Mặc dù nói rằng ông sẽ quay về Trái Đất càng sớm càng tốt, nhưng rốt cuộc Jang Maldong đã ở lại thêm một ngày, lấy cớ là ông cần gặp Chohong và Hugo thêm một lần nữa. Tất nhiên, lý do thực sự của ông ấy là chuyện khác.
Ông ấy không thể quên được cuộc gặp gỡ với Arbor Muto. Ông không thể quên những lời mà Trưởng làng đã nói. Một cảm giác sảng khoái không ngừng dâng trào trong ông, đã lâu rồi mới xuất hiện lại. Maldong không muốn cảm giác đó biến mất.
Dù liên tục phàn nàn, nhưng giờ ông ta muốn ở lại Thiên đường.
Tất nhiên, nếu ở lại Thiên đường, Jang Maldong sẽ phải gặp một người. Và trực giác của Jang Maldong đã hoàn toàn chính xác.
"Maldong, ông bạn già của tôi..."
Ian đã đến thăm ông một lần nữa. Jang Maldong đã cho thấy những gợi ý rõ ràng về sự mệt mỏi, nhưng sau khi bị Ian lời thuyết phục rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để họ uống cùng nhau. Thế là, hai ông già dẫn nhau tới quán rượu tên là "Ăn, Uống và Thưởng thức."
"Ngạc nhiên đấy. Tôi cứ nghĩ rằng ông đã đi rồi." - Ian mỉm cười.
"Tôi sẽ quay về Trái đất sớm thôi" - Jang Maldong càu nhàu.
"Thôi nào, đừng tự dối lòng nữa".
"Đó là sự thật. Đâu ai muốn lão già này ở lại chứ?"
"Hà Hà! Kẻ nào trên Thiên đường này mà không chào đón bạn ông? Ai!?" - Ian phun phì phì và lớn tiếng phản bác - "Nghĩ kỹ đi, ông bạn già! Haramark vẫn cần ông!"
Sự thật, Ian Denzel là một trong những người mà Jang Maldong không muốn gặp nhất. Lý do rất đơn giản: Ian là một trong những người ông thân nhất của ông, người rất mong muốn ông ở lại Thiên đường.
"..."
Thấy Jang Maldong im lặng, Ian thở dài. Hẳn là ông ta đã uống khá nhiều khi mùi rượu nồng nặc.
"... Roger, Garp, Sengoku. Chẳng mấy ai còn nhớ Thiên đường của ngày xưa."
"Tất nhiên, đã hàng chục năm trôi qua..." - Jang Maldong đang gật đầu đồng ý thì giật mình.
"Hả? Roger là ai? Songoku... không, Sengoku là đứa nào???"
Anh nhíu mày và hỏi lại. Ian gục đầu trước khi bật cười đến nỗi suýt lăn từ trên ghế xuống đất.
"Ây dà! Ngại quá, bị lộ rồi. Tôi cứ tưởng ông sẽ không chú ý cơ đấy".
Jang Maldong tặc lưỡi với vẻ mặt sững sờ: "Tôi tưởng rằng ông đã trở nên trưởng thành hơn rồi chứ? Già đầu rồi mà vẫn còn xem Anime???"
"Tất nhiên rồi. Ông cũng nên xem vài bộ. Anime rất thú vị. Hmm, Ta là Vua Hải tặc!"
"Ở tuổi này á? Ông nên hành xử đúng mực hơn chút đi. Xem thì cũng được thôi, nhưng đừng phun ra mấy điều vô nghĩa như thế, được không?"
"Lời khuyên từ một người bạn? Ok!"
Chát!
Ian đập bàn, đôi mắt sáng lên.
"Tôi sẽ nghe ông nên ông phải nghe tôi! Vì vậy, ông nên ở lại."
Jang Maldong mệt mỏi nhìn Ian. Khuôn mặt ông như muốn nói "bó tay với cái lão già này".
"Ông quả là người kiên trì, tôi công nhận điều đó. Ông có thấy mệt không?"
"Hmm. Vậy, bạn già của tôi, ông có biết tại sao tôi không bỏ cuộc và làm phiền ông cho đến tận bây giờ không?" - Ian trả lời câu hỏi của Jang Maldong bằng một câu hỏi khác.
"Không."
"Tôi biết ông có hối tiếc."
Jang Maldong đang chuẩn bị dốc cạn ly rượu, bỗng dừng lại và nhìn Ian một cách trang trọng.
Jang Maldong từ từ đặt ly của mình xuống.
"Ông biết gì cơ?"
"Tôi không nghĩ bất cứ ai ở Thiên đường lại hiểu ông hơn tôi."
"..."
