Khát vọng trở về - Chương 155: Bữa ăn đêm của Seol - Phần 1

Seo Yuhui đang đợi cậu ở một góc hang, bên đống lửa nhỏ.

Seol nhìn thấy một cái nồi trắng bí ẩn đang sôi sùng sục trên ngọn lửa. Cạnh đó là bát đĩa và dụng cụ ăn uống.

"Anh đói chưa?"

Thật ra, Seol hơi hồi hộp khi Seo Yuhui gọi cậu ra chỗ vắng giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này. Vì vậy, cảnh tượng trước mặt khiến cậu thật sự bất ngờ.

Seo Yuhui nghiêng đầu trước khi thu tay lại và nhẹ nhàng nói.

"Tôi thấy hôm nào anh cũng luyện tập đến tận đêm khuya. Nên là, tôi sợ anh bị đói... Uhm, cái này là một bữa ăn khuya đơn giản thôi, không nhiều nhặn gì đâu nhưng sẽ giúp anh hồi phục tốt hơn".

Seol Jihu không nói nên lời. Bởi vì, ánh sáng từ đống lửa đang bùng lên, y như một vầng hào quang sau lưng cô.

'Cô ấy là... Một thiên thần ư?'

Người bình thường thì làm gì có ai trông thanh khiết và ấm áp như vậy?

Seol Jihu cứ đứng ngây ra một lúc lâu, thậm chí quên mất rằng mình đang há hốc mồm, và nước dãi chảy thành dòng xuống đất.

Mãi vài phút sau, cậu mới tỉnh lại, vội gãi đầu và đưa tay chùi mép.

"Ah, làm phiền cô thế này, thật ngại quá..."

"Không, không. Anh phải bỏ thời gian tập luyện để bảo vệ tôi, tôi mới là người làm phiền. Cứ coi như đây là lời xin lỗi của tôi đi..."

Thật ra, cô ấy nói cũng có lý. Nhưng mà Seol Jihu chưa bao giờ nghĩ cô ấy là một kẻ phiền phức. Thậm chí chưa một lần nào. Thay vào đó, cậu coi khoảng thời gian bên cô chính là những thời khắc thư giãn bình yên.

Ngay cả Agnes cũng nhấn mạnh rằng ăn ngon và ngủ yên chính là một phần quan trọng của quá trình huấn luyện, không phải sao?

Lần trước, cậu buộc phải luyện tập đến điên cuồng để đủ điều kiện tham gia bữa tiệc. Nhưng lần này, cậu có nhiều thời gian hơn, nên Seol Jihu có thể thư giãn một chút. Ngay cả Jang Maldong cũng nhắc cậu phải lưu ý chuyện tập luyện và nghỉ ngơi cho phù hợp.

"Sắp xong rồi. Anh ngồi chờ thêm chút nữa nhé!"

Nghe những lời trong trẻo và ấm áp của cô, Seol thực sự cảm thấy biết ơn người con gái trước mặt mình.

Cậu cảm thấy mình thật may mắn.

'Sao cô ấy lại chăm chút cho mình như vậy?'

Tất nhiên, Seol Jihu biết rằng Seo Yuhui không có tình ý gì với cậu. Nhưng mà, mỗi khi ở bên cạnh cô, cảm xúc của cậu lại bùng nổ và những ham muốn trần tục cứ dâng lên chín tầng mây. Thế nên, cậu cứ vừa nuốt nước bọt vừa lo lắng bồn chồn.

Seo Yuhui nhìn Seol Jihu cười khúc khích, như thể cô thấy cậu ta cực kỳ dễ thương. Một lúc sau, cô lại tập trung ánh mắt lại vào cái nồi.

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh. Khuôn mặt con gái của Luxuria rực sáng trước ánh lửa trại, trông thật đẹp và quý phái đến nỗi Seol Jihu bắt đầu lắp bắp nói nhảm.

"Umm...."

"Gì cơ?"

"Tôi có nên đánh thức những người còn lại không? Nếu mọi người cùng ăn thì sẽ vui hơn".

"K-không."

Seo Yuhui lắc đầu như điên.

"Không, hoàn toàn không. "

Cô nói chắc chắn.

"Tuyệt đối không?"

Thấy Seol Jihu ngạc nhiên vì thái độ kiên quyết của mình, cô hơi bối rối và vội vã  giải thích:

"... Uhm, đánh thức họ dậy vì chuyện nhỏ nhặt này thì không ổn chút nào. Hai chị em đó đã mệt đến ngất đi rồi, đúng không?"

"Ah…."

"Thứ họ cần bây giờ là một giấc ngủ ngon. Tôi phải ra đây để nấu nướng, cũng vì không muốn làm phiền giấc ngủ của họ".

Seol đã trải qua khóa đào tạo địa ngục của Jang Maldong, nên cậu nhanh chóng hiểu ý cô. Lúc này, giấc ngủ là thứ tuyệt vời nhất với chị em Yi.

Lão sư thì khỏi nói rồi, người già vốn khó ngủ mà.

Seo Yuhui thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Seol gật đầu hiểu ý.

Một lúc sau, khi nghe tiếng sủi bọt, cô vội vàng nhấc nồi lên trên một cái đĩa.

Khi Seo Yuhui khẽ mở vung nồi, một luồng khói trắng từ từ bay lên.

"Wowwww…"

Cô ấy nói rằng đây là một bữa ăn khuya đơn giản. Nhưng khi nhìn thấy thứ trong nồi, Seol suýt rú lên vì ngạc nheien.

Bên trong nồi súp đang sôi là một con gà béo ngậy.

'Là súp gà hầm?'

Nhưng con gà này hoàn toàn khác những con gà mà Seol từng thấy trên trái đất. Da thịt nó đang tỏa ra ánh sáng vàng óng ả.

Seol không hề kích hoạt Cửu Nhãn, nhưng cậu vẫn thấy ánh vàng tràn khỏi nồi, chiếu sáng cả một góc hang. Ngay cả nước súp cũng đang nhuộm màu vàng.

"Đây... đây là cái gì?"

"À, có gì đâu. Là con gà, con gà ấy mà!"

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cái nồi, gật đầu lia lịa.

"Đây là một loài chim phổ biến ở Thiên đường. Tôi thấy vài con đi lang thang cửa gần hang, và tôi may mắn bắt được một con. Thế là tôi luộc nó lên, nêm nếm nước tương và rượu..."

Cô dịu dàng giải thích, nhưng tất cả những lời cô nói không hề lưu lại trong trí óc Seol. Tất cả đã đi từ tai này sang tai kia.

Ánh vàng chói lọi, mùi hương thơm nức, những thớ thịt mềm mại, nước súp sóng sánh. Tất cả những thứ đó khiến Seol đã hoàn toàn bị hớp hồn. Thậm chí lưỡi cậu đã thè lè ra khỏi miệng từ lúc nào.

Seo Yuhui cười khúc khích trước khi đưa cho cậu ta một cái thìa.

"Ăn đi, kẻo nó nguội mất"

"Cảm ơ…"

Trước khi nói xong lời cảm ơn, Seol Jihu đã nhúng thìa vào súp. Và ngay khi cậu nếm một miếng nhỏ, Seol đã trợn tròn cả hai mắt.

Hương vị ngọt ngào và thơm ngon của món súp dường như đang quấn lấy lưỡi cậu. Nước súp đặc sánh đến nỗi chỉ một thìa cũng khiến vị giác cậu bùng nổ.

"Đây nữa, đây nữa".

Seo Yuhui đã cúi xuống bên cạnh Seol từ lúc nào, và đưa cho cậu ta một cái đùi gà. Seol Jihu run rẩy cầm lên và cắn một miếng lớn.

Miếng thịt mềm mại chảy ra một dòng nước trong lành và tràn xuống họng Seol.

Thớ thịt hòa lẫn với nước súp, như một vũ điệu phi thường của hương vị, làm Seol sung sướng đến phát điên.

Ực

Seol có thể cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ nước súp, khi nó chảy xuống thực quản.

'Ôi trời ơi….'

Trên thế gian này lại có thứ thức ăn ngon đến vậy sao?

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, Seol Jihu chưa bao giờ được ăn thứ gì ngon đến mức này.

Nó ngon đến nỗi, nước mắt nước mũi Seol đang trào ra ngoài. Có thể nói cậu đang vừa ăn vừa khóc.

"Hihi"

Seol nghe thấy tiếng cười bên cạnh.

"Có ngon không?"

"Có, nó rất ngon, ngon tuyệt cú mèo!"

"Tốt quá. Mau ăn đi. Thứ này mà nguội là mất ngon đấy".

