Khát vọng trở về - Chương 152: Những cô gái quanh anh - Phần 1

Người trông xe liền vỗ vai Jang Tu.

“Suy nghĩ tích cực hơn chút đi chứ, có thêm người chẳng phải chuyến đi của chúng ta sẽ an toàn hơn sao? Với sáu người, anh càng được bảo vệ kỹ hơn còn gì?”

“Tsk, tôi cũng nghĩ vậy.”

“Được rồi, nhớ cẩn thận đó.”

"Uhm, hẹn gặp lại anh. Chúng ta đi thôi!"

Dường như không thể bình tĩnh nổi, Jang Tu đẩy lưng cậu thanh niên khá mạnh. Sau bị đẩy lên xe, cậu đứng dậy và đi vào trong, lập tức cậu sốc đến mức không thở được.

Trong ba người khách đang ngồi trên xe, cậu biết một người.

Đó là Phi Sora, cô đang ngồi đối diện với một người đàn ông và phụ nữ trông khá sáng sủa, không biết cô có làm gì họ không mà mặt mũi họ xanh lè xanh lét.

Cô đang mải xoa cằm ngẫm nghĩ gì đó, khi liếc sang thấy cậu, cô giả vờ mở to con mắt và làm bộ bất ngờ.

“Cuối cùng anh cũng…. Ư hừm… Anh chưa đi à?”

“…..”

“Anh làm gì mà chậm thế?”

"...."

Ngay lúc đó

“Oh, xe ngựa này!! Á!!!!!" -  Yi Sungjin đang hứng khởi trèo lên xe thì thét ầm lên vì sốc.

Yi Seol-Ah cũng vậy. Đôi mắt cô run rẩy, người run cầm cập khi thấy Sora.

“Cô cậu còn làm gì ở đấy, ngồi xuống đi chứ?”

Sora cáu kỉnh chỉ vào chỗ trống, hai chị em Yi co rúm lại như hai con chuột trước một con rắn, họ run rẩy đi ngoan ngoãn theo hướng tay cô chỉ và ngồi nhẹ nhàng im thin thít ở đó.

“Cưng cũng ngồi đi. May ghê! Cưng thấy đó, cái xe chết tiệt này vẫn chờ thêm khách."

'Khách?'

Seol Jihu nhíu mày.

Chờ thêm người nữa làm gì? Có một High Ranker như cô ngồi trong xe, chẳng có con quái vật nào dám lại gần cái xe này. Chúng còn phải cầu xin cô đừng nhìn thấy chúng ấy chứ.

'Chắc là người lái xe cẩn thận. Anh ta muốn chờ thêm 2,3 người nữa chăng? '

Seol Jihu gắng giải thích giùm hoàn cảnh của người đánh xe. Nhưng rõ ràng vẫn có hai hành khách trên xe cơ mà nhỉ?

Đúng lúc đó…

“Ha!”

Cậu nghe thấy tiếng Jang Tu thở hổn hển.
Phi Sora tỏ ra không hài lòng, cô lườm tay đánh xe.

Seol Jihu cũng nhanh chóng đến chỗ còn trống trên xe vì có vẻ người đánh xe đã vào vị trí.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe bắt đầu khởi hành.

Seol quay sang nhìn Sora chằm chằm. Cảm nhận được ánh mắt săm soi của cậu, cô liền cúi mặt xuống và giả vờ ngồi buồn cắn móng tay.

“Gì nào? Chẳng lẽ tôi không được đi xe ngựa à?”

Seol Jihu yên lặng.

“Tôi biết hai đứa nhóc kia không thoải mái với tôi, đáng ra lúc đó anh nên lên đường ngay lập tức. Tôi đã cố tình xuất phát muộn để tránh chúng rồi, dù sao đây cũng là trùng hợp thôi.”

Cô tiếp tục lải nhải, Seol vẫn im lìm.

“Hỏi anh ta mà xem, rõ rằng là tôi đã lên xe ngựa đầu tiên. Tôi không muốn bị hiểu lầm như vậy đâu.”

'Nhưng tại sao cô ấy cứ phải cố giải thích thế nhỉ? Mình đã nói gì đâu?'

Nếu như họ có cùng một đích đến, thì việc trùng hợp như thế này cũng chẳng có gì đáng bàn. Nghĩ đến đây Seol Jihu chợt cảm thấy có gì đó sai sai.

“Cô đang đến Haramark sao?”

“Ừa, tôi có người quen ở đó. Tôi chưa nói với anh à? Tôi đã nói là tôi có nơi có chốn rồi mà?”

“Người quen này là ai thế?

“À, à. Tôi vừa mới nói gì ý nhỉ?”

Khụ, khụ

Phi Sora cố tình ho lụ khụ để kết thúc câu chuyện.

Thì cô nói cũng đúng, cô vừa gỡ hết khúc mắc xong, lại tự do, mà cô đi đâu là quyền của cô, cậu chẳng có thẩm quyền gì để mà tra hỏi hay ngăn cấm cô cả. Cậu còn chẳng có lý do gì để quan tâm tới cô cơ mà.

"Tôi hiểu rồi."

Tuy vậy, cậu cũng sẽ không ngồi yên nếu cô bắt nạt hai chị em Yi.

Phi Sora khoanh tay và giả bộ quay đi một cách thờ ơ.

Trong khi hai chị em Yi cứ lấm la lấm lét nhìn Sora, Seol đang ngẫm nghĩ gì đó, đột nhiên cậu nói.
“Mình có cảm giác là mình quên cái gì đó.”

(Trans: Quên gọi về báo cho ông già là đã lên núi bắt vợ thành công và thêm hai đứa đệ làm chân sai vặt)

*

Không mất nhiều thời gian, cả nhóm đã đến Haramark.

Sau khi xuống xe, hai chị em Yi ngó quanh thành phố với ánh mắt kinh ngạc, họ không ngừng la hét trong thích thú.

“Các em có chắc là mình ổn không? Những tòa nhà ở Haramark không đẹp như ở Scheherazade đâu.” - Seol Jihu hỏi lại.

"Tất nhiên rồi!" - Yi Seol-Ah vui vẻ trả lời - “Em thà sống trong nhà tranh vách đất mà được duỗi chân ngủ ngon còn hơn đêm nào cũng thấp thỏm trong cung điện mà sống không bằng chết.

Nhìn Yi Seol-Ah vui vẻ ríu rít cái mồm, Seol Jihu không không biết mình đang vui hay chạnh lòng nữa.

Yi Seol-Ah cười rạng rỡ và quay lại với em trai, mặt cu cậu có vẻ có chút gì đó lo lắng.

"Đúng không? Sungjin?

“Vâng, đúng thế ạ.! Nhưng mà…Hyung!!”

Sau khi lấm lét nhìn ra phía sau, Yi Sungjin thì thầm gọi Seol Jihu.

“Sao mụ ta cứ đi theo chúng ta vậy?”

“Đi theo chúng ta ư? Ai cơ?”

Seol Jihu quay lại. Cậu chợt thấy Phi Sora. Thấy cậu đã phát hiện, cô giả bộ huýt sáo đưa tay lên đầu che nắng rồi giả bộ nheo mắt vì nắng chói.

'Huh?'

Suốt trong quãng đường đến đây, cô im thin thít như tờ giấy vậy, nên cậu còn quên mất cô cơ.

Cô lại giả bộ hỏi.

“Um... Quảng trường ở chỗ nào thế? Lâu lắm rồi tôi mới quay lại đây đấy, hình như tôi đang lạc đường thì phải.”

“Đi thẳng theo trục đường chính này là tới đó thôi.”

"Ồ, vậy à."

Phi Sora nhìn theo hướng tay cậu chỉ và gật gù lia lịa.

“À, cô ấy đang lạc đường thôi.”

Seol quay lại giải thích cho hai đứa, nhưng Yi Sungjin vẫn còn nghi ngờ.

Rồi họ lại tiếp tục đi. Nhưng chỉ vài phút sau, họ lại phải dừng lại.

