“Anh muốn ăn thêm khoai tây chiên không?”
Cô ta nhìn tôi một cách kì lạ, như thể gọi thêm khoai tây chiên là điều bình thường. Tôi hoàn toàn phớt lờ cô ta, lấy đĩa của tôi từ nhân viên và đi đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Su Ye-Eun hỏi tại sao chúng tôi lại đến đó khi có chỗ ngồi tốt hơn đang trống, sau đó cô ta lấy chiếc đĩa ra khỏi tay tôi và đi đến một chỗ ngồi ở trung tâm. Rồi cô lẩm bẩm, ‘Anh ta bị ngốc sao?’
“Ah...Ah…!”
Vẫn còn kịp. Đầu tiên tôi sẽ thụi vào bụng cô ta, rồi …! Tuy nhiên, cô ta hiện đang giữ thức ăn của chúng tôi. Vì tôi không thể lãng phí nó, tôi quyết định kiềm chế. Cảm thấy mình thật đáng thương, tôi đi theo cô ta và ngồi xuống.
“Cảm ơn vì thức ăn”
“Không có gì”
Su Ye-Eun đã mở chiếc Big Mac của mình sau đó cắn một miếng lớn. Sau đó, với đôi mắt lấp lánh ngay cả từ bên trong hoody, cô ta lấy một ít khoai tây chiên và ăn nó. Rồi cô ta bốc thêm phần nữa. Nhìn má cô ta phồng lên như hamster, tôi không thể nhịn cười.
“Cô hẳn là rất đói nhỉ”
“Nom...nom….nom”
Giọng cô ta như thể đang niệm một loại ma thuật hắc ám nào đấy, nhưng có lẽ cô ta đang nói rằng cô ta đã nhịn đói từ sáng. Tôi cho cô ta phần khoai tây của mình. Rồi cô ta trong ngạc nhiên, nhìn tôi và phần khoai tây chiên.
“...thiên sứ?”
“Thay đổi nhanh quá đấy”
“Anh tặng phần khoai tây chiên cho tôi”
“Đừng nói kiểu đó, tôi nổi da gà rồi đây”
Tôi cũng mở chiếc bánh burger của tôi và cắn xuống. Nó rất là ngon. Vì mẹ không bao giờ cho tôi ăn như thế này ở nhà, đã lâu lắm rồi tôi mới có đồ ăn vặt. Mm, có lẽ Yua cũng muốn nó. Em ấy thậm chí có thể cho tôi một nụ hôn lên má!
Cuối cùng, khi Su Ye-Eun đang ở trong phòng vệ sinh, tôi đã bí mật đặt một bộ bánh burger khác, vào phòng vệ sinh và cất nó trong kho của tôi. Đó là nơi hoàn hảo cho mục đích xấu xa. Thời gian bị đóng băng bên trong kho đồ, vì vậy nó sẽ nóng và giòn bất kể tôi lấy ra khi nào.
Khi chúng tôi rời McDonald, cô ấy dường như nhớ được tình huống của mình, khi cô ta tách mình ra khỏi tôi và đứng nghiêm trang. Cô ta trông hoàn toàn khác với người vừa gọi tôi là thiên thần. Cô ta chỉ đơn giản là một đứa ngốc. Yep, chắc chắn là thế.
“Ok rồi chứ? Tôi về nhà đây”
“Anh...Anh thật sự không phải ability user sao?”
“Tôi không phải, và cô là một ability user vừa cầu xin một người bình thường một bữa ăn sau khi làm phiền anh ta”
“...”
“Vậy giờ chúng ta ai về nhà nấy được chưa...Eh?”
Su Ye-Eun trông thật lạ. Đó không phải biểu hiện của sự tức giận. Thay vào đó, cô ta trong như bị đông cứng hoàn toàn. Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi quay lại.
Trước mặt chúng tôi là một con chim bồ câu cao 2 mét, dường như đã xuất hiện từ hư không.