Nghe những nời đó, Seol giật mình. Cậu vội chăm chú đánh chén, quên hết mọi thứ xung quanh.

Nhoàm, nhoàm

Sụp, sụp

Ực, ực.

Hai tay chống cằm, Seo Yuhui cẩn thận quan sát Seol Jihu. Cô cười rạng rỡ như một người mẹ hạnh phúc nhìn đứa con.

"Nào, uống hết chỗ súp này nữa".

Ực ực

"Giỏi lắm, giỏi lắm. Cố lên nào".

Sau khi nhấc cả cái nồi lên và nuốt trọn từng giọt súp, Seol Jihu nhìn vào bộ xương sạch gà trong nồi, tiếc nuối mút mười ngón tay.

'Ước gì có thêm chút nữa! Hic'

Trong lúc Seol còn đang than thở, Seo Yuhui bất ngờ bẻ xương gà và đút vào mồm cậu.

"Thử xem"

"Đây là xương mà?"

"Xương của loài chim này có thể ăn được."

Cô nghiêm trang giục giã Seol, thậm chí còn nói rằng con vật quý giá này, không, con chim này từ đầu đến chân đều ăn được.

Có vẻ như cô ấy không hề nói đùa, nên Seol Jihu ngập ngừng đưa miếng xương vào miệng. Và cậu sửng sốt.

Một chất lỏng ấm áp trào ra.

'Đây là ... tủy xương?'

Mùi thơm của chất lỏng đó khiến Seol quên cả e dè, cậu cầm miếng xương và mút chùn chụt.

Và sau một thời gian, miếng xương bắt đầu tan ra, tỏa ra hương thơm ngây ngất. Cậu bắt đầu nhấm nháp miếng xương như người ta nhấm nháp miếng nhân sâm nghìn năm. Cảm giác thư thái đến nỗi, cậu ước gì có thể ngậm miếng xương này mãi.

'Ngon quá trời ơi.'

Sau khi Seol nhai sạch xương và liếm sạch nồi, con chim nọ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Seol liếm nồi sạch đến nỗi Seo Yuhui nhận xét rằng, cô ấy không cần phải rửa nồi nữa.

'Phê quá'

Seol Jihu nằm dài ra đất, nhâm nhi hương vị còn sót lại trong miệng, thu vai lại và rùng mình.

Cơ thể cậu đang nóng bừng như thể có một mặt trời đang bùng cháy bên trong. Thế nên, cơn gió đêm lạnh lẽo chỉ khiến cậu cảm thấy mát mẻ và buồn ngủ.

'Thật hạnh phúc, hehe'

Seol Jihu cười sung sướng.

Cậu đã luyện tập chăm chỉ, tắm gội bằng nước suối trong mát và ăn món súp ngon lành.

Cơ thể cậu hoàn toàn thư thái.

'Buồn ngủ quá….'

Những ngày chung sống với Yoo Seonhwa, cô ấy đã tạo cho cậu một thói quen đặc biệt. Đêm nào cũng vậy, cô luôn mang cho Seol những bữa ăn khuya, rồi sau đó mới đi ngủ.

Nhớ lại những ngày đó, Seol mỉm cười và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

"Huhu."

Điều cuối cùng Seol Jihu nhìn thấy là Seo Yuhui đưa tay về cậu với một nụ cười mơ hồ.

"Bắt được rồi nhé, thỏ ơi."

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục

Chương 155 - Phần 2
Chương 155 - Phần 1

Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1

Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1

Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1

Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1

Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1

Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1

Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1

Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1

Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1

Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2

Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1

Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1

Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1

Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1

Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3

Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

5 Comments:

  1. Thánh nữ đâu rồi , lúc cần thì lại mất tích 🐧

    ReplyDelete
  2. Con thỏ sau khi ăn xong con gà. Giờ thì chuẩn bị vào nồi.
    Thank

    ReplyDelete
  3. Ra lẹ team ơi, để xem con thỏ nó bị sao.

    ReplyDelete
  4. Sói dùng thức ăn để vỗ béo thỏ rồi sau này ăn từ từ <(")

    ReplyDelete
  5. Seol nhìn thấy một cái nồi trắng bí ẩn đang sôi sùng DỤC trên ngọn lửa....từ ngày em quen với tác giả nen chỉ biết nó rất dâm tà ::))

    ReplyDelete