Sora không đi theo hướng mà cậu chỉ, cô ấy vẫn cứ bám theo sau cậu.

“Hửm? Sora? Thế còn quảng trường?

“Cưng à, cưng có biết nhà hàng nào ngon ngon gần đây không? Chụy tìm mãi nãy giờ không thấy, từ sáng đến giờ chụy vẫn chưa có gì bỏ bụng đâu!!”

(Edit: Các bạn lưu ý là thi thoảng Sora lại đổi giọng, gọi Seol là "cưng" và xưng "chụy" nhé. Không phải tụi mình dịch sai đâu).

Seol Jihu nghiêng đầu.

“Cô cứ đi thẳng tới ngã tư kia rồi rẽ phải, ở đó có nhà hàng Ăn, Uống, Thưởng Thức khá nổi tiếng đấy!”

“À, ra ở đó. Cảm ơn cưng nhiều nhoa!!”

Phi Sora gật đầu hí hửng chạy qua mặt Seol và hai chị em Yi rồi tiến ra đường lớn đông đúc.

Mãi cho đến khi thấy Sora khuất bóng ở đằng xa, Seol mới dẫn tụi nhỏ đi tiếp về nhà.

Về đến nơi, cậu thấy nhà phía bên kia khá đông đuc. Một vài Linh Mục đang nhễ nhại mồ hôi chuyển các món đồ vào trong

“Hôm nay lại vậy à?”

“Họ chuyển những gì mà mãi không xong vậy?”

Nhưng đó cũng là những suy nghĩ cuối cùng trước khi vào nhà.

Sau khi nhìn chằm chằm vào một Linh Mục vừa khệ nệ vác gói đồ trên vai vừa khóc thút thít, cậu nhún vai rồi lên cầu thang.

Cậu cũng quay lại đề phòng trường hợp Sora lại đi theo, nhưng không thấy cô đâu cả.

“Chúng ta lên thôi.”

Rồi cậu mỉm cười khi thấy hai chị em có vẻ đang lo lắng khi cứ đứng chần chờ ở dưới, cậu ra lên trước, vừa đi vừa giải thích.

“Cứ bình tĩnh. Họ đều là người tốt mà.”

Có lẽ được khuyến khích bởi những lời này, anh chị em bước lên cầu thang một cách ngập ngừng.

Hoo-haa, hoo-haa.

Yi Seol-Ah thở dốc, cậu vừa mỉm cười vừa lắc đầu rồi đẩy cửa vào trong.

Cậu đã thông báo trước cho Jang Maldong khi mà cậu vừa về đến Haramark. Vì vậy, Jang Maldong đang ngồi trên ghế chờ đợi.

"Về rồi đấy à."

"Chào Lão sư. Chohong và Hugo đâu rồi?

“Đáng ra con nên gọi sớm hơn chứ, ta đã báo cho chúng rồi, chắc chúng cũng sắp về tới nơi rồi đấy.”

“À thì, do đi đường con vướng ít rắc rối nhỏ mà.”

Cậu quay lại, hai chị em vẫn đang rụt rè đứng ở cửa, cậu liền ra đóng cửa lại rồi đẩy hai đứa vào trong.

“Đây là hai chị em mà con đã nói với thầy, cô chị hơn cu em hai tuổi, chị tên là Yi Seol-Ah, còn cậu em là Yi Sungjin.”

“Chào ngài! Con là Yi Seol-Ah.”

“Con là Yi Sungjin ạ”

Hai chị em cúi đầu lễ phép. Seol cũng khuyên hai đứa nên lịch sự khi tới đây. Nhưng Jang Maldong đã vốn rất nổi tiếng ở Thiên Đường, cho nên tin tức về sự trở lại của Tiên Sinh Quốc Dân lớn đến nỗi mà hai chị em đã nghe biết bao nhiêu ngày không dứt.

Jang Maldong liền hỏi.

“Con là cô chị 18 tuổi phải không?”

“V, Vâng!”

“Vậy con là cậu em, 16 tuổi nhỉ?”

Nhưng Yi Sungjin không nói gì, cậu căng thẳng đến nỗi cứ mấp máy môi nhưng cố nói thế nào cũng không ra tiếng.


“Hmm..”
Jang Maldong khẽ cúi đầu và cẩn thận kiểm tra, Hai chị em đôi mắt sáng ngời, đứng thẳng lưng nghiêm chỉnh như những người lính đứng nghiêm vậy.

“…Được rồi, vậy thì…”

Ngay khi ông đang chuẩn bị nói.

Có tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch trên cầu thang.

clunk!

Cánh cửa mở toang ra.

“Tadaaaaaaaa!”

“ Ông nội ~!”

“ H-H'm?”

Một người phụ nữ với mái tóc đỏ gợn sóng bồng bềnh bước vào văn phòng, ngay lập tức cô chạy như bay vào ôm lấy Jang Maldong.

Tất nhiên đó là Phi Sora.

Seol phô cái bản mặt ngố ngố ngớ ngẩn ra, cậu còn vừa tưởng đấy là tiếng bước chân của Chohong hay Hugo cơ.

“Con đến rồi đây, ông nội!!”

“Con-Con…?

Trong khi Sora cứ ôm lấy eo ông, Jang Maldong cũng chìa bản mặt ngố không kém cậu thanh niên đang đứng kia.

“Cái-cái gì thế này? Sao con lại ở đây?”

Jang Maldong bối rối quay sang nhìn Seol Jihu với tia mắt sắc bén. Nhưng Seol cũng có biết gì đâu, nhìn bản mặt nghệt ra của cậu là ông biết rồi.

"Ah."

'Thì ra là như vậy.'

Giờ cậu mới nghĩ ra, Jang Maldong và Phi Sora quen nhau. Giờ mới nghĩ tới chuyện này làm cậu tự thấy mình ngố đến mức nào, cậu nhắm tịt mắt lại túm tóc trong bất lực.

[Với trình độ và kinh nghiệm của tôi, anh nghĩ tôi sẽ không tìm nổi chỗ nương thân mới à?]-(Sora)

Giờ cậu đã nhận ra chỗ “nương thân” mà cô nhắc tới là chỗ của Jang Maldong.

Văn phòng rơi vào không khí cực kỳ hỗn loạn, nhưng Phi Sora phớt lờ tất cả ôm chặt lấy Jang Maldong, làm ông chịu chết không trốn được.

“Ông nôi! Ông nói gì vậy! Giờ con chẳng có chốn nương thân đây này!”

“Thả-Thả ta ra đã.”

"Con nên làm gì bây giờ? Vì tên khốn Bok đó, giờ con là một đứa lang thang cô độc và thảm hại như thế này này. Giờ mặt con mất đi nụ cười rồi này!! Hu hu”

“Trước tiên thì, thả ta ra đã.”

“ Ông nội ~ Ông cho con một phòng ở đây đi? Con sẽ tự trả tiền thức ăn của mình! Được không?"

“Này! Có nghe ta nói không đấy hả? Thả ta ra đã rồi nói chuyện.”

Jang Maldong thở hổn hển, ông vặn người thoát khỏi 2 cánh tay cô rồi tiếp tục.

“Giải thích từ từ thôi, từng bước một đấy! Một cái phòng ở đây là sao? Cái thằng ranh chết tiệt kia rủ con đến đây à?"

“Không có! Nhưng ông vẫn còn phòng ở đây mà. Giờ ông nội là người duy nhất mà con có thể tin tưởng, Ông ơi ~ Ông cho con một phòng đi?”

Sora tiếp tục quấy Jang Maldong như một đứa bé nhõng nhẽo đòi bố mẹ nó mua kẹo vậy.

“Sao con lại hỏi ta điều đó?”

“Thì tòa nhà này là của ông mà?”

“Không, không phải vậy?”

"Huh?"

“Ta giao lại mọi thứ cho thằng nhóc kia rồi!”

Jang Maldong chỉ vào Seol Jihu.