"Không giúp đỡ Thú nhân Hợp quốc. Các cuộc nổi dậy và xung đột nội bộ. Kết quả là vô số dân bản địa đã chết."
"..."
"Tôi tin rằng, ông không có lỗi gì trong những chuyện đó".
Ngay lập tức, Maldong phản bác.
"Nhưng maf, ít nhất, tôi cũng đóng một vai trò lớn trong những thảm kịch đó. Tôi không nên cung cấp cho những kẻ đó sức mạnh..."
Giọng ông già đầy hối hận.
"Sự thay đổi khi người ta có được sức mạnh. Tôi đã nhìn lầm những kẻ đó. Tôi thực sự hối hận về nghề nghiệp của mình..."
"Nếu đó là những gì ông thực sự nghĩ, tôi cũng không cản ông" - Ian nhún vai - "Tuy nhiên, Jang Maldong tôi biết, không phải là một kẻ chạy trốn lỗi lầm của mình và từ bỏ mọi thứ. Không, ông ấy sẽ sửa sai và bù đắp cho những lỗi lầm đó."
"Đủ rồi" - Jang Maldong tỏ vẻ khó chịu - "Tôi không còn vương vấn gì với nơi này nữa".
"Không." - Ian vẫn chưa bỏ cuộc - "Ông vẫn có một ước mơ"
"Nó là một giấc mơ không thể thực hiện được" - Jang Maldong nhận xét cay đắng - "Càng muộn thì quá muộn. Thiên đường đã là...
"Không, ông đã sai rồi" - Ian cắt đứt dòng suy nghĩ của Jang Maldong.
"Tôi nghĩ cuộc sống giống như bốn mùa. Khi mùa xuân đi qua, mùa hè đến. Khi mùa hè rời đi, mùa thu đến gõ cửa. Và khi mùa thu khởi hành, mùa đông bước vào."
"... đủ rồi, ông bạn già. Không cần nói chuyện lan man nữa. Nếu muốn nói gì thì ông cứ nói thẳng ra".
"Seol..."
"Cậu ấy thì sao?"
"Tôi nghĩ rằng cậu ta chính là mầm mống của sự thay đổi".
"Ông làm như cậu ta có thể thay đổi được bộ mặt của Thiên đường ấy..."
"Tôi không nói dối. Tôi biết điều đó sẽ xảy ra, và tôi mong chờ nó."
Jang Maldong nhìn kỹ đôi mắt của Ian, rõ ràng ông ta hoàn toàn nghiêm túc. Jang Maldong có thể cảm thấy rằng mỗi từ Ian nói đều chứa đựng niềm tin của ông ta.
"Mỗi khi chúng tôi nghĩ rằng mọi chuyện đi vào ngõ cụt, thì cậu ta lại tìm ra cách khai thông bế tắc. Mỗi khi chúng tôi nghĩ rằng không thể làm được, thì cậu ta lại mở ra ánh sáng cuối đường hầm. Khi tôi nghe tin cậu ta trở về từ nhiệm vụ giải cứu, tôi đã bị thuyết phục. Không ai có thể gặp may nhiều đến thế. Tôi tin Seol chính là người có thể thay đổi vận mệnh của Thiên đường.
Jang Maldong nhắm mắt lại. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng ông.
"Cậu bé đó... Tôi biết rằng nó đặc biệt. Tôi thừa nhận rằng nó đáng khen. Nhưng…."
Jang Maldong ngập ngừng, rồi mím môi.
"Nhưng ai mà biết được chuyện tương lai? Biết đâu nó sẽ thay đổi trong tương lai, như những người trước kia?"
"Thế nên nó cần ông uốn nắn" - Ian nói nhanh, như thể ông ấy đang chờ đợi khoảnh khắc này - "... Seol cần một người hướng dẫn, một người nào đó giúp cậu ta đi đúng hướng."
Jang Maldong không nói gì. Ông chỉ xoay xoay ly rượu của mình. Từ bên ngoài, ông ta trông như đang nghĩ về điều gì đó.
Ian cố nói thêm, mặc dù mặt ông ta đỏ ửng.
"Maldong..."
Mắt ông đã lờ đờ, nhưng những lời ông nói rất rõ ràng.
"Trong bốn mùa của cuộc đời, mùa xuân đã đến, bằng cách kiên nhẫn chờ đợi cho mùa đông trôi qua".
"..."
"Chúng ta phải chịu đựng cái lạnh và cay đắng để vượt qua những ngày băng giá. Và sau đó, chúng ta sẽ được nhìn thấy ánh sáng của ngày xuân."
"..."
"Tôi không bắt ông trở lại chiến đấu. Tôi không bắt ông nỗ lực làm gì cả. Cả ông và tôi đều đã thất bại, và chúng ta đã già đi."
"...."
"Nhưng nếu ông vẫn nhớ tới giấc mơ ngày xưa... " Ian tiếp tục nói với sự chân thành và tha thiết - "Hãy đưa tay ra một lần cuối. Đây là trận chung kết cuối cùng để chúng ta có thể xoay chuyển tình thế"
Koong!
Ian nói những lời cuối cùng trước khi đập đầu xuống bàn. Trong vài khoảnh khắc tiếp theo, một khoảng im lặng kéo dài. Jang Maldong nghe Ian lầm bầm lầm bầm gì đó, rồi mỉm cười cay đắng.
"Nói thì dễ lắm, ông bạn chết tiệt...."
Jang Maldong nâng ly lên và dốc rượu vào miệng.
*
Đến tận đêm khuya, Jang Maldong mới rời khỏi quán rượu. Sau khi nhờ chủ quán ném Ian ở đâu đó bên đường, ông quay trở lại văn phòng Carpe Diem. Có lẽ vì quá say, chân ông loạng choạng và bước đi xiên xẹo trong đêm.
Bước chân của Jang Maldong, dừng lại trước cửa văn phòng. Bây giờ ông nghĩ lại, đây là lúc phù hợp để ra đi. Ông chỉ cần quay lại và rời Thiên đường. Sau đó, mọi thứ sẽ kết thúc.
Sau khi do dự một thời gian, Jang Maldong đã nhìn trộm vào bên trong.
"Huh"
Sau đó, ông vô thức thốt lên kinh ngạc.
Trong phòng tập, một chàng trai trẻ đang tập luyện chăm chỉ. Mặc dù đã muộn nhưng cậu ấy vẫn chăm chỉ như ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Nhìn Seol, một vài câu nói của Ian lóe lên trong đầu Jang Maldong.
[Ông có tin được không? Thằng bé đó ủi một hồn ma. Phải, một hồn ma~!]
[Hài hước cực kỳ luôn! Không biết thằng bé làm gì mà ma nữ đó phát cuồng vì nó! Chúa ơi, tôi vẫn còn nhớ rõ điều đó.]
[Nó ngốc dễ sợ. Ông có biết tại sao thằng bé tình nguyện làm mồi nhử trong trận chiến Pháo đài Arden không? Nó bảo rằng nó không muốn bất kỳ ai thương vong nữa.]
[Thằng bé không hề coi Thiên đường là một trò chơi. Ông thấy đó, Terasa đã yêu nó. Đó là bằng chứng rõ rệt nhất]
Quan trọng nhất, những lời Muto nói khiến ông run lên..
[Ngài có một môn đệ xuất sắc.]
Ông từng nghe những từ tương tự nhiều lần. Vô số người đã dành lời khen cho những đồ đệ của ông. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên ông nhận được cảm giác này.
Càng nghĩ về chuyện này, một sợi dậy chặt chẽ càng hiện rõ, dường như đang trói chân ông lại.
[Tôi biết ông vẫn còn hối tiếc.] - Giọng Ian lại vang lên.
Jang Maldong thở dài: "Tôi không hối tiếc, tôi chỉ vừa mới tiếc thôi, là tại ông, đồ khốn."
Sau khi lẩm bẩm với chính mình, Jang Maldong nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ với đôi mắt u sầu.
‘Giá như athằng bé là một thiên tài..."
Từ những gì Jang Maldong quan sát được trong thời gian qua, Seol mạnh mẽ hơn hẳn so với một người cấp 2. Tuy nhiên, tài năng thiên bẩm của cậu ta chỉ ở mức trung bình.
Cậu ấy là loại người gây bất ngờ cho bất cứ ai, nhưng cũng có thể khiến mọi người thất vọng. Cậu ấy không đủ năng lực để xoay chuyển thời thế như lời Ian nói. Quan trọng hơn, nếu cứ thế này, cậu ấy sẽ chết dấp chết dúi ở một nơi nào đó.
Nếu cậu ấy là một thiên tài, Maldong đã có thể rời đi mà không do dự. Nhưng vì cậu ấy chỉ là một kẻ trung bình, nên ông mới cảm thấy tiếc nuối.
Nếu để mặc cậu ta, chắc chắn ông sẽ hối hận.
Jang Maldong ấn chiếc mũ phớt của mình xuống. Sau đó, ông từ từ bước về phía trước.
Home
khat-vong-tro-ve
novel-han-quoc
truyen-chu
Khát vọng trở về - Chương 104: Quyết định của Vua kiến tạo - Phần 1
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Haha tự nhiên lòi đâu ra one piece thế này :)))
ReplyDeleteCảm ơn nhóm dịch nhiều !!
Ơ hôm nay nhiều chap thế phê vl
ReplyDeleteCảm ơn ad nhé
ReplyDelete