Ban đầu Seol Jihu đã cố gắng thuyết phục Flone rằng, họ thực sự không nên đến biệt thự. Thay vào đó cậu sẽ đưa cô đến Scheherazade chơi.
Tuy nhiên, những lời tỉ tê của cậu không đủ để xoa dịu một Flone phấn khích.
Ai có thể trách cô ấy được? Bay vòng quanh thế giới là điều mà ai cũng mong muốn trải nghiệm, kể cả một hồn ma. Hơn nữa, sự cấm kị của Hiến Tế Lâu càng kích thích tâm hồn khát khao phiêu lưu mạo hiểm của cô.
Còn Seol? Không phải là cậu không muốn đi. Nhưng cậu nhớ tới lời hứa với Kim Hannah, nên cậu cương quyết từ chối. Sau tất cả, cậu rất sợ sẽ làm Kim Hannah nổi điên.
Tuy nhiên, khi Flone lấy ra vũ khí bí mật là KHÓC RA MÁU, cậu đành phải đầu hàng.
"Anh nghĩ gì chứ? Anh tưởng em chỉ muốn thỏa trí tò mò thôi sao? Ông ngoại yêu quý của em có thể đang ở đó. Ông rất yêu thương em, nếu ông không chết đội ngột như thế, em đã không bị chôn sống."
"..."
"Em không thể để ông nằm đó lạnh lẽo như vậy được! Em muốn đưa ông về, Huwawawawa!!!"
Seol Jihu không thể chống lại những dòng nước lệ đẫm máu và những lời rên rỉ của Flone.
Cuối cùng, Seol Jihu đã đồng ý, nhưng cậu bắt cô phải hứa vài điều để đảm bảo sự an toàn của họ.
Tuy nhiên, vẫn còn một số rắc rối khác.
"Tôi thậm chí không biết nó ở đâu" - Seol gãi đầu.
Tất cả những gì Seol biết là Phi Sora đã khởi hành từ cảng Nur trên một con tàu. Nhưng Flone nói, chỉ cần đến gần đó, cô sẽ nhớ ra.
Vấn đề thứ hai là cậu muốn gói gọn cuộc hành trình này lại. Vì đây là một chuyến đi rắc rối, đầy bất trắc và dễ gây tranh cãi, nên Seol không dám yêu cầu các đồng đội của mình giúp đỡ. Cậu e rằng ngay cả việc bàn luận kế hoạch thôi cũng khiến họ mất vài ngày.
Do đó, Seol Jihu đã bịa rằng cậu có chút chuyện riêng tư và chuẩn bị đi du lịch một mình.
Cậu thực sự không muốn hành động kiểu này, và tâm trạng cậu khá bồn chồn. Nhưng cuối cùng, Seol đã hạ quyết tâm sau khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Flone.
"Ít nhất thì, đây là cơ hội để mình trả ơn cho cô ấy'
Đây là lần đầu tiên Flone xin cậu một điều gì đó. Cậu đã nhận được quá nhiều từ cô, cậu không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
Nghĩ vậy, Seol Jihu mỉm cười và nhảy lên xe ngựa đến Nur.
**
Cộp
cộp
Tiếng bước chân vang lên giữa hành lang lạnh lẽo.
Một sự im lặng chết chóc tràn ngập bên trong tòa lâu đài, và bóng tối hoàn toàn bao trùm, đến nỗi không ai có thể nhìn thấy những gì xung quanh. Chưa kể, không khí lạnh đến mức hơi thở cũng lắng thành những làn khói.
Một nhóm người châm chạp lê bước trên hành lang tối tăm này. Họ cố gắng bám sát nhau và đi theo ngọn đuốc bập bùng.
Nhưng chẳng mấy chốc, người cầm đuốc dừng lại. Họ đã đi vào ngõ cụt.
Một bức tường bụi bặm, đổ nát xuất hiện trước ánh mắt của Phi Sora, và cô thở dài.
'Lại nữa rồi.'
Thật vậy, hành lang đã bị chặn. Chuyện này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Cô nhìn chằm chằm vào bức tường với đôi mắt mệt mỏi trước khi quay lại và kiểm tra những người trong nhóm.
'Một hai.'
Đồng đội của cô, ai nấy đều mệt mỏi và hốc hác, làn da xanh lè xanh lét.
'Ba bốn.'
Thực tế, đoàn thám hiểm không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua. Từ khi bước vào đây, họ cũng chẳng biết đâu là ngày đâu là đêm nữa.
'năm…'
Phi Sora đếm được năm người. Tính cả cô là sáu.
Khi bắt đầu cuộc thám hiểm, nhóm có tổng cộng 18 thành viên. Thế nhưng, 12 người đã biến mất.
Phải, họ không chết. Chẳng ai nhìn thấy xác họ.
Họ lần lượt biến mất sau khi vào biệt thự này.
'Sao lại thế??'
'Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?'
Phi Sora cắn môi. Đôi môi cô nứt nẻ và khô ráp vì nhiều ngày đói khát.
Mọi chuyện khởi đầu không tê chút nào. Họ tiến vào lâu đài một cách suôn sẻ, và dễ dàng vượt qua tầng 1. Quá trình thám hiểm không có gì khó khăn, chỉ tương đương với mấy ngôi nhà ma mà cô đã ghé thăm ở công viên giải trí.
Khi tìm ra hàng loạt kho tàng và báu vật ở tầng 1, Phi Sora sung sướng đến rụng rời. Cô nghĩ rằng sau bao ngày lăn lộn ở Thiên đường, cuối cùng cô cũng đã trúng số độc đắc.
Vấn đề chỉ bắt đầu khi họ leo lên cầu thang.
Sau khi khám phá tầng hai, tầng ba và sau đó là tầng bốn, cả nhóm khệ nệ ôm đống vàng bạc châu báu và sẵn sàng trở về nhà. Tuy nhiên, niềm vui của họ nhanh chóng vụt tắt.
Họ không thể tìm thấy cầu thang. Dù họ đã cố tìm về đường cũ, nhưng cầu thang đã biến mất.
Vì họ đã khám phá tòa lâu đài suốt nửa ngày trời, nên cả nhóm bắt đầu thấm mệt. Họ quyết định tìm chỗ cắm trại, nhưng sau khi Phi Sora ngủ dậy, cô giật mình khi phát hiện ra hai người canh gác đã mất tích. Cô cử bốn người khác đi tìm kiếm xung quanh, nhưng cả bốn người đó cũng biến mất không một dấu vết.
Tức giận, Phi Sora và các đồng đội đã lùng sục khắp nơi, nhưng họ không thể tìm thấy tung tích của sáu người kia.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Các thành viên còn lại tiếp tục tan biến vào hư không. Người đi cuối cùng sẽ biến mất trong bóng tối, hoặc một thành viên nào đó sẽ bốc hơi nếu Phi Sora lơ là chỉ trong một giây.
Cứ như vậy, đến giờ nhóm chỉ còn sáu người.
Cô biết mình đang lâm vào tính huống vô cùng khó khăn.
Nhưng điều khiến cô lo lắng nhất bây giờ là...
Kétttt
Âm thanh bí ẩn liên tục vang lên từ một vị trí dị thường nào đó.
Âm thanh nghe như tiếng ai đó mở cánh cửa rỉ sét, nhưng cũng giống như một sinh vật vô danh nào đó đang lê chân trên sàn gỗ.
Điều quan trọng nhất là, mỗi khi cô cố gắng bình tĩnh là âm thanh lại vang lên. Và vài phút sau, ai đó sẽ biến mất.
"Ực"
Phi Sora run run nuốt nước bọt.
"Chị à".
Một cô gái mặc áo choàng Linh Mục khẽ lên tiếng. Giọng cô như sắp khóc đến nơi.
"Đừng sợ" - Phi Sora nghiêm giọng - "Và đừng khóc. Tên khốn đó đang đùa giỡn chúng ta. Chắc chắn nó đang thích thúc khi thấy chúng ta sợ hãi".
"Nhưng…."
"Không nhưng nhị gì hết. Nếu tên khốn đó mạnh mẽ, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta từ lâu rồi. Nghĩ mà xem, tại sao nó phải lén lén lút lút như thế?"
Kétttt
Kétttt
Ngay lập tức, âm thanh khó chịu lại vang lên dồn dập. Cứ như thể sinh vật bí ẩn đang cười nhạo cô.
Phi Sora nghiến răng và lên tiếng.
"Đủ rồi. Chúng ta sẽ không tìm kiếm nữa. Bây giờ chúng ta sẽ..."
Vù!
Ngọn đuốc tắt phụt
Phi Sora cố gắng mở mắt ra. Ngay lúc đó...
Kétttt
Tất cả sáu người có thể cảm thấy 'nó'
Kéttttttttttttt
Từ phía bên kia hành lang, một thứ gì đó khủng khiếp đang lao về phía họ.
UAAAAAAAH!
AAAAAAAAK!
Tiếng thét kinh hoàng của họ xuyên qua bóng tối và vang vọng khắp hành lang.
**
Sau khi đến Nur, Seol Jihu đợi bình minh lên rồi mới đến bến cảng.
Cậu đã chọn một nơi hoang vắng. Sau khi kiểm tra xem có ai ở xung quanh không, cậu quyết định trao thân gửi phận cho Flone.
Cậu quyết định vượt biển bằng Flone, à không, bằng cách bay. Dù sao thì, đây cũng là cơ hội để Flone tập luyện thể lực, đúng như ý muốn của cô.
Đi thuyền cũng là một lựa chọn, nhưng tầm này khó có thể tìm được ai chấp nhận chở cậu. Quan trọng hơn, nếu đi bằng thuyền, cậu sẽ để lại tung tích và dấu vết.
Đã phạm tội thì phải che dấu đến phút cuối cùng. Thế nên, vượt biển trong vòng tay Flone, là cách di chuyển an toàn nhất.
Một người một ma bay qua mặt biển tối tăm, sóng vỗ rì rào. Seol Jihu cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cậu cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng lại thấy phấn khích, giống như một đứa trẻ đang làm điều gì đó tinh nghịch.
Họ đã bay bao lâu rồi?
Seol Jihu lúc lắc cái đầu để hất những sợi tóc khỏi mắt mình, và phát hiện ra một bờ biển đang lộ diện trong bóng tối.
Theo lý thuyết, bờ biển này chính là biên giới của lãnh thổ Ký Sinh Trùng.
"Giờ đi hướng nào? Cô có nhớ gì không?"
[Em không chắc. Có lẽ là...?]
Flone lượn lờ quanh bãi biển và ngó nghiêng xung quanh. Trong khi đó, Seol Jihu kích hoạt Cửu Nhãn của mình.
"Chết tiệt!"
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Mục lục:
Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1
Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1
Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1
Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1
Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1
Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1
Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1
Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1
Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1
Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2
Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1
Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1
Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1
Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1
Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3
Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1
0 Comments:
Post a Comment