Khát vọng trở về - Chương 110: Hàng xóm mới - Phần 2

“Chủ sở hữu của tòa nhà đó là Con gái của Luxuria.”

“Gì cơ?”

"Thật đó! Cô ấy chuyển đồ về ngay trước mặt tôi mà!”

"Này,con có nói thật không đấy?" - Jang Maldong nghi ngờ.

Chohong ngay lập tức nhảy cẫng lên: “Thôi nào Bố già, tôi đã lừa ông bao giờ chưa? Sáng nay tôi vừa thấy cô ấy đang chăm sóc mảnh vườn ngoài sân mà.”

Theo như phản ứng của Chohong, có vẻ như cô ấy không nói dối.

“Dù sao đi nữa, cả thành phố vừa bàn tán về câu chuyện này trong suốt mấy ngày qua. Thậm chí còn có đám đông hiếu kì tập trung trước tòa nhà đó nữa đấy”

“Hoh….Sao cô ấy lại chuyển đến Haramark nhỉ?" -Jang Maldong tựa lưng vào ghế đằng sau với khuôn mặt trầm tư.

Sau một vài khoảng khắc im lặng, ông lên tiếng.

“Đây đúng là một chuyện lớn.”

"Ehehee! Bây giờ chúng ta có thêm một thứ khác để khoe rồi! Chúng ta là hàng xóm với con gái của Luxuria!" - Hugo hoa chân múa tay và cười như đười ươi.

“Im ngay, tên điên này!. Phía Kazuki thì sao?

“Anh ấy đang rất căng thẳng.” - Chohong mím môi - “Anh ấy đang cố gắng hết sức,nhưng hình như còn có sự can thiệp từ thế lực nào đó nữa.”

Jang Maldong nhíu mày: “Sao con không giúp cậu ta.”

“Làm như tôi không muốn ấy. Tôi con có thể tìm Cung Thủ với Chiến Binh, nhưng đào đâu ra Linh Mục. Ông biết điều này mà.”

Chohong nhún vai, Jang Maldong có chút khó chịu.
“Tsk, có vẻ như Liên đoàn doanh nghiệp Nhật Bản cũng nhúng tay vào rồi.”

“Chà, đối thủ là Tsuji Yuki mà. Nhưng ta đoán Kazuki sẽ không chịu ngồi yên đâu.”

Câu chuyện kết thúc, Jang Maldong cúi đầu ngồi ngẫm nghĩ.


Chohong vươn vai rồi từ từ dựa vào Seol Jihu. Thế nhưng, cậu không để ý đến hành động của cô mà đang nhìn chăm chăm vào khoảng không.

"Heyy!"

“H’m?”

“Đang ngắm [Cửa sổ trạng thái] à. Sao rồi, nó tiến bộ chứ ?”

Đúng như Chohong nói, Seol Jihu hiện đang săm soi [Cửa sổ trạng thái] của cậu.
"Cũng ổn…."

[Cửa sổ trạng thái]

Ngày triệu tập: 2017. 03. 16
Loại con dấu: Vàng
Giới tính / Tuổi: Nam / 26
Chiều cao / Cân nặng: 180,5cm / 70,2kg

Tình trạng hiện tại:
Nghề nghiệp : Thương Thủ Ma Năng Lv.3
Quốc tịch: Hàn Quốc (Khu vực 1)
Bang hội: Carpe Diem
Biệt danh : Tốt nghiệp loại xuất sắc, Ngôi sao số 1, Kẻ gây nhức đầu, Trẻ trâu khóc nhè, Kẻ chơi khăm, Con nghiện luyện tập.

[2. Đặc điểm]
1. Tính khí
Kiềm chế bản thân (Kìm nén cảm xúc, tham lam và xung động với ý chí lý trí)
Sức chịu đựng (Một tính cách sâu sắc muốn chịu đựng nỗi đau và đấu tranh)
Nóng này (nóng nảy và nóng vội)

2. Khả năng.
Quyết tâm (Nỗ lực cả về thể xác lẫn tinh thần để đạt được mục tiêu) 
Trung bình (Bình thường trong mọi lĩnh vực; không có tài năng đặc biệt nào)

[3. Cấp độ vật lý]
Sức mạnh: Trung cấp (Thấp) 
Độ bền: Thấp (Cao)
Nhanh nhẹn: Trung cấp (Thấp) Sức chịu đựng
Trung cấp (Thấp) 
Mana: Trung cấp (Cao)
May mắn: Trung cấp (Thấp)
Điểm khả năng còn lại: 6

[4. Khả năng]
1. Khả năng bẩm sinh (2)
Thấu Thị Tương Lai: (Không rõ cấp độ)
Cửu Nhãn: (Lớp không xác định)
2. Kỹ Năng nghề nghiệp (4)
- Kỹ thuật dùng thương cơ bản: Đâm (Cao), Xiên [Trung Bình (Cao)], Chém [Trung Bình (Cao)]
-Ngọn Lao Ma Pháp – Phức tạp [Trung Bình (Thấp)].
-Aura (Trung Bình)
-Luân chuyển Mana [Trung Bình (Cao)]

3. Các kỹ năng khác (2)
Củng cố kinh mạch (Cao)
Trực Giác(Thấp)

[5. Mức độ nhận thức]
Trung bình (Hành động và suy nghĩ hợp lý) / Nhiệt tình / hỗn loạn (Nhiều thứ bị xáo trộn và chưa rõ ràng)

“Vậy là có tiến bộ hả?”

Chohong hỏi , Seol Jihu cười khúc khích đưa tay lên cằm xoa xoa mấy sợi râu lưa thưa.

“Thì cũng tiến bộ một chút, ít nhất tôi có thể tự hào khoe mình đã đạt cấp 3.”

Chohong phản bác ngay lập tức.

“Nhìn lại xem, trên Thiên Đường này thằng dám nào nghĩ cậu cấp 3?!”

Seol Jihu cười gượng gạo. Thành thật mà nói, cậu ấy khá hài lòng với tình trạng hiện tại của mình.

Kể từ khi tăng cấp độ vật lý từ 'Thấp' lên 'Trung cấp', cậu đã tiết kiệm được ít nhất 4 điểm.

Kỹ năng của anh ấy cũng có những bước tiến lớn. Học được 'Trực giác' là thứ làm cậu đặc biệt tự hào. Mặc dù còn thấp, nhưng cậu có thể phát triển nó trong tương lai/

'Một nền tảng để cân bằng tâm trí, kỹ thuật và cơ thể của mình.'

Bên cạnh điểm thể chất, Cậu cũng chợt nhận ra sự thay đổi trong các biệt danh của mình.

Cậu nghiêng đầu đọc từng dòng một.

[Ngôi sao số 1 (Ngôi sao sáng giá nhất trong số ba ngôi sao mọc lên ở Vùng Trung Lập tháng 3 năm 2017)]

“Ooh!”  Cậu thốt lên kinh ngạc, nhưng đằng sau vẫn còn…

[Kẻ gây nhức đầu (Khiến người khác lo lắng rất nhiều)]

Cậu không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình.

[Trẻ Trâu Khóc Nhè (Một đứa trẻ dễ khóc)]
[Kẻ chơi khăm (Kẻ lừa đảo tinh quái thích chọc ghẹo người khác)]
[Con nghiện luyện tập(Một kẻ cuồng tập luyện)]

'Huh?'

Vâng, cậu biết nguyên nhân của những biệt danh “Trẻ Trâu Khóc Nhè”,” Kẻ chơi khăm”, và “Con nghiện luyện tập” đến từ đâu, nhưng mà…

'Kẻ gây nhức đầu???'

Seol ngớ người suy nghĩ.

'Ai có thể đặt cho mình biệt danh này?'

Chính lúc đó...


Seol Jihu nhớ tới một người có thể đặt cho cậu ta bí danh này. Cậu cũng nhớ ra một việc mà cậu đã quên làm khi rời đi.

 “Chết cha rồi”.

'Whew.'

Vẫn chưa quá muộn. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Seol Jihu nhắc nhở bản thân phải xử lý ngay khi trở về Haramark.

*
Còn 7 ngày nữa mới tới “Bữa Tiệc”. Toàn bộ khu vực Haramark đang nóng lên và Seol Jihu đã bận rộn ngay khi vừa trở về.

Thứ nhất, cậu không biết nhiều về “Bữa Tiệc”, nên cậu cần những thông tin cơ bản.Đơn giản cậu chỉ cần hỏi Jang Maldong. Nhưng cậu quyết định đến thư viện tự tìm kiếm .

Thứ hai, cậu cần sắm sửa lại trang bị phong thủ khi mà mấy thứ trước của cậu đã tan tành sau nhiệm vụ giải cứu lần trước.

“Mình không thể mua lung tung được.”
Cậu có thể giải quyết vấn đề bằng cách tới lò rèn của Haramark, nhưng sau khi quen xài cây thương, bông tai và vòng đeo tay - toàn hàng vip, tiêu chuẩn của cậu đã nâng lên.

“Đây không phải là ném tiền qua cửa sổ".
Chiến binh cần áo giáp tốt là điều hiển nhiên, cậu nhân thể sắm sửa một bộ luôn.

Nhưng có chuyện cấp bách hơn cần giải quyết.  Seol nhanh chóng liên lạc với Kim Hannah.

“Cậu ra dáng một người đàn ông rồi đấy.” - Kim Hanah lên tiếng

“Ahihi.”
“Cười cái gì, tôi tưởng cậu lại quên hoặc ...".

Xuất hiện trên tinh thể giao tiếp, Kim Hannah dựa lưng vào ghế ngáp dài,cô vịn hai tay lên thành ghế rồi gác chân lên bàn,trông khá thư giãn.

"Tôi đã quyết định tin tưởng cậu' -  tôi đoán là cô nghĩ thế" - Seol Jihu cười nịnh nọt.

“Tôi đã từng nghĩ rằng, 'Wow,cậu ta rất biết nghe lời ~ Đúng là một cậu bé ngoan ~' và ….. rồi sao?
Kim Hannah dừng lại, rồi thì thầm - “Mặt cậu làm sao vậy.”

"Mặt tôi?" Seol Jihu xoa mặt.

“Sau 1 tháng ở đó và cậu quên mất cách cạo râu luôn rồi à?”

Cậu chợt nhận ra.
“À, mà thôi, tôi có một số chuyện muốn nói với cô.”

CẠCH

 Cậu đang định nói,chợt có tiếng cửa mở phía sau.

“Seol, con có ở đây không ?”

Kim Hannah giật mình,nhưng Seol Jihu nghĩ mình đã đóng cửa rồi nên cũng chẳng quan tâm lắm.
“Có thưa thầy.”

Jang Maldong dừng lại.
“Đang nói chuyện với ai à? Cứ tiếp tục đi. Lát ta quay lại sau cũng được.”
“À không, đợi con chút, con ra ngay đây.”

Rồi Seol Jihu nhìn lại quả cầu liên lạc.
“?”
Cậu vô thức cúi gần vào quả cầu pha lê. Quần áo, kiểu tóc, tư thế của Kim Hannah đang đập vào mắt cậu.

'Huh?'

Cậu đang định trêu cô gì đó,nhưng lại thôi,vào vấn đề chính luôn.
“Tôi quyết định tham gia “Bữa Tiệc”.

Cô đang mải xõa mái tóc đang buộc đuôi ngựa xuống. Seol Jihu nhìn chằm chằm vào viên pha lê dụi dụi mắt.

“Sao thế, mắt cậu có ổn không đấy?”

Một giọng nói dịu dàng, chu đáo vang lên. Giọng Kim Hannah hôm nay nhẹ nhàng quá vậy?
“Uh….”

Seol Jihu bối rối yên lặng. Bất ngờ Jang Maldong cất tiếng ho khan.

“Ôi chú…..   ơ……...”

Kim Hannah tròn mắt như một con thỏ,rồi cô duyên dáng che miệng lại.

“Là Ngài sao?”
“….”

Seol Jihu không nói nên lời.

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

2 Comments: