[Phước lành Bao phủ]
Phước lành Bao phủ là một lá chắn ba chiều, bảo vệ người sử dụng khỏi vật chất lẫn ma thuật, và cả những lời nguyền.
Nó sử dụng mana của chủ nhân làm năng lượng và kéo dài tổng cộng 10 giây sau khi được kích hoạt. Phước lành này có thể kích hoạt ba lần mỗi ngày, nhưng thời gian tác dụng của nó không thể cộng gộp với nhau.
"Oh…."
Seol Jihu thốt lên kinh ngạc. Dù không thực sự hiểu tên gọi của Pháp chú này là gì, nhưng cậu thực sự phấn khích khi đọc phần mô ta công dụng. Đây là một lá chắn tốt, và điều tuyệt vời nhất là cậu không cần phải mang nó bằng tay như một chiếc khiên bình thường.
Từ trước đến nay, Seol chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể sử dụng khiên, nhưng điều đó đã thay đổi khi cậu ta có chiếc vòng tay này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ta triệu tập một chiếc khiên trong thời điểm quan trọng của trận chiến?
Chỉ nghĩ thôi đã thấy thật tuyệt vời. Seol vội vàng đeo chiếc vòng trên cổ tay trái và nhặt cây thương băng của mình.
Hây! Hô!
Cậu ta nhảy quanh phòng, giả vờ ở giữa một cuộc chiến khốc liệt. Đột nhiên, cậu tưởng tượng mình bị một chiếc rìu phóng tới bổ thẳng vào đầu và vội vã giơ tay trái lên.
"Yahhhh!"
Ngay khi Seol truyền mana của mình vào đó, ba vòng tròn màu vàng, đỏ và xanh lam lần lượt xuất hiện xung quanh vòng đeo tay. Chúng giao nhau, tạo thành một hình tam giác với vòng tròn vàng trên đầu và các vòng tròn màu đỏ và màu xanh hỗ trợ hai bên.
'Với kích thước này....'
Nó quá nhỏ để che toàn bộ cơ thể Seol, nhưng cũng đủ để đỡ một đòn tấn công bình thường. Chính xác là 10 giây sau, ba chiếc khiên tròn biến mất trong không khí.
Seol Jihu hẳn đã nhận thấy những hành động của mình không khác gì trò hề trẻ con, cậu ngồi xuống và cười khúc khích. Seol tiếp tục đeo đai chiếc vòng và cười toe toét trong sự hài lòng. Cơ thể cậu ngứa ngáy khi có thêm công cụ cho những trận chiến. Giờ thì, cậu cảm thấy mình mạnh mẽ hơn một chút, tự tin hơn một chút.
Nhưng chừng đó cũng đủ thôi thúc trái tim cậu đập nhanh hơn.
Sực nhớ ra rằng mình vẫn chưa học được Thương Mana, khuôn mặt Seol trở nên nghiêm túc. Hiện tại là nửa đêm, nhưng chẳng ai cấm cậu tập luyện vào giờ này.
Sau khi lấy ra một bó lao, cậu vội vàng chạy ra sân tập ngoài trời.
*
Định luật Murphy nói rằng bất cứ điều gì có thể sai, thì nó sẽ sai.
Mặc dù ý nghĩa của cụm từ này khá bi quan, nhưng đời là thế. Những điều bất hạnh thường xảy ra liên tiếp vào thời điểm bất ngờ nhất.
Tuy nhiên, vận may và bất hạnh có mối quan hệ mật thiết với nhau. Người ta bảo "Khổ tận cam lai", thế nên khi bất hạnh đi qua thì may mắn sẽ đến.
Trong trường hợp của Seol Jihu, cuộc sống của cậu đã trải qua quá nhiều bất hạnh, nên giờ là lúc cậu bước vào chuỗi may mắn.
Giống như Prihi đã nói, Hoàng gia Haramark rất công bằng trong các phần thưởng và hình phạt. Nói cách khác, họ đã nhanh chóng bắt tay vào việc trao thưởng.
Seol Jihu nhận được thông báo rằng nhà vua đã truyền Thánh chỉ tới trưởng làng. Và làng Ramman đang vui như ngày hội.
Dù Haramark không tuyệt đối an toàn, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với làng Ramman vì nó nằm xa khu vực biên giới và được bảo vệ bởi những người Trái đất cùng quân đội hoàng gia.
Chuyến viếng thăm Cổ mộ cũng đang tiến triển. Teresa đã thuê một linh mục đáng tin cậy và đang trong quá trình chuẩn bị những lời cầu nguyện trang trọng. Hoàng gia dự định sẽ xây dựng một ngôi đền để an ủi nữ thánh ma. Công chúa cũng nói thêm rằng cô sẽ cho Seol biết ngay khi quá trình chuẩn bị kết thúc.
Nhờ vậy, gánh nặng trong lòng Seol đã được dỡ bỏ. Giờ là lúc cậu phải tự lo cho bản thân mình.
Chát!!
Một âm thanh buồn tẻ vang lên. Một cây lao va vào tường, lăn lông lốc trên mặt đất rồi chạm vào chân chàng trai trẻ.
"..."
Seol Jihu gập người thở dốc và lau mồ hôi trên trán.
Cậu không nhớ nổi bao nhiêu ngày đã trôi qua. Nhưng một điều Seol chắc chắn là cậu vẫn chưa học được cách ném một cây lao đơn giản, chứ đừng nói là một cây lao được cụ thể hóa từ mana.
"Mình đã sai ở đâu???"
Phước lành Bao phủ là một lá chắn ba chiều, bảo vệ người sử dụng khỏi vật chất lẫn ma thuật, và cả những lời nguyền.
Nó sử dụng mana của chủ nhân làm năng lượng và kéo dài tổng cộng 10 giây sau khi được kích hoạt. Phước lành này có thể kích hoạt ba lần mỗi ngày, nhưng thời gian tác dụng của nó không thể cộng gộp với nhau.
"Oh…."
Seol Jihu thốt lên kinh ngạc. Dù không thực sự hiểu tên gọi của Pháp chú này là gì, nhưng cậu thực sự phấn khích khi đọc phần mô ta công dụng. Đây là một lá chắn tốt, và điều tuyệt vời nhất là cậu không cần phải mang nó bằng tay như một chiếc khiên bình thường.
Từ trước đến nay, Seol chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể sử dụng khiên, nhưng điều đó đã thay đổi khi cậu ta có chiếc vòng tay này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ta triệu tập một chiếc khiên trong thời điểm quan trọng của trận chiến?
Chỉ nghĩ thôi đã thấy thật tuyệt vời. Seol vội vàng đeo chiếc vòng trên cổ tay trái và nhặt cây thương băng của mình.
Hây! Hô!
Cậu ta nhảy quanh phòng, giả vờ ở giữa một cuộc chiến khốc liệt. Đột nhiên, cậu tưởng tượng mình bị một chiếc rìu phóng tới bổ thẳng vào đầu và vội vã giơ tay trái lên.
"Yahhhh!"
Ngay khi Seol truyền mana của mình vào đó, ba vòng tròn màu vàng, đỏ và xanh lam lần lượt xuất hiện xung quanh vòng đeo tay. Chúng giao nhau, tạo thành một hình tam giác với vòng tròn vàng trên đầu và các vòng tròn màu đỏ và màu xanh hỗ trợ hai bên.
'Với kích thước này....'
Nó quá nhỏ để che toàn bộ cơ thể Seol, nhưng cũng đủ để đỡ một đòn tấn công bình thường. Chính xác là 10 giây sau, ba chiếc khiên tròn biến mất trong không khí.
Seol Jihu hẳn đã nhận thấy những hành động của mình không khác gì trò hề trẻ con, cậu ngồi xuống và cười khúc khích. Seol tiếp tục đeo đai chiếc vòng và cười toe toét trong sự hài lòng. Cơ thể cậu ngứa ngáy khi có thêm công cụ cho những trận chiến. Giờ thì, cậu cảm thấy mình mạnh mẽ hơn một chút, tự tin hơn một chút.
Nhưng chừng đó cũng đủ thôi thúc trái tim cậu đập nhanh hơn.
Sực nhớ ra rằng mình vẫn chưa học được Thương Mana, khuôn mặt Seol trở nên nghiêm túc. Hiện tại là nửa đêm, nhưng chẳng ai cấm cậu tập luyện vào giờ này.
Sau khi lấy ra một bó lao, cậu vội vàng chạy ra sân tập ngoài trời.
*
Định luật Murphy nói rằng bất cứ điều gì có thể sai, thì nó sẽ sai.
Mặc dù ý nghĩa của cụm từ này khá bi quan, nhưng đời là thế. Những điều bất hạnh thường xảy ra liên tiếp vào thời điểm bất ngờ nhất.
Tuy nhiên, vận may và bất hạnh có mối quan hệ mật thiết với nhau. Người ta bảo "Khổ tận cam lai", thế nên khi bất hạnh đi qua thì may mắn sẽ đến.
Trong trường hợp của Seol Jihu, cuộc sống của cậu đã trải qua quá nhiều bất hạnh, nên giờ là lúc cậu bước vào chuỗi may mắn.
Giống như Prihi đã nói, Hoàng gia Haramark rất công bằng trong các phần thưởng và hình phạt. Nói cách khác, họ đã nhanh chóng bắt tay vào việc trao thưởng.
Seol Jihu nhận được thông báo rằng nhà vua đã truyền Thánh chỉ tới trưởng làng. Và làng Ramman đang vui như ngày hội.
Dù Haramark không tuyệt đối an toàn, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với làng Ramman vì nó nằm xa khu vực biên giới và được bảo vệ bởi những người Trái đất cùng quân đội hoàng gia.
Chuyến viếng thăm Cổ mộ cũng đang tiến triển. Teresa đã thuê một linh mục đáng tin cậy và đang trong quá trình chuẩn bị những lời cầu nguyện trang trọng. Hoàng gia dự định sẽ xây dựng một ngôi đền để an ủi nữ thánh ma. Công chúa cũng nói thêm rằng cô sẽ cho Seol biết ngay khi quá trình chuẩn bị kết thúc.
Nhờ vậy, gánh nặng trong lòng Seol đã được dỡ bỏ. Giờ là lúc cậu phải tự lo cho bản thân mình.
Chát!!
Một âm thanh buồn tẻ vang lên. Một cây lao va vào tường, lăn lông lốc trên mặt đất rồi chạm vào chân chàng trai trẻ.
"..."
Seol Jihu gập người thở dốc và lau mồ hôi trên trán.
Cậu không nhớ nổi bao nhiêu ngày đã trôi qua. Nhưng một điều Seol chắc chắn là cậu vẫn chưa học được cách ném một cây lao đơn giản, chứ đừng nói là một cây lao được cụ thể hóa từ mana.
"Mình đã sai ở đâu???"
Lý thuyết và thực tế là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Ngay cả một học giả cũng gặp khó khăn khi vận dụng những điều mình biết vào cuộc sống.
Sau những ngày nghiền ngẫm sách vở, Seol Jihu mong đợi một sự tiến bộ vượt bậc, nhưng thực tế phũ phàng khiến cậu lắc đầu cay đắng. Thẳng thắn mà nói, cậu ta có thể học Luân chuyển Mana một cách dễ dàng như vậy chỉ vì đã uống nước mắt Tiên nữ. Còn với Thương Mana, cậu không có sự hỗ trợ nào từ bên ngoài, cũng chẳng có thần dược hay tiên đan gì bổ trợ, nên việc chậm tiến bộ là hoàn toàn bình thường.
Bên cạnh đó, Seol cũng không phải là một kẻ tài năng xuất chúng. Phần thông tin cá nhân đã hiển thị rõ, cậu chỉ là một kẻ có tiềm năng ở mức trung bình.
Thế nhưng, Seol không thể hài lòng với tốc độ này. Cậu nhận ra mình đã may mắn như thế nào ở Khu vực trung lập. Rốt cuộc, cậu đã được hướng dẫn bởi một huấn luyện viên tuyệt vời như Agnes. Mặc dù cô ấy đánh chửi cậu ta liên tù tì, nhưng cô có thể chỉ ra những sai lầm của cậu chỉ trong chớp mắt và đưa ra những lời khuyên sắc bén như dao cạo.
"Mình có nên nhờ cô ấy giúp đỡ không?"
Ý nghĩ này liên tục luẩn quẩn trong đầu Seol. Tuy nhiên, cậu luôn cố từ bỏ ý định này.
Thiên đường không phải là khu vực trung lập. Cậu không thể cứ mãi dựa vào người khác. Hơn nữa, vận mệnh của cậu ta, như Gula nói, là phải khai phá một con đường chông gai.
Cậu không thể phàn nàn mỗi khi gặp khó khăn như thế.
Seol lắc đầu, mồ hôi bay theo mọi hướng, và sau khi thẳng lưng, cậu ta bắt đầu nhặt những cây lao đang nằm ngổn ngan dưới đất.
Cậu quyết định luyện tập ném lao từ sáng sớm đến trưa. Và cậu nghĩ, nếu thế thì không có thời gian để tập luyện thể chất.
Cuối cùng, Seol nhớ ra trong một bộ truyện tên là "Bảy viên Ngọc rồng", nhân vật chính đã buộc tạ vào tứ chi để luyện võ. Cậu quyết định buộc những bao cát nhỏ vào tay và chân, rồi tiếp tục tập ném lao.
Seol Jihu mải mê tập luyện đến nỗi cậu không biết một vận may lớn khác đang hướng về phía mình.
*
Khi mặt trời đã lên cao...
"Con đồ tể! Con mụ đồ tể đến rồi!!!!"
"Uwaaaah, uwaaaaaah!"
Những toán người chạy huỳnh huỵch trên đường phố Haramark khi nhìn thấy bóng Agnes. Đó là một cảnh tượng hoàn toàn bình thường mỗi khi cô xuất hiện. Trong lúc đó, Agnes đang thong thả đi về phía văn phòng Carpe Diem. Cô ấy đến đó không phải vì chuyện công việc, chỉ là một chuyến thăm cá nhân.
Agnes đã hứa với chàng trai trẻ rằng cô sẽ giúp cậu ấy luyện tập. Vì quá bận rộn, bây giờ cô mới có thời gian để thực hiệ lời hứa của mình. Agnes là một người cực kỳ nguyên tắc và trách nhiệm, nên chắc chắn cô không bao giờ hứa suông..
Và khi cô đến đích...
Bịch, bịch
Cô được chào đón bởi tiếng bước chân đều đặn và nhịp nhàng đến lạ. Là một người sắp bước chân vào Bảng xếp hạng, Agnes nhanh chóng nhận ra điều dị thường này.
Khi nhìn quanh, cô thấy ai đó đang đi về phía mình từ phía bên kia đường. Không giống như hầu hết những người khác trong thành phố, người này không có dấu hiệu sợ Agnes.
Cái tên Agnes là một sự đe dọa khủng bố ở Haramark. Trước kia, Haramark được gọi là thành phố tội ác, bởi tòa thành này là nơi lẩn trốn và hoành hành của nhiều tổ chức tội phạm khét tiếng.
Thế nhưng, những tên tội phạm tàn ác nhất cũng đều bị Agnes chăm sóc kỹ lưỡng. Cô ta đã giết những kẻ thù tàn ác khét tiếng, bằng cách thậm chí còn tàn nhẫn hơn. Khi cô chiến đấu với những kẻ man rợ, cô thậm chí còn man rợ hơn họ.
Giết người chặt xác? Treo xác lên cây? Phơi thây ngoài chợ? Chẳng có chuyện gì mà Agnes không dám làm. Kẻ nào dám đụng tới thành viên của Sicilia, kẻ đó sẽ phải chịu hậu quả còn kinh khủng hơn nhiều lần. Sicilia càng ngày càng phát triển mạnh mẽ, và người ta ngày càng khiếp sợ Agnes.
Tuy nhiên, người đàn ông đi về phía cô dường như không quan tâm đến cô. Tất nhiên, Agnes cũng không có lý do gì để quan tâm đến người này. Cô định lướt qua ông ta, nhưng lập tức khựng lại.
Chiếc mũ phơt trên đầu và chiếc áo khoác màu xanh sẫm khiến ông ta trông như thể vừa bước vào Thiên đường. Ông ta cầm một cây gậy gỗ dài - không giống như gậy phép của Pháp sư, mà giống gậy chống của người cao tuổi.
Ông ta thấp hơn Agnes và trông cũng yếu đuối hơn. Những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của ông ấy là bằng chứng rõ nét cho tuổi tác. Tuy nhiên, tất cả không thể che giấu sức sống mãnh liệt đang bùng cháy trong mắt ông ta.
Và khi Agnes bắt gặp ánh mắt đó...
"Huh?"
Đôi mắt cô mở to ngạc nhiên. Cô thậm chí đã dừng lại hoàn toàn.Ông già chắc cũng đã nhìn thấy cô. Ông nắm chặt cây gậy và dừng bước.
"..."
Ông lão cởi chiếc mũ phớt, để lộ mái tóc trắng được chải gọn gàng. Lông mày ông nhướn lên, cho thấy ông cũng ngạc nhiên như Agnes.
"Agnes đấy ư?"
Một giọng nói già nua vang lên. Agnes như sực tỉnh, cô kính cẩn chắp hai tay lại trước khi cúi đầu.
"Không ngờ lại được gặp lão sư ở đây".
"Phải đã lâu lắm rồi. Mà con vẫn nói chuyện với ta kiểu khách sáo như thế sao?"
"... Huh, cái đó... Con nhớ là con đã nói với Người về điều đó vài lần trước đây."
"Phải. Ta vẫn còn nhớ, nhưng ta cảm thấy hơi thất vọng khi con vẫn nói với ta bằng giọng đó".
"Vâng, con không thể quên được. Mọi thứ như chỉ mới ngày hôm qua, con còn nhớ mình đã khóc cả tiếng đồng hồ sau khi thực hiện xong bài tập.
Ông lão bối rối: "Con mà cũng khóc ư, Agnes? Ta nhớ rằng con luôn nghiêm túc tập luyện và tập luyện, ngay cả khi không có ai hướng dẫn."
Agnes đưa tay che miệng: "Thì, con chỉ khóc khi ở một mình vào ban đêm thôi. Khóc trước mặt người khác sẽ làm tổn thương niềm kiêu hãnh của con".
Ông lão ngơ ngác nhìn cô và cười khúc khích.
"Giờ ta mới biết đấy. Ta chỉ chăm sóc con kỹ hơn người thường một chút, theo yêu cầu của người đó thôi. À, công việc của cô ấy tốt chứ?"
"Nếu Người đang nói về Sếp Cinzia thì, chị ấy thực sự đang làm rất tốt, tất cả là nhờ lão sư" - Agnes trả lời với giọng tôn kính.
"Tất cả là nhờ ta? Ôi làm ơn, đừng tâng bốc ông già này chứ".
"Không, con nói chân thành mà" - Agnes nở một nụ cười hiếm hoi trước khi từ từ đưa tay lên ngực - "Kỷ niệm về những ngày được lão sư chỉ dạy, con luôn ghi nhớ những báu vật đó trong tim".
".... Gọi chúng là báu vật thì hơi..."
"Chúng chắc chắn là những báu vật. Cũng giống như Sếp, con đã nhiều lần thoát chết nhờ những lời dạy của lão sư. à, lần gần đây nhất cũng mới vài tuần thôi".
"Hoh, chắc là một vụ lớn nhỉ?" - Ông lão gãi mặt - "Ta chỉ dạy những gì cần thiết thôi. Sau tất cả, con và Cinzia luôn vượt qua sự mong đợi của ta, fufufu."
Một nụ cười ấm áp lan tỏa trên khuôn mặt ông lão, như thể ông đang ôn lại những kỷ niệm đẹp.
Sau một hồi im lặng, Agnes cất tiếng hỏi.
"Xin lỗi nếu con đường đột, nhưng..."
"Mm, không" - Ông già lắc đầu trước khi cô kịp nói hết câu - "Ta quay về đây vì một lời hứa với Dylan thôi. Cậu ấy bắt ta hứa là thỉnh thoảng ghé qua."
"Con hiểu".
Agnes đăm chiêu. Cô có nên nói với lão sư về chuyện đã xảy ra với Dylan?
"Dù sao đi nữa, con đến đây làm gì? Giao một nhiệm vụ à?"
"... Con tới đây để gặp một người. Chuyện cá nhân thôi" - Agnes lắc đầu.
"Oh? Con có việc cá nhân với ai đó ở đây ư? Là Chung Chohong hay Hugo? Hay Dylan?"
"Không phải ai trong ba người họ".
"Cả ba đều không?"
"Vâng. Có một người nữa."
Nhận ra rằng Carpe Diem đã có một thành viên mới, ông già lập tức trở nên hào hứng. Ai đó đã vượt qua được sự sàng lọc nghiêm khắc của Dylan? Và không chỉ vậy, người này khiến Agnes hứng thú đến nỗi muốn gặp riêng?"
".... Ok, ok. Nãy giờ cũng được một lúc rồi, sao chúng ta không vào trong và uống vài chén trà?"
"Không cần đâu, lão sư. Con sẽ quay lại sau."
Agnes rất biết ơn về lời đề nghị nhưng cô quyết định từ chối ông ta. Lão sư của cô sắp phải đối mặt với một thực tế khắc nghiệt. Người nói với ông về chuyện đó, phải là một thành viên của Carpe Diem, không phải cô.
Tất nhiên, đó không phải là lý do duy nhất.
"... Việc cũng không cấp bách lắm, hơn nữa con thấy cũng không cần thiết nữa".
Ông già gật đầu. Dù không chắc cô có ý gì, nhưng khi Agnes muốn rời đi, ông cũng không muốn ngăn cô lại.
"Bảo trọng. Rất vui được gặp lại con sau một thời gian dài."
"Vâng, hy vọng lão sư cảm thấy thoải mái khi quay lại Thiên đường."
Sau khi cúi đầu lịch sự, Agnes biến mất ngay lập tức. Khi cô rời đi, ông lão nhìn lên tòa nhà cũ nát. Nỗi nhớ và sự đăm chiêu đong đầy trong mắt ông. Nhưng cảm giác này chỉ kéo dài một lúc. Chẳng mấy chốc, khi ông bước vào tòa nhà.
"...?"
Đôi mắt ông chăm chú nhìn vào bóng dáng trước mặt mình.
Chính ông là người đã xây dựng sân tập ở ban công tầng một. Đó là tâm huyết và nỗ lực của ông, nên ông có vô số ký ức trong không gian nhỏ bé đó.
Nhưng hiện tại, một thanh niên lạ mặt đang tập luyện rất chăm chỉ ở đó. Dù không biết anh ta là ai, nhưng ông nhanh chóng đoán ra.
"Chà chà... Cậu ta chính là lính mới của Carpe Diem đây sao?"
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Donate cho Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Mục lục:
Chương 102 - Phần 2
Chương 102 - Phần 1
Chương 100 - Phần 1
Chương 99 - Phần 2
Chương 99 - Phần 1
Chương 98 - Phần 2
Chương 98 - Phân 1
Chương 97- Phần 2
Chương 97 - Phần 1
Chương 96 - Phần 2
Chương 96 - Phần 1
Chương 95 - Phần 2
Chương 95 - Phần 1
Chương 94
Chương 93 phần 2
Chương 93 Phần 1
Chương 92 Phần 2
Chương 92 Phần 1
Chương 91 Phần 2
Chương 91 Phần 1
Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1
Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1
Chương 88 Phần 2
Chương 87 Phần 3
Chương 87 Phần 2
Chương 87 Phần 1
Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1
Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1
Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1
Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1
Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1
Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1
Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1
Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1
Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1
Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1
Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1
Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2
Chương 75 - Phần 1
Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1
Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1
Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1
Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1
Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1
Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1
Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1
Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1
Main đc ông già cho lời khuyên và bùm học đc skill ez ¯\_(ツ)_/¯
ReplyDeleteNhân vật mới à? Chắc harem+1
ReplyDeleteVl gu mặn thế :))))
DeleteCảm ơn nhóm dịch nhiều !!
ReplyDeleteMain có bất hạnh méo toàn tự rước thế là đáng ùi . Toàn nó cho bất hạnh đứa khác
ReplyDeleteOk main luyện tập với sư phụ của Agnes
ReplyDelete