Vì
đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy quái vật bên ngoài hầm ngục, tôi cảm thấy
căng thẳng trong chốc lát. Nhưng vì con quái vật trông không khác gì một con
chim bồ câu, tôi bình tĩnh lại. Tất nhiên, tôi biết rất rõ rằng phải cảnh giác
với đám quái vật, bất kể ngoại hình của chúng.
Trong
khi nhẩm những điều đó trong đầu, cơ thể tôi rung lên. Tôi nghĩ rằng mình nhận
được tin nhắn từ KaTalk, nhưng hóa ra là do Su Ye-Eun đang run như cầy sấy.
“Q-Quái vật”
“...Oy? ability user, oy.”
“T-T-T-T-Tôi sợ”
“Không phải cô là ability
user sao?”
“T-Tôi không thể làm gì được
với năng lực của mình đâu”
“Không phải với thái độ
đ-đ-đ-đó”
Những người gần đó đã bỏ chạy
trong khi la hét. Với kích thước đó, có lẽ nó không thể đuổi theo chúng tôi dưới
lòng đất. Tôi nắm lấy tay Su Ye-Eun đang đông cứng và bắt đầu chạy.
“Đừng có đứng đờ ra đó! Chạy
mau!”
“K-K-K-K-Không, tôi sợ lắm.
Chúng ta sẽ chết mất”
“Thôi nào, chuyện gì đã xảy
ra với cái đứa lẽo đẽo theo tôi để hỏi tôi có phải ability user hay không rồi hả?”
May mắn thay, Su Ye-Eun rất
nhẹ, vì vậy không quá khó để chạy trong khi kéo cô ta. Tuy nhiên, dường như con
chim bồ câu đã đuổi sát chúng tôi. Trước khi chúng tôi có thể đến đường hầm,
con chim bồ câu vỗ cánh và đáp trước mặt chúng tôi., chặn đường hoàn toàn. Tôi
tặc lưỡi và bắt đầu chạy về hướng ngược lại.
“Cô bôi mật ong lên người
à? Sao nó cứ bám theo chúng ta như ruồi thế?”
“T-T-T-Tôi không biết, tôi
sợ lắm. Cứu tôi với”
“Đừng có la làng nữa! Bám
chắc vào, tôi sẽ bế cô lên”
“B-B-B-Bế tôi?”
Ngay lập tức, tôi nhấc chân
cô ta lên và bế theo kiểu công chúa. Cảm thấy cánh tay mình đã nhẹ hơn, tôi tiếp
tục chạy. Tôi chạy nhanh hơn nhiều trong khi bế cô ta hơn là kéo cô ta theo.
Tôi có nên chạy đến chỗ
đông người không? Không, điều đó sẽ chỉ gây nguy hiểm cho người khác. Đó có phải
là lối vào đường ngầm duy nhất? Không, nhưng những chỗ khác đã chứa đầy người
dân di tản. Tôi không thể mang con bồ câu đến đó. Vậy tôi có nên tiếp tục chạy
cho đến khi có người của Freedom Wing hay Guardian xuất hiện? Điều đó chẳng
khác nào nói rằng tôi là một ability user. Nếu vậy…!
“Ugh, Su Ye-Eun, cô đang
làm việc này tồi tệ hơn cho tôi đấy”
“T-T-Tôi? Tại sao?”
“Đừng có giãy giụa nữa!”
Tôi đổi hướng và chạy đến một
con hẻm vắng vẻ. Liệu những người khác sẽ nghĩ về tôi như một anh hùng dẫn quái
vật ra khỏi chỗ họ? Hay họ chỉ nghĩ rằng tôi là một thằng ngu? Khi tôi đến con
hẻm, những người nhìn từ cửa sổ hét lên và đóng cửa sổ lại. Nhìn xung quanh,
tôi thấy camera an ninh được lắp đặt gần đó.
‘Không phải chỗ này’. Tôi tiếp tục chạy. Các tòa nhà trở nên thưa
thớt. Có vẻ như tôi đang ở một công trường, vì vật liệu xây dựng được xếp gần
đó.
‘Được rồi, hoàn hảo’ Điều
quan trọng là tôi đã ở một nơi mà không có camera an ninh nào có thể theo dõi
tôi.
Tôi liếc nhìn phía sau. Con
chim bồ câu bay qua đầu tôi và hạ cánh tại công trường. Đầu tiên tôi thả Su Ye-Eun xuống. Cô ta hét toáng lên với đôi
mắt ướt đẫm.
“Tại sao anh lại chạy ra
đây? Tại sao anh lại mang tôi theo?”
“Này, Su Ye-Eun”
“Hả!?”
“Tốt hơn hết là cô nên giữ
bí mật này”
“...?”
Tôi nhặt một ống sắt ở gần
đó. Nó dài 2 mét với độ dày và trọng lượng lý tưởng. Mặc dù khá phiền vì nó
không có đầu nhọn, nhưng có còn hơn không.
Thấy tôi nhặt ống sắt bằng
sức mạnh của mình, đôi mắt Su Ye-Eun Hay mở to.
“A-Anh là một ability user”
“Nó là bí mật. Nhớ đấy”
Tôi cầm ống sắt bằng cả hai
tay và lườm con bồ câu. Thật khó để hiểu tại sao nó lại nhắm vào chúng tôi. Nó
nhắm vào tôi hay Su Ye-Eun? Mặc dù tôi muốn biết câu trả lời, nhưng không có
cách nào để nói chuyện với nó, tôi chỉ có thể giết nó.
Con chim bồ câu bắt đầu vỗ
cánh. Trước khi nó có thể bay lên, tôi chuyển ống sắt sang một tay và ném nó về
phía trước. Ánh sáng trắng xoắn ốc xung quanh toàn bộ đường ống. Đó là mana của
tôi, thứ khiến những nhà thám hiểm hầm ngục khác gọi tôi là Anh hùng.
Boom!
Thế thôi. Ống sắt xuyên qua
người con chim bồ câu, ghim nó vào tường. Mm, mặc dù kích thước của nó rất lớn,
nhưng nó cực kỳ yếu. Bây giờ chỉ còn việc loại bỏ chứng cứ nữa là xong.
Tôi kiểm tra xung quanh
thêm lần nữa xem có camera an ninh hay ai đó đang xem hay không. Rồi tôi đặt
tay lên cái xác đẫm máu và nhét nó vào kho đồ của mình. Kho đồ của tôi mở thêm
10 ô mội khi lên cấp, nên hiện tại tôi
đã có 190 ô.
“Nhét vào được luôn này”
“KyaaaaaK!”
Tôi hoàn toàn làm ngơ tiếng
hét của Su Ye-Eun và nhét luôn ống sắt dinh máu vào kho đồ. Giờ tôi chỉ còn phải
tẩy vết máu của con bồ câu. Con cái xác, nó sẽ hữu dụng vào một ngày nào đó. Ví
dụ, khi cha đăng ký trở thành ability user, ông ấy có thể đổi nó lấy tiền. Một
kế hoạch hoàn hảo.
“Su Ye-Eun, đi thôi”
“A-Anh…”
Cô ta dường như vẫn không
thể bình tĩnh trong khi run rẩy với cái miệng mở to. Tôi thở dài và cầm tay cô
ta và kéo cô ta đi.
“Đi thôi. Chúng ta cần phải
được tìm thấy ở chỗ khác”
“A-Ability user … anh đã
nói dối”
“Tôi không phải ability
user”
Tôi bác bỏ lời cô ta trong
tức giận. Sau đó, với khuôn mặt đầy tự hào, tôi nói với cô ta “ Tôi là một nhà
thám hiểm hầm ngục”
“Là gì cơ?”
Tất nhiên, tôi hối hận ngay
tức khắc. Có vẻ như tôi cần phải nâng điểm int của mình lên thêm nữa.
0 Comments:
Post a Comment