Một tiếng khóc thét vang lên trong phòng. Bị đè 2 lần và suýt nữa thì dẹt như con mực ống, Maria cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
Kết quả là cô gái vừa xuất hiện đã phải đối diện với cơn giận đáng sợ của Maria. May thay tính cách cô ấy khá nhẹ nhàng, cô ta nhanh chóng xoa dịu Maria bằng một tràng những lời xin lỗi.
"Tôi xin lỗi, tôi vô cùng xin lỗi…."
Cứ như thế, Maria không thể quát tháo được một câu. Cuối cùng, Maria đành nguôi giận, giậm chân thình thịch và chui vào góc phòng ngồi bệt xuống.
Nhìn cách cô ấy giữ cây thánh giá, có vẻ như cô ấy đang định tạo ra một rào chắn xung quanh mình. Nhưng vì cô không thể lãng phí những phép thuật quý giá của mình, cô chỉ ngồi đó nghiến răng kèn kẹt.
Seol Jihu định an ủi cô, nhưng sau đó, cậu chỉ ngồi dựa vào tường. Vì chưa biết mình đang ở trong tình huống nào, cậu cần một chút thời gian để sắp xếp suy nghĩ của mình.
'Tại sao?'
Quy luật của bốn bữa tiệc vừa qua đã bị phá vỡ. Nhưng tại sao?
Lúc này, không có cách nào để tìm ra câu trả lời.
Nếu có một người giám sát Bữa tiệc này, giống như Han ở kỳ Hướng dẫn, Seol Jihu sẽ không ngần ngại túm lấy cổ áo anh ta để hỏi cho ra nhẽ.
Cậu ta đang thầm hy vọng khám phá bí mật đằng sau các bữa tiệc, nhưng mọi thứ chỉ trở nên khó hiểu hơn.
Điều may mắn duy nhất là cậu không bị tách khỏi Maria.
Chát
Seol Jihu vỗ mạnh vào má. Ngay lập tức, cậu cảm thấy nhiều ánh mắt hướng về mình. Tuy nhiên, cậu không chú ý đến họ.
'Tạm dừng mọi thứ.'
Các kế hoạch được định trước như phối hợp đồng đội, hay mong muốn khám phá ra các bí mật của bữa tiệc, cậu quyết định tạm dừng tất cả chúng lại.
Mục tiêu quan trong hàng đầu bây giờ là phải sống sót. Cậu phải trốn thoát khỏi nơi này để gặp lại đồng đội và chẳng cần quan tâm tới điều gì khác.
Thế rồi, trong đầu cậu lóe lên một tia sáng.
Seol Jihu đảo mắt nhìn quanh căn phòng, nhìn đi nhìn lại thì nó vẫn vậy,không hề có lốii ra cũng chẳng thấy lối vào đâu nữa.
'Nghe có vẻ không ổn.'
Cậu lại bình tĩnh suy luận và kích hoạt Cửu Nhãn. Căn phòng liền đổi màu và kết quả khiến cậu bị sốc.
'Vàng ròng?'
Thật vậy, toàn bộ căn phòng tỏa ra màu vàng. Chính xác hơn, toàn bộ tầm nhìn của cậu tràn ngập trong ánh vàng.
Seol Jihu không giữ được sự phấn khích. Nhìn vào ánh hoàng kim rực rỡ, cậu trở nên thoải mái hơn. Nhưng nghĩ ngợi vài giây, Seol kìm chế và và siết chặn bàn tay lại.
Sau khi trải qua nhiều sự cố, cậu biết rằng Điều Răn Vàng ròng chưa chắc đã là một điều tốt.
Muốn ai đó đối xử với mình thế nào, thì hãy đối xử với người ta như thế.
Một kết quả luôn xảy ra theo sau một nguyên nhân, và một nguyên nhân luôn đi kèm một lý do. Theo nghĩa đó, tại sao căn phòng này lại ngập màu vàng ròng?
Phải có một lý do. Một lý do khiến căn phòng này hiện lên màu sắc của Điều răn Vàng ròng.
Tùy thuộc vào lựa chọn của Seol, rất có thể cậu sẽ nhận được nhiều thứ hơn là cơ hội sống sót.
Seol Jihu nhắm mắt tập trung. Bởi vì tất cả các dây thần kinh của cậu đều đang tập trung vào bộ não, Seol không nhận ra rằng cô gái nhợt nhạt đang dựa vào đầu gối và nhìn chằm chằm vào cậu.
Thế rồi, khi cậu mải mê suy nghĩ, nhiều người bắt đầu xuất hiện.
Ban đầu, căn phòng chỉ có bốn người, nhưng chỉ trong vài giờ, con số đã tăng lên bảy người. Mỗi người mới có phản ứng khác nhau. Một số người bối rối về việc bị tách khỏi đồng đội của họ, trong khi vài người khác thong thả đi quanh phòng.
Tuy nhiên, không ai trong số họ tỏ ra hoảng loạn, vì tất cả họ đều là những người Trái đất đã có nhiều kinh nghiệm trên Thiên đường. Tuy nhiên, một bầu không khí cạnh tranh đã ập xuống căn phòng.
Trong số bảy người hiện tại, có hai người đặc biệt thu hút sự chú ý của những người khác.
Một người là một phụ nữ trẻ với mái tóc suôn dài ngang vai. Cô ấy dường như là một Chiến binh, thể hiện qua bộ áo giáp hỗn hợp màu bạc và áo choàng dài sành điệu. Mặc dù trông cô ấy khá xinh đẹp và tử tế, nhưng khuôn mặt cô ấy hoàn toàn vô cảm. Không một dấu hiệu cảm xúc có thể được tìm thấy trên khuôn mặt thẳng của cô. Ngay cả Kazuki, một người rất lãnh đạm, cũng không lạnh lẽo như cô ấy. Tạm gọi cô ta là Mặt Lạnh Như Tiền.
Người kia là một cô gái trẻ, tóc nâu dài buộc kiểu đuôi ngựa. Cây cung trên lưng và ống tên dắt ở eo dễ dàng tiết lộ Nghề nghiệp của cô ta. Vì lý do nào đó mà cô ấy mỉm cười không ngừng. Nhưng nụ cười đó làm người khác nhìn mà lạnh gáy.
Đôi mắt màu hạnh nhân, đồng tử sáng lấp lánh, phát ra những ánh nhìn sắc bén đầy nguy hiểm. Nếu cô ta thè lưỡi ra ngoe nguẩy, người ta sẽ nghĩ cô là một một con rắn độc.
'Gì thế này?'
Seol Jihu đưa mắt nhìn xung quanh, cậu thở dốc.
Trừ cậu ra tất cả chỗ còn lại đều là nữ. ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Tóc Ngắn, Mặt Lạnh, Mắt Rắn, Nhợt Nhạt, Maria và cô gái tốt bụng đã xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Không ai trong số họ đẹp xuất sắc, nhưng Seol Jihu cảm thấy kỳ lạ
Cậu đang được bao quanh bởi những người phụ nữ thuộc mọi quốc tịch. Seol không lúng túng hoặc sợ hãi, nhưng cậu thực sự bối rối.
"Chắc chắn là sẽ có một chàng trai khác, phải không?"
Như để trả lời câu hỏi của cậu, một ai đó rơi xuống từ không trung.
Splat!
Seol Jihu nghe thấy tiếng bùn bắn tung tóe.
Mặt cậu bừng sáng khi thấy mái tóc cắt ngắn của người kia, nhưng nó lại nhăn lại ngay khi thấy mặt anh ta đang chảy máu ròng ròng.
“Hehe… hehehehe….”
Một tiếng cười vô hồn vang lên.
“Tôi vào được rồi... tôi đã làm được… tôi vào trong rồi!”
Hàng chục mũi tên đang cắm trên lưng anh ta, trông như con nhím vậy. Chắc hẳn anh ta vừa trải qua một trận chiến ác liệt với cả trăm người trước khi vào đây
Phập
Người đàn ông nắm chặt sàn nhà, mạnh tới mức có thể gãy cả móng tay. Sau đó, anh ta đau đớn kêu lên:
"Ai đó... làm ơn..."
Seol Jihu chuẩn bị đứng dậy thì cảm thấy ai đó đang giật mạnh quần áo của mình. Quay sang bên, cậu thấy Maria lắc đầu.
"Đừng lại gần hắn ta."
"Ý cô là gì?"
"Đã quá muộn."
"Nhưng-"
Seol Jihu quay lại nhìn người đàn ông, không nói nên lời. Nước mắt đang tuôn ra từ đôi mắt đục ngầu của anh ta.
“Những vết thương kia đã kinh khủng lắm rồi, lại còn nhiễm độc khắp người nữa. Không còn cơ hội nào đâu. Tốt nhất là giải thoát cho hắn ta càng sớm càng tốt.”
Cô đang ám chỉ rằng trị liệu vết thương chỉ khiến người đàn ông phải chịu đựng đau đớn lâu hơn thôi.
“K-không…!”
Dường như nghe được lời Maria, anh ta bắt đầu giãy giụa chân tay.
“Khó khăn lắm tôi mới được tham gia “Bữa Tiệc.”
Người đàn ông cố gắng nâng người lên, nhưng lại nhanh chóng gục xuống.
“Tôi không thể chết ở đây" - Giọng anh ta run run - “Tôi phải quay lại, tôi sẽ tìm cách chữa bệnh.”
Anh ta cuộn tròn như một tôm và co giật.
"Mẹ ơi"
Nước mắt tuôn ra như thể anh ta đang bị giày vỏ bởi nỗi đau.
"Mẹ..."
Vừa khóc gọi mẹ, đôi mắt anh ta dần mờ đi. Không lâu sau, người đàn ông đột nhiên ngừng nói và ngừng co giật.
Anh ta chết ngay khi bước vào Bữa tiệc.
Seol Jihu nuốt nước bọt để rũ bỏ vị đắng bên trong miệng. Cậu muốn giúp anh ta nhắm mắt lại, nhưng không thể. Khắp người anh ta đầy chất độc.
Tuy nhiên, dường như Seol Jihu là không phải người duy nhất cảm thấy đồng cảm. Cả Tóc Ngắn và Tốt Bụng đều có dấu hiệu thương hại anh.
Tất nhiên, cũng có một người hoàn toàn trái ngược.
Kik Kik!
Mắt rắn cúi gập người, đôi vai run lên vì cười khúc khích.
“Thằng cha này bị chậm phát triển à. Mẹ ơi~ mẹ ơi ~.”
Dường như bhững lời nói hấp hối của anh làm cô thấy vui nhộn. Tóc Ngắn nhíu mày. Nhưng Mắt Rắn vẫn tiếp tục chẳng chút bối rối.
“Kém cỏi như thế mà cũng vào được đến đây, hắn gặp may đấy. Thôi, chết ở đây là tử tế cho ngươi lắm rồi".
Cô liếm môi và ngẩng lên cười sặc sụa.
“Dù sao thì đ* m* cái thằng đã giết hắn ta. Tại mớ chất độc của mày mà tao chẳng “loot” được gì.”
Theo như lời của cô ta, nếu người đàn ông kia không bị nhiễm độc, có lẽ cô sẽ lột sạch đồ của anh ta.
“Thật đáng hổ thẹn~ Thật nhục nhã ~ “
Thấy Mắt Rắn liên tục chửi thầm, Tóc Ngắn cuối cùng cũng mở miệng.
Kiik!
Nhưng cô chưa kịp nói được một lời, tiếng bánh răng vang lên. Rồi một tiếng ầm ầm quét qua căn phòng.
Seol Jihu, đang ngồi xổm dưới sàn, đưa mắt nhìn bức tường bên kia căn phòng. Một phần của bức tường, cao khoảng 2 mét và rộng 1 mét, nhô ra khỏi bức tường trắng.
Một cánh cửa đã xuất hiện. Nói cách khác, Giai đoạn 1 đã bắt đầu.
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Donate cho Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Mục lục:
Chương 115 - Phần 2
Chương 115 - Phần 1
Chương 114 - Phần 2
Chương 114 - Phần 1
Chương 113 - Phần 2
Chương 113 - Phần 1
Chương 112 - Phần 2
Chương 112 - Phần 1
Chương 111 - Phần 2
Chương 111 - Phần 1
Chương 110 - Phần 2
Chương 110 - Phần 1
Chương 109 - Phần 2
Chương 109 - Phần 1
Chương 108 - Phần 2
Chương 108 - Phần 1
Chương 107 - Phần 2
Chương 107 - Phần 1
Chương 106 - Phần 2
Chương 106 - Phần 1
Chương 105 - Phần 2
Chương 105 - Phần 1
Chương 104 - Phần 2
Chương 104 - Phần 1
Chương 103 - Phần 2
Chương 103 - Phần 1
Chương 102 - Phần 2
Chương 102 - Phần 1
Chương 100 - Phần 1
Chương 99 - Phần 2
Chương 99 - Phần 1
Chương 98 - Phần 2
Chương 98 - Phân 1
Chương 97- Phần 2
Chương 97 - Phần 1
Chương 96 - Phần 2
Chương 96 - Phần 1
Chương 95 - Phần 2
Chương 95 - Phần 1
Chương 94
Chương 93 phần 2
Chương 93 Phần 1
Chương 92 Phần 2
Chương 92 Phần 1
Chương 91 Phần 2
Chương 91 Phần 1
Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1
Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1
Chương 88 Phần 2
Chương 87 Phần 3
Chương 87 Phần 2
Chương 87 Phần 1
Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1
Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1
Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1
Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1
Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1
Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1
Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1
Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1
Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1
Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1
Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1
Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2
Chương 75 - Phần 1
Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1
Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1
Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1
Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1
Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1
Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1
Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1
Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1
Thanks team
ReplyDeleteVãi chưởng người qua đường giáp còn không có tên chỉ xuất hiện trong vài dòng rồi chết :'(
ReplyDelete