Khát vọng trở về - Chương 111: Chuẩn bị cho Bữa tiệc - Phần 1

Trong khi Seol Jihu ngồi thu lu một góc, Kim Hannah và Jang Maldong vui vẻ nói chuyện cùng nhau.

"Nhiều khi tôi choàng dậy giữa đêm, không biết cậu ta đang nơi đâu, giờ cậu ta ra sao".

"Ta hiểu. Thằng nhóc đó tham gia vào nhiệm vụ giải cứu mà không nói với cô một câu nào, đó là hoàn toàn là lỗi của nó".


"Chuyện bữa tiệc cũng vậy. Cậu ra có thể tham gia, nhưng ít nhất là sau khi tích lũy thêm kinh nghiệm và sức mạnh. Suy cho cùng, cậu ta mới vào Thiên đường chưa đầy một năm, nhưng cậu ấy luôn luôn muốn lao đầu vào những nơi đầy nguy hiểm đe dọa đến tính mạng. Có phải tôi đã bao bọc cậu ấy quá không?"

"Dĩ nhiên là không. Cậu ấy là đối tác ký hợp đồng với cô, nên ta hoàn toàn đồng ý với cô về chuyện đó. Nhưng, với tư cách là người hướng dẫn cho thằng bé trong tháng qua, ta muốn nói vài lời".

"Oh?"

Kim Hannah nhún vai một chút, cosplay thành một cô gái trong sáng và ngây thơ - trong khi cô thực sự là một con cáo ranh mãnh.

"Ngài đã trực tiếp huấn luyện cho cậu ấy? Nghĩa là mọi người đã tới Cự Thạch Sơn?"

"Cô biết rồi ư?"

"...Thảo nào mặt cậu ta đầy.... Ah, tất nhiên, tôi biết! Ngọn núi đó được gọi là nơi khai sinh ra những High Ranker!"


"Haha Haha, vậy cơ à? Chỉ là tin đồn thôi".

"Không, không, tôi nghiêm túc mà"

Kim Hannah mỉm cười khiêm tốn. Seol Jihu, theo bản năng, đưa một cái túi nôn lên miệng.

Trong khi thanh niên lặng lẽ làm trò ở phía sau, Jang Maldong đã thuyết phục cô bằng một giọng bình tĩnh. Ban đầu, ông nói với cô kế hoạch biến cậu thành một Cung thủ sẽ hỗ trợ đồng đội từ phía sau, và cậu sẽ rời đi sau Giai đoạn 2. Tất nhiên, Kim Hannah gật đầu đồng ý.

"Tuy nhiên, tên nhóc bướng bỉnh này đã từ chối đảm nhận vai trò của một Cung thủ. Nó nói nó muốn trở thành một Chiến binh dù thế nào đi nữa."

"Ôi thần linh ơi. Ngài chiều ý cậu ta sao??"


“Ban đầu ta cũng khá tức giận,tôi lôi nó đến Huge Stone Locky và ra 2 điều kiện.”
“Điều kiện?”
“Thứ nhất,nếu nó không theo nổi khóa huấn luyện của ta, ta sẽ tống cổ nó về nhà luôn và không có bữa tiệc nào nữa hết.”

Kim Hannah nheo mắt và liếc sang cậu. Jihu thì đang nôn thốc nôn tháo vào túi giấy.
'Hắn đang nôn thật sao!!! Tên khốn này!!'

Suýt nữa thì cô nghiến răng trước mặt Jang Maldong,may mà cô kiềm chế kịp.

“Ta vốn định dạy cho nó một vài học, nhưng nó lại cho ta một vố đau hơn, cái thằng điên đó cứng đầu hơn ta tưởng".

Một ánh mắt trầm ngâm lóe lên trên khuôn mặt Kim Hannah. Jang Maldong hắng giọng. 

"Ông già này đã nhiều chuyện rồi. Xin lỗi vì làm phiền cô."


Ông nói bằng một giọng ôn tồn và lịch sự. Dù luôn nóng nảy và quát tháo trong các buổi huấn luyện, nhưng Jang Maldong lại tỏ ra cực kỳ tôn trọng Kim Hannah.

“Ồ k-không,không phải như vậy đâu!!”

