Kétttttttt
Tiếng kim loại rít lên.
Seol Jihu cố tình lê ngọn giáo dưới đất, và chậm rãi bước từng bước một.
Khuôn mặt của hai kẻ đó mặt tái nhợt. Họ bắt đầu lùi về phía sau như thể đã nhìn thấy Tử Thần, nhưng lưng họ sớm đập vào tường.
Cả hai hốt hoảng quay lại trong sợ hãi, nhưng chẳng còn nơi nào để trốn thoát.
"S... sao lại... nhìn chúng tôi như thế???"
Mắt họ đẫm lệ và họ lắp bắp hỏi Seol.
Tuy nhiên, không chỉ ánh mắt của Seol Jihu thay đổi.
"Lũ chó chết khốn nạn".
Giọng nói của cậu cũng run lên vì giận dữ.
Seol tỏa ra những luồng sát khí nồng nặc, và những đường gân của cậu phình ra khỏi cẳng tay.
Seol Jihu đã thực sự tức giận.
Bởi vì cậu đã nhìn thấy 'nó'.
Bởi vì khi Seol nhìn chúng qua Cửu Nhãn, một tầm nhìn khác đã hiện ra trước mắt cậu.
Seol nhìn thấy hai kẻ đó giết chết Lara Wolff trên đồng cỏ, đánh cắp phần thưởng của cô ấy và trốn thoát.
Tất nhiên, Seol chưa vội tin vào tầm nhìn vừa xuất hiện. Nhưng Audrey Basler đã đứng ra buộc tội chúng, và thậm chí còn khiến chúng phải thú nhận tội ác.
Rốt cuộc, nếu chúng thực sự vô tội, việc gì chúng phải hoảng hốt đến thế?
Nói cách khác, họ hẳn đã làm được điều gì đó khi nhóm Liên minh rời đi. Rốt cuộc, đó là một đội bóng như thể có bất kỳ người nào còn lại trên sân cỏ cho đến lúc đó.
Seol Jihu đã cố gắng hết sức, để biến Bữa tiệc thành một bữa tiệc thực sự, nhưng chúng không chỉ phá hỏng mọi thứ, mà họ còn giết chết Lara Wolff, dù cô ấy đã quỳ xuống xin tha mạng.
Đây là lý do lớn nhất khiến Seol Jihu tức giận.
"Tại sao các ngươi giết cô ấy?" - Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"H-Huh? Ai cơ?" - Người phụ nữ run rẩy và hỏi với giọng lắp bắp.
"Lara Wolff, cô gái gắt tóc ngắn".
"Chung thủ tóc ngắn? ... Một người phụ nữ?"
Seol Jihu hít một hơi thật sâu và gằn giọng hỏi lại: "Tại các người giết cô ấy??"
"....! Nhầm rồi!" - Người phụ nữ run rẩy hét lên.
"Đó... đó là một sự hiểu lầm!" - Người đàn ông cũng hét lên tuyệt vọng.
"Làm ơn tha cho chúng tôi! Chúng tôi thực sự không giết cô ấy!"
"Phải phải! Cung thủ đó... Chúng tôi thậm chí không hề gặp cô ấy!"
Cánh tay Seol dừng lại. Thấy cậu ta do dự, người đàn ông cố gắng bình tĩnh và chối tội,
"Chắc anh nhầm bọn tôi với ai rồi...!"
Nhưng khi thấy Seol Jihu vung cây thương của mình lên một lần nữa, hắn ta vội vàng hét lên.
"Đợi chút! Đúng, chúng tôi có giết, nhưng kẻ bị giết là đàn ông, không phải là một phụ nữ!"
Cô ả bên cạnh vội bịt muộn hắn ta. Nhưng đã quá muộn.
"...?" - Seol Jihu nhíu mày. - "Không phải là phụ nữ, mà là đàn ông?"
Nhận ra mình đã lỡ lời, gã đàn ông tuyệt vọng ôm mặt.
'Nhưng... người bị giết trong tầm nhìn của mình chính là Lara Wolff...'
Đúng lúc đó...
"Chết con mẹ mày đi!!"
Cô ả hét lên và bất ngờ phun ra một cái gai nhỏ.
Mặc dù ả đứng ngay cạnh Seol Jihu, nhưng ả đã thất bại. Lý do rất đơn giản, những chiếc Tiểu Khiên màu trắng đã bao bọc xung quanh Seol Jihu.
"Rốt cuộc, các ngươi cũng giết người cướp của..."
Nhìn chằm chằm vào chúng, Seol Jihu vung tay không do dự.
XOẸT
Cái cổ của ả phun kim bị chém trong chớp mắt, đầu ả bay lên không trung.
Cơ thể không đầu của ả giãy dụa vài cái rồi gục xuống.
Gã đàn ông hét lên và ngồi phịch xuống, run cầm cập. Hắn ngước lên với đôi mắt đẫm lệ.
"Tha..."
"...."
"Tha cho tôi…."
Seol Jihu nhìn xuống với đôi mắt lạnh lùng và bình tĩnh hỏi.
"Tại sao các ngươi giết anh ta?"
"Tại…."
"Tại sao?"
UAAAAAAH!
Khi Seol Jihu vừa dứt lời, một tiếng hét vang lên. Gã đàn ông vùng dậy và đâm con dao găm vào tim cậu, nhưng cây thương của Seol đã nhanh hơn, ngay lập tức đâm vào ngực hắn ta và xiên hắn vào tường.
Cơ thể hắn quằn quại như một con bạch tuộc nướng, rồi từ từ gục xuống/
"..."
Đó là lần đầu tiên Seol giết người.
Hoàn toàn khác với lúc giết nhân vật trong game.
Cảm giác cắt da thịt, cảm giác chém thớ gân, cảm giác đâm vào xương và nội tạng... Seol cảm nhận mọi thứ rất rõ ràng.
Nhưng chỉ có thế thôi. Mắt cậu không run, và tâm cậu cũng không động. Seol tĩnh rút cây giáo ra và hít một hơi thật sâu.
Chỉ còn lại năm người.
Một nửa đã chết, nhưng căn phòng hoàn toàn im lặng. Không có dấu hiệu lạ nào xuất hiện, nghĩa là trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Sau khi nhìn lên trần nhà một lúc, Seol Jihu từ từ quay lại. Oh Rahee đang im lặng nhìn cậu, nhưng cô bất giác nuốt nước bọt.
'… Đây có thực sự là cậu ta không?'
Cô thực sự bối rối. Bởi vì, trong lúc cẩn thận nhìn những người còn sống, đôi mắt Seol Jihu đang lấp lánh ánh sáng đỏ thẫm giống như con ngươi của một loài dã thú nào đó.
Khi ánh mắt lạnh lùng chạm đến cô...
'Thật đáng sợ.'
Oh Rahee thở phào nhẹ nhõm vì cô ấy đã lựa chọn đúng.
Việc cô trỏ kiếm giết Tóc Mượt và đồng đội của hắn ta là câu trả lời đúng. Nếu Seol Jihu cũng nhắm vào cô ấy - dù cô ấy không nghĩ mình sẽ bị giết dễ dàng như vậy - nhưng cô thực sự sự nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bại.
Oh Rahee đút thanh kiếm của mình vào bao và giơ cả hai tay lên.
"Không phải tôi."
Cô khẽ lẩm bẩm.
"... Tôi về phe cậu. Cậu biết mà, phải không?"
Cô mỉm cười và chớp mắt.
Sau khi nhìn chằm chằm vào cô một lúc, Seol Jihu đưa mắt đi chỗ khác.
"Tại sao lại nhìn tôi?" - Một giọng nói uể oải vang lên.
"Tôi đã câm miệng và ngoan ngoãn hành động theo ý anh. Tôi thậm chí đã bước vào Quảng Trường Điều ước Bất hòa trước anh. Anh biết mà, tôi vô tội hơn bất kỳ ai khác."
Audrey Basler lẩm bẩm với đôi mắt nheo lại.
Seol Jihu đưa mắt sang người tiếp theo. Khi ánh mắt cậu chạm tới Khổng lồ Cơ Bắp, lông mày cậu quằn quại.
Paat!
Tầm nhìn lại xuất hiện.
Đó là một tầm nhìn khác.
Cảnh tượng không diễn ra ở Giai đoạn 2, mà ở Giai đoạn 1. Khổng Lồ Cơ Bắp chạy điên cuồng trong một căn phòng và giết chết bảy người không thương tiếc. Anh ta xé nát cơ thể họ thành nhiều mảnh, gần như thể anh ta cảm thấy phấn khích khi giết người.
Nhìn thấy biểu cảm của Seol Jihu, Oh Rahee khoanh tay.
"Này, Khổng Lồ. Nghề của anh là gì vậy?"
Leng keng!
Thay vì một câu trả lời, tiếng dây xích vang lên. Khổng Lồ Cơ Bắp chắc hẳn đã ngửi thấy mùi máu tanh, và anh ta giơ lưỡi hái lên thủ thế.
"Này... Sao lại định giết tôi?"
Nghe anh ta hỏi với giọng ngỡ ngàng, Seol Jihu lên tiếng:
"... Ở giai đoạn 1..."
Seol nhớ cảnh anh ta bước lên cầu thang một mình, thân thể dính đầy máu.
"Tại sao anh lại leo lên một mình?"
"..."
Mãi một lúc sau, anh ta mới lên tiếng.
"Tôi giết chúng vì lý do chính đáng".
"Giết chúng?"
"Phải."
"Vậy là, anh đã giết tất cả bảy người còn lại?"
Nét mặt của Khổng Lồ Cơ Bắp lần đầu tiên thay đổi.
"Ý anh là gì? Tôi chỉ giết sáu người thôi".
'Gì cơ' - Đôi mắt Seol Jihu nheo lại.
"Sáu tên khốn đã bắt tay nhau và cố gắng giết tôi trước. Tôi chỉ tự vệ thôi".
"Nhưng khi anh leo lên đỉnh núi..."
"Nếu anh đang nói về cầu thang của Giai đoạn 1, tôi và một người nữa đã trèo lên từ tầng hai. Người đồng hành của tôi đã chết giữa chừng vì bị quái vật tấn công. Anh ta chết vì thiếu kỹ năng. Tôi có thể làm gì được?!"
'Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nếu anh ta nói sự thật, điều đó có nghĩa là tầm nhìn lại sai.'
Trông anh ta rất thành thật.
Seol Jihu đưa tay bóp trán mình.
[Đúng, chúng tôi có giết, nhưng kẻ bị giết là đàn ông, không phải là một phụ nữ!"]
Cậu nhớ lại những lời gã đàn ông hét lên trước khi đi về cõi chết.
[Nhanh lên, đưa anh ta ra ngoài!]
Cậu nhớ lại lời Khổng Lồ Cơ Bắp hét lên với Lara Wolf. Chính anh ta đã cứu cậu hai lần trong cuộc chiến chống lại Orc Quán Quân.
[Oppa bị thương vì cứu tôi.]
Và cậu nhớ lời Tóc Trắng Nhợt Nhạt thổn thức hôm trước.
Seol Jihu từ từ nhắm mắt lại.
"Anh định giết tôi ư?"
Khi bầu không khí bắt đầu trở nên tồi tệ hơn, Seol Jihu siết chặt cây thương của mình. Sau đó….
"…Chết tiệt."
Cậu lẩm bẩm một lúc trước khi buông tay.
Keeng
Hàn Băng Thương rơi xuống.
"Tôi sẽ dừng ở đây."
Seol Jihu ngẩng đầu và nói với bóng tối trên trần.
"... Tôi sẽ dừng ở đây, mấy ông bà thần chết tiệt! Không tiệc tùng gì nữa!"
Seol Jihu cao giọng hét lên.
Chẳng mấy chốc, mắt cậu mở to.
Chẳng mấy chốc, mắt cậu mở to.
Bốn người đang đứng đó đều lần lượt ngã xuống.
Oh Rahee và Audrey Basler ngã xuống, Khổng Lồ Cơ Bắp cũng đổ gục, và ngay cả Linh mục Bí Ẩn cũng mất ý thức.
Sjt đang hay
ReplyDeleteHay vl
ReplyDeleteCảm ơn nhóm dịch nhiều !
Đợi boomb hoài luôn đó. Thank Moons team nhé.
ReplyDeleteChắc là nhìn vào kiếp trc, những thứ thay đổi so vs kiếp này
ReplyDeleteMột giả thuyết hay
Delete