Khát vọng trở về - Chương 156: Bữa ăn trăm tỷ - Phần 1

Seol vừa hoàn thành bài tập né những thanh gỗ. Cậu đang ngồi nghỉ thì Jang Maldong xuất hiện.

"Dạo này con tập luyện hào hứng quá nhỉ?"

"Lão sư!"

Seol Jihu vội vàng đứng dậy.

"Không sao, không sao. Cứ ngồi nghỉ cho thoải mái".

Nghe lời của Jang Maldong, Seol Jihu lại ngồi xuống.

Sau nhiều năm huấn luyện, Jang Maldong đã trở nên tinh tường đến mức ông có thể phát hiện ra được đâu là kẻ lười biếng trốn tránh, đâu là kẻ vừa tập luyện và đang nghỉ xả hơi.

Tất nhiên, Seol Jihu, thuộc loại thứ hai. Cậu là người chăm chỉ và nghiêm túcđến mức ngay cả Jang Maldong cũng phải hết lời khen ngợi.

Dù không bị ai giám sát, Seol vẫn luôn nỗ lực hết mình và tìm mọi cách để đột phá giới hạn của bản thân, bất chấp khóa huấn luyện khó khăn đến mức nào.

Và đó là lý do tại sao Jang Maldong đang mỉm cười hài lòng.

"Bọn trẻ có ổn không ạ?"

"Không tệ, không tệ!"

Mặc dù đó không phải là một lời khen, nhưng Seol vẫn bật cười sung sướng.

Với một người khó tính như Jang Maldong, "khộng tệ" nghĩa là tụi nhỏ đang làm rất tốt.

"Thật đấy, không tệ chút nào. Tài năng của Seol-Ah thực sự vượt quá kỳ vọng của ta. Agnes nói đúng, con bé là một viên ngọc quý".

Seol Jihu siết chặt nắm tay vì phấn khích.

"Thế cơ ạ?"

"Ừm. Có lẽ là vì con bé đã thi đấu điền kinh trong nhiều năm. Con bé rất nhanh nhẹn và khéo léo. Đáng chú ý nhất là con bé nhanh chóng tiếp thu được mọi bài giảng của ta và phát triển cực kỳ toàn diện. Nó là một Cung thủ bẩm sinh đấy. Chắc chắn nó sẽ còn tiến xa".

'Một Cung thủ toàn năng!"

Nhớ lại Cửa sổ trạng thái Yi Seol-Ah, Seol Jihu mỉm cười hạnh phúc. Rồi cậu chợt nhớ đến thành viên còn lại.

"Thế còn Sungjin ạ?"

"Hmm..."

Jang Maldong không trả lời ngay lập tức, mà lặng lẽ cúi đầu xuống. Thấy ông do dự, Seol Jihu có linh cảm xấu.

Tuyển một người giống như mua một tờ vé số. Có hai kiểu kết quả chính: Thắng và thua.

Khi bạn thắng, lúc đó bạn mới bắt đầu quan tâm xem mình đoạt giải mấy. Như Yi Seol-Ah, có thể coi là một "giải nhì".

Nhưng thua thì chỉ đơn giản là thua mà thôi.

"Ta biết con rất kỳ vọng, nhưng phải nói thẳng là.... thằng bé không có bất kỳ tài năng đặc biệt nào. Có lẽ, nó chỉ đủ khỏe để trở thành một lá chắn thịt."

Seol Jihu mím môi trước sự đánh giá khắc nghiệt. Thậm chí cậu hơi nhíu mày khi nghe Jang Maldong nói 'lá chắn thịt'.

"Nhưng mà, thằng bé không phải là vô vọng đâu".

Jang Maldong đột nhiên lên tiếng.

"Thế giới này trông có vẻ phức tạp, nhưng thực ra lại rất đơn giản. Miễn là con giổi một thứ gì đó, con sẽ sống sót và được đối xử xứng đáng".

Ông tiếp tục giải thích.

"Với Sungjin, ưu điểm của nó là sự kiện trì. Dù gục ngã bao nhiêu lần, nó cũng đứng lên và bước tiếp. Dù mới mười sáu tuổi, nhưng ý chí của nó không thể xem thường".

"Vậy thì có nghĩa là..."

"Ngay cả lá chắn thịt cũng có thể phát triển đến đẳng cấp cao. Nếu ai đó không có tài năng, thì chỉ cần bù đắp bằng sự chăm chỉ. Miễn là có ý chí, ai cũng có thể thành công".

Jang Maldong nhếch mép cười khi Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm.

"Con chuột nhắt này. Ta đã huấn luyện cho hàng trăm người, có vô vàn phương pháp huấn luyện. Con nghĩ ta không có cách nào để rèn giũa thằng nhóc đó sao?"

Seol Jihu gãi đầu. Cậu thực sự ăn năn vì đã nghi ngờ Vua Kiến Tạo của Thiên đường.

"Luyện tập chăm chỉ. Vâng, đó là cách duy nhất!"

Nói đến đó, cậu đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng cho Yi Sungjin. Đó là bởi vì cậu ta thấy Jang Maldong đang cười thầm và nói "thằng bé sẽ phải khóc thêm vài trận nữa cho mà xem".

"... Lão sư, cậu ta vẫn còn nhỏ... Có nên nương tay một chút không ạ?"

"Ta vô can nha. Ta không ép buộc gì cả, thằng bé cứ điên cuồng cố gắng tuân theo giáo trình của ta mà không kêu ca một lời nào."

Jang Maldong liếc nhìn Seol Jihu sau khi khịt mũi.

"Tại con đó, đồ chuột nhắt!"

"...Dạ?"

"Nhìn con luyện tập như thế, hai đứa có muốn nghỉ cũng không dám. Chúng nó sợ bị tụt lại quá xa chứ sao. Nhưng mà, chuyện gì đã xảy ra với con thế?"

Seol Jihu chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ.

"Con đang tập với cường độ kinh khủng, đến mức ta cũng giật mình. Ta không ngờ có ngày mình phải hoảng hốt như thế này đấy".

Jang Maldong liếc sang những khúc gỗ treo trên cây khổng lồ.

"Bài tập này cũng thế. Thông thường con chỉ tránh được khoảng 300 lần, sao tự nhiên hôm nay lại vọt lên 600-700 lần? Rõ ràng là sai quá sai!"

"À, về chuyện đó..."

Seol Jihu cũng đang tò mò, nên cậu nhanh nhảu hỏi

"Con cũng không biết nữa ạ. Đột nhiên con thấy mình khỏe lên lạ thường, như thể mới uống thuốc tiên vậy!"

"Đột nhiên?"

"Vânng."

"Vô lý, hay là con mới uống thuốc tiên thật???"

Nghĩ kỹ lại, một ký ức lướt qua tâm trí Seol Jihu.

Mọi chuyện bắt đầu từ đêm đó.

"Hmm... Hôm trước con mới ăn một bữa nhẹ lúc đêm khuya."

"Một bữa ăn nhẹ đêm khuya?"

"Vâng, vâng. Một thứ như súp gà ấy ạ."

"Súp gà?"

"Vâng, đó là một con chim trông giống như một con gà. Seo Yuhui nói là có một đàn chim ngu si lang thang quanh cửa hang, và cô ấy bắt được một con".

"..."

"À, nó có da và lông màu vàng chóe ấy ạ".

Khi Seol Jihu tiếp tục giải thích, khuôn mặt của Jang Maldong trở nên ngơ ngác.

"Một con chim trông giống như một con gà và toàn thân màu vàng? Con đang nói về Hoàng Phong Phượng? Sao con lại biết thứ đó?"

"Hoàng Phong Phượng?"

"Ở Thiên đường chỉ có vài loài chim trông giống gà. Và cũng chỉ riêng Hoàng Phong Phượng có thân hình vàng chóe mà thôi".

"À há! Thế thì chắc là hôm đó con đã ăn súp Hoàng Phong Phượng. Uhm, con chén sạch cả nồi luôn!" -Seol Jihu hào hứng khoe.

"Gì cơ?"

Nghe thấy thế, Jang Maldong tròn mắt. Thậm chí mắt ông lồi ra như hai con ốc nhồi.

"Fuhaha, hahahah!" Ông bật cười.

"Hoàng Phong Phượng? Một đàn Hoàng Phong Phượng lang thang ở Cự Thạch Sơn??? Hahahahah!"

Jang Maldong cười to đến nỗi chảy cả nước mắt.

Đó là lần đầu tiên nhìn cậu thấy lão sư cười to như thế này. Cậu bối rối gãi đầu.

"Tại sao lão sư lại cười như vậy?"

Khi Seol Jihu hỏi với khuôn mặt nghiêm túc, Jang Maldong cười khúc khích.

"Con chuột nhắt! Con có biết loài chim đó là thứ gì không?"

Ông lão kể rằng Hoàng Phong Phượng là một loài chim, không, một loài linh thú huyền thoại. Người xưa kể  rằng nó chỉ sống trên một ngọn núi thiêng, nơi mặt trời không bao giờ lặn và không ăn bất cứ thứ gì khác ngoài ánh sáng mặt trời.

Người bản địa còn cho rằng, những con Hoàng Phong Phượng có thể tu luyện hàng ngàn năm để bước vào Thiên giới.

"Thế mà có người lại bắt Hoàng Phong Phượng để nấu súp cho con ăn??? Fuhahaha!!!  Lũ Cave Ettin cũng phải bật cười trước câu chuyện hài hước của con đấy".

Jang Maldong lau nước mắt rồi nói tiếp."Ta đã coi thường con mất rồi, con kể chuyện cười giỏi thật đấy! Có khi con chuyển nghề hát rong cũng kiếm được kha khá tiền đấy.

"...."

"Nhưng mà, nếu con được ăn Hoàng Phong Phượng, thì quá tuyệt vời luôn! Thứ đó rất hữu dụng trong việc cân bằng lại các chỉ số của con. Ừm, một giải pháp hoàn hảo đấy".

Nghe đến đó, Seol Jihu dỏng tai lên.

"Thế ạ? Mấy con đó sống ở đâu ạ?"

"Haha. Nhìn cái mặt háo hức của con kìa. Thực ra con không nên lạm dụng thuốc, nhưng Hoàng Phong Phượng thì lại là chuyện khác đấy".

Jang Maldong giơ cây gậy của mình lên và chỉ vào Seol Jihu.

"Bất kỳ loại thuốc nào làm tăng chỉ số Mana cũng sẽ trở thành thuốc độc đối với con, con biết chứ?"

Seol Jihu nao núng trước khi run rẩy gật đầu.

"Tuy nhiên, ở Thiên đường có những loại thuốc có thể làm tăng cường khả năng vật lý của con. Đó chính là thứ con cần".

"Vậy... Hoàng Phong Phượng là một thứ như thế?"

"Thứ đó cao cấp quá, có thể coi là trùm cuối rồi. Nó không chỉ tăng cường khả năng thể chất của con, mà còn kích thích tất cả các cơ quan trong cơ thể, đả thông kinh mạch và thúc đẩy các giác quan. Hmm, ngang với nấm Linh chi ngàn năm trong truyền thuyết đấy".

Seol Jihu nuốt nước bọt.

"Theo thầy thì.... thứ đó giá bao nhiêu?"

"Đừng có ngớ ngẩn. Chẳng ai muốn bán nó đâu. Nếu là ta, trả mười thỏi vàng ta cũng không bán. Nếu có ai trả tầm 5 lần như thế thì may ra..."

Seol Jihu choáng váng.

50 tỷ won mà vẫn không bán? 250 tỷ won mới chịu?

Con vật đó đáng giá đến thế ư?

"Thậm chí, nếu nó được mang ra bán đấu giá, sẽ chẳng ai chịu ngồi yên đâu. Chắc chắn sẽ có một vụ tắm máu".

Nghe như Cửu Âm Chân Kinh trong tiểu thuyết võ hiệp ấy nhỉ? Cả võ lâm lao vào tranh đoạt thứ đó.

Thấy Seol Jihu  chưa bỏ cuộc, Jang Maldong cười phá lên rồi nói tiếp.

"À, vẫn còn thứ khác. Cửu Hoàng Lan nữa, thứ đó cũng hữu dụng lắm".

"Cửu hoàng lan?"

"...Đó là Một bông hoa chín cánh, mọc trên những tảng đá rêu phong ngàn năm ở khe vực thẳm. À, cả Tinh chất hoa tre đỏ nữa"

"Tinh chất hoa tre đỏ?"

"Ừ. Đó là một loại rượu ủ từ một bông hoa nở trên ngọn tre hình người hàng nghìn năm tuổi. Ừm, còn có Lý Ngư Vạn Niên nữa chứ!"

"Lý Ngư Vạn Niên? Là cái gì vậy?"

"Đó là một con cá lớn chỉ sống trong hồ nước tinh khiết được hình thành do sương đêm tích tụ. Trong thần thoại cổ đại, người ta nói nó có vị như mật ong. Ta không chắc lắm vì chưa được nếm thử".

Jang Maldong đang cao hứng kể lể, thì giật mình và ho khan một tiếng. Ông thấy Seold dang ngẩn người ra như kẻ mộng du.

Cậu ta nuốt nước bọt liên tục.

"Ước gì con được ăn một miếng".

"Aigoo, thế thì đúng là có phúc ba mươi đời. Nếu con được ăn mấy thứ đó, cơ thể con sẽ nhanh chóng cân bằng thôi. Thậm chí con sẽ nhanh chóng vươn tới một tầm cao mới".

Jang Maldong khoanh tay và nói tiếp.

"Ta không cấm con mơ ước, nhưng nếu con may mắn bắt được một con, nhớ phải bình tĩnh. Ăn vớ ăn vẩn là chết toi đấy!"

"Tại sao ạ?"

"Thằng ngốc này. Làm sao con có thể dung nạp được nguồn năng lượng đã ngưng tụ trong hàng ngàn năm? Có khi con sẽ nổ bụng mà chết ấy chứ".

Seol từng đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp, trong đó nhân vật chính vô tình ăn phải mật rắn, băng tằm hay thậm chí là cóc độc, và trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng đó chỉ là hư cấu mà thôi.

Hiểu ý Jang Maldong, Seol Jihu gật đầu.

"Những thứ sản vật quý giá đó, thu thập đã khó, chế biến càng khó hơn. Chỉ có những đầu bếp đỉnh cao mới có thể xử lý được.

Seol Jihu mím môi.

"Con hiểu. Làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ".

"Hehe, con nói đúng đó".

Phượng hoàng với cá chép, toàn thứ viển vông. Seol lắc đầu. Sự thay đổi này, chắc chắn là do nỗ lực tập luyện mà ra.

Seol Jihu cười ngượng nghịu.

"Con nghĩ... thay vì mơ mộng viển vông, con nên chăm chỉ tập luyện thì hơn".

Hai thầy trò nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục

Chương 156 - Phần 2
Chương 156 - Phần 1

Chương 155 - Phần 2
Chương 155 - Phần 1

Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1

Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1

Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1

Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1

Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1

Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1

Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1

Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1

Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1

Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2

Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1

Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1

Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1

Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1

Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3

Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

1 Comments: