Khát vọng trở về - Chương 112: Linh mục bí ẩn - Phần 2

"Tôi xin lấy danh dự để đảm bảo năng lực và độ tin cậy của Linh mục này. Xin hãy hiểu cho! Có vài vấn đề tế nhị nên tôi không thể tiết lộ danh tính của cô ấy."

Khi Kazuki cầu xin đến mức này, ngay cả Chohong cũng thấy ngại ngần.


"Ok, nếu cô ấy không muốn lộ khuôn mặt thì đành vậy. Nhưng ít nhất, hãy để chúng tôi nghe giọng nói của cô ta. Này, cô có thể cho chúng tôi biết mình đang cấp mấy chứ?"

Linh mục im lặng, dường như rơi vào suy nghĩ. Một lúc sau, cô cúi đầu lịch sự trước khi cẩn thận giơ bàn tay đeo găng lên và giơ năm ngón tay.

Chohong nhìn chằm chằm vào bàn tay Linh mục và cau có. 


"Chết tiệt! Cô đùa tôi đấy hả? Này, tôi cũng thế, nhá!"

Chohong cũng giơ năm ngón tay ấn lên mặt Linh mục như khiêu khích. Kazuki đưa tay bóp đầu, mếu máo nhìn Seol Jihu để tìm sự giúp đỡ. Seol Jihu lắc đầu đứng dậy, cậu không thể làm ngơ lời cầu xin của anh ta.

"Chongchong".

"... Haizz, cả cậu... Đợi đã, cậu vừa gọi tôi là gì?"

Mặc Chohong gắt lên, Seol Jihu tiếp tục thờ ơ.

"Kazuki đã rất vất vả mới mời được cô ấy."

"Tôi biết điều đó. Nhưng cậu vừa gọi tôi là gì?

"Suy nghĩ tích cực một chút đi. Có hai Linh mục càng tốt chứ sao."

"Cậu tưởng tôi không biết à? Nhưnglàm sao tôi có thể giao phó sinh mạng cho cô ta, khi cả tên của cô ta cũng không ai biết?!"

"Tôi hiểu, nên bình tĩnh đi."

"Linh mục này tôn nghiêm và cao quý ghê chưa! Ngay cả giọng của cô ấy cũng là bí mật nữa. Argh, sao cũng được, đcm nó".

Kỹ thuật bí mật của Seol Jihu - thay đổi chủ đề nhiều lần.

Chohong có thói quen bỏ cuộc  khi một cuộc trò chuyện trở nên phức tạp. Đây chính là điều mà Seol Jihu cố tình hướng tới.

Coi toàn bộ cuộc trò chuyện là một mớ rắc rối, cô hờn dỗi quay lại và vùi mình vào chiếc ghế dài. Điều đó cho thấy, cô đang bức xúc với sự xuất hiện của Linh mục kia.

Một rạn nứt đã xuất hiện ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng Seol Jihu vẫn chào đón Linh mục với một nụ cười.

"Rất vui được gặp cô. Tôi là Seol."

"..."

"... Seol. Đó là tên của tôi."

"..."

Cô lại nghiêng đầu.

'Cô ấy không hiểu mình nói gì à?
Seol Jihu nghiêng đầu lại.

"Có vẻ như chúng ta đã thực hiện xong phần giới thiệu..." - Thấy bầu không khí khủng khiếp đã dịu đi đôi chút, Kazuki mở miệng - "Chúng ta bắt đầu thôi".

Kazuki nhìn lại tấm bản đồ khổng lồ treo trên tường. Anh chỉ vào một địa điểm cụ thể trước khi tiếp tục: "Tôi sẽ cố gắng nói đơn giản. Đây là Cổng vào mà Hao Win bàn giao cho chúng ta".

Ngay lúc đó, Jun hét lên: "Anh giai, Có chắc không?"

"Ý cậu là gì?"

"Tôi nghe nói rằng Hội Tam Hoàng sở hữu hai Cổng vào, một Cổng được họ sử dụng và Cổng kia được bán cho tổ chức khác."

Jun hỏi vậy, vì "tổ chức" đã mua không phải là Carpe Diem hay Umi Tsubame.

"Đấy chỉ là thông báo cho người ngoài thôi".

Kazuki hẳn đã mong đợi câu hỏi này, nên anh trả lời ngay.

"Có hai mươi sáu Cổng vào được công chúng biết đến, trong đó hai mươi mốt Cổng đã bị chiếm giữ bởi các lực lượng khác nhau."

"Ý anh là Hội Tam hoàng sở hữu một Cổng bí mật?"

"Không phải chỉ riêng Hội Tam hoàng. Nhiều tổ chức sở hữu Cổng bí mật. Nếu không, làm gì có chuyện 
300 người có thể tham gia bữa tiệc".

Jun lập tức "À" lên một tiếng. Vì chỉ có  mười người vào được một Cổng, nên chắc chắn có một số cổng không được công khai.

"Bản thân Hội Tam hoàng đang có mâu thuẫn nội bộ nghiêm trọng. Đương nhiên, người tìm thấy Cổng mới đã giữ bí mật."

"Aha, ra là vậy."

Jun gật gù đồng ý. Kazuki tiếp tục:


"Chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai. Chúng ta sẽ đi bằng xe ngựa trong hai ngày bằng con đường này."

Cây bút trong tay anh vẽ một đường cong mượt mà.

"... chúng ta sẽ đến ốc đảo thứ hai của sa mạc Salt. Đó không phải là một nơi an toàn, nhưng chúng ta đủ sức xử lý các rắc rối. Gì thế, Seol?"


"... Còn Hội Tam Hoàng?"

"Họ sẽ tham gia cùng chúng ta trong Giai đoạn 1 hoặc muộn nhất là Giai đoạn 2".

"Giai đoạn 2?"

"Không khó lắm đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu và hỗ trợ lẫn nhau nếu cần. Tôi nghe nói sẽ có một đội khác giúp đỡ chúng ta nữa."

"Chà, ghê nha, một vụ hợp tác 4 bên à?"

Chohong càu nhàu như thể cô vẫn còn tức giận về vụ việc trước đó. Tuy nhiên, cô nhanh chóng ngừng lại. Dù sao thì, càng có nhiều đồng minh càng tốt.

"Cuối cùng" - Kazuki chậm rãi tiếp tục - "Chúng ta sẽ thống nhất một vài dấu hiệu phân biệt bạn hay thù".

*

Bầu trời yên tĩnh không một gợn mây, nhưng văn phòng Carpe Diem đã ồn ào từ sáng sớm. Bởi vì Kazuki đã sắp xếp thời gian khởi hành khá sớm, nên họ phải nhanh lên trước khi quá muộn.

Sau khi mặc trang bị mới, Seol Jihu đeo cây thương vào thắt lưng, và mang theo những chai thuốc cậu lấy được từ nơi ẩn náu. Sau khi chuẩn bị xong, cậu nhanh nhẹn bước ra ngoài.

Seol Jihu trông thật lộng lẫy trong bộ áo giáp mới, đến nỗi Hugo nhìn chằm chằm vào cậu ta với một ánh mắt ghen tị. Khác với Seol Jihu, Hugo chẳng có nổi một bộ giáp tử tế. Anh ta phải dốc toàn bộ tiền tiết kiệm để mua áo giáp và vũ khí hàng chợ, Thậm chí sau đó, anh phải xin khất nợ một thời gian.


Vì thế, Hugo quyết tâm sử dụng bữa tiệc này như một cơ hội để kiếm tiền.

Ngay trước khi họ rời đi

"Hãy cẩn thận."

"Vâng thưa lão sư."

"Với khả năng hiện tại của con, chắc con sẽ không chết được đâu, nhưng đừng chủ quan. Hãy luôn bám sát đồng đội của mình."

"Con hiểu."

Seol Jihu cúi đầu trước lời khuyên của Jang Maldong. Sau đó, cậu cùng đến địa điểm hẹn với Chohong và Hugo.


Khi Seol Jihu, Chohong và Hugo đến địa điểm hẹn, một cảnh tượng kỳ quái đã trải ra trước mắt họ.

Kazuki đã mượn hai chiếc xe ngựa, nhưng có hàng tá xe ngựa xếp hàng trước cổng thành. Đó chưa phải là tất cả.

'…Gì thế này
?'

Thậm chí trong nháy mắt, cậu có thể thấy hàng trăm người đang đợi ở gần đó. 


Đánh giá qua trang phục và thiết bị của những người này, họ dường như là những người Trái đất, nhưng trông họ không thân thiện lắm.

"... Seol, đừng nhìn thẳng vào họ và chỉ hướng về phía trước thôi" - Chohong thì thầm vào tai cậu.


Seol Jihu cũng đồng ý và tăng tốc. Ngay lúc đó...

"Đây! Ở đây!'

Họ thấy Sakamoto Jun nhảy lăng xăng và vẫy tay từ xa. Xem ra Umi Tsubame đã đến.

"Xin lỗi vì gấp gáp như vậy, nhưng chúng ta phải nhanh lên. Anh giai và chị Cho-dan hong-dan, đi cùng tôi. Maria-chan và anh giai Hugo, qua cỗ xe kia. Chúng tôi đã chia sẵn Cung thủ và Linh mục theo nhóm rồi".


Jun đưa ra lời giải thích nhanh chóng trước khi đẩy Seol Jihu và Chohong lên xe ngựa.  Linh mục mà Kazuki mời đã ngồi chờ sẵn. Cô ấy vẫn mặc kín mít giống như lần đầu họ gặp nhau.

"Xin chào."

Seol Jihu xuống và chào cô. Vị linh mục chắp hai tay lại và cúi người lịch sự.

'Cô ấy có vẻ rất biết điều, huh'

"Tất cả đã tới! Chúng ta đi thôi! Go! Go!"- Jun hét vào một tinh thể giao tiếp trước khi đóng cửa xe ngựa.

Lạch cạch


Cỗ xe rung chuyển. Chẳng mấy chốc, các khung cửa sổ rung chuyển khi khung cảnh bên ngoài bắt đầu lùi xa. Họ theo sát phía sau xe ngựa của Maria, Kazuki và Hugo.

"Nhân tiện, trông anh ngầu phết đó, anh giai".

Seol Jihu đang suy nghĩ, "Mình có nên ngủ không?". Thế nhưng lời khen bất ngờ đã khiến cậu giật mình và mở mắt ra. Cậu thấy Jun đang soi mình từ đầu đến chân với vẻ ngạc nhiên. Đặc biệt, Linh mục bí ẩn ngồi cạnh Jun cũng gật đầu đồng ý.

"Cảm ơ...".

Dudududu, dudududu

Trước khi Seol kịp nói xong, cậu giật mình bởi một tiếng động bất ngờ nghe như một đoàn kỵ binh đang phi nước đại về phía trước. Khi Seol ló đầu ra khỏi cửa sổ, đúng như cậu dự đoán, những chiếc xe ngựa mà Seol nhìn thấy ở cổng thành đang theo sau họ.

"... Whew ~ lũ ruồi đó ~ " - Jun lẩm bẩm.

"H
ọ đang làm gì vậy?"

"Ai mà biết.  Muốn tôi xuống xe và hỏi họ không?"

"..."

"Tôi  đùa thôi. Nghĩ xem, có năm lối vào chưa bị chiếm giữ. Và đó là năm mươi suất tham gia bữa tiệc".

"Đúng."

"Đám ruồi kia là những kẻ muốn chiếm một trong năm mươi suất đó".

Seol Jihu cuối cùng cũng hiểu ý của Jun.

Có lẽ họ đang đau đầu tìm cách mò vào bữa tiệc, và thấy hai chiếc xe phóng đi như điên. Họ sẽ làm gì? Tất nhiên là dốc sức đuổi theo để cầu may.


"Sao họ biết chúng ta sẽ đi đến một Cổng vào?"

"Hmm, đại ca Kazuki thất vọng nếu nghe anh giai hỏi vậy đó. Nhìn xem, những kẻ đó đâu phải bọn ngốc. Họ biết rằng nếu bám theo Kazuki, họ sẽ có cơ hội".

Thật vậy, một người nổi tiếng như Kazuki, thật khó tin là anh ta không tham gia bữa tiệc. Anh ta dẫn một nhóm đi đâu giữa thời điểm nước sôi lửa bỏng này??"

"Từ từ đã."

Seol Jihu đang gật đầu thì bất ngờ nghĩ tới một vấn đề đáng sợ.

"Có thể họ sẽ..."

"Đừng lo. Tôi biết anh giai đang nghĩ gì, nhưng..." - Jun mỉm cười và lắc đầu - "Như tôi đã nói, những tên đó không phải là kẻ ngốc. Mặc dù chúng ta chỉ có bảy người, nhưng họ cũng không có cơ hội chống lại chúng ta đâu."

"Vậy sao…."

"Chúng ta có ba High Ranker, mỗi lớp một người, vì vậy đội của chúng ta cũng rất cân bằng."

Seol Jihu gật đầu đồng ý. Thành phần của họ gồm hai Cung thủ, hai Linh mục và ba Chiến binh. Thực sự rất cân bằng."

"Nếu vậy... họ sẽ làm thế nào để tranh nhau những suất còn lại?"

"Chà, chắc là chơi búa bao kéo thôi".


Jun cười khúc khích như thể anh ta thấy trò đùa của mình thật buồn cười. Nhưng thấy Seol Jihu trầm ngâm, anh ta ho khan và tỏ ra nghiêm túc.

"Nghĩ lại thì, đây là bữa tiệc đầu tiên của anh giai, phải không?"

"Đúng."

"Bảo sao anh băn khoăn đến thế. Bình tĩnh nhé".

"Jun, đừng nói nhảm nữa". - Chohong đang im lặng lắng, bỗng lên tiếng ngắt lời.


"Nói nhảm? Noonim, đây là những lời khuyên tâm huyết đó".

"Đừng làm chuyện ruồi bu".

"Hầy!"

Jun gục đầu chán nản nhưng nhanh chóng lấy lại năng lượng.

"... Anh giai, có vẻ anh luôn chọn được nhóm tốt, kể từ khi bước vào Thiên đường."

Jun nói không sai. Nhờ có Cửu nhãn, Seol Jihu luôn chọn được những nhóm tốt và đồng đội tốt. không có khả năng bẩm sinh này, ai biết giờ cậu đang lưu lạc nơi đâu?:


".... Đừng nghĩ rằng tất cả các đội đều giống như...Ah, đừng hiểu lầm. Tôi không coi thường thành tích của anh giai, nhưng sẽ rất rắc rối nếu anh không thể đặt niềm tin vào các thành viên trong nhóm của mình".

"Tôi hiểu."

Khi Seol Jihu gật đầu,  Jun bất ngờ giơ cả hai tay lên. Đó là bởi vì đôi mắt Chohong ngày càng lạnh lẽo hơn.

"Bà chị, đừng bảo bọc anh ấy như thế. Dù sao, với tư cách là một senpai từng tham gia bữa tiệc, để tôi cho anh giai một lời khuyên." 

Jun tạm dừng một lát trước khi nói với nụ cười toe toét: "Đừng kỳ vọng quá nhiều."

"Đừng kỳ vọng quá nhiều?" -  Seol Jihu lập tức hỏi lại.

"Phải. Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Ngược lại nếu anh giai không mong đợi bất cứ điều gì, anh sẽ không phải thất vọng."

'Anh ta có ý gì nhỉ?'


"Anh giai sẽ hiểu sớm thôi. Đại loại là, khoảnh khắc đi qua Cổng, anh sẽ gặp tất cả hạng người."

Giọng Jun trở nên trầm lắng hơn - "Tất cả những gì tôi muốn nói là, đừng nên quá thất vọng... Với con người."

'Thất vọng với con người?'


Seol bối rối, dù cậu cảm thấy mình có thể hiểu được ý chính. Với một tiếng thở dài, Seol Jihu một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẫn còn hàng chục toa xe đang bám theo họ từ phía sau.

Nếu có một điều khiến Seol chú ý, thì khoảng cách giữa những chiếc xe ngựa đều rất lớn.

"..."

Seol lắc đầu ngán ngẩm: ‘Có lẽ, đối với họ, bữa tiệc đã bắt đầu rồi'.
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: