Khát vọng trở về - Chương 151: Hai quả trứng vàng - Phần 2

Sau đó, cậu mỉm cười và nói tiếp.

"Vì các em đã tự do, nên các em có thể làm những gì mình muốn. Về Trái đất cũng được, tiếp tục sống ở Thiên đường cũng được. Anh nghĩ hai đứa sẽ chọn cái sau, nhưng điều đó khá rắc rối. Hai đứa có thể dựa vào nhau để tự sinh tồn, gia nhập một tổ chức khác, hoặc đi theo anh".

Seol Jihu dừng lại một lúc trước khi bình tĩnh kết thúc câu nói của mình.

"Vấn đề là, tùy thuộc vào cách sống và cách suy nghĩ của các em, cuộc sống này sẽ thay đổi tương ứng".

Nói tóm lại, cậu cho hai chị em tự quyết định.

"Ý anh là, nếu tụi em đi theo anh, tụi em cũng sẽ phải bước chân vào những nhiệm vụ nguy hiểm như thế?" - Yi Sungjin đã chỉ ra bản chất của vấn đề.

"Không phải bây giờ. Các em sẽ được rèn luyện và hướng dẫn kỹ càng. Nhưng khi các em lên cấp phù hợp, các em sẽ phải gánh vác trách nhiệm" - Seol Jihu ngập ngừng trước khi gật đầu - "Thậm chí sẽ có những lúc các em phải hy sinh vì anh, vì tổ chức, vì những người xung quanh. Nếu các em không tự tin, có lẽ các em không nên đi theo anh".

Seol Jihu nghiêm mặt rồi nói nốt câu cuối.

"Quan trọng nhất, nếu các em nghĩ rằng Thiên đường là nơi để thư giãn và vui chơi, thì nên tìm con đường khác. Mục đích của chúng ta khác xa nhau".

Sau đó, Seol Jihu ngậm miệng lại và chờ đợi.

Vì đây không phải là một vấn đề có thể trả lời ngay lập tức, nên cả ba đã im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, Yi Seol-Ah lên tiếng.

"Anh biết không, mẹ chúng em phải nằm viện..."

"…Mẹ? Bà ấy bị bệnh à?

"Vâng. À, bà ấy không phải là mẹ ruột, mà là mẹ kế của chúng em.

"Huh, bố em đã tái hôn sao?"

Không, đó là cha dượng. Mà ông ta cũng mất tích rồi".

Seol Jihu chớp mắt. Họ là trẻ mồ côi? Hay là con nuôi? Vô số loại suy nghĩ hiện ra  trong đầu cậu.

"...Um, xin lỗi vì đã thô lỗ, nhưng..."

"Không sao đâu."

Yi Seol-Ah cắn cái dĩa của mình, trên đó có một miếng bánh nhỏ xíu, rồi nhún vai.

"Cha mẹ ruột của chúng em ly dị khi chúng em còn bé xíu. Chúng em đi theo mẹ, và bà đã tái hôn. Tưởng rằng thế là xong, nhưng cuối cùng, mẹ ruột của chúng em không chịu nổi sự hành hạ của cha dượng, nên bà ấy đã bỏ trốn. Tiếp theo, đến lượt cha dượng tái hôn, và chúng em có một người mẹ kế. Nhưng lần này, đến lượt cha dượng vỡ nợ, và ông ấy cũng chạy trốn nốt".

Seol Jihu há hốc mồm. Cái tình huống gì mà bi đát như phim thế này???

"Anh không cần ngạc nhiên đến thế đâu. Đời đôi khi éo le thế đấy. May thay, mẹ kế của chúng em là một người tốt bụng..."

"..."

Khi bà hiểu ra tình thế của chúng em, bà đã bật khóc và quyết tâm nuôi nấng chúng em. Nhưng vài năm sau, bà ngã bệnh vì làm việc quá sức."

"Tình hình có nguy cấp không?"

Yi Seol-Ah lắc đầu.

"Không đến nỗi. Nhưng chúng em không có tiền, mà căn bệnh này vẫn chưa có thuốcc chữa."

Seol Jihu nhận ra rằng Yi Seol-Ah đang cắn vào cái dĩa, như muốn che giấu cảm xúc thật của mình.

"Chúng em đến Thiên đường để kiếm tiền trả viện phí cho mẹ, và tìm cách chữa bệnh cho bà. Đó là mục tiêu của chúng em".

Yi Seol-Ah mỉm cười.

"Suy huynh biết không? Ở Thiên đường có một loại thuốc chữa bách bệnh".

"…Thật sao?"

"Đúng. Nhưng loại thuốc đó cực kỳ hiếm, và rất khó tìm. Hơn nữa, để đưa nó trở lại Trái đất, chúng ta cũng phải tiêu tốn một lượng điểm đóng góp khổng lồ".

Đó là điều đương nhiên. Nếu một loại thuốc chữa bách bệnh bất ngờ xuất hiện tràn lan trên Trái đất, e là Trái đất sẽ trở nên hỗn loạn.

Với một mặt hàng quý giá như thế, ngay cả số điểm đóng góp mà Seol Jihu đã tích lũy từ trước đến nay, cũng không đủ để mang nó về Trái Đất.

"Khi em nghe Sư huynh nói, em nghĩ thế này: 'A, nếu đi theo anh, em có thể nâng cao khả năng của mình và kiếm được thật nhiều điểm đóng góp.' Làm gì có cơ hội tốt hơn nữa?"

Yi Seol-Ah vỗ hai tay vào nhau và mỉm cười sung sướng. 

"Em thì sao, Sungjin?"

"Em cũng vậy".

Cậu bé trả lời ngay lập tức, khiến Seol Jihu bối rối vì quá lo lắng.

"Chị em nói hết những gì cần thiết rồi" - Cậu bé mỉm cười - "Nhưng mà, em có thêm một lý do nữa. Em muốn được hạnh phúc."

"Nghĩa là sao? Đi theo anh thì có gì mà hạnh phúc?"

"Thành thật mà nói, em không biết phải diễn tả thế nào" -  Yi Sungjin trả lời chân thành - "Nhưng mà, khi chúng ta ở bên nhau trong Khu trung lập, em rất vui. Có lẽ lần đầu tiên trong đời, em hạnh phúc như thế".

Seol Jihu gãi má: "Nhóc à, Thiên đường khác xa Khu vực trung lập đấy".

"Em biết. Nhưng mà, ở đây anh có thấy hạnh phúc ở Paradise không, Hyung?

Có Hạnh phúc không? Đó không phải là một câu hỏi dễ dàng.

Thành thật mà nói, không phải lúc nào Seol cũng hạnh phúc. Nhiều lần cậu thất vọng, nhiều lần cậu buồn phiền, và đã có vài lần cậu khóc vì đau khổ.

Nhưng, nhìn chung thì sao?

"Ừ, anh đang hạnh phúc."

Seol Jihu khẽ mỉm cười.

"Bạn tốt, thầy tốt, đồng đội tốt... thật hạnh phúc".

Ít nhất là hạnh phúc hơn trên Trái đất.

Yi Sungjin im lặng gật đầu, như thể thế là đủ.

Và thế là, cuộc trò chuyện dừng lại.

Sau khi rót tách trà, Seol Jihu lặng lẽ đặt nó xuống.

"Anh nghĩ…"

Với một tiếng cười khúc khích, cậu mở miệng.

"Vậy là chúng ta sẽ đồng hành với nhau".



Seol Jihu thở dài trước khi từ từ ngồi dậy.

"Đi nào."

"Đi đâu cơ ạ?"

"Còn đi đâu nữa? Về Haramark, tất nhiên là thế rồi"

Khi Seol Jihu nháy mắt, hai chị em nhìn nhau, gật đầu và hét lên đồng loạt.

"Vânggggg!"

"Tuân lệnh sư huynh!"

**

"Anh à, em hơi tò mò một chút..."

Trên đường đến chuồng ngựa cạnh cổng thành, Yi Sungjin bất ngờ hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Thật sự là... Anh đã tát Phi Sora để lấy lại hợp đồng hả?"

Seol Jihu cười thầm.

"Không, anh chỉ đùa thôi. Với tính cách của cô ta, ai mà dám làm thế chứ".

"Anh nói đúng" - Yi Sungjin gật đầu, có vẻ hơi thất vọng.

"Tại sao?"

"Con mụ đó rất đáng sợ... Ý em là, đó là một kẻ xấu xa".

'Chà, tính cách của cô ấy khá tệ. Nhưng cô ấy cũng có mặt tốt mà' - Seol thầm nghĩ - 'Với những người thân thiết, cô ấy rất rốt bụng và tử tế. Với những kẻ khác, cô coi họ như kẻ thù.'

Trong lúc Seol suy nghĩ, Yi Seol-Yah càu nhàu:

"Mụ ta rất hay "lên cơn". Ngày nào cũng vậy, mụ ta sẽ đi loanh quanh, quát tháo và chê bai, dù tụi em chẳng làm gì sai cả".

Seol trầm ngâm: "Hmm... Nếu cô ấy không từ chối các tổ chức khác, thì chúng ta sẽ không có cơ hội đoàn tụ với nhau đâu!" 

"Huh? Mụ ta làm gì cơ?" -  Yi Sungjin thực sự ngạc nhiên - "Không thể nào, mụ phù thủy đó mà biết quan tâm đến người khác á?"

"..."

Một câu hỏi nảy sinh trong đầu Seol: 'Phi Sora đã làm gì mà bị ghét đến mức đó??'

Trong lúc Seol bối rối, nhóm đã đến gần cổng thành.

Nhưng khi cậu cố gắng tìm một cỗ xe về Haramark, người trông xe tỏ ra thất vọng.

"Ôi trời, xe ngựa đến Haramark vừa mới..."

Anh quay lại cổng lâu đài và chớp mắt.

"Huh? Nó vẫn còn đó? Này Jang Tu!"

Khi người trông xe gọi lớn, một người đánh xe tên là Jang Tu chạy đến.

" Oooh! Có khách à?!?"

"Một nhóm ba người. Nhưng cậu chưa về Haramark à?"

"Ôi mẹ kiếp! Tôi định đi từ nãy, nhưng một mụ điên đã giãy nảy lên!"

"Ai cơ?"

"Biết thế quái nào được! Mụ điên đó không cho tôi khởi hành và bắt tôi chờ nãy giờ!" - Jang Tu hét lên trong giận dữ và phun ra một ngụm nước bọt.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 















Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments:

  1. Chắc do phi sora rồi
    Tks nhóm dịch nhiều nha

    ReplyDelete
  2. Thank Moonsteam. Mình cũng đoán vậy. ^^

    ReplyDelete
  3. Phi sora sẽ vào đội main ư !! Truyện hấp dẫn thế

    ReplyDelete
  4. Chắc sora gia nhập dàn harem rồi :)))

    ReplyDelete