Khát vọng trở về - Chương 129: Bữa tiệc thật sự - Phần 1

Seol Jihu vẫn trợn mắt đứng đó.

Tới khi chiến ý trong mắt lắng xuống, cậu mới ngơ ngác tự hỏi:

'Mình đã thắng?'

Seol ngó lại lần nữa cho chắc, Vì cậu đã vắt kiệt toàn bộ sức lực để tung đòn cuối cùng, nên bây giờ cái đầu con Orc Quán Quân đã văng đi tận chỗ nào, trong khi thân hình to lớn của nó đang nằm úp mặt trên quảng trường.

'Mình thật sự thắng rồi sao??'

Dù tự hỏi bao nhiêu lần đi nữa, cậu cũng không thể tin vào mắt mình. Seol Jihu đang ngây người nhìn lên không trung thì thấy một cửa sổ tin nhắn trôi nổi ở đó.

[Kỹ năng Nghề nghiệp, ‘Tốc biến (Thấp nhất), đã được tạo.]

'…Phải rồi. Mình đã học được Tốc biến.'

Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm, rồi cậu nhìn con Orc Quán Quân đang nằm sõng soài dưới nền đất.

Seol đã phải rất nỗ lực để đôi mắt mình không nhắm nghiền. Cậu cảm tưởng mình chỉ cần mất tập trung một khoảnh khắc thôi cũng đủ làm lệ tuôn.

‘Không ngờ mình dễ rơi lệ vậy.’

Tính ra thì cậu khóc khá thường xuyên từ khi vào Thiên Đường. Dẫu biết vậy, cậu vẫn muốn khóc cho thỏa lòng.

Thực tâm Seol nghĩ mình đã cầm chắc cái chết, nên cậu bàng hoàng trước chiến thắng này.
Anh ấy đã không nghĩ rằng mình sẽ thắng. Anh nghĩ mình sẽ chết. Quả thật.

Ngay lúc đó, một tiếng hét lớn đập vào tai Seol Jihu. Cậu giật mình vì ngạc nhiên và nhìn xung quanh.

Đó là những tiếng hò reo của những người xung quanh. Binh đoàn Orc đã đánh mất tinh thần chiến đấu và bắt đầu bị đẩy lùi.

Với cái đầu vẫn đang quay cuồng, Seol dồn sức vào từng ngón chân và cố gượng dậy.
.
 Trận chiến vẫn chưa kết thúc.

 *

Seol phải nhờ Kazuki mới leo lên được đồng cỏ. Cậu đã dốc hết sức lực vào trận chiến với con Orc rồi lại tiếp tục chiến đấu trong tình trạng lảo đảo nên giờ cậu đã sức tàn lực kiệt.

Nhưng kết quả trận chiến đã chứng minh lời cậu nói. Tất cả 110 người tham gia đều đã sống sót. Dù mọi người đều gặp chút thương tích, không ít thì nhiều, nhưng đây vẫn là một kết quả không tưởng.

Có hai lý do dẫn đến thành công này.

Một là Kazuki đã nhanh chóng ám sát Orc Pháp Sưu và điều thứ hai, điều quan trọng hơn hết, là Seol đã nhanh chóng hạ gục Orc Quán Quân.

Tóm lại, họ đã sử dụng chính đội hình quy củ của bọn Orc để chống lại chúng. Khi con chỉ huy chết thì nhuệ khí của đám lính lác cũng giảm đáng kể và hơn một nửa Orc Chiến Binh yếu đi trông thấy.

Nhận thấy sự thay đổi này, Kazuki và Khổng Lồ Cơ bắp lập tức chuyển sang hỗ trợ Chohong đang vật lộn. Và sau khi họ đánh bại Orc Quán Quân thứ hai, phần còn lại rất dễ dàng.

Lúc đầu, Kazuki hơi lo lắng khi thấy kẻ thù được tổ chức quy củ. Nhưng giờ anh hiểu rằng, đây cũng có thể là một điều tốt.

Khi cuộc chiến kết thúc, các Linh mục bận rộn chạy khắp nơi để làm phép trị thương.

Những người bị thương nhẹ hơn đã uống thuốc hồi phục, và những người bị thương nặng đã được Linh mục chữa lành.