Kim Hannah trở nên khá rối khi một ông lão già nua lại tỏ ra tôn trọng cô như vậy. Còn Seol Jihu đang quan sát rất kỹ Jang Maldong, dường như ông không hề nói dối một câu nào.

Bước ra đến cửa, Jang Maldong quay lại và vỗ vào vai cậu.

"Haizzz"

Kim Hannah cảm giác cuộc gặp mặt vừa rồi đã lấy đi mười năm tuổi đời của cô. Seol Jihu nhìn chằm chằm vào viên pha lê.

“Chắc tôi không còn sự lựa chọn nào khác rồi. Ông ấy không phải loại người ba hoa chích chòe. Cậu có thể đi, nhưng nhớ cẩn thận đấy.”

Cô đồng ý, nhưng khi thanh niên tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, mặt cô đỏ ửng lên.

"Đừng nhìn tôi như thế. 
Ông ấy đáng tuổi ông tôi đấy. Tôi có phải bà chằn lúc nào cũng quát tháo đâu".

"… Rồi rồi." - Seol Jihu cười gượng - "Giờ cô thả lỏng được chưa".

Kim Hannah nở một nụ cười cay đắng, và đưa tay nới lỏng các nút xung quanh cổ áo của cô. Khi nói chuyện với Jang Maldong, cô đã vội vàng cài hết nút áo lại cho kín đáo.

"Dù sao, cảm ơn cậu".

"Về chuyện gì cơ?"

“Hết Seo Yuhui lại đến sư phụ Jang,nhờ cậu mà tôi mới được gặp họ. Cậu không biết sao, không dễ mà xây dựng được mối quan hệ với họ đâu"

"Chỉ nói vài câu vậy thôi mà cũng quan trọng thế sao?"

"Tất nhiên! Giữa "người xa lạ" và "người đã trò chuyện với nhau vài lần" là một khoảng cách rất lớn. Những mối quan hệ như thế này sẽ đem lại lợi ích bất ngờ trong tương lai."

Nghe cô ấy nói cũng có lý. Seol Jihu lấy lại bình tĩnh và mỉm cười.

"Nếu cô định cảm ơn tôi thì, mua cho tôi bữa tối nhé."

"Bữa tối?
 "


"Bữa trưa cũng được. Mai tôi định ghé qua Scheherazade một chút."

"Tại sao?"


“Tôi cần trang bị mới. Tôi có nghe nói ở Scheherazade đồ khá tốt, và còn có cả những nhà đấu giá nổi tiếng nữa".

“Đúng là như thế. Hừm,xem nào…. Cậu nói là cậu lên cấp 3 rồi phải không.”

Khi Seol gật đầu, Kim Hannah lại nghiền ngẫm vấn đề gì đó. Chẳng mấy chốc, cô lẩm bẩm:” Tôi đoán là ổn rồi”, rồi mở lời.

“Ok. Lần này cậu giúp tôi không nhỏ, hơn nữa đây cũng là một dịp để ăn mừn. Cứ đợi tôi ở đó.”

"Ở đây sao?"

Khi Seol Jihu hỏi lại, Kim Hannah nháy mắt.
“Hai ngày nữa cậu sẽ thấy.”

*

Hai ngày sau.

Khi Seol đang đọc mấy cuốn sách về “Bữa Tiệc” mà cậu mượn từ thư viện thì một gói quà được gửi đến văn phòng Carpe Diem. Người gửi là Kim Hannah.

Sau khi xem quà, cậu nhẩy cẫng lên vì ngạc nhiên.

Một bộ giáp nhiều lớp. Thứ thu hút cậu đầu tiên là lớp áo giáp nhẹ bằng vàng lót bên trong. Thêm vào đó là một tấm giáp khoang và yếm sắt che kín cả ngực và cổ cậu. Thiết kế của nó cho phép việc lắp ráp hay tháo dỡ rất đơn giản, mặc lên cũng rất thoải mái nữa.

Cậu cũng nhìn thấy một cái giáp lưới để mặc lót bên trong. Nó dài hơn một chút so với cái mà cậu đã mua ở Vùng Trung Lập; các sợi lưới cũng làm từ kim loại lạ màu trắng, chứ không phải là thép như hàng chợ.


Ngoài ra còn có một chiếc áo khoác da màu ngà chất lượng cao, quần da màu nâu đỏ và đôi bốt nâu buộc dây.

Sau khi nhìn thấy năm món đồ, Seol Jihu há hốc miệng kinh ngạc. Dù cậu ta không am hiểu về thiết bị, nhưng nhìn qua cũng biết, những vật phẩm này giá trị tới mức nào.

Đặc biệt là bộ giáp lưới và giáp ngoài, biệt phi thường. Mấy thứ này chắc chắn phải đáng giá vài trăm đồng bạc.

'Cô ấy có cần làm quá như vậy không?!'


Dù hơi e ngại, nhưng một nụ cười hạnh phúc đang nở bừng trên khuôn mặt Seol. Cậu có được một lô hàng khủng mà không tốn một đồng bạc nào, làm sao cậu không ngây ngất cho được?

Tất nhiên, lần này Seol không quên gọi điện cho cô để nói lời cảm ơn.

*

Bốn ngày trước khi “Bữa Tiệc” bắt đầu, Kazuki tới văn phòng.

"Con vô cùng xin lỗi."

Chỉ có duy nhất một lý do khiến anh ta phải xin lỗi, đó là đã không thể tìm được Linh Mục.

 Linh Mục là nhân tố quyết định đến việc sống chết của cả nhóm, mà “Bữa Tiệc” lại là sự kiện đặc biệt khó khăn, nó quá bất thường, chẳng có dự đoán nào trước để chuẩn bị. Vì vậy, một  Linh Mục là yêu cầu bắt buộc để tham gia “Bữa Tiệc”.

Chưa có Linh Mục, cả nhóm lại sôi nổi bàn tán xem có nên tham gia bữa tiệc hay không.

“Có vẻ tên khốn Tsuji Yuki muốn chơi chúng ta đến cùng".

Jang Maldong lầm bầm. Kazuki cũng không nói gì, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của anh ta, rõ ràng anh ấy cũng vô cùng tức giận.

“Con đã liên lạc với mạng lưới ở Haramark cũng như các thành phố khác, nhưng…”

Kazuki tức giận đến mức anh ta không thể kết thúc câu nói của mình. Cũng phải thôi, một Cung thủ tầm cỡ Kazuki có rất nhiều mối liên hệ. Chuyện anh ta không mời được Linh Mục là điều hoàn toàn bất thường.

Nếu anh ta không thể tìm thấy bất cứ ai, nghĩa là họ đang bị ngáng đường.

"Các thành phố khác cũng vậy?"

"Vâng. Như thể đã tính trước, mỗi khi con hỏi ai thì họ cũng nói rằng mình đã gia nhập một đội khác."

Chắc chắn, Liên đoàn doanh nghiệp Nhật Bản đang ra tay cản trở họ.

"Haa.:

Jang Maldong lắc đầu thở dài. Thật không may, nhưng đó là quy tắc bất thành văn của Thiên đường: không can thiệp vào chuyện nội bộ của nhau. Có lẽ Liên đoàn doanh nghiệp Nhật Bản đang dằn mặt Carpe Diem vì đã hợp tác với Kazuki.

Giờ thì, họ chỉ có hai lựa chọn - từ bỏ bữa tiệc hoặc Carpe Diem ra mặt tìm kiếm một Linh mục.

Liên đoàn doanh nghiệp Nhật Bản không có lý do nào để can thiệp vào các hoạt động của Carpe Diem. Nhưng vấn đề là cả Hugo và Chohong đều không có bất kỳ mối liên hệ với một Linh mục nào.

Jang Maldong đã nghỉ hưu từ lâu, nên ông khuông muốn dính dáng tới các vấn đề đối ngoại. Tất nhiên, nếu ông trực tiếp tìm kiếm, có thể ông sẽ tìm thấy ai đó, nhưng điều này có thể gây ra nhiều rắc rối trong tương lai.

Cuối cùng, mọi người nhìn chằm chằm vào Seol.

"...Seol" - Hugo cẩn thận mở miệng - "Cậu có thể mời Maria không?"
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

1 Comments: