Khát vọng trở về - Chương 166: Pháo đài Arden - Bản nâng cấp - Phần 1

Bầu trời buổi sáng hôm đó rất trong xanh và yên bình, nhưng ở Haramark thì ồn ào như chợ vỡ.

Jang Maldong lo lắng suốt cả buổi sáng, nhưng không như thường lệ, ông không nói gì nhiều.


“Bất cứ lúc nào cũng vậy, không được đánh giá thấp kẻ thù.”


Ông nửa khuyên nửa nhắc nhở Seol như mọi khi.


“Vâng.”


“Còn các em, nhớ luyện tập chăm chỉ và nghe lời thầy đó.”


Yi Sungjin cúi đầu. Dù không phải ra chiến trường nhưng cậu cũng rất lo lắng.


Còn về Yi Seol-Ah…


“Đừng có chìa cái mặt như đưa đám vậy. Anh đã chết đâu?”


Cô bắt đầu bĩu môi và chực khóc, Seol lập tức bối rối và chữa cháy.


“Đừng lo lắng gì cả. Như đi dạo thôi. Đó là sân nhà của chúng ta cơ mà. Mà em chắc cũng đã nghe vụ Thung Lũng Arden của anh lần trước phải không.”


Yi Seol-Ah cố ép mình mỉm cười, nhưng mũi cô nhanh chóng đỏ ửng.


Bầu không khí lúc này trở nên giống vở opera trầm trầm tràn ngập nước mắt. Cậu liền lập tức quay lại, các đồng đội đang chờ bên ngoài, cậu phải nhanh chóng rời đi.


"Chúc may mắn!"


Jang Maldong chia tay với một lời nói bình tĩnh.


“Con sẽ sớm quay lại.”


Seol Jihu trả lời rồi vội quay đi, hai chị Yi trố mắt ra, Seol đã bỏ lại nhà cửa, bỏ lại họ . Hình ảnh này giống như cảnh chia tay của người lính ra xa trường với ông bố già và vợ trẻ con thơ vậy.


Đường phố Haramark lúc này hỗn loạn thật sự. Cậu cố lắm mới lách qua đám đám đông để tiến tới cổng lâu đài.


Hơn một ngàn người Địa Cầu đang rời khỏi Haramark, cho nên không dễ gì để tìm một cỗ xe.Mặc dù Hoàng Gia Haramark đã cung cấp rất nhiều chiến mã nhưng cảnh tranh giành một cỗ xe ngựa vẫn rất quyết liệt.


Vì Oh Rahee đã tính toán rất xa, cô gia hạn hợp đồng với hai chủ xe mà cô đã bắt từ Scheherazade để đến Haramark. Nhờ cô, nhóm của họ có xe ngựa để tiết kiệm năng lượng thay vì phải đi bộ hành quân.


Ba cỗ xe mà cô đã thuê sẵn là quá đủ cho 14 người bọn họ di chuyển.


Sau khi trao đổi một chút thông tin với các quan chức Hoàng Gia, Seol được đặc cách đi thẳng ra xe ngựa mà không cần phải đợi ở ngoài.


Rất trùng hợp, ngay khi cậu vừa ra sau xe để lên, đột nhiên Hugo mở cửa xe nhảy xuống rồi chực bỏ chạy.


“Hugo?”


"Cứu tôi với!"


Anh hét tưởng như sắp thủng phổi. Seol ngây người nhìn Hugo bỏ chạy càng lúc càng xa. Cậu ngơ ngác nghiêng đầu vì hành động khó hiểu của Hugo rồi mở cửa xe.


Cậu cũng sững người ngay lập tức.


Maria, Chohong, Sora, đang gườm nhau ở trên đó, và không rõ lý do tại sao, Oh Rahee không ở cùng xe với đội của cô mà lại ở đây, cô cũng đang tham gia vào trận chiến đấu mắt.


Đấu mắt chán xong, mỗi người lại khoanh tay nhìn đi mỗi ngả.


Định luật quán tính của Newton đã vô dụng với Seol lúc này, đôi chân của cậu thay vì theo đà mở cửa lên xe thì lại run rẩy dừng lại ở cửa. Một bầu không khí ngột ngạt tỏa ra từ trong xe, mặt cậu lập tức méo mó.


Mũi và não cậu cùng lúc ngửi được mùi nguy hiểm là lạ trước những hình ảnh đang xuất hiện trước mắt cậu. Chohong, người đang ngồi thờ ơ, quay sang.


“Cậu còn đứng đấy làm gì? Sao không….”


Kwang!


Một phản xạ cực kì nhanh chóng, cậu đóng sầm cửa lại trước khi Chohong kịp nói hết câu.


Chân tay cậu bủn rủn, cậu lập tức bỏ chạy đi tìm xe ngựa khác. Nhưng chân vừa bước được 1 bước thì cánh cửa đã mở tung, và ai đó túm lấy gáy cậu.


 “Uck!” Cậu nuốt ực nước bọt.


“Này! Cậu vừa làm gì đấy? Sao lại đóng sầm cửa lại? Tôi còn chưa nói xong.”


“Cho, Chohong…”


"Nhanh lên. Chúng ta xuất phát bây giờ này!”


"Đợi đã. Tôi…"


“Vào nhanh lên nào! Chần chờ gì nữa?”


Chohong hét lên giận dữ và nhấc cậu lên như con nhái ném tọp vào trong xe. Dù lúc đó cậu có cố vung vẩy đấu tranh với cô, nhưng sức mạnh kinh hồn của một con cọp cái đang nóng giận làm cậu sun hết chym lại, kết quả là cậu đành bất lực tìm chỗ rồi ngồi im thin thít ở đó.


Và cứ thế, cậu còn không dám đi đái cho đến khi chuyến xe tới được Thung Lũng Arden.


*


Những chiếc xe ngựa dừng ở lối vào Thung lũng Arden.


Những con chiến mã được đào tạo để giúp quân đội có thể tiến xa hơn nữa, nhưng quá nhiều xa ngựa chạy qua địa hình như thế này không phải ý tưởng hay.


Hugo đã trốn sang xe của Huyết Giới Đoàn, lúc xuống xe trông anh rất sáng sủa và thoải mái.


“Iya ~! Vẫn còn sống à?”


Thấy Seol loạng choạng từng bước, anh thương hại.


“Seol! Có ổn không đó?


“….”


“Sao thế? Mấy con cọp cái đó đã đã mần thịt cậu hả?


“…. Đừng hỏi nữa!!”.


Giọng Seol khàn khàn, mặt cậu tái mét lại khi Hugo gặng hỏi cậu, cứ như đó là một ký ức kinh hoàng mà cậu không muốn nhớ lại nữa.


Hugo vỗ lưng an ủi cậu, anh cũng mường tượng ra những gì mà cậu đã phải chịu trong suốt quãng đường.


Tất cả đã chuyển sang đi bộ, tướng Jan Sanctus dẫn đầu đoàn quân.


Khi bước vào thung lũng. Những cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong cậu, đó là sự hoài niệm, những ký ức về khoảng thời gian mà cậu đã ở đây từ khi còn là cấp 1 ùa về, khi đó cậu vẫn là một tên như tờ giấy trắng, chưa biết gì về đời.


Mặc dù lần này cả đoàn quân cùng tới, nhưng cậu hoàn toàn không có cảm giác bị ép buộc gì cả, thay vào đó chỉ là cảm giác hoài niệm kia thôi.


Mặc dù trước khi đến đây, cậu tràn đầy quyết tâm và kiên quyết, nhưng tim cậu vẫn đập thình thịch, cậu vừa hồi hộp vừa muốn đắm mình vào những cảm giác hoài niệm đó.


Không khí ngột ngạt trước cuộc chiến đang đè nặng lên cậu.


“Chắc khi trận chiến bắt đầu, cảm giác này sẽ khác đi.”


Thay vì đấu tranh với nó, cậu chấp nhận và cố gắng làm quen với nó.


Hơn 26 tuổi đời trên Trái Đất, việc cậu cảm giác lạc lõng trong cuộc chiến này là bình thường, đặc biệt lại là một cuộc chiến đặc biệt với quy mô lớn như thế này!


Con đường này bằng phẳng hơn cậu nghĩ. Trong lần trước, cậu phải leo lên đỉnh Dawn để quan sát tính hình, nhưng lần này nó không cần thiết.


Không chỉ Pháo Đài đang bị đe dọa, tốc độ tiến công của địch vẫn không đổi.


Giờ các trinh sát của họ đang hoạt động hết công suất để đề phòng quân địch bất ngờ tăng tốc, mạng sống của cả đoàn quân đang phụ thuộc vào họ và các Tinh Thể Giao Tiếp.


“Đã bao lâu trôi qua rồi?”


Khi xế chiều, mặt trời đã lặn dần phía sau núi, cậu đang leo xuống một con dốc gồ ghề thì..


“Yo.”


Cậu quay lại, một bàn tay ai đó đặt lên vai cậu.


Ian đang đứng đó lau mồ hôi, có vẻ ông đã khá vất vả để đuổi theo cậu thanh niên này dù cậu di chuyển khá chậm.


“Ngài Ian?”.


“Thì ra cậu ở đây, tôi cứ kiếm cậu mãi.. Cough, cough!”


Ian thốt ra một tiếng ho khan.


"Chết tiệt. Sức Chịu Đựng của tôi thấp quá, tôi có nên đi tập luyện giống cậu để nâng cấp nó lên không nhỉ ?. Kak-“


Ptui!


Sau khi nhổ nước bọt xuống đất, ông thở hổn hển.


“Vậy còn Công chúa! Cô ấy đâu rồi?”


“Hm... Hửm ? Oh, cô ấy ở phía trước. Khó khăn lắm tôi mới trốn được ra đây đấy.”


“?”


“Ý tôi là, từ khi cậu đưa cho cô ấy trang bị, cứ mười phút cô ấy lại chạy ra khoe tôi một lần, tôi còn tưởng tôi sắp thủng màng nhĩ vì điệp khúc của cô ấy rồi này.”


Ian càu nhàu rồi liếc sang bên cạnh.


Seol Jihu gãi đầu.


“Tôi chỉ đưa chúng cho cô ấy thôi. Tôi có nhớ về bài tập của ngài. Nhưng tôi không nghĩ ra được lý do hay tình huống gì để trao đổi với cô ấy cô nên….”


“Không! Cậu đã hoàn thành nó một cách xuất xác!”


“Hử? Ngài vừa nói gì? Nói lại xem nào?”


“Nếu tôi là giáo sư giảng viên đại học, tôi sẽ cho cậu điểm A +.”


Ian nháy mắt.


“Dù sao thì tôi muốn biết cậu nghĩ như thế nào khi quay lại Thung Lũng Arden này.” Nghe có vẻ như Ian đang cố thay đổi chủ đề , nhưng Seol Jihu cũng quyết định xuôi theo nó.


"Cũng chẳng có gì đặc sắc cả."


Cậu đang nói dối, thực tế, tim cậu đang đập thình thịch, nó càng ngày càng nhanh càng mạnh hơn khi mà họ càng ngày càng tiến sát đích đến.


Chính cậu cũng không rõ cậu đang lo lắng hay phấn khởi vì sắp được chiến đấu cả.


Seol thì cố che giấu cảm xúc thật của mình, nhưng Ian đã quan sát kỹ khuôn mặt cậu và nở nụ cười ấm áp.


“Trông có vẻ cậu không lo lắng cho lắm,…Nhưng nếu lo lắng quá thì cứ nghỉ ngơi thư giãn đi, điều đó tốt hơn cho cuộc chiến này đó."


Seol Jihu nhìn ông một cách tò mò. Làm sao cậu có thể nghỉ ngơi dễ dàng như vậy khi sắp phải đối đầu với những tên Ký Sinh Trùng với năng lực và sức mạnh chưa biết kinh khủng đến mức nào.


Ian cười khúc khích.

“Tất nhiên thì lo lắng một chút cũng tốt. Nhưng tôi nghĩ cuộc chiến này chẳng khác gì các cuộc chiến khác đâu. Tôi thấy mọi người đang phản ứng thái quá thì có.”


“Sao lại thế?"


“Họ nói rằng lũ Ký Sinh Trùng đang vây hãm cả 6 thành phố, chắc chắn về qui mô quân phòng thủ của mỗi thành phố cũng sẽ như nhau, nhưng so sánh xem này.”


Ian khảo sát xung quanh.


“Một lượng lớn người Địa Cầu ở Haramark tham chiến, đó là chưa tính rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn khác đang xuất hiện ở đây, cậu biết tại sao không?”


Seol Jihu đã nghe câu trả lời từ Kim Hannah, cậu nói cho Ian, ông vuốt râu.


“Cậu khá sắc sảo đấy, đúng như mong đợi. Như thế cũng đúng nhưng chưa đủ. Tôi nghĩ còn lý do khác khiến người ta tập trung phòng thủ ở Haramark. “


“Tập trung ở Haramark ư?”


Seol Jihu nghiêng đầu và hỏi.


Thấy vậy, Ian bật cười.


“Cậu là kẻ khơi mào trong việc này mà không nhận ra sao, tôi ngạc nhiên đó.”


“Tôi không chắc là mình hiểu ý ngài đang muốn nói gì.”


“Geez ! Là Pháo Đài Arden! Pháo Đài Arden kìa! Nó kia rồi”


Ngay lúc đấy, giọng nói của ai đó vang lên từ phía trước.


Seol Jihu không để ý tới quãng đường đang ngày càng dốc hơn.


Ian lê từng bước lên đồi và chỉ về phía trước. Cậu thanh niên đang đứng yên sau ông, cậu đang ngẫm nghĩ gì đó.


Ông gọi Seol đến.


Seol leo lên đỉnh đồi, lập tức cậu bối rối.


Một cảnh tượng cực sốc làm cậu trố mắt ra. Hàm suýt nữa rụng xuống đất.


Môt cảnh tượng choáng ngợp vô biên làm cậu bất ngờ đến không thở được.


"Đây là…."


“Đây là Pháo Đài Arden mà cậu đã bảo vệ.”


---


Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---



Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục


Chương 166 - Phần 2

Chương 166 - Phần 1

Chương 165 - Phần 2

Chương 165 - Phần 1

Chương 164 - Phần 2

Chương 164 - Phần 1

Chương 163 - Phần 2

Chương 163 - Phần 1

Chương 162 - Phần 2

Chương 162 - Phần 1

Chương 161 - Phần 2

Chương 161 - Phần 1

Chương 160 - Phần 2

Chương 160 - Phần 1

Chương 159 - Phần 2

Chương 159 - Phần 1

Chương 158 - Phần 2

Chương 158 - Phần 1

Chương 157 - Phần 2

Chương 157 - Phần 1

Chương 156 - Phần 2

Chương 156 - Phần 1

Chương 155 - Phần 2

Chương 155 - Phần 1

Chương 154 - Phần 2

Chương 154 - Phần 1

Chương 153 - Phần 2

Chương 153 - Phần 1

Chương 152 - Phần 2

Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2

Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2

Chương 150 - Phần 1

Chương 149 - Phần 2

Chương 149 - Phần 1

Chương 148 - Phần 2

Chương 148 - Phần 1

Chương 147 - Phần 2

Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2

Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2

Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2

Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2

Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2

Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2

Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2

Chương 140 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

2 Comments:

  1. Oh my god! Nhóm dịch thật tuyệt vời. Cám ơn các bạn vì sự chăm chỉ và tâm huyết .. mỗi chap đã mang lại niềm zui để chống lại cơn pùn ngu cho mình vào mỗi đêm khuya khi Chăm con.

    ReplyDelete