Bầu không khí cũng không tệ. Ít nhất thì hai phe không còn nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn nữa.

 ‘Vẫn chưa được.’

Mọi thứ giờ đã được cải thiện nhưng Seol vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Cậu không thể bằng lòng với kết quả này được. Bữa Tiệc chẳng phải nơi để thư giãn, thế nên, trừ khi nó kết thúc và Seol trở lại Thiên Đường thì cậu mới có thể yên tâm mà ngủ được.

Seol nhìn Quảng Trường Điều Ước Bất Hòa với ánh mắt quan ngại. Nãy giờ cậu vẫn chưa thấy 6 người vào đó đi ra.

Nhóm của Seol chinh phục Quảng Trường Hiến Tế chỉ trong 1 tiếng, đúng ra thì bây giờ nhóm của Oh Rahee cũng phải ra rồi.

“Cậu không cần phải quá lo lắng đâu.”

 Thấy Seol cứ đi đi lại lại quanh cái hố, Kazuki đến nói nhỏ với cậu.

“Chỉ cần ngồi đó, làm bộ như đang thư giãn thôi".

Không phải là đợi, mà chỉ là "làm bộ như đang đợi". Seol Jihu nghiêng đầu trước sự khác biệt này, nhưng vì thấy Kazuki quan tâm đến mình, nên cậu im lặng ngồi xuống.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi trong lo lắng, Seol nghe thấy cánh cửa mở ra, cậu đứng bật dậy bỏ dở bình thuốc đang uống. Seol muốn chạy nhanh đến nhưng chợt nhớ lời của Kazuki nên cậu chỉ đứng yên quan sát.

 Mọi người bắt đầu đi ra từ Quảng Trường Điều Ước Bất Hòa.

 ‘1, 2 ,3 ,4 ,5 ,6’

Seol không đánh rơi nhịp nào. Đủ 6 người bước ra và trên tay họ là những túi vật phẩm lớn, nhỏ. Seol thở phào nhẹ nhõm nhưng nhanh chóng nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa họ.

Trông Oh Rahee không thoải mái lắm, còn Hugo thì nghệt mặt ra như thể đã kiệt sức. Hai người được chọn từ phe thiểu số cũng có tình trạng tương tự.

Dù không ai nói gì, Seol cũng linh cảm được đã chuyện có gì đó xảy ra.

Tuy nhiên, Seol vẫn mỉm cười. Cậu thấy vui vì họ đã khơi lại bầu không khí bình thường của giai đoạn 2.

Như một hiệu ứng cánh bướm, nhóm vào Quảng Trường Hiến Tế cũng trở lại bầu không khí cũ. Nếu mong họ đoạn kết và cười nói vui vẻ với nhau chỉ với một lần quét  sạch Quảng Trường Hiến Tế thì thật ngu ngốc.

 “Hugo nè.”

 “À...ờ... Sao trông cậu uể oải vậy? Ổn không thế?”

 “Tôi ổn. Mà mọi người làm gì mà lâu vậy?”

 “À thì, cậu thấy đấy…” Hugo liếc nhìn Oh Rahee với một hơi thở dài. “Quãng đường xa vãi linh hô fluôn á.”

 “Xa là sao?”

“Thì, quãng đường tới phòng lấy phần thưởng dài hơn chúng tôi nghĩ. Đến đó rồi thì lại có đến vài
phòng để chọn…” - Hugo lắc lắc đầu -  “Mẹ nó chứ. Chỉ tìm phòng thôi cũng tốn thời gian rồi mà chúng tôi còn phải đi chung để coi chừng lẫn nhau…!”

Hugo rùng mình như thể vừa trở lại từ cơn ác mộng.

Chohong chen ngang vào, “Dẹp đê. Chỉ việc há miệng chờ sung mà anh còn kêu ca gì nữa?”

“Mơ đi. Tôi phải câm như hến suốt quãng thời gian trong ấy, muốn nói gì là phải xin phép đó. Không thì họ có mà chạy mất dép. Đã thế còn một con quỷ cái cầm kiếm lăm lăm sau lưng nữa. Cô có biết tôi phải khổ sở thế nào mới không gây chú ý không hả? Tôi cứ tưởng như mình sẽ chết vì kiệt sức luôn á!”

Có vẻ như Oh Rahee đã đe dọa họ hơn mức cần thiết. Seol có thể mường tượng được bầu không khí kinh khủng như thế nào qua lời kể của Hugo.

“Thôi bỏ đi. Nào nào, anh lượm được những gì thế?”

“Đậu móa.”

"Gì vậy?"

“Thôi đừng có hỏi nữa, không là tôi khóc đấy.”

Thấy Hugo xua xua tay, Chohong cười khúc khích.

“Sao, bị lừa à?”

“Nhìn nè, nó chơi tôi đó mà.”

Hugo vừa càu nhàu vừa gỡ bọc vải ra. Sau khi kiểm hàng, Seol dò xét xung quanh.

Cậu hoàn thành 80% chặng đường. Không những đoàn kết được cả thảy 110 người mà còn trình diễn hơn cả mong đợi ở lượt chinh phục đầu tiên của Quảng Trường Hiến Tế. Thêm nữa, cả 6 người đi vào Quảng Trường Điều Ước Bất Hòa cũng đã quay lại.

Sẽ thật tuyệt nếu phần còn cũng suôn sẻ như thế, nhưng Seol Jihu nghĩ rằng chuyện đó khó xảy ra.

Seol nhận ra điều này cũng tương tự như tiến trình của Giai đoạn 1. Cậu đã thuyết phục mọi người hợp tác cùng nhau, nhưng sau một thời gian, Oh Rahee đã đề nghị họ từ bỏ mấy cô nàng Cấp 3.

Tương tự ở Giai đoạn 2, mặc dù mọi thứ đang tiến triển tốt, không có gì đảm bảo rằng mọi thứ sẽ kết thúc tốt đẹp. Dù lớn hay nhỏ, ai đó chắc chắn sẽ phàn nàn, và Seol Jihu đoán rằng sớm muộn thì một sự cố nữa sẽ xảy ra.

Vậy cậu ta có thể làm gì để ngăn chặn điều này?

Seol Jihu đã tìm thấy câu trả lời trong việc biến Bữa tiệc thành một bữa tiệc thật sự. Khi bắt gặp Oh Rahee đi bộ qua cánh đồng, đôi mắt cậu lóe lên.

"Cô Oh Raheeee!!!"

Cô ấy vẫn không dừng lại. Có lẽ cô đã ở quá xa nên không nghe thấy.

"Cô Oh Rahee eiiii!"

Seol đã tăng âm lượng lên mà cô ta vẫn tỉnh bơ. Cậu không chắc cô không nghe thấy cậu hay đang cố tình ngó lơ cậu. Nhưng qua cái dáng vừa khoanh tay vừa bước đi ngạo mạn của cô ta thì rõ ràng là vế sau rồi.

 Seol hắng giọng rồi giơ tay lên rồi hét như muốn lủng phổi.
 “OH RAAAAAAHEEEE ới ời!”

Bây giờ thì Oh Rahee mới chịu dừng lại. Thấy cô ta nghiêng đầu lườm mình một cách đáng sợ, Seol liền bồi thêm, “Quý cô!”

 Khoảnh khắc tiếp theo, Seol đối mặt với một Oh Rahee, cô ta lạnh lẽo như đang mang theo cả một cơn bão tuyết sau lưng.
 “Cậu vừa nói gì cơ?”

Đây là lần đầu Seol thấy cô ta biểu cảm dữ dội như vậy, nên cậu nhanh chóng lên tiếng.
“À thì chẳng phải tên cô là ‘Quý cố Oh Rahee’ sao?”

"Chắc cậu đã nghe họ của tôi từ Kazuki hay ai đó... Mà thôi, cậu gọi tôi à?”

"Ừm, tôi gọi nhiều lắm luôn á mà cô không có để ý, nên là… cô biết đó.”

 “...”

 Oh Rahee nheo mắt lại rồi nghiêng đầu. Sau một hồi do dự, cô thở dài.

 “À này, tôi nghe mọi người bàn tán rằng cậu đã hạ gục con Orc Quán Quân à?”

“Đúng, là tôi đó  ̶g̶̶h̶̶ê̶ ̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶g̶̶h̶̶ê̶ ̶h̶̶ô̶̶n̶̶g̶.”

Seol ngại ngùng gãi đầu và thầm nghĩ:  ‘Tin này lan rộng rồi sao?’

“Tôi không đơn thương độc mã hạ gục được nó mà nhờ có đồng đội hỗ trợ nữa.”

“Đó là chuyện đương nhiên. Ai mà tin nổi cậu có thể một mình hạ gục được Orc Quán Quân? Cả tôi còn không tự tin nữa kìa.”

Lời lẽ của cô không hề có ý coi thường hay chế nhạo. Đó chỉ là đó là cách nói chuyện đặc trưng của cô. Thậm chí Seol khá bất ngờ với giọng nói thân thiện của cô.

“Thật bí ẩn…” - Oh Rahee lẩm bẩm trong khi nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.
 “Thế cậu có chuyện gì?”
Seol định hỏi, ‘Cô lượm được gì?’. Nhưng khi thấy những thứ trên tay cô thì cậu đổi câu hỏi.
“Cô đang cần một món vũ khí à?” Seol hỏi vậy khi thấy tay cô cầm thứ gì đó to và dài trong bọc vải.

“Ừm.” Oh Rahee nhẹ gật đầu rồi cô mở nút thắt ra, để lộ một chiếc rìu chiến siêu to siêu dài.


--
Cảm ơn bạn Phạm Hưng đã đóng góp bản dịch!

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục:

Chương 129 - Phần 2
Chương 129 - Phần 1

Chương 128 - Phần 2
Chương 128 - Phần 1

Chương 127 - Phần 2
Chương 127 - Phần 1

Chương 126 - Phần 2
Chương 126 - Phần 1

Chương 125 - Phần 2
Chương 125 - Phần 1

Chương 124 - Phần 2
Chương 124 - Phần 1

Chương 123 - Phần 2
Chương 123 - Phần 1

Chương 122 - Phần 2
Chương 122 - Phần 1

Chương 121 - Phần 2
Chương 121 - Phần 1

Chương 120 - Phần 2
Chương 120 - Phần 1

Chương 119 - Phần 2
Chương 119 - Phần 1

Chương 118 - Phần 2
Chương 118 - Phần 1

Chương 117 - Phần 2
Chương 117 - Phần 1

Chương 116 - Phần 2
Chương 116 - Phần 1

Chương 115 - Phần 2
Chương 115 - Phần 1

Chương 114 - Phần 2
Chương 114 - Phần 1

Chương 113 - Phần 2
Chương 113 - Phần 1

Chương 112 - Phần 2
Chương 112 - Phần 1

Chương 111 - Phần 2
Chương 111 - Phần 1

Chương 110 - Phần 2
Chương 110 - Phần 1

Chương 109 - Phần 2
Chương 109 - Phần 1

Chương 108 - Phần 2
Chương 108 - Phần 1

Chương 107 - Phần 2
Chương 107 - Phần 1

Chương 106 - Phần 2
Chương 106 - Phần 1

Chương 105 - Phần 2
Chương 105 - Phần 1

Chương 104 - Phần 2
Chương 104 - Phần 1

Chương 103 - Phần 2
Chương 103 - Phần 1

Chương 102 - Phần 2
Chương 102 - Phần 1


Chương 100 - Phần 1

Chương 99 - Phần 2
Chương 99 - Phần 1

Chương 98 - Phần 2
Chương 98 - Phân 1

Chương 97- Phần 2
Chương 97 - Phần 1

Chương 96 - Phần 2
Chương 96 - Phần 1

Chương 95 - Phần 2
Chương 95 - Phần 1

Chương 94

Chương 93 phần 2
Chương 93 Phần 1

Chương 92 Phần 2
Chương 92 Phần 1 


Chương 91 Phần 2
Chương 91 Phần 1

Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1

Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1

Chương 88 Phần 2


Chương 87 Phần 3 

Chương 87 Phần 2 

Chương 87 Phần 1

Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1

Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1

Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1

Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1

Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1

Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1

Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1

Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1

Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1

Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1

Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1

Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2 
Chương 75 - Phần 1

Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1

Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1

Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1

Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1

Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1

Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1

Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1

Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

1 Comments:

  1. Cảm ơn bạn Phạm Hưng
    Cảm ơn nhóm dịch nhiều!

    ReplyDelete