Được bao quanh bởi thung lũng sâu, Pháo Đài Arden khi xưa không bằng một góc với phiên bản hiện tại.
Các bức tường cao chót vót hơn nhiều so với khi xưa, các công sự phòng thủ được bố trí chằng chịt thành một hệ thống thiên la địa võng, tòa thành xây dựng dựa lưng vào các vách đá dựng đứng xung quanh. Và rất nhiều tháp canh được bố trí ở những vị trí thuận lợi và cao.
Pháo Đài đã mở rộng hơn rất nhiều, các tòa tháp trên thành trì được xây dựng nhiều hơn và được kết nối với nhau một cách thuận tiện, biến lớp phòng thủ của pháo đài này thành bức tường đa lớp. Nơi đây trở thành một pháo đài thép bất khả xâm phạm.
Cứ như đã được chạm khắc một cách tinh xảo từ các vách đá của thung lũng, Pháo đài đứng sừng sừng ở đó, cao lớn hùng vĩ.
"Thế nào?"
Seol vẫn đang bàng hoàng trước sự uy nghi của pháo đài, cái mồm há nãy giờ vẫn chưa chịu khép vào, Ian lên tiếng làm cậu giật mình lúng túng. Cậu nhún vai.
“Quá đỗi ngạc nhiên, thưa ngài, thật sự đó!!”
Nhưng đó không phải cảm xúc của riêng Seol, đám đông cũng đang hò hét, gào thét hay hú lên như những con đười ươi khi chiêm ngưỡng Pháo Đài Arden.
“Tất cả là nhờ có cậu đó.”
Ian tiếp tục.
“Cậu không chỉ cứu nó đâu, cậu còn là tiền đề cho sự phát triển của pháo đài này đấy,”
“Không, ngài và công chúa Teresa mới là những người làm chuyện này, hai người mới là những người được ngưỡng mộ.”
“Nếu chỉ có hai chúng tôi, Pháo Đài này sẽ không được một nửa như bây giờ đâu.”
Ian nói chắc chắn. Rồi anh ta nhìn quanh như thể đang tìm kiếm ai đó trước khi bất ngờ giơ tay lên.
“Oi—!”
Một giọng quen thuộc ngân lên, Seol theo phản xạ quay lại. Ai đó đang đưng dưới đồi về phía Pháo Đài Arden đang vẫy tay với cậu.
Khi ông ta là gần, Seol nhanh chóng nhận ra khuôn mặt đó, ngay lập tức niềm vui khôn xiết xuất hiện trên mặt cậu.
Đó là Arbor Muto, trưởng làng Ramman và Pháp Sư của công tước Delphinion.
*
Đoàn quân xuất phát từ Haramark cuối cùng đã vào trong Pháo đài Arden.
Seol Jihu đã dành thời gian để đi thăm Arbor Muto. Hai người đã hẹn trước chỗ gặp nhau.
“Cũng một khoảng thời gian rồi nhỉ?”
Ông lão đưa tay ra. Seol Jihu mỉm cười và nắm lấy tay ông.
“Trông ông khác quá, giờ trông tuyệt vời hơn trước nhiều đó.”
Không chỉ Pháo Đài này phát triển, Arbor Muto cũng như vừa mới lột xác vậy.
Khi cậu còn gặp ông ở làng Ramman, ông thường xuyên ho vì ốm yếu bênh tật, nhưng nhìn ông của ngày hôm nay đi, ông đã gầy đi một chút, da dẻ hồng hào và đôi mắt trong sáng ngời hơn rất nhiều, cứ như đã trẻ lại cả chục tuổi vậy.
“Vậy cơ à? Nhưng nhờ có ai đó tiết lộ danh tính của tôi mà tôi đã bị lôi đi làm chỉ huy ở đây đấy.”
"Ah."
“Tôi đùa chút thôi! Hoàng Tộc Haramark đã hỗ trợ tôi rất nhiều, cuộc sống của tôi giờ đã tốt hơn trước rất nhiều và giờ tôi mới thấy mình đáng sống trở lại.”
Arbor Muto bông đùa vài câu trước khi đưa mắt nhìn pháo đài.
“Sao ta không đi dạo chút nhỉ? Tôi sẽ cho cậu xem những cái này.”
"Chắc chắn rồi."
Ông già và thanh niên chậm rãi đi dạo quanh pháo đài. Khi họ lên trên tường, Seol không thể giữ nổi ngạc nhiên.
“Tôi vẫn không thể tin được đây là Pháo Đài Arden mà tôi từng thấy trước kia."
“Fufu, vậy cậu nghĩ xem bằng cách nào mà nó được như thế này.”
“Tôi không biết bắt đầu như thế nào nữa.”
Seol Jihu rất bất ngờ với môi trường xung quanh. Thế rối, một hốc đá thu hút sự chú ý của cậu.
Một lúc sau cậu mới nhận ra có gì quen thuôc.
"Địa hình."
Cậu lẩm bẩm như bị thôi miên.
“Ông đã nương tựa vào địa hình".
Không có lý nào cậu không nhận ra nó cả, đó chính là nơi mà cậu đã liều mạng dụ hàng ngàn tên Ký Sinh Trùng vào bẫy.
Thấy cậu thanh niên nhận ra nơi này, Arbor Muto vỗ tay vui mừng.
“Xuất sắc, có thế chứ. Thế này mới xứng đáng là anh hùng của Haramark chứ?”
“Làm thế nào mà ông già lại biết về biệt danh này của mình?' - Seol cay đắng nghĩ.
“Nó rất kiên cố.”
“Vẫn khó khăn lắm! Chúng ta đang đối đầu với lũ Ký Sinh Trùng. Thế là vẫn chưa đủ đâu.”
Ông khẳng định chỉ dựa vào pháo đài này là thì vẫn chưa đủ.
“Cậu sẽ không bao giờ chiến thằng lũ Ký Sinh Trùng chỉ bằng cách phòng thủ đâu.”
Arbor Muto nhấn mạnh từ 'không bao giờ', Seol Jihu nghiêng đầu. Cậu thì đang nghĩ rằng lực lượng mới tới sẽ ở lại trong Pháo Đài cố thủ đến cùng. Vậy ý của Arbor Muto là gì khi ông nói không thể chiến thắng bọn Ký Sinh Trùng bằng cách phòng thủ?”
Đọc được suy nghĩ qua biểu cảm trên mặt cậu, Arbor Muto tiếp tục.
“Lúc lũ Ký Sinh Trùng mới xuất hiện, cậu biết cách chiến đấu của chúng là thế nào không?”
"Không."
“Không có gì đặc biệt cả. Chúng cứ thế tràn lên. Không một chiến thuật. Không chút chiến lược. Nhưng chúng vẫn áp đảo lực lượng của Thiên Đường một cách tuyệt đối nhờ đông như quân Nguyên.”
“….”
“Không phải tại chúng ngu ngốc đâu. Quân đột của chúng có ba đặc điểm. Chúng không cần ăn uống, chúng tuân theo mệnh lệnh đến chết mà không sợ hãi và chúng có thể bất tử miễn là có cơ thể cho chúng ký sinh. Với những đặc điểm đó, chiến lược và chiến thuật đối với bọn chúng là không cần thiết.”
Arbor Muto hồi tưởng quá khứ, giọng của ông càng ngày càng nhẹ nhàng.
"Thật tồi tệ."
“Nếu chứng kiến như vậy, lúc đầu thì sẽ thấy rất khủng khiếp, nhưng lúc sau thì nó rất mệt mỏi và tuyệt vong. Đương nhiên là Đế Chế không ngồi yên. Họ cho đắp thành cao đào hào sâu gia cố các kinh thành và vào các lâu đài hết mức và ra sức phát triển vũ khí, chiến lược đó ban đầu khá hiệu quả, nhưng…”
“Tôi đã đang nghĩ về điều này, có phải do chúng tiến hóa không?”
"Đúng. Đó những tiến hóa đầu tiên: Quái Ổ!”
“Quái Ổ…?”
“Cậu biết khả năng lớn nhất của Quái Ổ là gì không?”
Seol Jihu lắc đầu.
“Khả năng mà ai cũng biết là chúng sẽ sinh ra các thực thể xếp hạng thấp hơn chúng. Nhưng khả năng mà khiến chúng trở nên đáng sợ chính là khả năng phân rã vùng đất mà chúng bén rễ.”
“Phân rã ư?”
“Đúng vậy, chúng hấp thụ các chất dinh dưỡng từ các sinh vật và sử dụng năng lượng đó để phân rã các sinh vật xung quanh. Đế Quốc diệt vong đến 12 năm rồi, con người mới phát hiện ra khả năng này của chúng.”
Seol sực nhớ lại lúc cậu trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm của Công tước, xung quanh là một thế giới chết, không một ngọn cỏ.
Lúc đó cậu đã tự hỏi tại sao đất lại có mùa xám xịt như vậy, giờ cậu mới vỡ lẽ.
“Vậy thì.. Nếu Quái Ổ xuất hiện thì..”
“Đó là lý do chúng ta không thể chiến thằng bằng phòng thủ.”
Seol Jihu không nói nên lời, Arbor Muto mím môi.
“Công chúa Teresa cũng đã biết điều này. Và cô đã biến nó thành ý tưởng biến cả thung lũng này thành pháo đài, ý tưởng đó cũng không tệ.”
Nghĩa là họ không thể chỉ dựa vào pháo đài và phòng thủ nó được, họ đã chuẩn bị bẫy và sẽ sẵn sàng phản kích nếu cần thiết.
Điều này thì không có gì lạ cả. Seol có thể dễ dàng chấp nhận nó, nhưng sự tồn tại của Quái Ổ làm cậu lo lắng.
Càng biết nhiều về Ký sinh trùng, cậu càng nhận ra chúng không phải kẻ thù đơn giản. Ngay cả khi không có Thất Trùng Quân, lực lượng thường trực của chúng đã khó đối phó rồi.
Cuộc trò chuyện của họ dừng lại một chút. Arbor Muto lặng lẽ bước tới một máy bắn đã được đặt trên tường thành.
Các máy bắn đá khổng lồ được đặt ngồi trên bệ có bánh xe, trông chúng giống các khẩu pháo dã chiến hơn là máy bắn đá.
Dây kéo cần ném đá to và căng đến nỗi cậu tưởng tượng phải cần đến 7, 8 binh sĩ khỏe mạnh mới có thể kéo nó xuống lắp đạn được.
Điều khiến cậu chú ý hơn là những lưỡi kiếm lớn hình Boomerang được gắn trước bệ phóng chứ không phải là giáo hay và máy bắn tên cỡ nhỏ.
(Trans: Anh em lên mạng tra thử nha, mình có xem ít phim và chơi AOE nên tưởng tượng được. còn giờ tìm hình ảnh máy bắn đá nguyên văn miêu tả khó lắm.)
Cậu nhìn xung quanh, hàng trục quả cầu được đặt trên tường, cậu không thể kìm nén sự tò mò của mình nên đã hỏi.
"Đây là gì thế?"
“Một vũ khí mới mà tôi đang phát triển. À thì nó.. cũng không mới lắm. Nó là vũ khí từ thời Đế Chế.”
Arbor Muto cười toe toét. Ông vuốt ve máy bắn đá vài lần rồi nhìn chăm chăm vào thung lũng.
“Tôi đã nghe về tình hình hiện tại. Chiến thuật của bọn Ký Sinh Trùng khá bất thường. Cho nên chúng tôi đang cố chế tác nhiều chiến phẩm nhất có thế.”
“Tuyệt vời!”
“Vậy cậu có lo lắng không?”
Seol Jihu nhún vai trước câu hỏi bất ngờ này.
“Có lẽ tôi không nên nói điều này, thật ra tôi đang mong chờ nó một chút hơn là lo lắng.”
“Cậu đang mong chờ chiến tranh sao?”
“Tôi nghĩ, chính xác hơn là tôi đang đợi nó.”
Giọng của Arbor Muto có chút hiu quạnh.
“Tôi không biết những gì sẽ xảy ra trong tương lai, Nhưng tôi chắc chắc chiến thuật của Trùng Hậu Đế Vương sẽ không đơn giản là dừng lại ở chuyện bao vây các thành phố đâu.”
Arbor nắm lấy góc tường.
“Và những kẻ sắp tiến vào Thung Lũng Arden sẽ được ném trải “hương vị của nhân loại” đó.”
Khi ông nói điều đó, đôi mắt của vị Pháp Sư rực cháy bởi ngọn lửa của sự tự tin và khao khát báo thù.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Mục lục
Chương 166 - Phần 2
Chương 166 - Phần 1
Chương 165 - Phần 2
Chương 165 - Phần 1
Chương 164 - Phần 2
Chương 164 - Phần 1
Chương 163 - Phần 2
Chương 163 - Phần 1
Chương 162 - Phần 2
Chương 162 - Phần 1
Chương 161 - Phần 2
Chương 161 - Phần 1
Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1
Chương 159 - Phần 2
Chương 159 - Phần 1
Chương 158 - Phần 2
Chương 158 - Phần 1
Chương 157 - Phần 2
Chương 157 - Phần 1
Chương 156 - Phần 2
Chương 156 - Phần 1
Chương 155 - Phần 2
Chương 155 - Phần 1
Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1
Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1
Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1
Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1
Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1
Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1
Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1
Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1
Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1
Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1
Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1
Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1
Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1
Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1
Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1
Tks main chuẩn bị ngập hành :))
ReplyDelete