Lời của ông là sự thật. Sau cái chết của Dylan, Seol Jihu đã công khai trở thành tân thủ lĩnh của Carpe Diem, cậu có quyền tuyệt đối trong tòa nhà này.

Vì không tính tới trường hợp này, Phi Sora ngớ người ra, cô cũng dừng lại không nhiễu Jang Maldong nữa. Cô chuyển hướng mắt của con thú săn mồi đang săn mồi sang Seol.

Sau đó thì…

“Này! Này! Cưng làm gì thế?”

Seol Jihu lôi xềnh xệch Phi Sora ra khỏi văn phòng ngay lập tức.”

"Goodbye!"

Cậu tạm biệt cô với một nụ cười vui vẻ và đóng sầm cửa lại.

Click!

Đương nhiên là cậu không quên khóa cửa.  Cậu còn đứng ở đấy bảo kê cho cánh cửa vì sợ sức mạnh kinh hồn của cô thừa sức thổi bay cái cửa.

“Um..Um..Này này…Mở ra đi..”

Tok Tok.

Cô gõ cửa liên hồi nhưng cậu không trả lời.

'Chúng ta cần đến Cự Thạch Sơn càng sớm càng tốt.'

Seol tự thề với chính mình khi nhìn thấy hai chị em kia còn đang tái mét hết khuôn mặt.

“Này!!! Nói gì đi chứ!! Sao anh lại khóa cửa?? Này..!!”

Click click!

Với sự gia nhập của hai chị em Yi, Carpe Diem cuối cùng cũng có một Cung Thủ. Seol Jihu nghĩ ngay đến việc đi huấn luyện cho họ. Cậu cũng nghĩ ngay tới việc tập luyện mà cậu đã để chững lại mất bao lâu này kể từ khi tham gia Bữa Tiệc.”

“Này!!! Sao cưng lại có thể đóng sầm cái cửa trước một thiếu nữ xinh đẹp yếu đuối như chụy thế này??”

Seol Jihu nghĩ không biết Sora sẽ làm gì khi bị cậu đuổi đi thế này, đấy là chưa tính đến những tháng tới cậu chuẩn bị đến Cự Thạch Sơn và không có mặt ở văn phòng.

“Chắc cô ấy sẽ mệt và sớm bỏ cuộc thôi.”

“Argh, mở cửa ra vào nói chuyện đàng hoàng với tôi đi nào? Anh có là đàn ông không đấy? Anh nghiêm túc đấy à?"

Càng ngày cô càng gắt ầm hơn.

Seol thực sự hoảng hốt, sao cậu toàn vướng phải mấy cô nàng hung tợn thế này?

Cinzia, Agnes, Kim Hannah, Chohong, Maria,… Hugo gọi họ là gì nhỉ, à Nữ Quái, liệu cô nàng Sora có phải Nữ Quái nốt không đấy?

Cốc!
Cốc

"Hey!! Mở cửa cửa ra đi mà!!”

Rồi ngay sau đó.

“Cái quái gì thế!! Mày là đứa quái nào vậy?”

Đột nhiên một giọng nói sắc bén pha lẫn sự khó chịu vang lên. Đó chắc chắn là giọng Chohong.

(Trans: =)) đánh nhau to anh em ơi)

"Gì cơ? Con nào dám quát bà đấy?"

“Tao đang hỏi mày là đứa quái nào vậy, đồ đần. Sao lại đứng trước cửa nhà người khác gào như con điên thế hả? Con đũy này! Cút về xó xỉnh của mày đi!!”

“Đần? Đũy? Mày nói ai đấy?"

“Ha! Mày dám trừng mắt với tao à? Con đũy này.. Oh? Gì thế này, mày muốn đánh nhau à?”

Jang Maldong và Seol há hốc mồm và tròn mắt nhìn nhau.

“Cái cửa! Mở! Mở ra!! Nhanh!!”

“V-Vâng ạ”.

Seol Jihu kinh hoàng nhanh chóng mở cửa ra.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục

Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1

Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1

Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1

Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1

Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1

Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1

Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1

Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2

Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1

Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1

Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1

Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1

Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3

Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: