Khát vọng trở về - Chương 144: Quyết định của Flone - Phần 2

[Anh nghĩ đúng. Gia tộc của em từng nằm trong tầm ngắm của Hoàng Đế. Chúng em từng rất nổi tiếng vì giàu có.]

[Theo hồ sơ trong Thư viện Hoàng gia, cô ấy được ghi chép là con gái út xinh đẹp của gia tộc lớn có uy tín nhưng đã sụp đổ.] –(Ian).

Lời của Flone và Ian cùng xuất hiện trong tâm trí cậu, miệng của Seol Jihu mở ra.

“Chỉ vì tiền mà gia tộc của cô đã bị tiêu diệt, còn cô…”
[…Đúng vậy.]
Flone trả lời với giọng cay đắng.

“Nhưng tại sao ông ta lại làm vậy? Nếu ông ta là Hoàng Đế của Đế Chế, ông ta phải có quyền lực tuyệt đối. Ông ta còn thiếu những gì nữa cơ chứ?
[Đó là tiền.]
Flone trả lời thẳng thừng.

[Tên Hoàng Đế tham lam đã tiến hành chiến tranh như một tên điên cuồng. Nhưng tiến hành các cuộc chiến đó đòi hỏi một nguồn tiền khổng lồ. Cho dù là hắn đi chăng nữa, cũng chẳng thể xoay sở kinh phí cho một chiến diễn ra hàng chục năm trời.]
"Đúng vậy."
[Vì thế, khi suy nghĩ tới tất cả các nguồn tiền, ông ta đã để ý tới tài sản của các quý tộc và cưỡng đoạt hay đánh cướp chúng theo nhiều cách khác nhau.]

“Huh?” - Seol bối rối
[Khi một vị vua mời ai đó đến lâu đài của ngài, anh nghĩ họ có từ chối không?]
“Nếu họ không đi thì sao?”
[Thì họ sẽ phải đối mặt với một bản án vì tội chống sắc lệnh của triều đình.]

Seol Jihu vẫn ngơ ngác.
[Không ai biết chuyện gì đã xảy ra bên trong lâu đài. Nhưng như những gì em nghe được, ông ta đã ám sát tất cả những người tới lâu đài. Ông nội của em cũng đã chết vì chuyện đó. Sau đó, hắn đã giả vờ có một cuộc điều tra, cho quân đội vào lục soát  gia tộc em.]
“Và bọn chúng đã tịch thu tài sản của gia tộc cô thông qua lần đó.?”
[Vâng ạ.]

Seol Jihu tức giận.
"Thật khốn nạn."

[Ai cũng biết đó là một âm mưu. ] - Flone lặng lẽ nói rồi im lặng chốc lát.

[Nên bọn em cũng không để yên.]
Flone lại tiếp tục.

[Khi “lời mời” truyền tới gia tộc, ông nội em lúc đó là người lúc đó là người đứng đầu gia tộc Rothschear, đã nhận ra âm mưu của Hoàng Đế. Cho nên ông đã vạch ra trước một kế hoạch.]

Seol Jihu bắt đầu thấy tò mò.

[Nếu ông nói dù ông chết hay không, ít nhất ông vẫn sẽ bảo vệ gia sản của gia tộc. Vì thế ông đã cố gắng giấu nhiều thứ mà Hoàng Đế không hề nhận ra.]

“Vậy lý do mà gia tộc của cô bị như thế là..”

[Vấn đề là bọn em nhận ra điều này quá muộn, khi đó ông đã bị hại rồi và bọn em chỉ nhận ra được ý định của ông khi đọc di chúc, còn về chỗ gia sản đó đã đi theo bí mật của ông xuống mồ rồi.]

“Ông ấy không để lại lời nhắn hay vị trí về khối gia sản đó à? "

[Không. Trong di chúc, ông chỉ nhắn rằng ông sẽ chết, rồi nhắc nhở mọi người hãy chuyển hay giấu bất kỳ thứ gì có thể trước khi tên Hoàng Đế tham lam đó đến cưỡng đoạt , và vừa đọc xong di chúc bọn em phải đốt bỏ nó ngay.]

Seol Jihu nghiêng đầu.
“Vậy là cuối cùng gia tộc cô không mất thứ gì, nhưng cũng chẳng còn gì sao?”
[Nói trắng ra thì đúng như vậy. Trừ cái này.]

Đột nhiên cậu cảm giác cổ cậu bị thứ gì kéo, rồi cái dây chuyền đột nhiên lơ lửng trong không trung.

"Sợi dây chuyền."
[Nó là kỉ vật của ông nội em. Mẹ em nói ông đã bí mật gọi riêng bà ra rồi đưa cho bà cái này. Ông nhắc rằng bằng mọi giá không được đánh mất nó và hãy trân trọng nó.]

“Vậy ra đó là lý do mà cô ấy đã rất tức giận khi Clara chạm vào sợi dây truyền này.”  Seol Jihu gật gù, cuối cùng cậu cũng hiểu ra được phần nào.
“Nếu các gia tộc khác cũng làm như vậy, tôi đoán tên Hoàng Đế đó sẽ vui lắm đây.”

[Có những người cũng hành động giống như ông em, nhưng cũng có nhưng tên ngu ngốc khác. Em cá là không ít trong số chúng tự nguyện dâng lên tên Hoàng Đế đó vì sợ hãi đâu.]

“Wow!”
Seol Jihu thở dốc. Nếu những lời Flone là đúng, cậu không thể tưởng tượng được trong cái lâu đài đó có bao nhiêu của cải.

Tòa lâu đài đã lớn rồi, khối tài sản lại cực kỳ khổng lồ.
Seol Jihu nuốt nước bọt.

“Heuk—”
Đột nhiên Flone bất ngờ chìa cái mặt ra từ làn khói đen làm cậu giật mình, thở hổn hển. Không biết cô đã chuyển sang Hình Thái 3 từ khi nào, nhưng cậu sởn hết gai ốc khi cô đang lườm cậu.

“Này! Cô đang làm tôi sợ đấy.”
[Anh lại đang tính toán gì đó, phải không?]

"Huh?"
[Không. Anh không được đi. Em sẽ không để anh đi đâu.]

"Nhưng…"
Dù cậu cố gắng thế nào, cô cứ ôm lấy cả chân cả tay cậu, không cho cậu di chuyển, Seol Jihu thở dài.
"Được rồi, tôi sẽ không đi đâu. Thả ra tý nào, khó thở quá.!!”

[Em không tin anh đâu.]
"Sao lại thế?"
[Nhìn đôi mắt anh đang sáng lên kìa.]
"Đừng vậy nữa mà. Thả tôi ra đi. Cô đinh ôm tôi như thế này đến bao giờ?
[Oh, em không biết. Có thể là một năm chăng? Ít nhất em sẽ ôm anh cho đến khi nào anh bỏ cái suy nghĩ đó đi?]

'Một năm luôn sao!!!!!'

Biết điều đó là không thể dù cậu có dỗ dành cô như thế nào đi nữa, cậu đành chơi nước cờ cuối cùng. Noi gương Hugo lúc trước, cậu cúi xuống cổ nâng sợi dây chuyền lên và liếm.

[Ewwwwwww!]
Flone thét lên và lùi lại

Sau khi được giải phóng tay chân, Seol Jihu chợt thấy nhìn thấy hồn ma bay ra xa cậu nhưng vẫn đang run cả người lên vì sự ghê tởm.

[Đồ đáng ghét! Anh biết em ghét như thế mà!]
Thấy giọng cô đang tức giận nhưng cũng chực khóc, Seol Jihu gãi đầu.
“Nhưng cô ôm tôi chặt quá!!!”

[Em đang lo lắm đấy!]
"Tôi biết rồi, tôi sẽ không đi. Được chưa!! Tôi hứa là tôi sẽ không đi nữa.”

Thấy Seol Jihu xoa hai tay vừa xin lỗi, Flone rụt rè tiến đến.
[Có thật không?]
"Tất nhiên rồi. Cô đã nói đến như vậy mà. Đó không phải nơi con người nên đến. Rõ ràng chẳng có gì tốt đẹp khi đến đó cả!!”

Đó là sự thực; Seol Jihu thực sự không có ý định đi.
Không chỉ Cửu Nhãn cảnh báo cậu không được đi, mà ngay từ đầu cậu cũng chẳng có lý do để đến đấy rồi.

[Vâng ạ!! Anh nghĩ như vậy là được rồi.]
Flone nói với giọng nhẹ nhõm.

“Nhưng cô nói cô cũng có tò mò đúng không.”
[Ông em nói tò mò quá mức là không tốt. Không cần thiết đến một nơi đáng sợ như vậy chỉ vì tò mò đâu.]

Nghe cái giọng nói chán nản của cô, Seol Jihu bật cười khúc khích.
“Chà!! Đáng ngạc nhiên đấy!! Trên đời này tồn tại thứ có thể làm cho cô sợ cơ?”
[À thì!! Cái đấy liên quan trực tiếp tới gia tộc của em cơ mà. Khi đó em lại còn là một đứa bé nữa]
“Nhưng giờ cô đã…”

“….chết. Còn gì để cô sợ nữa!!'

Seol định nói thế, nhưng cậu quyết định ngậm miệng lại. Có những điều nên nói, nhưng cũng có những điều nên giấu trong lòng.

Cậu thấy nói ra điều đó thì thật thô lỗ.

[Em á? Em thì làm sao cơ?]
“Uh.. Rất mạnh mẽ!!”
[Mạnh á. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả]

Dù đã cố gắng đổi chủ đề, nhưng cậu lại đổ mồ hôi vì Hình thái 3 của Flone.

[Tại sao? Anh luôn không thích việc em đột nhiên biến mất mà?]
“Không hẳn là như thế.”
[Vậy là em nên luôn ở bên cạnh anh sao?]

Cậu đang tự hỏi sao tự nhiên cô lại đưa ra kết luận lạ đời như thế, nhưng chưa kịp để ý tới chuyện đó thì cô đã tuôn ra một tràng các câu hỏi làm cậu hoa mắt chóng mặt giảm trí nhớ.

“Vậy nếu mà tôi vào trong lâu đài…Uh… Cô.. có thể.. giúp …”
Cậu không thể nói nốt câu.

Đúng là không có gì trong lâu đài có thể làm hại cô. Bởi vì cô là một linh hồn, hay nói đúng hơn, cô đã chết.

Ngoài ra, cô cũng từng là ác linh với khối năng lượng tà ác đã dồn nén vài trăm năm.

'Chẳng phải cô đã dễ dàng tiêu diệt cả trung đoàn Ký Sinh Trùng khủng khiếp đó sao?'

'Ngay cả khi có quái vật bên trong. Chắc cô ấy cũng thừa sức xử lý chúng mà?'

Hàng loạt các suy nghĩ nảy trong đầu cậu Seol Jihu, cậu vẫn quan sát cẩn thận biểu cảm của cô.
Dường như Flone đang choáng váng.

'Chết tiệt!! Cái mồm của mình.'

Seol đoán rằng mình đã phạm sai lầm khi nhắc lại chuyện đó. Nghĩ lại thì, cô có rất nhiều điều phiền muộn khi còn sống.

Cậu đang cảm thấy tội lỗi và định xin lỗi cô thì...

[…Ah.]

Flone đột nhiên thốt lên, giọng cô có chút sững sờ.

[Anh nói đúng!]

Đôt mắt cô chợt tròn ra và sáng lên như đèn lồng.

"Xin lỗi?"
[Anh nói đúng. Sao em phải sợ nhỉ?]

Như một đứa trẻ phát hiện ra cái gì đó thú vị, cô thích thú bay lộ nhào trên không trung.
“F-Flone?”
[Em ra ngoài một chút!]

Và Flone cứ thế bay đi.

Seol Jihu bị bỏlại, nhìn chằm chằm vào linh hồn bé nhỏ dần khuất dạng trên bầu trời

'… Cô ấy không nhớ sao?'

Không, không phải thế. Có lẽ cô ấy đã quên mất mình đã chết. Dù sao thì, cô ấy cũng gặp những chấn thương tâm lý từ khi cô còn là một đứa trẻ.

Trong khi cậu còn đang mải nghĩ vậy thì đột nhiên Flone quay lại.

Seol vội nắm chặt lấy lan can. Cậu mơ hồ nhận ra ý định củaFlone, khi cô quay lại nhanh chóng như vậy.

Một lúc sau, trên cầu thang thứ 3 của văn phòng Carpe Diem, một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra: Một chàng trai thì đang cố bám chặt lấy lan can còn một linh hồn thì đang túm áo cậu kéo đi.

“Không, tôi sẽ không đi đâu.”
[Tại sao chứ ~! Đi thôi ~!]
"Tôi sợ lắm, được chưa?"
[Nhưng anh không cần vào đâu~! Em sẽ vào!]
“Nhưng tôi không muốn. Uggh”
[Heuk!]

'Cái gì thế này, sức mạnh quỷ quái gì thế hả trời.' - Seol khóc thầm.

Tay cậu đang dần tuột ra trước sức mạnh khủng khiếp của Flone. Lập tức, Seol liền nhanh tay vớ lấy dây chuyền liếm lấy liếm để.

[Ahhhhh! Em sẽ giết anh!]
Seol Jihu có chút nao núng trước đe dọa của Seol.

"Không đi đâu! Chúng ta còn chẳng biết có gì bên trong mà??””
[Không thành vấn đề!]

Sau câu hét của Seol, Flone không những không quan tâm mà còn hét trả lời to hơn cả cậu.
[Rốt cuộc thì, em đã chết rồi mà!]

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục:

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1

Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1

Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1

Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1

Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2

Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1

Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1

Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1

Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1

Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3

Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: