Tất nhiên, chị em Yi là con người, không phải thú dữ, nên họ không cần phải đi lang thang quanh một ngọn núi để tìm kiếm thức ăn. Nhưng hiện tại, họ khá đồng cảm với những con linh cẩu trong bài hát này.
"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn này. Bạch Hồng Hoa sẽ không ra đi như thế. Chúng ta sẽ hồi sinh như Phượng Hoàng từ đống tàn tro, vì vậy hãy tin tưởng vào tôi và bước theo tôi."
Vân vân và mây mây.
Bok Jungsik đã tập hợp các thành viên còn lại và diễn thuyết cho họ nghe một bài phát biểu đầy ngẫu hứng như thế. Tuy nhiên, ngay ngày hôm sau, anh ta biến mất như chưa từng tồn tại.
Chỉ sau đó, anh chị em Yi mới phát hiện ra toàn bộ câu chuyện.
Bộ mặt thật của "ông chú đáng kính" mà họ biết từ nhỏ, đã phơi bày trước mắt.
Sau khi chấp nhận sự thật này, họ còn phải hứng chịu một thực tế phũ phàng hơn. Đó là Lệnh truy nã Bok Jungsik, và tình trạng thê thảm của Bang hội.
Hầu hết lực lượng chiến đấu chủ lực của Bang hội đã bị giết, và khi Thủ lĩnh bỏ chạy, những người còn lại cũng nối đuôi nhau bỏ đi.
Như một tia sét giữa bầu trời quang đãng, Bang hội nổi tiếng của họ đã bị diệt vong chỉ sau một đêm.
Trong hoàn cảnh đó, hai chị em Yi như những chú gà lạc đàn, ngơ ngác không biết phải làm gì.
Mặc dù họ đã dốc tất cả lòng can đảm để đến thăm Phi Sora khi nghe tin cô đã trở về, nhưng Phi Sora chỉ bảo họ đóng gói hành lý và chờ đợi.
Thế là, chỉ còn lại hai chị em trong tòa nhà trống hoác.
Tòa nhà này sẽ bị tịch biên vào cuối ngày, nên đây cũng là những thời khắc cuối cùng của họ ở đây. Trong đầu họ là muôn và suy nghĩ hỗn loạn, kiểu "Chúng ta phải làm gì?" "Đời ta sẽ đi về đâu??"
Có lẽ đây chính là cảm giác của những người đứng trên một con tàu đang chìm.
Yi Sungjin đang lục lọi trong túi của mình, đột nhiên mở miệng.
"Chị à".
"... H'm?"
Yi Seol-Ah phản ứng hơi muộn màng, dường như cô đang miên man suy nghĩ điều gì đó.
"Tại sao chị em mình luôn gặp xui xẻo thế này hả chị?"
Yi Seol-Ah nằm ngửa ra ghế và nhìn lên trần nhà. Cô bé phá lên cười trước lời than thở của em trai. Sau khi cười khúc khích một lúc lâu, cô lau nước mắt và gật đầu đồng ý.
"Chị cũng không biết nữa."
"Có lẽ chị em mình bị nguyền rủa hay gì đó rồi. Cả ở Trái đất lẫn trên Thiên đường..."
Mặc dù cả hai còn quá trẻ để chiêm nghiệm cuộc sống, nhưng cả hai tin rằng, hầu như trên đời này chẳng mấy ai khổ sở hơn họ.
"Tại sao mọi nỗ lực của chúng ta đều kết thúc theo kiểu này cơ chứ..."
Yi Sungjin càu nhàu trong lặng lẽ. Yi Seol-Ah bất ngờ nghiêng đầu.
"Uhm, cũng không phải là mọi thứ đều như thế đâu!"
"Gì cơ?"
"Không phải mọi thứ đều tệ hại. Cả ở Trái đất và trên Thiên đường."
"Ví dụ?"
"Huh? Ví dụ như…."
Yi Seol-Ah bắt đầu giơ ngón tay lên.
"Tham gia giải điền kinh?"
"Chị bị đuổi vì không chịu trả phí mà!"
"Này này, đừng nói vậy chứ. Chị đâu phải hạng người ăn quỵt. Chỉ là chị không đủ tiền thôi. Với lại, chị không bị đuổi, chị tự đi ra!"
"Khác quái gì nhau."
"Uhm... Khi mẹ nói mẹ sẽ không bỏ rơi chị em mình, chị thực sự rất vui".
"Vâng, và giờ thì mẹ đang nằm trong bệnh viện vì làm việc quá sức. Để nuôi nấng chúng ta."
Khi Yi Sungjin bình tĩnh nói ra sự thật, Yi Seol-Ah gãi đầu với một nụ cười gượng gạo.
"Này, em có muốn đến chỗ Sư huynh không?? Nếu chúng ta bắt xe ngựa, chỉ mất ba hoặc bốn ngày là đến Haramark."
Một chút do dự hiện trên mặt Yi Sungjin, nhưng cậu lắc đầu.
"Em không biết nữa. Em sợ chúng ta sẽ mang xui xẻo đến cho anh ấy".
"Tại sao? Anh ấy giỏi lắm mà!"
"Em không nghĩ rằng lần này anh ấy sẽ giang tay chào đón chúng ta đâu. Chị nhớ lần chúng ta đến ở nhờ nhà bà ngoại không? Ngay sáng hôm sau, chị em mình bị đá đít ra đường!
".... Eiii, có lẽ nào..."
Một tiếng lầm bầm phảng phất vang lên: 'Ờ... chị nhớ vụ đó rồi...'
Yi Sungjin lại cúi mặt, vò đầu bứt tai như một ông già: "Haizz, biết làm sao bây giờ?"
"Thế em có nơi nào khác để đi không?"
"Chị biết là em không có mà!"
"Thế thì dẹp đi, nghĩ ngợi gì nữa. Đến chỗ Sư huynh thôi. Ít nhất anh ấy sẽ cho chúng ta ăn một bữa, cho chúng ta ngủ một giấc!"
Yi Seol-Ah vừa nói vừa cười khúc khích, nhưng Yi Sungjin không quan tâm. Vì tâm trí cậu đang bận tâm bởi một thứ khác.
"Đi làm sao được... Chúng ta vẫn còn bị ràng buộc bởi các hợp đồng của mình mà".
"Đừng lo. Mấy hợp đồng đó bị xử lý rồi."
"Xử lý? Xử lý kiểu gì?"
"Thì đến gặp Phi Sora và bắt cô ta đưa hợp đồng ra".
"Rồi cô ấy lặng thinh và bỏ đi, đúng không?"
"Ồ không. Anh đã tát cho cô ta vài phát và quát cho cô ta một trận. Thế là cô ấy vừa khóc nức nở vửa quỳ xuống dâng hợp đồng cho anh".
"Gì cơ?"
Yi Sungjin ngơ ngác quay đầu lại, nhận ra có gì đó không ổn. Cậu thấy chị mình đang mắt chớp chớp mồm đớp đớp nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Yi Sungjin hướng ánh mắt về phía cửa theo phản xạ. Và ngay sau đó, cậu cũng há hốc mồm ra.
Một chàng trai quen thuộc đang nhìn cậu. Khi ánh mắt họ gặp nhau, chàng trai mỉm cười.
"Lâu lắm không gặp, nhỉ."
Hai chị em đồng loạt hét lên.
"... Sư huynh!"
"Anh!!"
*
Mặc cho hai chị em khóc lóc như đàn gà con, Seol Jihu nắm tay họ và dẫn họ đến một nhà hàng. Tất nhiên, cậu cũng không quên mang theo hành lý của họ.
Không hổ danh là nhà hàng ở thành phố nổi tiếng nhất của Bảy vương quốc, nơi đây sạch sẽ và thơm tho hơn hẳn so với quán nhậu nổi tiếng nhất ở Haramark.
Seol Jihu bảo hai chị em gọi món, nhưng cả hai đều hỏi, "Sao anh lại đến đây?"
Để xoa dịu sự tò mò của họ, Seol Jihu bắt đầu giải thích.
Trong lúc đó, người phục vụ đã mang các món ăn lên bàn.
Seol Jihu bảo họ ăn xong rồi nói chuyện, nhưng cậu ngạc nhiên khi thấy họ đánh chén trong chớp mắt. Thậm chí cậu phải tự hỏi, liệu Bạch Hồng Hoa có bỏ đói họ không.
Thẳng thắn mà nói, chị em nhà Yi không bị bỏ đói trong những ngày ở Bạch Hồng Hoa, nhưng họ chưa bao giờ được ăn một bữa thoải mái. Bởi vì họ luôn cảm thấy bồn chồn lo sợ như đang đi trên vỏ trứng, lâu lắm rồi họ mới được thư giãn như thế này.
Hơn nữa, người anh đáng kính của họ đã đến đưa họ về, làm sao mà không hạnh phúc cơ chứ??
Sau khi gọi món tráng miệng, ba người tiếp tục cuộc trò chuyện.
Cũng không có gì đặc biệt. Đầu tiên, ba người hỏi về những gì đã diễn ra sau khi rời khỏi Khu vực trung lập, về thông tin của những người khác trong nhóm.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng trở nên rôm rả, khi nói về những thành tựu của Seol Jihu.
Dường như hai chị em đã tìm hiểu rất kỹ càng về những chiến công của Seol, đến nỗi họ bắt đầu tranh nhau lên tiếng. Thậm chí, ngay cả Seol Jihu cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
'Hơi rắc rối rồi đây'
Xem ra đây là lúc để nói rõ mọi chuyện. Dù rất cay đắng, nhưng Seol Jihu buộc phải đập vỡ thế giới mộng mơ của hai chị em.
Cậu hiểu tại sao họ lại phấn khích như thế. Thực tế, cậu vừa giải cứu họ khỏi một con tàu đắm. Nhưng mà, Seol không phải là vị thánh, cũng không phải là Siêu nhân.
"Không phải vậy đâu." - Seol ngắt lời hai chị em - "Những ghi chép trong hồ sơ, hoặc là sơ sài, hoặc đã bị cường điệu hóa."
"???"
"Về bữa tiệc, ngài Ian tập trung báo cáo về anh, nhưng trong thực tế, anh không thể tự làm mọi thứ. Chắc chắn là thế. Nếu không có sự ủng hộ của Hội Tam Hoàng, Umi Tsubame và Carpe Diem, chắc anh đã bị đánh bầm dập khi mới lên tiếng rồi".
Seol Jihu nhanh chóng tiếp tục.
"Sự kiện ở phòng thí nghiệm cũng vậy. Vụ nổ? Đó là Liên đoàn làm. Anh chỉ vô tình dụ đám vệ binh khỏi chốt gác thôi. Nhờ may mắn nên Liên đoàn đã tận dụng được khoảnh khắc sơ hở đó".
"..."
"Và các em có biết những gì diễn ra sau đó không? Còn hơn cả địa ngục. Anh bị đói, bị khát, bị kiệt sức suốt tám ngày. Thậm chí anh đã phải uống nước tiểu, và khóc lóc như một đứa trẻ. Anh không chết là nhờ phúc ba đời đấy. Các em có biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh rơi từ trên trời xuống đất không?"
Hai chị em ngơ ngác, lặng im và ngây người nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.
"Anh đã phải gào lên cầu xin ai đó giúp mình. Đó không phải là chuyện đáng tự hào đâu".
Khi Seol Jihu vén áo lên và cho họ xem vết thương của mình, Yi Seol-Ah khóc nấc lên.
"Đây là sự thật. Anh đã sống sót như thế đó".
Seol Jihu thở dài và kéo tay áo xuống.
"Thậm chí anh có thể sẽ phải trải qua những điều tương tự trong tương lai. Không, không phải có thể, mà là chắc chắn".
Khi Seol Jihu nói một cách nghiêm trang, bầu không khí vui vẻ nhanh chóng trở nên trầm lặng.
Hai chị em không phải lũ ngốc, và họ hiểu tại sao Seol lại nói những chuyện đó.
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào hai chị em.
Cậu đã dùng tới hai quả trứng vàng để chuộc họ, cậu không muốn lãng phí chúng. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn ép buộc họ.
Cậu đã dùng tới hai quả trứng vàng để chuộc họ, cậu không muốn lãng phí chúng. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn ép buộc họ.
Một điều an ủi trong tình huống phức tạp này là họ đang tỏa ra ánh vàng ròng.
Vậy cậu nên đối xử với họ như thế nào, để khiến họ tin tưởng và theo bước cậu?
Sau nhiều lần cân nhắc, Seol Jihu quyết định "ngửa bài". Cậu lấy ra hai tờ giấy mà Phi Sora đưa cho mình.
"Đây là hợp đồng của các em. Chúng vẫn đang có hiệu lực, nên các em bị ràng buộc bởi các điều kiện ghi trong này".
Nhìn vào hai cặp ánh mắt lo lắng của chị em nhà Yi, Seol Jihu giơ hai tờ giấy lên.
"Đầu tiên."
SOẠT
Không một chút do dự, cậu xé giấy ra làm đôi.
Mặc kệ hai chị em đang trố mắt ra vì bị sốc, Seol xé hai bản hợp đồng thành những mảnh nhỏ trước khi ném chúng vào thùng rác.
"Thế đấy. Như thế này, hai đứa được tự do".
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Mục lục
Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1
Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1
Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1
Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1
Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1
Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1
Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1
Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1
Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1
Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1
Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1
Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1
Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1
Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1
Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1
Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2
Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1
Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1
Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1
Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1
Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3
Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Mục lục
Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1
Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1
Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1
Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1
Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1
Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1
Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1
Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1
Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1
Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1
Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1
Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1
Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1
Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1
Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1
Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2
Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1
Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1
Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1
Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1
Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3
Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1
Phần 2 đâu
ReplyDelete