Kim Hannah càu nhàu. Nhưng cô không đả động gì tới việc cậu tham gia cuộc chiến.
"Chà, lần này tôi bất ngờ đó. Cô không ngăn cản tôi nữa à?”.
---“Ok! Nếu cậu thích vậy thì tôi chiều? "
"Thôi đừng mà."
Kim Hannah cười toe toét và đặt cằm lên tay.
--- "Đó! Thấy chưa, cấm được cậu thì lại may cho tôi quá. Và cuộc chiến này thì….gạt bỏ việc sống sót qua một bên đi đã, tốt hơn hết là cứ tham gia đi. Đừng quan tới những tên không tham gia, cuộc hội thảo chưa chắc có kết quả tốt đâu.”
Đột nhiên, một vài hình ảnh lại lóe lên trong tâm trí cậu.
Hình ảnh nhiều ngoài đang đứng trong ngôi đền lo lắng nhìn quanh, rồi một lúc sau rời đi trong im lặng.
Rồi hình ảnh nhưng người tham gia cuộc hội thảo, nhưng biểu cảm bất đắc dĩ vẫn vương lại trên khuôn mặt họ.
“Thiên Đường hiện tai…”
Giờ nó đang như thế nào?
Trong giấc mơ của cậu khi xưa, trong trận đại chiến cuối cùng, đại đa số người Địa Cầu đã không tham gia cuộc chiến mà bỏ chạy về Trái Đất. Cậu đang tự hỏi người Địa Cầu hiện tại đang nghĩ gì về Thiên Đường.
Và khi hỏi Kim Hannah. Cô đã trả lời.
----“Trong cuộc chiến này, cậu nên chia người Địa Cầu ra làm hai loại cho dễ hiểu.”
Cô vẫn nhắc trước với cậu đó chỉ là ý kiến từ cá nhân cô thôi.
---“Tôi đã nói gì với cậu về vụ Bạch Hồng Hoa? Tùy vào tình hình hay động cơ..”
“Mà thay đổi cho phù hợp, phải không?”
---“Đúng thế. Ví dụ, khi cậu còn ở Cấp 1, lý do lúc đó là bọn Ký Sinh Trùng đã tấn công Thung Lũng Arden, phải không?”
"Ừ."
---“Lần này thì tình hình đã khác đi. Nó cực kì khác đó nhé. Chỉ với một lỗi nhỏ nhất thôi. Cái dòng tên Thiên Đường sẽ bị xóa sổ khỏi bản đồ đó. Nghĩ xem, tên khốn nào muốn an cư lạc nghiệp ở một nơi như vậy?.”
Một số người Địa Cầu đang được hưởng lợi nhuận khá đáng thể ở Thiên Đường sẽ không muốn mất đi nguồn thu nhập đó của họ.
Nhưng mặc khác, một số người không có chỗ dung thân ở đây hay sợ chết sẽ bỏ về Trái đất.
Kết luận thì, mọi thứ vẫn xoay quanh lợi nhuận, hay đúng hơn là tiền.
Kim Hannah cho rằng những người tham chiến sẽ bảo vệ lợi ích của họ thôi chứ họ không nghe theo lệnh từ hội thảo.
“Nếu là trường hợp đó thì..”
Seol Jihu cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Theo lời Kim Hannah, Seol đoán rằng tình trạng hiện tại không tệ như trận chiến cuối cùng trong giấc mơ khi xưa.
---“Tình hình khá là mơ hồ. Mặc dù sắp tới sẽ chắc chắn rất nguy hiểm, nhưng cũng nó cũng không hẳn là hoàn toàn vô vọng. Chính vì vậy mà có quá nhiều quan điểm bất đồng. “
"Nó không hoàn toàn vô vọng sao?"
---“Ít nhất thì chúng sẽ không kéo đến đông như cậu nghĩ đâu. Việc chúng tấn công đồng loại tất cả các thành phố cũng đồng nghĩa với việc chúng phải dàn trải quân số của chúng trên khắp các mặt trận. Và hơn nữa việc cả bảy quân đoàn Ký Sinh Trùng được huy động cùng lúc để tấn công là điều bất khả thi.”
"Thất Trùng Quân không đến cả sao?"
---“Chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn về chuyện đó. Nhưng xem xét giá trị của Pháo Đài Tigol đi, khả năng chúng kéo hết đến đây là cực kỳ thấp, chúng đã ngốn khá nhiều thời gian để đánh sập pháo đài đó đấy, chẳng lẽ vừa mới chiếm xong đã bỏ luôn để kéo hết quân đến đây sao?”
Cô ấy nói cũng có lý, Seol gật gù.
Bên cạnh đó, như Terasa đã nói với cậu trước đó, cho dù chúng có kéo cả bảy cánh quân tới hay không thì họ vẫn phải huy động toàn bộ lực lượng thôi.
Giờ họ rất hy vọng vào Liên Bang, mong họ sẽ tiến hành nhanh một cuộc tấn công vào pháo đài Tigol để cầm chân quân thù.
---“Nhớ cẩn thận đó, cần gì cứ alo cho tôi.”
“Cô có thể khiến Scheherazade điều quân tiếp viện tới Haramark không?”
---“Các cấp trên đang thảo luận với hoàng gia. Haramark có khả năng có trở thành chiến trường lớn nhất, sẽ sớm có kết quả thôi, chịu khó đợt chút đi.”
Kim Hannah không đủ quyền lực để gây ảnh hưởng tới những quyết định lớn như vậy.
Seol Jihu cũng chỉ định đề cập một lần thôi, cậu cũng không làm phiền cô thêm nữa.
Thay vào đó, cậu nhờ cô giới thiệu giúp một tổ chức lính đánh thuê.
---“Lính đánh thuê? Hử?”
"Liệu có khả thi không?"
---“Scheherazade không nằm trong vùng nguy hiểm, nên Hoàng Gia cũng không tổ chức cuộc hội thảo khẩn cấp, nên bọn họ cũng không tham các hoạt động khác, để xem nào. Tỷ Muội Oolala Hội, Xích Kỳ Hội, Thượng Hải Kiếm Hội, Huyết… Ah!”
Tap, tap.
Kim Hannah gõ bàn ngẫm nghĩ gì đó rồi đưa ra một đưa ra một tia mắt sắc sảo cho cậu.
---“Khi nào cậu sẽ xuất phát?”
“Nó còn tùy thuộc vào tốc độ tiến công của kẻ thù nữa. Cho đến bây giờ chúng…”
---“Họ sẽ đến gặp cậu đúng giờ. Được rồi. Tôi xong việc rồi nhé.”
Flick.
Ánh sáng từ quả cầu tắt đi. Seol ngây người nhìn quả cầu đen đen kia một lúc.
“Mình chỉ muốn nhờ cô ấy giới thiệu thôi mà, chưa gì đã...”
Thấy cô cúp máy vội như vậy, hẳn là cô ấy bận lắm. Nhưng dù sao cô ấy cũng đã thu xếp cho cậu một chuyện quan trọng.
Cậu cảm thấy cậu đã mắc nợ Kim Hannah rất nhiều, nhưng với tình trạng cấp bách như hiện tại, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài nhờ cô giúp đỡ.
“Vậy là đã tìm được đối tác. Giờ thì...”
***
"Chà! Hôm nay gặp cái mặt anh thôi mà cũng khó khăn đấy.”
Seol đang định nhặt viên pha lên để cất thì một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Phi Sora đang đứng dựa tường ở bên kia thờ ơ nhìn cậu.
Cô đã đứng đấy được một lúc nhưng cậu không nhận gì vì quá tập trung vào cuộc gọi.
“Vậy là chiến tranh sắp nổ ra, tôi cũng đoán được là anh cũng sẽ rất bận rộn mà.”
Giọng nói của cô ấy thật dễ chịu. Không. Hôm nay giọng cô đột nhiên đặc biệt khiến cậu thoải mái.
Cô ấy lập tức đẩy lưng khỏi tường, bước về phía cậu và ngồi phịch xuống đến đối diện.
“Nhìn anh bận rộn như vậy, tôi gato lắm đó. Tôi thì sắp chết vì chán không có gì đế làm đây này. Phùùùùù. Chán quá đi à!!”
Cô xoay từ từ vặn khớp cổ từ bên này sang bên kia.
Seol Jihu nhìn cô.
'Cô ấy đang cố trêu mình sao?' - Cậu thầm nghĩ.
"Có phòng tập luyện ở tầng một mà?”
"Hừ. Tôi thà chiến đấu một ngày còn hơn tập luyện cả trăm ngày, nó thật vô nghĩa.”
Phi Sora vừa vặn vẹo cơ thể vừa lén nhìn cậu. Một tia sáng lóe lên trên đôi mắt lãnh đạm của Seol Jihu.
Chắc chắn cô ấy đang ẩn ý gì đó.
Nói cách khác, Phi Sora đang ra hiệu cho cậu.
“Vậy là cô chịu giúp chúng tôi à?”
Thấy cậu vào thẳng vấn đề, Phi Sora khịt mũi.
“Này! Sao chỉ những lúc này cưng mới nói ngọt ngào với chụy thế?”
“Hử? Tôi lúc nào chả ngọt ngào?”
" Thú dzị ghê."
"Xin lỗi?"
Phi Sora lắc đầu và và dừng trêu đùa cậu.
“Cơ sở của tôi vẫn đang được đăng ký ở Scheherazade. Nếu thì thì tôi có thể quay về đó ngay, nếu chẳng có lý do mà tôi tự nhiên đi giúp anh à? Một bản hợp đồng là ổn!”
“Vậy cô muốn những gì?”
Sora đã chờ điều này rất lâu rồi, cô trả lời ngay tắp lự.
“Tôi sẽ đồng ý, miễn là đó không phải bản hợp đồng thời vụ.”
Seol Jihu nhướn mày.
“Cô đang nói về chuyện chiêu mộ ư?”
"Wow. Xem cái giọng anh kìa. Làm gì mà gắt thế. Tôi biết anh có chút thành kiến với tôi, nên tôi không mong chờ gì tới chuyện chiêu mộ đó. Chỉ là anh đừng thuê tôi một lần rồi khi xong việc rồi đá tôi sang một bên là được!”
“Đá cô sang một bên á?”
“Vẫn chưa hiểu à? Nói thẳng ra thì ở cái cấp độ này, tôi rất xấu hổ khi phải làm chim di cư liên tục như thế này đấy, anh có biết không?”
Seol Jihu muốn hỏi rõ hơn về tâm trạng của cô, nhưng cậu lập tức bỏ qua nó.
"Một năm thì…"
Phi Sora tiếp tục.
“…. có vẻ hơi quá dài cho hai ta, giờ anh chỉ cần đảm bảo cho tôi một bản hợp đồng sáu tháng là được.”
Mặt Seol Jihu cứng đờ.
"Nửa năm thì có hơi...”
“Này! Nghĩ cho tôi chút đi! Nó có sáu tháng thôi mà! Và cũng phải sáu tháng nó được coi là một bản hợp đồng ngắn hạn đấy. Tôi không phải lính đánh thuê chuyên nghiệp đâu nhé. Tôi là High Ranker đó, liệu người ta sẽ nghĩ tôi như thế nào khi mà tôi cứ nhảy cóc hết chỗ nọ đến chỗ kia. Tôi không muốn có những hiểu lầm không cần thiết như vậy đâu.”
Đó là kịch bản mà Sora đã vạch ra từ trước, cô đọc như một con vẹt.
"Nhưng cái đó thì có gì mà hiểu lầm?”. Seol Jihu vội nín lại, suýt nữa thì cậu đã phun ra câu đó.
Cậu biết Sora đang liệt kê một loạt mấy lý do linh ta linh tinh và có chút phóng đại.
Cho nên thay vào đó, cậu hỏi lại.
'Tại sao?'
Phi Sora có vẻ đang lợi dụng cơ hội này để gia nhập hội của cậu.
Nhưng rõ ràng với khả năng của mình, cô ấy có thể tham gia một tổ chức tốt hơn nhiều.
Dù cậu có vắt óc đến thế nào, cậu cũng không hiểu tại sao cô lại muốn tham gia Carpe Diem.
Thấy cậu vẫn chần chờ đăm chiêu suy nghĩ, Sora cạu mặt khó chịu.
“Anh đang lo lắng về điều gì nữa? Hay là do mấy đứa nhóc kia? Từ lúc đến đây tôi đã sờ vào cọng tóc nào của chúng chưa?”
Rồi cô tiếp tục.
"Đây là chiến tranh, dù không chắc lắm, nhưng chắc chắn những người như và hơn tôi ở Haramark này chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Tôi không khoe khoang gì đâu. Nhưng liệu anh có thể kiếm được bao nhiêu High Ranker ở cái xó khỉ ho cò gáy này?”
Cậu biết. Phi Sora là một High Ranker thực sự. Cũng bởi vì cô cũng do đích thân Jang Maldong chỉ dạy và cũng có nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu nữa.
Với kỹ năng của cô, cậu chẳng có gì để chê trách cả.
Đúng lúc đó, cậu chợt nhớ lại hình ảnh Teresa cố cầu xin cậu kiếm thêm người để tăng thêm độ an toàn. Nhưng cậu chưa ra quyết định thì cô đã nói tiếp.
"Được rồi. Nếu anh vẫn nghi ngờ tôi. Tôi không cần một khoản thanh toán nào cho hợp đồng cả. Anh cũng không cần trả lời tôi ngay bây giờ, suy nghĩ cho kỹ nhé.”
Seol Jihu ngẩng đầu lên trong sự ngạc nhiên.
“Tôi là người phụ nữ có lòng tự trọng. Tôi dám cá là anh sẽ ngạc nhiên với khả năng của tôi cho đến khi chết. Đến lúc đó đừng có mà quỳ xuống chân tôi xin ký hợp đồng dài hạn đó.”
Cô đoán cậu có vẻ đã bị thuyết phục, cô tự tin nói tiếp.
"Ah. Nếu anh chấp nhận tôi, thì tôi nhường anh lần này đấy, nhưng anh phải chấp thuận điều kiện bổ sung của tôi.”
"Điều kiện bổ sung ư? "
Phi Sora xoay cổ tay và xòe tay ra.
“Đưa tôi một đôi găng tay đi, cả vũ khí nữa, anh vẫn còn mà!”
Đúng vậy, trang bị của Sora cực kỳ thiếu thốn.
Cô đã bán hết trang bị của mình từ lần đó, và từ đó đến giờ thì lại lẽo đẽo theo cậu khắp nơi, chưa nghề ngỗng cơm cháo gì mới cả, cô chẳng một xu dính túi, nên cô hoàn toàn không có khả năng tự vũ trang cho mình.
“Thì tôi cần cái gì đó để chiến đấu chứ! Chẳng lẽ anh lại bắt tôi khỏa thân trên chiến trường à?”
“Thôi được được! Bớt lắm đều đi mẹ trẻ! Đợt con chút...”
Vậy là cậu đã quyết định mượn sức mạnh của cô, cũng một phần sợ vở quan họ của cô kéo dài đến tối nữa, nên cậu đứng vội dậy khỏi ghế.
“Đừng lấy đồ gì rẻ mạt quá nhé! Mặc dù là mượn nhưng đồ tốt tốt một chút! Nếu không thì với sức mạnh của tôi là nó tan tành trong một chiêu đầu tiên thôi đấy.”
Không quan tâm đến lời của cô, cậu cứ thế đi thẳng vào phòng rồi lôi ra một cái bọc có mấy trang bị trong đó. Cậu mang ra đặt lên bàn, một vài cái lăn ra sàn.
Sora hét lên. Trong cái bọc, toàn là cái cổ vật quý hiếm từ Bữa Tiệc.
“Ôi chúa…..Ôi…Ôi…Chúa…Ơi!”
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình.
Mục lục
Chương 164 - Phần 2
Chương 164 - Phần 1
Chương 163 - Phần 2
Chương 163 - Phần 1
Chương 162 - Phần 2
Chương 162 - Phần 1
Chương 161 - Phần 2
Chương 161 - Phần 1
Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1
Chương 159 - Phần 2
Chương 159 - Phần 1
Chương 158 - Phần 2
Chương 158 - Phần 1
Chương 157 - Phần 2
Chương 157 - Phần 1
Chương 156 - Phần 2
Chương 156 - Phần 1
Chương 155 - Phần 2
Chương 155 - Phần 1
Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1
Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1
Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1
Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1
Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1
Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1
Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1
Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1
Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1
Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1
Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1
Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1
Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1
Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1
Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1
Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1
Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1
Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1
Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2
Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1
Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1
Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1
Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1
Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3
Chương 130 - Phần 2
Anh không có gì ngoài điều kiện
ReplyDeleteNice
ReplyDelete