Seo Yuhui bắt đầu đảo mắt ra xung quanh, nhưng cứ mỗi lần quay lại nhìn về phía cậu, cậu lại đang nhìn cô chằm chằm làm cô ngượng đỏ cả mặt, cuối cùng, cô đành dừng lại cái việc trốn tránh vô nghĩa đó.
Seol vẫn đang nhìn cô với ánh mắt dò xét. Cô ngại ngùng hỏi:
“Anh đang nghi ngờ tôi có động cơ thầm kín sao?”
Seol Jihu lắc đầu.
“Không. Tôi rất biết ơn những gì cô đã làm cho tôi. Tôi chỉ không hiểu là, tôi đã làm được gì hay cô đang mong đợi gì ở tôi, mà lại đối xử với tôi tốt như vậy.”
“Vì... vì tôi mong anh sẽ đối xử với tôi theo một cách nào đó…”
“Vậy thì còn kỳ lạ hơn, cô đã nỗ lực đến mức này mà không cần tôi đền đáp điều gì. Dù biết cô rất hào phóng và tốt bụng, nhưng những điều này vẫn chưa đủ để chứng minh cho điều đó.”
Vì cậu đã nói đúng sự thật khách quan, Seo Yuhui nín lặng trong giây lát. Thấy cậu có vẻ quyết tâm không lùi bước, cô khẽ thở dài.
Sau một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, cô trả lời.
"…Có bao giờ…"
Seo Yuhui nói có chút do dự
“Anh từng nghe về câu nói này chưa?”
“?”
“Ký ức sẽ trở thành chất dinh dưỡng để sống cho một ngày khác.”
Seol Jihu nhíu mày trước câu trả lời khó hiểu của cô.
“Khi tôi đến hỗ trợ dân làng Ramman, những người đã vào Haramark, tôi nên nói thế nào bây giờ? Trông họ thật hạnh phúc. Trẻ em ở đó cười rạng rỡ trong một thế giới đang như một chiến trường khốc liệt thế này, những người lớn thì quan sát chúng chơi đùa với ánh mắt hạnh phúc, hài lòng. Một số người thì đã khóc vì choáng ngợp, vì không thể kiềm nổi sự hạnh phúc đó...”
“Sao đột nhiên cô lại nhắc về chuyện đó….”
“Tôi rất thông cảm cho hoàn cảnh của họ, không thể làm gì, họ đã phải sống trong sợ hãi và tuyệt vọng từ ngày này qua ngày khác, rồi đột nhiên một người đàn ông như một hoàng tử vĩ đại đã đưa họ vào sống trong lâu đài xa hoa, tôi dám chắc họ sẽ giữ mãi những kỉ niệm đó cho tới ngày họ mất đi.”
“Seo Yuhui-nim.”
“Và…”
Seo Yuhui đột nhiên cao giọng, khiến Seol Jihu buộc phải yên lặng.
"Tôi cũng vậy…"
Cô từ từ đặt tay lên ngực.
“… có những kỷ niệm giúp tôi có thêm động lực sống qua ngày.”
Đang trong tâm trạng hồi tưởng, đôi mắt của cô ấy như đang tỏa sáng lấp lánh đến nỗi làm cậu đang nhìn thấy ảo ảnh của cô.
“Kỷ niệm mà tôi không bao giờ có thể quên được. Không bao giờ."
Seo Yuhui từ từ đặt tay xuống.
“Anh biết đấy, trước đây tôi không hề tử tế gì đâu.”
“….”
“Tôi đã nói ra những thứ gây tổn thương cho người khác vì tôi quá tự cao tự đại… và tôi đã cố tình làm cho ai đó lo lắng vì tính cách đáng khinh của tôi. Giờ nghĩ lại thì, tôi đã phạm phải một tội lỗi to lớn.”
Seo Yuhui mỉm cười rụt rè, gượng gạo.
Nhìn khuôn mặt buồn bã của cô ấy, Seol Jihu khàn khàn lên tiếng.
“Tôi không hiểu.”
“….”
“Tôi không biết cô đang nói về ai, nhưng ít nhất tôi không có những kỳ niệm như vậy, ý tôi là cô không hề đối xử với tôi như cô vừa miêu tả.”
Cậu vừa nói xong, Seo Yuhui nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, nụ cười của cô có phần là lạ mà cậu chưa bao giờ thấy, một lúc sau, cô thở dài.
“Vậy thì hãy làm như thế này đi.”
“?”
“Tôi sẽ đưa ra thêm một vài yêu cầu. Nhưng một trong số đó là chúng ta vẫn sẽ thân thiết với nhau hơn.”
Cô nhấn mạnh vào từ nhưng, có vẻ Seo Yuhui đang rất kiên quyết.
“Vậy là cô vẫn muốn chúng ta …..gần gũi với nhau hơn sao?” Cậu lúng túng hỏi.
Seo Yuhui lập tức gật đầu.
"Đúng vậy. Giờ thì chúng ta bắt đầu với “nim” đi, nó làm tôi xấu hổ lắm đấy.”
"Ah."
Đây vốn là những câu mà cậu nói với Marcel Ghionea. Bị Seo Yuhui lặp lại những câu này, Seol Jihu trông như thể đã bị giáng một đòn.
"Tôi hiểu. Vậy giờ tôi nên gọi cô là gì?”
“Mmm.”
Seo Yuhui hơi đỏ mặt và mỉm cười rất tươi. Nhưng trông giống cô đang tận hưởng cảm giác đó hơn ngại ngùng.
Seol Jihu nghiêng đầu.
“Cái này không biết có được không?...Yuhui-ssi..”.
"Huh? Những người thân thiết không dùng '-ssi' với nhau đâu.”
“Thế thì, Yuhui-yang?
“Không, tôi muốn một cái gì đó trìu mến hơn.”
“Trìu mến ư? Yuhui-chan?”
"Đừng có đùa!"
“Vậy thì... mẹ ơi?”
“Tôi ghét anh.”
Seo Yuhui nhướn mày lườm cậu và nghiêm túc. Seol nao núng và mím môi.
“Tôi quyết định sẽ dùng Noona.”
Seo Yuhui đã từ chối mọi cái tên mà cậu đưa ra, trông có đã có chút không vui, cậu chỉ dám nói thoáng qua, nhưng ngay khi cậu vừa nói xong, trán cô đã xuất hiện một vài đường gân. Cô phồng má phụng phịu, rõ ràng cô rất không hài lòng với cái tên cậu đề cập đến.
“Tại sao lại thế, sao anh lại nghĩ tôi lớn tuổi hơn anh?”
Giọng của cô như lạc đi.
“Không phải sao? Tôi mới 26 thôi mà..."
Seo Yuhui gục đầu xuống. Cô mếu máo và cắn môi. Nhưng ngay sau đó cô ngẩng lên, giọng có chút hậm hực.
"Vâng! Đồng ý với anh tôi là Noona! Được chưa? Giờ thì tôi gọi anh bằng tên nhé.”
"Ồ! Tất nhiên rồi."
“Vậy bắt đầu từ bây giờ nhé, Ji..Ji…Hu.”
“Vâng! Noo..na.”
Ngay lập tức, cả hai người cùng quay lưng lại với nhau, cả hai cùng ngượng chín cả người, cậu thì gãi đầu gãi tai, cô thì đưa tay lên che kín xấu hổ, họ như một cặp mới yêu với những cách cư xử vụng về y như trong các câu chuyện ngôn tình. Mới nói tên thôi mà họ đã ngượng không nói nên lời.
Mặc dù lúc đó mặt Seol đang nóng bừng bừng, như cậu vẫn cố lấy hết can đảm để hỏi cô.Seol Jihu có thể cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng anh ta tập trung can đảm để hỏi.
“Noona!!”
“H, H'm?”
“Những yêu cầu khác của chị là gì vậy?”
Thực ra thì cậu không quan tâm tới kính ngữ hay cách nói chuyện với cô hay gì cả.
Seo Yuhui mở miệng, mặt cô có chút e thẹn, ngượng ngùng.
“Cậu biết đấy, hiện tại chị ở cấp 7.”
“7 ư?”
“Có gì đáng ngạc nhiên sao?”
“Đương nhiên, tôi... à em cứ nghĩ noona cấp 10 cơ!!”
“Hehe, 10 ư?”
Seo Yuhui cười thầm.
“Chưa có một người nào đạt cấp 9 cả!! Cậu phải biết rằng mới có duy nhất đạt một người cấp 8 thôi đấy!!”
Seo Yuhui cuối cùng cũng hết lúng túng và thoải mái hơn trước những lời bông đùa của cậu, giọng điệu của cô dần trở về bình thường.
“Để lên được cấp 8, noona cần giải quyết 2 vấn đề.”
“Có phải là điểm kinh nghiệm và điểm đóng góp không?”
"Không phải đâu. Hai cái đó tôi đã thừa rồi. Bắt đầu từ cấp 5, tăng cấp không chỉ đơn thuần là tăng sức mạnh đâu. Cậu sẽ phải thăng tiến tất cả các chỉ số mà class của cậu có.”
Thật ra thì cậu lúc đó đang như vịt nghe sấm, cậu chẳng hiểu cô nói cái gì cả nhưng vẫn cứ gật gù như thật để hưởng ứng câu chuyện của cô.
“Những Unique Ranker đều như vậy cả. Để lên được cấp 8, tôi cần chứng minh rằng mình đủ điều kiện bằng cách đáp ứng một số điều kiện nhất định.”
"Điều kiện ư?"
“Điều kiện thứ nhất là mang về 2 vật phẩm. Điều kiện thứ hai là noona phải tăng chỉ số May Mắn của mình lên một mức nhất định.”
Nói cách khác, Seo Yuhui muốn nhờ cậu tìm giúp hai vật phẩm này và giúp cô nâng cao chỉ số May mắn.
Seol Jihu liền hỏi.
“Vậy hai vật phẩm kia là gì?
“Cả hai đều là cổ vật của Đế Chế dâng lên cho những thánh nữ để biểu thị lòng thành của họ. Một cái giống như thánh giá mà các Linh Mục hay sử dụng cái còn lại thì giống một chiếc nhẫn.”
“Cổ vật của đế chế à? Mà đợi đã… Chúng được gọi là gì?”
Seol Jihu gấp rút hỏi.
“Nếu chị nhớ không nhầm thì cổ vật giống cây thánh giá được gọi là Bằng chứng của Castitas.”
Seol lập tức há hốc mồm ra, Seo Yuhui vẫn bình tĩnh tiếp tục nói.
“Noona không bảo cậu đi tìm nó ngay đâu mà. Nó là vật phẩm từ hàng trăm năm trước, nên giờ nó quý hiếm lắm. Giờ noona cứ tặng cậu Tinh Hoa của Soma, khi nào có thời gian thì chúng ta hãy cùng nhau đi tìm.”
Tuy nhiên lý do mà Seol choáng váng không phải do tìm nó quá khó khăn, mà thực tế là ngược lại.
[Ta biết cổ vật đó là gì. Nó được gọi là Bằng chứng của Castitas.]
[Nó là bằng chứng cho sự trong trắng của một người. Một cổ vật mà chỉ Thánh Nữ mới có.]
Đó là những lời nói của Ian vài tháng trước, khi mà cậu mới từ Khu Rừng Khước Từ trở về.
Seol Jihu nắm chặt tay, mặt bán tín bán nghi.
“Vậy là đó là tất cả những gì tôi... à em cần làm cho noona sao?”
“Không, về chỉ số May Mắn thì chị không cần cậu giúp đâu. Thú thực thì chị đã cố lắm nhưng mới
được một nửa chặng đường thôi.”
Trong khi Seol thì đang rất tự tin thì Seo Yuhui vẫn tiếp tục, không để ý tới khuôn mặt đắc chí của cậu.
“Tất nhiên thì nâng cao được chỉ số May Mắn sớm sớm chút cũng tốt. Với những nguy hiểm sắp tới thì ít ra nó sẽ giúp noona dễ thở hơn.”
"Em sẽ mang chúng tới cho noona."
“Huh? Huh?"
“Cổ vật thánh giá là Bằng chứng của Castitas, còn chiếc nhẫn được gọi là Bằng chứng của Devotion, phải không?”
Không ngờ Seol Jihu sẽ biết về những món đồ chi tiết như vậy, đôi mắt Seo Yuhui mở to.
“Cậu đã từng nghe về chúng sao?”
“Em cũng có thể giúp noona nâng cao chỉ số may mắn của mình!”
"Gì cơ?"
“Ý em là! Em sẽ giúp noona thăng lên cấp 8!”
Khi Seo Yuhui tỏ ra sững sờ, Seol Jihu mỉm cười.
"Cứ tin ở em".
"...??"
"Biệt danh của em là Người giải quyết vấn đề".
Lần này, đến lượt Seo Yuhui được ngạc nhiên.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Mục lục
Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1
Chương 159 - Phần 2
Chương 159 - Phần 1
Chương 158 - Phần 2
Chương 158 - Phần 1
Chương 157 - Phần 2
Chương 157 - Phần 1
Chương 156 - Phần 2
Chương 156 - Phần 1
Chương 155 - Phần 2
Chương 155 - Phần 1
Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1
Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1
Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1
Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1
Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1
Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1
Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1
Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1
Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1
Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1
Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1
Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1
Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1
Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1
Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1
Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1
Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1
Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1
Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2
Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1
Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1
Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1
Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1
Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3
Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1
Đọc vầy đã thật chứ. Thank moons team nhé
ReplyDeleteLái máy bay:))))))))))))))))))))))))))))))
ReplyDeleteFlone mà biết main lấy đồ của mình để cho gái thì :))
ReplyDelete