Khát vọng trở về - Chương 132: Đại kết cục - Phần 3

[Sao? Chúng ta đã tiết lộ quá nhiều rồi đấy. Như thế đã đủ thuyết phục chưa?]

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Khổng Lồ Cơ Bắp. Anh ta đang nằm thở dốc.

Cậu lắc đầu.

[Không ư?]

Seol Jihu không nghĩ rằng mình đã sai, ít nhất là thời điểm hiện tại. Khổng Lồ Cơ Bắp chỉ đáp trả sự khiêu khích của người khác và cũng không giết người vô tội.

Anh ta đã không vượt qua ranh giới.

Cho dù sự khác biệt có nhỏ đến đâu, vẫn là một sự thay đổi.

[Thằng nhóc này! Hắn là Thiên Sát Tinh!!]

Ira có thể nói đúng, nhưng đó vẫn là một tương lai chưa xảy ra.

[Hả?]

Nguyên tắc vàng đã nói như vậy. Rằng mọi kết quả đều bắt nguồn từ nguyên nhân tương ứng.

Những từ tương tự có thể được áp dụng khi nói về tương lai. Tại thời điểm hiện tại, Seol Jihu không thể vội vàng quyết định rằng, liệu Khổng Lồ Cơ Bắp có phải là kẻ sẽ tàn sát mọi người trên thiên đường hay không.

Trong giấc mơ, Seol là một nô lệ mang dấu đỏ, và cậu cũng đã giết rất nhiều người. Nhưng mọi chuyện giờ đã khác.

Thế thì, cậu chỉ đơn giản là phải thay đổi nguyên nhân sẽ dẫn đến Thiên sát tinh.
Miễn là nguyên nhân thay đổi, kết quả chắc chắn cũng sẽ thay đổi.

Khi Seol Jihu nghĩ đến đó...

[Hohohoho, huhuhuhu!]

[Ahahaha!]

[Hehehe!]

[Puhahahahehehe!]

[Kik hở kik].]

Các vị thần đột nhiên phá lên cười. Chỉ có hai vị thần không cười.

Dưới tiếng cười rộn rã, Seol Jihu tự hỏi.

'Tại sao họ lại cười?'

[Nó nghĩ nó làm được kìa!]

[Hoo, hoo. Đúng như người ta vẫn nói! Liều mạng và dũng cảm chỉ cách nhau một sợi tóc!] - Ira vừa cười vừa nói, như thể Bà ấy thấy những lời của Seol thật ngớ ngẩn

[Hoho. Thằng bé thực sự nghĩ rằng nó có thể làm được.]

[Wow. Thằng bé này quả là giàu trí tưởng tượng.. Chà, nếu tôi có một trái tim, có lẽ nó đã đập rộn ràng lên rồi! ~]

[Dễ hiểu thôi. Ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung mà!]

[Fufu, nó làm tôi nhớ đến Võ thần... Anh ta đã nuối tiếc rất nhiều vì với được một trong những nhánh của Cây Thế giới trong tương lai.]

[Võ Thần còn không thể đạt được, vậy mà thằng bé này dám mơ mộng...]

Ngay tại thời điểm đó-

[Tôi tin là thằng bé làm được.]

Giọng nói của Luxuria nhẹ nhàng vang lên.

Đau khổ vì đủ thứ cảm xúc, cuối cùng Seol Jihu cũng quỳ xuống. Cậu cảm thấy cơ thể mình ngày càng mệt mỏi do cuộc gặp gỡ kéo dài với các vị thần.

[Bữa tiệc đã rơi vào tình trạng sa đọa, nhưng đứa trẻ này đã xoay sở để đưa nó trở lại một bữa tiệc thực sự. Ngoài ra, nó đã thành công trong việc thay đổi 'màu sắc' của một người.]

Seol Jihu có thể cảm thấy một bàn tay dịu dàng vuốt ve đầu mình, như thể đang thông cảm với cậu ta.

[Nên là... tôi nghĩ chúng ta hãy cho nó một cơ hội. Dù sao, chúng ta vẫn còn thời gian mà.]

[Cơ hội???!?] - Một vị thần cao giọng, như thể đang tức giân.

[Dừng lại.] -  Một giọng nói uể oải vang lên.

Gula đã bước vào.

[Đủ rồi. Chúng ta đã hiện thân ở nơi này quá lâu. Nơi này không phải trong đền thờ, lãnh thổ của chúng ta. Nếu tiếp tục, đứa trẻ này sẽ không chịu nổi.]

[Ý cô là để Thiên sát tinh sống sót!?]

[Không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta đã trao cho thằng bé quyền kết thúc Giai đoạn 3. Và đây là điều nó muốn. Bữa tiệc kết thúc rồi.]

Sự im lặng tràn ngập trong phòng.

Sự thật là Seol Jihu đã kiệt sức. Chỉ cần ở trong Phòng thức tỉnh một lúc đã rút cạn năng lượng của cậu ta. Nhưng giờ đây, cậu còn phải đối mặt với họ lâu hơn lần trước.

Nếu cứ tiếp tục thế này, tính mạng của cậu sẽ gặp nguy hiểm.

[Không, chưa xong mà.] - Ira tức giận nói.

[Tôi không để cô đùa giỡn với đứa trẻ của tôi nữa đâu.] - Giọng nói của Gula vừa trang nghiêm vừa mang chút thịnh nộ.

[.... Thôi được. Chúng ta có thể xem xét sau. Nhưng... Chúng ta có nên trao phần thưởng cho thằng bé không?]

[?]

[Tôi đang nói về Điều ước Hài hòa.]

Lần này, Gula rơi vào im lặng.

[Để xem nào. Đứa trẻ này mong muốn...]

Seol Jihu ngẩng đầu cố dõi theo lời các vị thần, dù ý thức của cậu bắt đầu biến mất. Mặc dù Seol vẫn không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, cậu ta cảm thấy bảy cặp mắt đang chăm chú nhìn xuống mình.

[Hòa giải với gia đình? Chà, khó khăn đấy. Sự hài hòa của tâm trí, kỹ thuật và cơ thể? Hmm, chúng ta đã cho nó thuốc trợ năng nhưng nó đã đổi lấy thứ khác….]

[Vậy chỉ cần ban cho nó thuốc trợ năng một lần nữa!]

Gula nhanh chóng xen vào. Tuy nhiên-

[Không, sao lại thế! Phần thưởng của Giai đoạn 3 phải giá trị hơn thế.] - Ira từ chối ngay lập tức - [Cửu Nhãn. Cái đó có lẽ sẽ phù hợp.]

[Khoan!]

Gula cắt ngang như thể Bà ấy đã chờ sẵn.

[Đứa trẻ này chưa sẵn sàng. Chúng ta nên đợi... Ít nhất là tới khi nó đạt tới mốc High Ranker]

[Nào, Cô đang bảo vệ nó quá mức đấy.] - Ira khịt mũi- [Đừng cứng đầu thế. Nếu cô nói chúng ta nên tôn trọng quyết định của thằng bé, thì cũng nên tôn trọng ước muốn của nó chứ. Cả hai đều xuất phát từ ý chí của nó mà.]

Gula nghiến răng. Rõ ràng là Ira đang nhân cơ hội này để trả đũa.

[Tôi không nói chúng ta nên mở cả ba hướng. Bên phải. Chúng ta sẽ mở nhánh bên đó.]

[Tương tự như hướng bên trái, các nhánh hướng bên phải của Cửu Nhãn cũng phức tạp và buộc phải mở toàn bộ cùng lúc. Như thế...]

[Tôi biết. Nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm.]

[....]

[Cô còn gì để nói không?]

Ira đã qyết tâm đến thế, Gula không còn gì để nói. Bà thực sự ngạc nhiên. 

[Nhưng tại sao? Sao cô phải cố chấp đến thế?]

[Tất nhiên là có !]

Ngay trước khi anh ta mất ý thức, Seol Jihu nhận thấy có gì đó xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta.

[Nói đi! Tôi sẽ tò mò đến chết mất!!]

Cậu có thể cảm thấy một thứ giống như bàn tay khổng lồ che mặt mình.

[Thằng bé thực sự nghiêm túc với ý niệm về Điều răn vàng.]

[Liệu nó có chịu được sức nặng của những lời tuyên bố đó không?]

Chẳng mấy chốc, một năng lượng mạnh mẽ lướt qua mắt cậu.

[Nhóc con... Đừng bao giờ quên...]

"..."

[Quyết định của ngươi hôm nay!]

Khoảnh khắc giọng nói của Irina vang vọng

[Khả năng bẩm sinh, ‘Cửu Nhãn, đang phát triển.]

Tầm nhìn của cậu chuyển sang màu trắng.

***


Hoang Mạc Muối – nơi mà cả những hạt cát trắng cũng phải chín dưới ánh nắng như thiêu của mặt trời, nhưng vẫn có kha khá thực vật sinh trưởng ở đây như dương sỉ hay loại cây họ nhà cây cọ.


Và ở đó, vào lúc đó, một người rơi từ trên trời xuống.


Splash!


Tiếng nước bắn tung tóe và rồi có tiếng thứ gì đó đang chìm xuống nước. Kazuki vừa hoàn thành xong việc dựng trại và đang nghỉ ngơi dưới lều của mình. Anh giật mình trước tiếng động lớn và ngó ra phía hồ. Từ giữa hồ, nước vẫn còn rơi lả tả và vết loang đang mở rộng ra khắp hồ.


Đầu và lưng của cậu thanh niên nổi lên trên mặt nước, báo hiệu cho Kazuki biết Giai Đoạn 3 đã kết thúc.


Anh cứ nghĩ nó còn phải mất thêm vài ngày nữa cơ, cỏ vẻ nó đã kết thúc khá nhanh. Anh nhận ra đã đến lúc ra về.


“Seol !!!”


Anh gọi Seol Jihu, nhưng cậu không nhúc nhích. Cậu chỉ nổi cùng với các bọt tăm sủi xung quanh.

Anh lập tức vội vàng chạy tới đó, nhưng đột nhiên dừng lại. Chohong-người vừa bị lừa chạy vòng quanh ốc đảo, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện và nhảy xuống hồ.

"Này!!!Dậy đi!"


Cô hét vào mặt cậu nhưng Seol chẳng phản ứng gì cả, cô lập tức lôi xềnh xệch cậu ra khỏi hồ.


“Heeeeeeey!"


Lo rằng cậu đã ngỏm, Chohong lắc cậu như điên, làm cả người Seol lắc lư, phấp phới như lá cờ trước gió.


“Này!! Cô làm gì đấy!! Não cô bị úng nước à??”


Maria chạy lại và đá tung đít Chohong. Vì hành động của Chohong là cấm kị với người đang bất tỉnh, đặc biệt là khi chưa rõ cậu đang bị thương ở đâu.

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

1 Comments: