Khát Vọng trở về - Chương 119: Thoát khỏi mê cung - Phần 2

"Mẹ kiếp!" - Mắt rắn giận dữ nguyền rủa. 

Nước da của cô tái nhợt, và rõ ràng là cô ta đang kiệt sức.

"Trò chơi quái quỷ gì thế này? Rắn săn mồi cái con c**! Chúng ta đến tận phòng trung tâm rồi!"

Xấu hổ, Sophie gục đầu xuống. Nhóm đã thực hiện theo phương pháp mà cô đề xuất, nhưng không ngờ, đến giờ phút này họ vẫn chưa tìm thấy lối ra.

"... Có thể quy luật của mê cung này hơi khác. Ví dụ như, lối ra chỉ xuất hiện khi chúng ta mở tất cả các cánh cửa." - Seol khéo léo bênh vực Sophia. 

Nghe vậy, Mắt Rắn nhíu mày. Cặp mắt của cô ta nheo lại như sợi chỉ: "Đuỵt, ý anh là lối ra có thể nằm ở phòng khác chứ không phải phòng trung tâm?".

"Đúng vậy. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ phải quay lại một vòng để kiểm tra".

"AAAAAAAAH!" - Mắt rắn ấn vào thái dương và gào lên - "Tôi đã rất hào hứng khi bước vào Bữa tiệc. Vậy mà, đm nó chứ, cái thể loại chết tiệt gì thế này??"

"..."
"Phải có giết chóc, đâm chém, loot đồ, phải khó khăn và đẫm máu hơn! Tại sao nó lại nhàm chán và vớ vẩn như thế này!"
Seol Jihu muốn nói, "Tôi không nghĩ điều đó thú vị đâu". Nhưng sau khi nghĩ ngợi, cậu thấy không có lý do gì để khiêu khích cô ấy. Đúng như những gì Mắt Rắn đang nói, người ta đoán là bữa tiệc sẽ khó khăn và khốc liệt, chứ không phải là một hành trình tìm đường trong mê cung như thế này.

"Ah, chết tiệt. Đuỵt, nếu Giai đoạn 2 cũng như thế này, tôi sẽ phát điên mất!" - Mắt Rắn vẫn tiếp tục gào thét.


Bực mình vì hành động bất ngờ của Mắt Rắn, Lara định tiến lên để ngăn cô lại, nhưng khi nhìn vào mặt cô ta, Lara vội dừng lại ngay lập tức.

Với kỹ năng của Mắt Rắn, có vẻ cô đang kiểm tra xem có bất kỳ mối đe dọa tiềm tàng nào trong căn phòng kia không. Quan trọng hơn, đôi mắt ti hí kia đang lóe ra sát khí ghê gớm, dường như cô ta đang tìm kiếm một mục tiêu để trút giận.

Chẳng mấy chốc, những lời chửi rủa của Mắt Rắn vang lên dồn dập. Những người còn lại cũng đứng sững sờ khi bước vào căn phòng.

Nơi đây chỉ là một căn phòng bình thường, không khác gì những phòng khác.

"Tại sao không có cánh cửa nào khác??"

Sự khác biệt duy nhất, đúng như như Mắt Rắn nói, căn phòng này chỉ có một cánh cửa duy nhất.

'... Huh?'
Sau khi chậm rãi kiểm tra căn phòng, Seol Jihu cũng đồng tình.

"Cánh cửa chúng ta dùng để vào phòng là cánh cửa duy nhất?"

Điều đó nghĩa là, họ không thể vào phòng thông qua các hướng khác. Chính lúc đó…

Kétttt


Một âm thanh quen thuộc vang lên.

UỲNHHH!

Ngay sau đó là một cơn chấn động làm rung chuyển căn phòng.

"Cánh cửa biến mất rồi!!!" - Maria hoảng hối hét lên.

Seol Jihu quay lại theo bản năng và cau mày. Đúng như những gì Maria nói, cánh cửa họ vừa bước vào đã biến mất. Không còn một dấu vết nào của cánh cửa, như thể nó hòa vào tường.

"..."

Mặt Lạnh cuộn người trong chiếc áo choàng màu bạc sáng chói của cô và từ từ lùi lại.

"Chết tiệt…."

Ngay cả Mắt Rắn cũng lùi vài bước, lần đầu tiên cô cầm vũ khí của mình lên. Seol Jihu cũng thủ thế và giữ chặt cây thương băng của mình. Năm người đứng thành một vòng tròn bao quanh 
hai linh mục.

Tất cả chìm vào im lặng. Những tiếng nấc nghẹn ngào của Maria là âm thanh duy nhất vang lên. Sự căng thẳng bao trùm khắp căn phòng, nhưng Seol Jihu quyết định chờ đợi. Kích hoạt Cửu Nhãn, cậu thấy căn phòng đang phát ra ánh sáng vàng chói lọi.


'Mình đã làm hết sức rồi'

Dù chưa hoàn toàn thỏa mãn, nhưng cậu đã ngăn chặn sự sụp đổ của cả nhóm và đưa tất cả mọi người đến đây. Dù một người tử vong, nhưng Tử thần đã gọi anh ta ngay từ khi bước vào căn phòng đầu tiên, nên không ai có thể trách cậu được.

Phải, cậu đã làm tất cả những gì có thể làm được. Nếu Cửu Nhãn không nói dối, nếu không gian này thực sự là một địa điểm ứng với Điều Răn Vàng ròng, thì bây giờ là lúc cậu nhận kết quả.

Ngay lúc đó, một cơn gió mát thổi vào trán Seol Jihu. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức mở to.

Không chỉ mình Seol, những người còn lại cũng chậm rãi nhìn lên trần nhà với ánh mắt kinh ngạc. Như thể một chiếc hộp đang mở ra, hoặc như thể một con chim khổng lồ đang dang rộng đôi cánh, trần nhà co lại và một bầu trời trong vắt lộ ra.

Ngay lúc đó….

Kigik! Kigiiigik! 


Tiếng ồn khó chịu đập vào tai họ. Trong khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất dưới chân họ rung chuyển, và cơ thể họ nghiêng sang một bên.

"Uaaah?"

Seol Jihu đưa tay đỡ lấy Maria, và trợn mắt khi thấy những bức tường xung quanh họ từ từ lún xuống.

Không, không phải thế!

"Gì thế này? Chúng ta đang bay lên??"
Đúng như Mắt Rắn nói, mặt đất dưới chân họ đang bay lên. Giống như một chiếc thang máy, mặt đất nâng cả nhóm lên. Khi nền phòng bay vượt qua trần nhà, khung cảnh bên ngoài xuất hiện. Seol Jihu nhìn xuống trong bàng hoàng.

Cậu có thể nhìn thấy nền phòng ngày càng bay cao. Từ đây nhìn xuống, hình dạng của mê cung đúng như Lara đã đoán.

"Chuyện gì đã xảy ra thế này…?" - ai đó lẩm bẩm. 


Tuy nhiên, không ai có thể trả lời câu hỏi đó.
"Như tôi nghĩ…." Lara lầm bầm, và mọi người lập tức quay sang phía cô. Thấy mình thành tâm điểm chú ý, cô bối rối rồi mở miệng.

"... Ah, ý tôi là Bữa tiệc. Tôi đang nghĩ tới một giả thuyết".

"Giả thuyết".

"Phải. Có nhiều phỏng đoán, nhưng tôi nghĩ bữa tiệc thực sự là một di sản của Đế chế hoặc các Đế quốc cổ đại".

[Nhiều người nói rằng bữa tiệc là sân khấu được tạo ra bởi một vị thần từ thời đại của Đế chế, để thử nghiệm vài nghiên cứu. Những người khác nói rằng đó là một trò chơi được tạo ra bởi một Đại pháp sư để giải trí. Một số người thậm chí còn đoán rằng Bữa tiệc là mê cung của những Cổ Long hay gì đó đại loại thế.]

Những lời nói của Jang Maldong lóe lên trong đầu Seol Jihu. 


Lara vẫn thao thao bất tuyệt.

"Mọi người thấy có đúng không? Công nghệ hiện tại của bảy Vương quốc không đủ để làm chuyện này. Ít nhất phải là Đế chế, những người đã đạt đến đỉnh cao của kỹ thuật ma pháp..."

"Nghe cũng có lý, nhưng mà...:


Seol Jihu không phản bác Lara, cô ấy nói cũng có ý đúng. Nhưng hiện tại, điều cậu quan tâm là cảnh vật xung quanh. Mê cung họ vừa đi qua, bây giờ trông giống như một dấu chấm. Nhìn xuống mặt đất, bụng Seol quặn lại. Cậu không phải là kẻ sợ độ cao, nhưng nhìn thấy nền phòng đi lên tới chín tầng mây thế này, cậu không thể bình tĩnh được.

Cuối cùng, Seol cố gắng quên đi mặt đất và đưa mắt nhìn bốn phương. Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của cậu là một ngọn núi khổng lồ trải dài vô tận trên bầu trời. Dù đang ở chín tầng mây, cậu vẫn không thể thấy đỉnh của ngọn núi đó.

"Này, có người kìa!"

Seol Jihu lập tức quay đầu lại và nhìn theo hướng Mắt Rắn chỉ. Nơi đó cách họ vài trăm mét, vì vậy cậu không thể nhìn rõ bằng mắt thường. Nhưng Lara và Mắt Rắn thì khác, họ là những Cung thủ. Cả hai đang nhìn chằm chằm vào một điểm duy nhất.


 
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

7 Comments:

  1. Team dịch nhanh quá.
    Thank

    ReplyDelete
  2. Phi thẳng đến đây để thank booms của team haha ^^

    ReplyDelete
  3. Thank Nhóm dịch, nhanh vc =)))) thôi stop E vậy

    ReplyDelete
  4. Cảm giác đọc một lèo thích phết ;))
    Tks nhóm dịch nhiều!!

    ReplyDelete
  5. Hóng tiếp, thanks nhóm dịch

    ReplyDelete
  6. Thanks nhóm dịch hóng tiếp

    ReplyDelete