Nhưng thanh niên này là một thành viên của Carpe Diem. Cuối cùng, ông không thể kìm chế nổi nữa.
"Này, cậu nhóc!"
Ông gọi lớn nhưng không có hồi âm.
Cộc cộc
Cộc cộc
"...?"
Khi ông gõ cửa, cuối cùng chàng trai cũng ngẩng lên. Đôi mắt trong veo và làn da trắng khiến cậu ta trông khá thư sinh. Có vẻ như cậu ta mới vào Thiên đường chưa lâu. Tuy nhiên, nhìn vào cơ thể cường tráng của cậu ta, rõ ràng chàng trai trẻ này không phải là một kẻ yếu đuối lười biết.
Khi thanh niên quay lại, ông lão giơ cây gậy lên.
"Nâng cánh tay của cậu lên".
"…?"
Seol giật mình ngơ ngác. Tuy nhiên, ông lão vẫn tiếp tục mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
"Cánh tay phải của cậu. Xoay nửa vòng theo chiều kim đồng hồ."
"Um Um, ông là..."
"Ta nói nhìn vào khuỷu tay của cậu và xoay nửa vòng!"
Ông lão đột nhiên quát lên. Sepl nao núng và làm theo lời ông ta, cậu xoay cánh tay phải kéo ngược theo chiều kim đồng hồ.
"Thế này ạ?"
"Thử lại đi".
Nghe ông lão đột ngột bảo cậu thử lại, Seol chớp mắt bối rối.
"Làm đi, nhìn cái gì mà nhìn!"
Seol nao núng trước giọng nói lạnh lùng của ông già và di chuyển. Chân trái của cậu ấy bước lên trước, chân phải bước lên sau. Ngay lập tức, ông lão cau có.
"Dừng lại, dừng lại!"
Ông dậm chân về phía trước, sau đó dùng gậy gõ nhẹ xuống viên gạch trước bàn chân Seol.
"Ta nói cậu chạy chứ không phải nhảy. Đừng giậm nhảy bằng gót chân trái".
Nghe điều này, thanh niên càu nhàu như thể cậu ta bị làm phiền. Tuy nhiên, ông lão vẫn nói tiếp bằng giọng nghiêm khắc.
"Việc chạy đà chỉ giúp cậu tăng tốc tốc độ và đi vào nhịp điệu. Quan trọng nhất là bước giậm chân trước khi ném. Tai sao cậu lại nhảy lên? Cậu có phải là chú hề trong rạp xiếc đâu?"
"Nhưng-"
"Hãy giữ chân trái của cậu trên mặt đất!"
Seol Jihu định cãi lại, nhưng ánh mắt ông già khiến cậu bỏ cuộc và lặng lẽ đặt chân trái xuống. Ông lão mím môi, trông không hài lòng, dù Seol đã làm theo lời ông.
"Giữ nguyên như vậy."
Ông lão bước vào tòa nhà và cầm một cây búa nhỏ ra. Ông giật cây lao khỏi tay Seol và đặt cây búa vào tay cậu và siết chặt tay phải.
"Được rồi, thử lại một lần nữa."
Seol giật mình vì sức mạnh của ông già, cậu vung người theo bản năng và nhấc chân lên. Ông lão lập tức hét lớn.
"Đừng trụ chân như đang đá bóng như thế! Hãy sử dụng các ngón chân của mình. Chân trái của cậu vung lên vì cậu đang truyền lực sai cách đấy!"
"V... vâng!"
"Hãy truyền toàn bộ sức lực vào cánh tay. Điểm khởi đầu là chân, điểm kết thúc là bàn tay. Tay trái của cậu là chìa khóa gắn kết mọi thứ lại với nhau! Truyền động năng từ khắp cơ thể đến cánh tay phải của cậu!
"Vâng!"
Từ góc nhìn bên ngoài, đó là một cảnh tượng khá buồn cười. Cánh tay phải của Seol bị ông lão giữ lại và kéo ra sau lưng, trong khi chân cậu ta đang vung về phía trước. Tuy nhiên, Seol thực sự bị sốc.
"H-Huh?"
Toàn bộ chuyển động trở nên trơn tru và ăn khớp hơn hẳn. Dù ông già không giải thích gì cả, nhưng rõ ràng ông đang giúp cậu ta đi đúng hướng. Nói cách khác, những gì cậu tập luyện từ đầu đến giờ đều sai bét!
Rồi đột nhiên, ông già chợt buông tay phải của cậu ra.
Dù bị bất ngờ, cơ thể cậu ta tự di chuyển, như thể đã nhớ được tư thế mới. Chân phải của cậu vung lên lên, trong khi chân trái giậm mạnh xuống đất. Seol kéo cánh tay trái của mình vào trong khi xoay cơ thể ngược chiều kim đồng hồ, và lực quay được truyền sang cánh tay phải.
Khi cánh tay phải của cậu gần như tự động bay về phía trước, đôi mắt Seol Jihu vì sốc.
"Wow!"
Khi cánh tay phải quay trở về vị trí ban đầu, nó được tiếp thêm động năng được truyền lên từ phần còn lại của cơ thể
"Ném!"
Khi tiếng hét lớn vang lên, Seol Jihu theo bản năng ném cây búa về phía trước.
Véo
Chát
‘!'
Seol cảm thấy một sự bùng nổ từ cánh tay mình. Đây là lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác này - cảm giác sướng tay như vừa bắn một phát súng.
Ting!
Seol nhìn chằm chằm vào tay mình trong sự bàng hoàng. Cây búa nhỏ mà cậu vừa ném đã đâm sâu vào tường. Ngay lập tức, một vài tin nhắn hiện lên, thông báo rằng cậu ta đã học được Ném lao.
'Không thể nào….'
Seol hoàn toàn bị sốc. Một vấn đề khiến cậu đau đầu trong nhiều ngày đã được giải quyết ngay lập tức.
"... có sự khác biệt giữa ném gần và ném xa."
Một giọng nói trầm mặc vang lên. Seol Jihu tròn mắt và quay lại đối mặt với ông già.
"Cậu đang dùng lao để học cách ném xa, nhưng mục tiêu của cậu được đặt quá gần. Không thể dùng lao để tập trong không gian hẹp như thế này".
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào ông lão và đứng trơ ra như một bức tượng đá. Cậu ta không biết ông ấy là ai. Nhưng cậu ta biết rằng ông già bí ẩn đã giúp cậu ta luyện tập.
Một cuộc gặp gỡ định mệnh!
Đó là điều thường xảy ra trong tiểu thuyết và phim ảnh. Một vị cao nhân lập dị đột nhiên xuất hiện và giúp đỡ nhân vật chính học được bí kíp võ công! Seol đã đọc và xem nhiều tác phẩm có tình tiết như vậy.
‘!!!'
Khi Seol kích hoạt Cửu nhãn, cậu gần như nhắm mắt lại vì sốc. Ánh sáng vàng tuôn ra từ ông già sáng lấp lánh như ánh mặt trời. Ánh sáng chói mắt đến nỗi cậu ta hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa.
'Đây chính là cuộc gặp gỡ định mệnh của mình !!"
Cậu không thể bỏ qua cơ hội này.
Ông lão nhìn đôi mắt long lanh của thanh niên trẻ tuổi và chậm rãi cởi mũ ra.
"Quên nhỉ. Ta chưa giới thiệu bản thân..." - Ông lão ho khan và mở miệng.
"Lão sư phụ! Xin hãy giúp con!" - Trước khi ông lão kịp lên tiếng, Seol Jihu đã nhảy bổ vào ông.
"H-H'm?" - Ông lão hoàn toàn bị bất ngờ.
"Giúp con!"
"... N- nào, hãy bình tĩnh và -"
"Lão sư bí ẩn, xin ngài! Xin hãy giúp con!"
"Yên tĩnh! Trời ạ! Nghe ta nói đã!"
Seol Jihu bám lấy cái quần ông lão, như thể chết đuối vớ được cọc. Kết quả là, ông lão đã phải vật lộn với cậu ta trong một thời gian dài để ngăn chiếc quần của mình bị tuột xuống.
*
Mãi đến ba, bốn ngày sau cuộc gặp gỡ của ông già và Seol, Chohong mới trở về Carpe Diem.
[Nhân danh Ira, ta sẽ trao tặng danh hiệu Hiệp sĩ Dòng đền cấp 5 cho Chung Chohong! Ta mong đợi những chiến công tuyệt vời từ con, Chiến binh đẳng cấp cao của Thiên đường!]
Yeah!!
