“Liệu cô có làm theo ý tôi không?"
"Xét theo mối quan hệ của chúng ta thì tại sao lại không. Tất nhiên tôi cũng phải được chút lợi ích chứ.”
“Vậy cứ làm đi.”
Kim Hannah tròn mắt trước câu trả lời không một chút đắn đo của cậu
"Huh? Cậu muốn tôi làm như thế sao? Chắc không đấy?"
“Cứ để mọi thứ bùng cháy đi.”
"Cậu nghiêm túc đấy chứ? Có muốn thêm thời gian để suy nghĩ không?
“Không.”
Giọng nói bình tĩnh của cậu vang lên. Kim Hannah ngồi thẳng lưng dậy và đan các ngón tay vào nhau: “Oh yeah? Không hẳn là tôi không thể, chỉ là tôi đang rất tò mò lý do gì mà cậu lại kiên quyết như vậy. Nói cho tôi biết đi."
“…..”
“Đừng có nói với tôi là cậu muốn bảo vệ con chó cái mồm thối đó đấy nhé.”
Một tiếng khịt mũi vang lên từ bên kia.
“..Được rồi, tôi đoán chắc không phải vậy rồi. Vậy thì tại sao?”
“Để tôi hỏi cô vài thứ nhé.” - Seol Jihu đã trả lời câu hỏi của Kim Hannah bằng một câu hỏi khác - “Tên khốn Bok Jungsik đã mua thông tin về tàn tích từ Charlie Haber, và biết luôn chuyện tên kia đã bán thông tin cho một tổ chức khác. Vậy hắn còn lôi kéo tôi vào cuộc thám hiểm ấy để làm gì?”
“Ah…" - Kim Hannah mở to đôi mắt - “Là vì các mối quan hệ đáng sợ mà cậu đang có.”
“Ý cô là sao?”
"Xét theo mối quan hệ của chúng ta thì tại sao lại không. Tất nhiên tôi cũng phải được chút lợi ích chứ.”
“Vậy cứ làm đi.”
Kim Hannah tròn mắt trước câu trả lời không một chút đắn đo của cậu
"Huh? Cậu muốn tôi làm như thế sao? Chắc không đấy?"
“Cứ để mọi thứ bùng cháy đi.”
"Cậu nghiêm túc đấy chứ? Có muốn thêm thời gian để suy nghĩ không?
“Không.”
Giọng nói bình tĩnh của cậu vang lên. Kim Hannah ngồi thẳng lưng dậy và đan các ngón tay vào nhau: “Oh yeah? Không hẳn là tôi không thể, chỉ là tôi đang rất tò mò lý do gì mà cậu lại kiên quyết như vậy. Nói cho tôi biết đi."
“…..”
“Đừng có nói với tôi là cậu muốn bảo vệ con chó cái mồm thối đó đấy nhé.”
Một tiếng khịt mũi vang lên từ bên kia.
“..Được rồi, tôi đoán chắc không phải vậy rồi. Vậy thì tại sao?”
“Để tôi hỏi cô vài thứ nhé.” - Seol Jihu đã trả lời câu hỏi của Kim Hannah bằng một câu hỏi khác - “Tên khốn Bok Jungsik đã mua thông tin về tàn tích từ Charlie Haber, và biết luôn chuyện tên kia đã bán thông tin cho một tổ chức khác. Vậy hắn còn lôi kéo tôi vào cuộc thám hiểm ấy để làm gì?”
“Ah…" - Kim Hannah mở to đôi mắt - “Là vì các mối quan hệ đáng sợ mà cậu đang có.”
“Ý cô là sao?”
“Bây giờ chúng ta đã biết nó nguy hiểm như thế nào, nhưng tòa lâu đài đó vẫn là một tàn tích hấp dẫn.”
Seol Jihu chậm rãi gật đầu.
“Ban đầu, Bok Jungsik lên kế hoạch để chiếm kho báu trong tàn tích, nhưng hắn e là Bạch Hồng Hoa không thể nuốt trôi. Để đề phòng khi PAX khiếu nại, hắn đã tìm kiếm một nhóm để "chia lửa", coi như nhóm kia sẽ chịu trách nhiệm cùng hắn." - Kim Hannah nói trong khi liên tục gõ vào bàn - “Như cậu ăn thứ gì đó thiu chẳng hạn. Nếu cậu ăn một mình chắc chắn cậu sẽ bị ngộ độc. Nhưng nếu cậu chia sẻ nó với người khác, cậu chỉ bị đau bụng thôi."
"..."
"Khi cậu từ chối, hắn quyết định từ bỏ phương án 1 và chuyển hướng sang phương án 2, là giăng bẫy Phi Sora. Và hắn đã có bằng chứng ngoại phạm - thực tế đúng là hắn có tìm người hợp tác, nhưng tìm không ra".
“Chỉ vậy thôi?”
"Chỉ vậy thôi là sao? Đừng có đùa. Chỉ mình Carpe Diem thì cũng thường thôi, nhưng sự góp mặt của Ngài Jang Maldong và Hoàng gia Haramark có thể sẽ là chỗ dựa to lớn cho hắn ta. Chưa hết đâu. Nếu chúng đưa cậu lên vị trí cao và nịnh hót cậu, bọn chúng có thể nhận được sự hỗ trợ thêm từ Hội Tam Hoàng và Sicilia nữa đấy.”
"Điều đó có thể thay đổi tình hình ư?"
"Tất nhiên. Thay đổi 100%. Hãy tưởng tượng nếu có mười, à không, chỉ năm người tai to mặt lớn đứng về phía cậu. Cậu nghĩ Pax có dám khiếu nại chúng không? Khi đó Bạch Hồng Hoa chỉ cần nói là có chút hiểu lầm và đền bù một ít, thế là xong. Hội PAX chỉ có thể ấm ức nuốt nước mắt và chấp nhận nó.”
Seol Jihu cười thầm.
“Giờ công lý đang ở đâu vậy?”
“Đời là thế” - Kim Hannah nhếch mép - “Đứng trước lợi nhuận kếch sù, cán cân công lý sẽ thay đổi tùy thuộc vào tình hình và quyền lực.”
“Phụ thuộc vào tình hình và quyền lực à....”
“Cậu hiểu chưa? Đó là cách mà Thiên Đường hoạt động đó..”
“Một hệ thống bẩn thỉu.” - Seol Jihu lắc đầu - “Tuy nhiên, tên khốn Bok Jungsik muốn kéo tôi vào mớ hỗn độn của hắn. Lý do như thế đủ cho cô chưa?”
"Tất nhiên. Thay đổi 100%. Hãy tưởng tượng nếu có mười, à không, chỉ năm người tai to mặt lớn đứng về phía cậu. Cậu nghĩ Pax có dám khiếu nại chúng không? Khi đó Bạch Hồng Hoa chỉ cần nói là có chút hiểu lầm và đền bù một ít, thế là xong. Hội PAX chỉ có thể ấm ức nuốt nước mắt và chấp nhận nó.”
Seol Jihu cười thầm.
“Giờ công lý đang ở đâu vậy?”
“Đời là thế” - Kim Hannah nhếch mép - “Đứng trước lợi nhuận kếch sù, cán cân công lý sẽ thay đổi tùy thuộc vào tình hình và quyền lực.”
“Phụ thuộc vào tình hình và quyền lực à....”
“Cậu hiểu chưa? Đó là cách mà Thiên Đường hoạt động đó..”
“Một hệ thống bẩn thỉu.” - Seol Jihu lắc đầu - “Tuy nhiên, tên khốn Bok Jungsik muốn kéo tôi vào mớ hỗn độn của hắn. Lý do như thế đủ cho cô chưa?”
"Biết là như vậy rồi, nhưng rõ ràng cậu đã từ chối rồi mà, cậu có thiệt gì đâu, đúng chứ?” - Kim Hannah cẩn thận hỏi lại.
“Đừng nói linh tinh. Những kẻ sát nhân vẫn bị trừng phạt, dù nạn nhân sống hay chết." - Seol Jihu trả lời cộc cằn - "Suýt nữa thì tôi bị hắn lôi kéo cho dẫm vào c*t rồi đấy"
Thấy cậu nói có lý, Kim Hannah gật đầu.
“Hắn đã đối xử với như một thứ rác rưởi, tôi cũng phải đáp lễ chứ.”
“Vụ đó không phải bãi c*t nhỏ đâu, mà là một hố c*t mới đúng"
"Thay vì nghĩ xem nên giải quyết mọi việc ra sao, hắn lại lôi tôi vào.. Suýt nữa thì hắn đã gán được cái mác “tên trộm tàn tích” lên mặt tôi rồi. Làm sao tôi bỏ qua được".
Nghe điều này, Kim Hannah nở một nụ cười hài lòng.
Kể từ sau Bữa Tiệc, cô thấy cậu có chút gì đó khang khác. Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, cô lại càng cảm thấy thế hơn.
Seol đã thay đổi, đúng vậy, cậu đã thay đổi.
Theo hướng cô ấy muốn.
“Giờ tôi chỉ lo lắng về một việc..”
Seol Jihu quay lại và liếc nhìn Kim Hannah. Cô cười toe toét, cô biết cậu đang lo lắng chuyện gì.
“Này!! Cậu coi thường tôi quá rồi đấy, dễ như ăn bánh thôi mà”
“Tốt lắm”
“Mn~. Tôi rất muốn cho cậu xem cảnh chính tay tôi giẫm nát cái mặt chó của tên Bok Jungsik, nhưng làm kiểu đó không phải phong cách của tôi, và tôi cũng có nhiều kẻ thù hơn cậu nghĩ. Nên là...”
Kim Hannah mỉm cười rụt rè.
“Ok, tôi có cách rồi. Cậu chỉ cần ngồi yên và xem màn trình diễn thôi. Nhớ chuẩn bị sẵn bỏng ngô và chỗ ngồi đẹp nhé, đừng để người khác tranh mất.”
“Nghĩa là sao, cô đang nói cái quái gì thế?”
“Đừng có giả ngây. Đơn giản là, nhớ đừng có bỏ lỡ cuộc vui này đấy.”
Seol Jihu nhún vai. Kim Hannah nhếch mép cười, cô đặt tay lên quả cầu pha lê và hỏi.
“Mà nhân tiện thì, sao cậu lại ngồi kiểu đấy? Ý tôi là sao lại quay lưng về phía tôi như vậy?”
"…Huh?"
“Tôi đang hỏi tại sao cậu lại hành động như một kẻ hợm hĩnh như vậy. Chẳng lẽ cậu không biết phép lịch sự tối thiểu khi nói chuyện với người khác sao?”
“Ah..”
Sau khi im lặng trong chốc lát, Seol gãi đầu.
“Tôi nghĩ tôi nên tạo dáng như thế này.”
“?”
“Cô biết đấy, giống như trong phim ý. Như kiểu tôi là một vị Chúa tể đứng trong bóng tối và điều khiển mọi thứ trên Thiên Đường này!"
"Ôi giời ơi, thằng hâm!"
Trong khi cô còn đang sững sờ thực sự thì đột nhiên có tiếng tắt đánh phụp. Seol chẳng nói năng gì, tắt vội viên pha lê.
“Cậu đang đùa tôi đấy à?”
Cô khịt mũi và lẩm bẩm: ”Sao mình lại đi đặt hy vọng ở cái tên trẻ trâu ấy nhỉ?” rồi tắt viên pha lê.
Tk.
Quả cầu đã tắt.
Sau khi lén nhìn viên pha lê, Seol ngẩng đầu lên thở dài.
“Tý thì toi!!!”
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
Seol đã thay đổi, đúng vậy, cậu đã thay đổi.
Theo hướng cô ấy muốn.
“Giờ tôi chỉ lo lắng về một việc..”
Seol Jihu quay lại và liếc nhìn Kim Hannah. Cô cười toe toét, cô biết cậu đang lo lắng chuyện gì.
“Này!! Cậu coi thường tôi quá rồi đấy, dễ như ăn bánh thôi mà”
“Tốt lắm”
“Mn~. Tôi rất muốn cho cậu xem cảnh chính tay tôi giẫm nát cái mặt chó của tên Bok Jungsik, nhưng làm kiểu đó không phải phong cách của tôi, và tôi cũng có nhiều kẻ thù hơn cậu nghĩ. Nên là...”
Kim Hannah mỉm cười rụt rè.
“Ok, tôi có cách rồi. Cậu chỉ cần ngồi yên và xem màn trình diễn thôi. Nhớ chuẩn bị sẵn bỏng ngô và chỗ ngồi đẹp nhé, đừng để người khác tranh mất.”
“Nghĩa là sao, cô đang nói cái quái gì thế?”
“Đừng có giả ngây. Đơn giản là, nhớ đừng có bỏ lỡ cuộc vui này đấy.”
Seol Jihu nhún vai. Kim Hannah nhếch mép cười, cô đặt tay lên quả cầu pha lê và hỏi.
“Mà nhân tiện thì, sao cậu lại ngồi kiểu đấy? Ý tôi là sao lại quay lưng về phía tôi như vậy?”
"…Huh?"
“Tôi đang hỏi tại sao cậu lại hành động như một kẻ hợm hĩnh như vậy. Chẳng lẽ cậu không biết phép lịch sự tối thiểu khi nói chuyện với người khác sao?”
“Ah..”
Sau khi im lặng trong chốc lát, Seol gãi đầu.
“Tôi nghĩ tôi nên tạo dáng như thế này.”
“?”
“Cô biết đấy, giống như trong phim ý. Như kiểu tôi là một vị Chúa tể đứng trong bóng tối và điều khiển mọi thứ trên Thiên Đường này!"
"Ôi giời ơi, thằng hâm!"
Trong khi cô còn đang sững sờ thực sự thì đột nhiên có tiếng tắt đánh phụp. Seol chẳng nói năng gì, tắt vội viên pha lê.
“Cậu đang đùa tôi đấy à?”
Cô khịt mũi và lẩm bẩm: ”Sao mình lại đi đặt hy vọng ở cái tên trẻ trâu ấy nhỉ?” rồi tắt viên pha lê.
Tk.
Quả cầu đã tắt.
Sau khi lén nhìn viên pha lê, Seol ngẩng đầu lên thở dài.
“Tý thì toi!!!”
Kim Hannah quá giỏi trong việc đọc suy nghĩ người khác. Cậu đã cố gắng che giấu suy nghĩ của mình nhiều lần với nhiều cách nhưng vẫn vô dụng.
Đó là lý do tại sao cậu chơi trò quay lưng lại nói chuyện với cô. Nếu cậu chỉ để 1 tia biểu cảm nhỏ trên mặt thôi là cô cũng thừa sức ngửi hết suy nghĩ của cậu rồi.
“Huuuu.”
Điếu thuốc trên mồm cậu dùng cho oai, nhưng thật sự cậu căng thẳng đến nỗi chẳng hút được hơi nào, nó tắt mém từ đời nào rồi, cậu đặt xuống thở phù nhẹ nhõm.
Với điều này, cái chết của Bạch Hồng Hoa đã được định đoạt. Mặc dù cậu không rõ những chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới, nhưng cậu đã chắc chắn một điều.
Khoảnh khắc mà cậu nói 'Làm đi,' số phận của Bạch Hồng Hoa đã được xác định.
Seol Jihu ngồi yên và sờ soạng xung quanh. Cậu lôi ra một món đồ từ thắt lưng.
Một chân đèn bằng pha lê, một chiếc cốc bằng ngọc lục bảo và mười hai quả trứng vàng rực rỡ.
Quả trứng nào cũng đang tỏa sáng, nhuộm vàng cả mặt cậu. Cậu chăm chú ngắm nghía chúng rất cẩn thận.
Đúng như Kim Hannah nói, giờ cậu chỉ có một việc để làm.
“Việc này chẳng khó tý nào!”
Để dễ hình dung hơn, cậu giống một người đàn ông đi trên phố vô tình gặp một con heo đất vậy. Giờ cậu chỉ đơn giản là nhặt những đồng xu trước khi ai đó đến rồi tiếp tục tận hưởng cuộc dạo chơi.
Cô ấy đã nói: “Đừng để người khác cướp mất chỗ tốt.”
Seol vừa huýt sáo vừa lôi một điếu thuốc ra. Trong làn khói trắng đục đang tỏa ra khắp không khí, khóe miệng cậu nhếch lên thành một nụ cười gian trá.
Cuối cùng.
Cuối cùng thì cậu mới cảm giác được thức dậy sau một giấc ngủ mơ màng.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Tks nhóm cực mạnh 😁😁😁
ReplyDeleteTeam đang dịch mỗi ngày 2 chap à ? =)) Ngày nào cũng có
ReplyDeleteThanks nhóm dịch
ReplyDeleteTks nhóm nhiều
ReplyDeleteYêu nhóm dịch <3
ReplyDeleteDo Seol cứu Phi Sora ==> Linh hồn ông của Flone phải hi sinh để thay thế cho Sora
ReplyDeleteCả linh hồn đám kia luôn
DeleteƠ đm đã chết đâu mà phán như đúng rồi ý
DeleteTkssss
ReplyDeleteMain phải tỏ ra lạnh lùng rồi đứng trong bóng tối nói truyện để mỗi đôi mắt phát sáng trong bóng tối ý. Thế nó mới cool ngầu ra dáng kiểu chúa tể bóng tối :))
ReplyDeleteKiểu j mà chả bị Kim nói là thằng hâm. 😂
Delete