Sau khi thăng cấp và trở thành Người xếp hạng cao ngay trong ngày trở lại Thiên đường, Chohong tự hào bước ra khỏi đền. Cô không thể che giấu hạnh phúc của mình sau khi đạt được điều cô luôn mơ ước.
Với khuôn mặt phấn khích, cô giơ cao chiếc túi trên tay.
"Chắc chắn cậu ta sẽ thích thứ này, hihi".
Cô biết mình trở về khá muộn, vì vậy cô đã mang một món quà để tặng Seol Jihu. Chohong tin rằng, chỉ cần cô giải thích hoàn cảnh của mình và tặng cậu một món quà, Seol sẽ nguôi giận và tha thứ cho cô.
Nhưng Chohong không mua gì cho Hugo. Thậm chí cô chưa bao giờ nghĩ về việc mua quà tặng cho anh ta.
"Seol, Seol! Tên khốn đó, chắc hắn đang ngồi khóc vì nhớ mình cho mà xem, ahihi".
Chohong hào hứng vừa đi vừa cười khúc khích. Không rõ cô ấy đang vui khi được trở lại Thiên đường, hay vì háo hức được nhìn thấy nét mặt của Seol lúc nhận quà. Nhưng thực tế là cô ấy đang đi nhanh như chạy.
Chẳng mấy chốc, Chohong đến văn phòng Carpe Diem.
"Hey! Seol!"
Cô mở cửa và bước vào.
"Cậu đâu rồi? Ra đây nào, chị mang quà cho chú đây!"
UỲNH
Đột nhiên, tòa nhà hơi rung chuyển. Gần như có một trận động đất nhỏ, toàn bộ tòa nhà lắc lư.
UỲNH
UỲNH
Sự rung chuyển không dừng lại mà còn tiếp diễn vài lần.
Chohong sững người, da cô tái đi.
----
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Mục lục:
Chương 102 - Phần 2
Chương 102 - Phần 1
Chương 100 - Phần 1
Chương 99 - Phần 2
Chương 99 - Phần 1
Chương 98 - Phần 2
Chương 98 - Phân 1
Chương 97- Phần 2
Chương 97 - Phần 1
Chương 96 - Phần 2
Chương 96 - Phần 1
Chương 95 - Phần 2
Chương 95 - Phần 1
Chương 94
Chương 93 phần 2
Chương 93 Phần 1
Chương 92 Phần 2
Chương 92 Phần 1
Chương 91 Phần 2
Chương 91 Phần 1
Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1
Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1
Chương 88 Phần 2
Chương 87 Phần 3
Chương 87 Phần 2
Chương 87 Phần 1
Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1
Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1
Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1
Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1
Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1
Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1
Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1
Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1
Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1
Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1
Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1
Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2
Chương 75 - Phần 1
Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1
Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1
Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1
Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1
Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1
Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1
Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1
Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1
Ông lão đã bước vào sân tập và quan sát thanh niên qua cửa sổ.
Chẳng mấy chốc, ông xoa cằm.
'So với một lính mới thì, Hmm, cậu ta khá đấy'.
Đó là đánh giá sơ bộ của ông ấy. Tuy nhiên, nhìn kỹ hơn, ông nhận thấy thêm vài điều.
Cậu ta không tập luyện lung tung như những tên lính mới thông thường. Dù còn nhiều điểm sai sót, nhưng cậu ta dường như tập trung rất nhiều vào chuyển động và hơi thở của mình. Thông qua cách tập luyện và nghỉ ngơi của chàng trai trẻ, ông lão tin rằng cậu ta đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
"Hmm... Không biết ai đã dạy cậu ta, nhưng dù là ai, họ đã làm rất tốt."
Ông đã dành một lời khen hiếm hoi cho Seol.
Một lúc sau, chàng trai trẻ tháo tạ tay và chân của mình và đi ra ngoài.
Véo!
Phập!
Véo!
Phập!
Véo!
Phập!
Khi ông lão đi theo cậu ta đến sân sau, ông nghe thấy âm thanh của thứ gì đó cắt qua không khí rồi va đập vào thứ gì khác. Ông lão nghiêng đầu nhìn theo chàng trai trẻ.
Cậu ta liên tục ném một cái lao vào tường.
'Tên nhóc này đang làm gì vậy?'
Có vẻ như cậu ta đang cố gắng trực tiếp học các kỹ năng của mình. Đó là điều đáng khen ngợi, nhưng ông già thực sự bối rối. Vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt ông ta.
"Cậu ta đang tập nhắm mục tiêu à?"
Ông lão đột nhiên bắt gặp cuốn sổ tay của chàng trai trẻ trên mặt đất. Thấy trang giấy đầy những dấu X và O, ông gật đầu và nhìn lên. Chàng trai trẻ vẫn đang ném lao mà không nhận ra ai đó đang theo dõi mình.
"Đợi đã, đây là ném... ném lao!"
Sau khi những động tác của thanh niên trẻ và đối chiếu với cuốn sổ, ông lão tỏ vẻ sững sờ.
"Tên ngốc này!"
Nếu đây là một người bình thường, ông sẽ chỉ thở dài và bỏ qua. Nhưng thanh niên này là một thành viên của Carpe Diem. Cuối cùng, ông không thể kìm chế nổi nữa.
"Này, cậu nhóc!"
Ông gọi lớn nhưng không có hồi âm.
Cộc cộc
Cộc cộc
"...?"
Khi ông gõ cửa, cuối cùng chàng trai cũng ngẩng lên. Đôi mắt trong veo và làn da trắng khiến cậu ta trông khá thư sinh. Có vẻ như cậu ta mới vào Thiên đường chưa lâu. Tuy nhiên, nhìn vào cơ thể cường tráng của cậu ta, rõ ràng chàng trai trẻ này không phải là một kẻ yếu đuối lười biết.
Khi thanh niên quay lại, ông lão giơ cây gậy lên.
"Nâng cánh tay của cậu lên".
"…?"
Seol giật mình ngơ ngác. Tuy nhiên, ông lão vẫn tiếp tục mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
"Cánh tay phải của cậu. Xoay nửa vòng theo chiều kim đồng hồ."
"Um Um, ông là..."
"Ta nói nhìn vào khuỷu tay của cậu và xoay nửa vòng!"
Ông lão đột nhiên quát lên. Sepl nao núng và làm theo lời ông ta, cậu xoay cánh tay phải kéo ngược theo chiều kim đồng hồ.
"Thế này ạ?"
"Thử lại đi".
Nghe ông lão đột ngột bảo cậu thử lại, Seol chớp mắt bối rối.
"Làm đi, nhìn cái gì mà nhìn!"
Seol nao núng trước giọng nói lạnh lùng của ông già và di chuyển. Chân trái của cậu ấy bước lên trước, chân phải bước lên sau. Ngay lập tức, ông lão cau có.
"Dừng lại, dừng lại!"
Ông dậm chân về phía trước, sau đó dùng gậy gõ nhẹ xuống viên gạch trước bàn chân Seol.
"Ta nói cậu chạy chứ không phải nhảy. Đừng giậm nhảy bằng gót chân trái".
Nghe điều này, thanh niên càu nhàu như thể cậu ta bị làm phiền. Tuy nhiên, ông lão vẫn nói tiếp bằng giọng nghiêm khắc.
"Việc chạy đà chỉ giúp cậu tăng tốc tốc độ và đi vào nhịp điệu. Quan trọng nhất là bước giậm chân trước khi ném. Tai sao cậu lại nhảy lên? Cậu có phải là chú hề trong rạp xiếc đâu?"
"Nhưng-"
"Hãy giữ chân trái của cậu trên mặt đất!"
Seol Jihu định cãi lại, nhưng ánh mắt ông già khiến cậu bỏ cuộc và lặng lẽ đặt chân trái xuống. Ông lão mím môi, trông không hài lòng, dù Seol đã làm theo lời ông.
"Giữ nguyên như vậy."
Ông lão bước vào tòa nhà và cầm một cây búa nhỏ ra. Ông giật cây lao khỏi tay Seol và đặt cây búa vào tay cậu và siết chặt tay phải.
"Được rồi, thử lại một lần nữa."
Seol giật mình vì sức mạnh của ông già, cậu vung người theo bản năng và nhấc chân lên. Ông lão lập tức hét lớn.
"Đừng trụ chân như đang đá bóng như thế! Hãy sử dụng các ngón chân của mình. Chân trái của cậu vung lên vì cậu đang truyền lực sai cách đấy!"
"V... vâng!"
"Hãy truyền toàn bộ sức lực vào cánh tay. Điểm khởi đầu là chân, điểm kết thúc là bàn tay. Tay trái của cậu là chìa khóa gắn kết mọi thứ lại với nhau! Truyền động năng từ khắp cơ thể đến cánh tay phải của cậu!
"Vâng!"
Từ góc nhìn bên ngoài, đó là một cảnh tượng khá buồn cười. Cánh tay phải của Seol bị ông lão giữ lại và kéo ra sau lưng, trong khi chân cậu ta đang vung về phía trước. Tuy nhiên, Seol thực sự bị sốc.
"H-Huh?"
Toàn bộ chuyển động trở nên trơn tru và ăn khớp hơn hẳn. Dù ông già không giải thích gì cả, nhưng rõ ràng ông đang giúp cậu ta đi đúng hướng. Nói cách khác, những gì cậu tập luyện từ đầu đến giờ đều sai bét!
Rồi đột nhiên, ông già chợt buông tay phải của cậu ra.
Dù bị bất ngờ, cơ thể cậu ta tự di chuyển, như thể đã nhớ được tư thế mới. Chân phải của cậu vung lên lên, trong khi chân trái giậm mạnh xuống đất. Seol kéo cánh tay trái của mình vào trong khi xoay cơ thể ngược chiều kim đồng hồ, và lực quay được truyền sang cánh tay phải.
Khi cánh tay phải của cậu gần như tự động bay về phía trước, đôi mắt Seol Jihu vì sốc.
"Wow!"
Khi cánh tay phải quay trở về vị trí ban đầu, nó được tiếp thêm động năng được truyền lên từ phần còn lại của cơ thể
"Ném!"
Khi tiếng hét lớn vang lên, Seol Jihu theo bản năng ném cây búa về phía trước.
Véo
Chát
‘!'
Seol cảm thấy một sự bùng nổ từ cánh tay mình. Đây là lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác này - cảm giác sướng tay như vừa bắn một phát súng.
Ting!
Seol nhìn chằm chằm vào tay mình trong sự bàng hoàng. Cây búa nhỏ mà cậu vừa ném đã đâm sâu vào tường. Ngay lập tức, một vài tin nhắn hiện lên, thông báo rằng cậu ta đã học được Ném lao.
'Không thể nào….'
Seol hoàn toàn bị sốc. Một vấn đề khiến cậu đau đầu trong nhiều ngày đã được giải quyết ngay lập tức.
"... có sự khác biệt giữa ném gần và ném xa."
Một giọng nói trầm mặc vang lên. Seol Jihu tròn mắt và quay lại đối mặt với ông già.
"Cậu đang dùng lao để học cách ném xa, nhưng mục tiêu của cậu được đặt quá gần. Không thể dùng lao để tập trong không gian hẹp như thế này".
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào ông lão và đứng trơ ra như một bức tượng đá. Cậu ta không biết ông ấy là ai. Nhưng cậu ta biết rằng ông già bí ẩn đã giúp cậu ta luyện tập.
Một cuộc gặp gỡ định mệnh!
Đó là điều thường xảy ra trong tiểu thuyết và phim ảnh. Một vị cao nhân lập dị đột nhiên xuất hiện và giúp đỡ nhân vật chính học được bí kíp võ công! Seol đã đọc và xem nhiều tác phẩm có tình tiết như vậy.
‘!!!'
Khi Seol kích hoạt Cửu nhãn, cậu gần như nhắm mắt lại vì sốc. Ánh sáng vàng tuôn ra từ ông già sáng lấp lánh như ánh mặt trời. Ánh sáng chói mắt đến nỗi cậu ta hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa.
'Đây chính là cuộc gặp gỡ định mệnh của mình !!"
Cậu không thể bỏ qua cơ hội này.
Ông lão nhìn đôi mắt long lanh của thanh niên trẻ tuổi và chậm rãi cởi mũ ra.
"Quên nhỉ. Ta chưa giới thiệu bản thân..." - Ông lão ho khan và mở miệng.
"Lão sư phụ! Xin hãy giúp con!" - Trước khi ông lão kịp lên tiếng, Seol Jihu đã nhảy bổ vào ông.
"H-H'm?" - Ông lão hoàn toàn bị bất ngờ.
"Giúp con!"
"... N- nào, hãy bình tĩnh và -"
"Lão sư bí ẩn, xin ngài! Xin hãy giúp con!"
"Yên tĩnh! Trời ạ! Nghe ta nói đã!"
Seol Jihu bám lấy cái quần ông lão, như thể chết đuối vớ được cọc. Kết quả là, ông lão đã phải vật lộn với cậu ta trong một thời gian dài để ngăn chiếc quần của mình bị tuột xuống.
*
Mãi đến ba, bốn ngày sau cuộc gặp gỡ của ông già và Seol, Chohong mới trở về Carpe Diem.
[Nhân danh Ira, ta sẽ trao tặng danh hiệu Hiệp sĩ Dòng đền cấp 5 cho Chung Chohong! Ta mong đợi những chiến công tuyệt vời từ con, Chiến binh đẳng cấp cao của Thiên đường!]
Yeah!!
Sau khi thăng cấp và trở thành Người xếp hạng cao ngay trong ngày trở lại Thiên đường, Chohong tự hào bước ra khỏi đền. Cô không thể che giấu hạnh phúc của mình sau khi đạt được điều cô luôn mơ ước.
Với khuôn mặt phấn khích, cô giơ cao chiếc túi trên tay.
"Chắc chắn cậu ta sẽ thích thứ này, hihi".
Cô biết mình trở về khá muộn, vì vậy cô đã mang một món quà để tặng Seol Jihu. Chohong tin rằng, chỉ cần cô giải thích hoàn cảnh của mình và tặng cậu một món quà, Seol sẽ nguôi giận và tha thứ cho cô.
Nhưng Chohong không mua gì cho Hugo. Thậm chí cô chưa bao giờ nghĩ về việc mua quà tặng cho anh ta.
"Seol, Seol! Tên khốn đó, chắc hắn đang ngồi khóc vì nhớ mình cho mà xem, ahihi".
Chohong hào hứng vừa đi vừa cười khúc khích. Không rõ cô ấy đang vui khi được trở lại Thiên đường, hay vì háo hức được nhìn thấy nét mặt của Seol lúc nhận quà. Nhưng thực tế là cô ấy đang đi nhanh như chạy.
Chẳng mấy chốc, Chohong đến văn phòng Carpe Diem.
"Hey! Seol!"
Cô mở cửa và bước vào.
"Cậu đâu rồi? Ra đây nào, chị mang quà cho chú đây!"
UỲNH
Đột nhiên, tòa nhà hơi rung chuyển. Gần như có một trận động đất nhỏ, toàn bộ tòa nhà lắc lư.
UỲNH
UỲNH
Sự rung chuyển không dừng lại mà còn tiếp diễn vài lần.
Chohong sững người, da cô tái đi.
----
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Donate cho Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Mục lục:
Chương 102 - Phần 2
Chương 102 - Phần 1
Chương 100 - Phần 1
Chương 99 - Phần 2
Chương 99 - Phần 1
Chương 98 - Phần 2
Chương 98 - Phân 1
Chương 97- Phần 2
Chương 97 - Phần 1
Chương 96 - Phần 2
Chương 96 - Phần 1
Chương 95 - Phần 2
Chương 95 - Phần 1
Chương 94
Chương 93 phần 2
Chương 93 Phần 1
Chương 92 Phần 2
Chương 92 Phần 1
Chương 91 Phần 2
Chương 91 Phần 1
Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1
Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1
Chương 88 Phần 2
Chương 87 Phần 3
Chương 87 Phần 2
Chương 87 Phần 1
Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1
Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1
Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1
Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1
Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1
Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1
Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1
Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1
Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1
Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1
Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1
Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2
Chương 75 - Phần 1
Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1
Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1
Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1
Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1
Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1
Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1
Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1
Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1
Chắc chút ông già dạy Thiên Lí Nhãn.
ReplyDeleteNghi cảnh Seol phẳng nhau với lão già
ReplyDeleteCảm ơn nhóm dịch nhiều !!!
ReplyDeleteVị vua nhận đệ tử.
ReplyDeleteThanks nhóm dịch.
Hóng vl
ReplyDeleteSeol Jihu bám lấy cái quần ông lão, như thể chết đuối vớ được cọc. Kết quả là, ông lão đã phải vật lộn với cậu ta trong một thời gian dài để ngăn chiếc quần của mình bị tuột xuống.
ReplyDeleteSeol thật là ...con gái đã đành lão sư cũng :v :v :v