Khát vọng trở về - Chương 163: Những toan tính của Maria - Phần 1

Người lùn, Ma cà rồng, Orc, Goblin, Tiên nữ, Rồng, Con người, Linh hồn nguyên tố. .. Rất nhiều các chủng tộc đã cùng sinh sống và tồn tại dưới triều đại của Đế Chế trên Thiên Đường.

Nhưng từ khi bọn Ký Sinh Trùng Xuất hiện thì dân số của các chủng tộc đã cùng lúc giảm cực mạnh.
Một số chủng tộc đã bị tiêu diệt đến mức tuyệt chủng, một số không chịu nổi đã phải bỏ cả quê hương để chạy trốn, thậm chí một số đã chịu quy phục trước bọn Ký Sinh Trùng.

Cuối cùng, chỉ còn một vài chủng tộc gan góc đứng lên chống lại Trùng Hậu Đế Vương và đội quân chinh phạt của mụ ta.

Nhưng kết quả là họ đã thảm bại.

Càng ngày, lãnh thổ của bọn Ký sinh trùng ngày càng mở rộng, đến mức trải dài trên khắp Thiên Đường này.

Cuộc chiến đó cứ thế kéo dài trong vô vọng, nó cứ thế tiếp diễn ngày này qua ngày khác, thẫm đẫm bao nhiêu là máu và nước mắt của mọi người. Nhưng du họ có cố gắng chống trả đến đâu, kết quả vẫn không hay đổi.

Trùng Hậu Đế Vương đã nuốt chửng Chủ Thần, vị thần mạnh nhất giám sát hành tinh này, bảy vị Chính Thần đại diện cho Thất Đại Đức cũng bị bà ta nuốt chửng. Dưới danh nghĩa là Tân Chủ Thần mới, Trùng Hậu Đế Vương đã xây dựng nên một đế quốc mới cho riêng mình.

Đương nhiên, khi đã mất đi những vi thần phù hộ cho mình, những người phàm sẽ chẳng còn cách nào để chiến đấu chống lại những sinh vật bất tử đó cả.

Nhưng ngay vào lúc mọi thứ đang ở trong tình cảnh vô vọng đó, một sự xuất hiện của các nhân vật mới đã thay đổi tình thế và khơi lại hi vọng cho mọi người.

Thất Đại Tội, những vị Phụ Thần đã ra khỏi bóng tối và đứng ra bảo vệ con người.

Và họ sử dụng phương pháp kháng chiến hoàn toàn mới mẻ so với thế hệ trước: triệu hồi những sinh vật có hình dáng giống với dân bản địa ở hành tinh này, và những sinh vật đó là con người từ Trái Đất. Lực lượng kháng chiến chống lại Ký Sinh Trùng nhanh chóng được phục hồi.

Chưa hết, những Thiên Thần Sa Ngã, cũng là một chủng tộc ngoài hành tinh như bọn Ký Sinh Trùng, đã đoàn kết các chủng tộc còn lại và xây dựng nên vương quốc Liên Bang khổng lồ.

 Tất cả bọn họ cùng có chung mục tiêu chống lại Ký Sinh Trùng. Và để làm được điều đó, họ đã cố gắng khắc phục các điểm yếu của nhau, chấp nhận và sử dụng kiến thức từ người ngoài hành tinh. Và một lực lượng hùng mạnh đã sinh ra.

Hai động thái bất ngờ này đã tạo ra hai làn sóng lớn. Những làn sóng này đã chặn đứng sự xâm lăng khủng bố của đoàn quân Ký Sinh Trùng và khiến Trùng Hậu Đế Vương phải đau đầu.

Tuy thế trận đã bị đảo chiều, nhưng Trùng Hậu Đế Vương vẫn còn mưu ma chước quỷ.

Và mụ ta đã tạo nên bảy vị “Chính Thần” mới. Bằng cách chọn ra bảy cá thể mạnh mẽ nhất trong lực lượng Ký Sinh Trùng, mụ ta nhổ Thần Tính của bảy vị Chính Thần ra và ban cho chúng sức mạnh của các vị thần đó. Và thế là bảy con quái vật với sức mạnh kinh hồn đã được sinh ra.

Nói dễ hiểu hơn, 7 thế lực mới đã được khai sinh để giúp mụ ta chống lại các cuộc tấn công từ phe con người và phe Liên Bang…”

Kazuki, người vừa ngẫu hứng kể về sự tích ra đời của bảy đội quân Ký Sinh Trùng, ho khù khụ. Còn Seol, người vừa chăm chú nghe câu chuyện như đứa trẻ được nghe chuyện cổ tích, phô bản mặt sững sờ với những thông tin ngoài sức tưởng tượng của cậu.

“Vậy là bảy loài đó đã trở thành những vị thần mới sao?”

“Cũng không hẳn, không phải tên nào cũng có thể hấp thụ hết sức mạnh to lớn từ Thần Tính của các vị thần. Cái đó vào tùy thuộc vào khả năng hấp thụ của mỗi giống loài nữa.”

“Nhưng đó là sức mạnh của các vị thần cơ mà! Tôi chắc chắn chúng đều là những kẻ thù kinh khủng đấy.”

"Hiển nhiên rồi!" - Kazuki khịt mũi.

“Trong số 7 quân đoàn… chỉ cần ba…” - Anh nghiêng đầu - “Không, nếu 4 quân đoàn tấn công, chúng ta chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.”

Seol Jihu sốc đến không thở được, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao trước đó mọi người lại phản ứng như vậy.

Đúng lúc đó…

“Tôi có linh cảm xấu.”

Cinzia lên tiếng. Hai thanh niên ngừng tán phét và quay lại tập trung vào cuộc họp.

“Bọn Ký Sinh Trùng thường không hành động hớ hênh như vậy...”

Cinzia đặc biệt nhấn mạnh. Thái độ uể oải thường ngày của cô biến mất, trên khuôn mặt chỉ còn lại biểu cảm rất nghiêm túc.

Đó lần đâu tiên cậu nhìn thấy Kẻ chinh phục Phương Nam biểu lộ như vậy, cậu lập tức nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình.

"Cô nói đúng."

Teresa đồng ý, biểu cảm của cô cũng nghiêm trọng không kém.

Ký Sinh Trùng tiến quân với số lượng lớn, nhưng chúng di chuyển cả đoàn quân một cách công khai như vậy, điều này rất bất thường. Mặc dù nhờ như thế mà họ có thể chuẩn bị tốt hơn, nhưng một cảm giác khó chịu đang trỗi dậy trong người họ.

“Rốt cuộc thì lũ Ký Sinh Trùng luôn hành động vượi xa logic của con người.”

“Chắc chắn có mưu đồ nào đó ẩn trong sự bất thường này.”

Công chúa đã chiến đấu với lũ Ký Sinh Trùng cả thập niên, cô biết rõ đặc điểm của chúng.

"Nhưng…"

Teresa tiếp tục, khuôn mặt của cô trông khá bất lực.

“Chúng ta cũng không còn cách nào khác.”

Cuộc họp kết thúc với bầu không khí nặng nề.

Khi cuộc họp kết thúc, Teresa đề nghị Seol ở lại riêng với cô một chút, vì cậu cũng đang có chút việc muốn bàn với cô nên cậu  lập tức đồng ý luôn.

Seol bị lôi tới phòng tiếp tân để nghe một số vấn đề mà cậu bỏ lỡ do đến muộn.

Có rất nhiều điều từ cuộc họp, từ việc Sicilia chịu trách nhiệm trấn giữ cổng thành, hay việc cô băn khoăn không biết có ai chịu đứng ra giúp họ không.

Cô nài nỉ cậu hãy mang thêm người dù là bất cứ ai cũng được, cô hứa khi chiến tranh kết thúc sẽ thưởng cho họ hậu hĩnh.

Cô nài nỉ với khuôn mặt tuyệt vọng khiến cậu cực kỳ xúc động, cậu nghẹn ngào đến nỗi không thở được.

Cậu liền nói với cô rằng Seo Yuhui sẽ lãnh đạo một đội viện binh từ trụ sở chính của Đền Thờ Luxuria. Teresa đang đờ đẫn khuôn mặt lập tức tươi tỉnh hẳn lên, mắt cô long lanh.

"Có thật không?"

"Cô ấy không phải loại người nói suông đâu."

"Tuyệt quá! Mọi người đang lo rằng sẽ không có đủ Linh Mục đây này!”

Bớt được một gánh nặng trong lòng, Teresa đưa tay lên ngực và thở phào nhẹ nhõm.

Đôi vai cô lập tức rũ xuống, chứng tỏ mặc dù cô rất mệt mói nhưng vẫn cố gắng làm việc hết sức.
Cậu rất muốn yêu cầu cô đi nghỉ ngay lập tức vì trông cô lúc này cứ như có thể gục xuống bất cứ lúc nào vậy, nhưng đột nhiên cô run rẩy từng bước lại gần cậu.

Chỉ trong chốc lát, cô đã đứng trước mặt cậu, cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu và từ từ cúi đầu xuống.

Bump.

Cô gục đầu vào ngực cậu, đôi môi xinh xắn hồng hồng như hoa anh đào nhẹ nhàng hé ra.

"Haaahhhh…."

Mội tiếng thở dài đã trút đi bao nỗi lo lắng mà cô đang vương suốt mấy ngày hôm nay.

Những hình ảnh đó đang đập vào mắt cậu, một cô gái với đôi vai nhỏ đang run rẩy.

Chắc chắn cô đã không ngủ nhiều ngày để nghĩ các biện pháp đối phó.

"Vui lên chút nà…"

Seol Jihu cố gắng an ủi cô, nhưng giọng cậu có chút ngập ngừng.

Teresa đã phải sống trong một thế giới như thế nào kể từ khi cô ấy còn là một đứa trẻ? Ý nghĩ đó lướt qua đầu cậu khiến cậu không có can đảm để nói hết câu. Cậu có giác lời nó đó sẽ khiến cậu trở nên xa cách cô hơn, như thể cậu là người đang quan sát đám cháy nhà hàng xóm vậy.

Cậu đang giơ tay, định đặt lên vai cô để có thể giúp cô an ủi được phần nào từ hơi ấm của cậu nhưng…

“Ưm…  Anh xoa đầu em đi!”

Cô yêu cầu một cách nhỏ nhẹ thầm lặng, cậu đành đưa tay lên đỉnh đầu cô.

Ngay lúc cậu vừa từ từ vuốt qua mái tóc vàng hồng của cô, cô khẽ rên lên.

"Cả lưng của em nữa nha."

Cô bắt đầu cọ má vào ngực cậu, trông cô ý như một đứa bé muốn được dỗ dành vậy, cậu bật cười, nhưng vẫn vô lưng cô nhẹ nhàng.

Cậu cũng biết những hành động này cũng chỉ là an ủi tạm thời.

“Làm sao đây...”

Điều gì có thể khiến Teresa vui vẻ hơn vào lúc này?

"Ah."

Seol Jihu đột nhiên nhớ ra gì đó.

"Công chúa."

"Haah…."

"Phê quá, soooo coollllllll……” Teresa cười tít mắt.

"Công chúa?"

“…. Hử?"

Teresa giật mình và ngẩng đầu lên.

“Có phải cô đã mất hết trang bị khi bị giam ở phòng thí nghiệm trước kia phải không?”

"Ah, vâng. Đúng vậy”.

Ssp.

Teresa vội lau nước miếng còn đang vương quanh mép, cô quay đi, mặt đỏ bừng lên.

Những trang thiết bị trước kia của cô đã bị chôn vùi cùng với phòng thí nghiệm lần trước. Đó là những trang thiết bị rất giá trị.Vì cô là công chúa, đúng là cô có thể vào kho vũ khí hoàng gia chọn mấy cái là được. Khổ nỗi, trước đó cô đã lấy những trang bị tốt nhất cho mình, nên giờ chẳng còn cái nào tốt bằng.

"Tôi đã nghĩ về chuyện này rất nhiều.”

Seol mỉm cười, rồi cậu lôi ra một thanh kiếm bạc với hoa văn tinh xảo và một chiếc khiên khắc nhiều cổ tự. Cả hai trang bị đó đều toát ra vẻ rực rỡ, từ cái nhìn đầu tiên trông chúng đã rất phi thường.

Teresa choáng váng.

“Đây là những cổ vật từ thời Đế Chế, chắc chúng cũng vài trăm tuổi rồi.”

"… Huh? Đế chế ư?"

"Ngôi Cổ mộ trong Khu Rừng Khước Từ ấy. Cô còn nhớ nó không?

Teresa thở hổn hển khi nghe câu hỏi của cậu.

"Anh cho em những cái này ư?

"Ừ."

Seol Jihu gật đầu. Cậu đưa nó cho cô. Cô đón lấy chúng với khuôn mặt chưa hết bàng hoàng.

“Lúc đầu thì tôi định dùng nó để ngoại giao một chút, nhưng xét tới tình hình hiện tại thì...”

"Ngoại giao là sao?"

"À thì… Ngài Ian đã giao cho tôi một nhiệm vụ. Ngài ấy yêu cầu tôi phải trao những cô vật này cho cô trong một cuộc ngoại giao. Nó giống như một bài tập để rèn luyện kỹ năng ngoại giao thôi, không có ẩn ý gì đâu”.

"Ahah."

Mắt của Teresa lập tức sáng lên, trông mặt cô lúc này y như con thú săn mồi đã tìm thấy cơ hội tấn công.

"Okay. Vì chúng ta không có lý do gì để ngoại giao. Cho nên một đại diện của Thiên Đường và một đại diện của Trái Đất….”

Rồi cô ấy nói tiếp.

"Mình kết hôn đi."

"…"

"Sao chứ? Ngoại giao về cơ bản là tạo ra một mối quan hệ thông qua kinh tế, văn hóa và chính trị. Không biết anh có biết không chứ hôn nhân chính trị là một chiến thuật ngoại giao ở Thiên Đường đấy.”

Seol Jihu cười gượng, nhưng cậu không bực mình gì cả.

Teresa vừa mới nãy thôi còn chỉ chực ngất, giờ cô đã tràn đầy sức sống và lấy được sự nhanh nhẹn vui tươi khi xưa của mình.

Cô ấy đã vui lên.

Thấy Seol Jihu cười toe toét, Teresa bối rối hỏi lại cậu.

"Em lấy nó như thế liệu có ổn không?”

“Có khi chúng còn thấy sướng ấy chứ…”

“Em rất ngại nếu nhận những thứ này miễn phí đấy, chúng toàn là cổ vật từ thời Đế Chế, lại là những vật phẩm quý giá chỉ trao cho Thánh Nữ. Liệu anh có muốn điều gì không. Một yêu cầu chẳng hạn.”

Cậu vốn đã tính là đưa những cái này để cảm ơn cô, và trong đầu cậu hiện tại cũng chẳng nghĩ ra thứ gì nên cậu trả lời ngay.

“Không cần như vậy đâu.” Cậu định nói như vậy.

Nhưng đột nhiên một hình ảnh lóe lên trong đầu cậu. Hình ảnh cậu nhìn thấy trong cơn ác mộng ở Cự Thạch Sơn.

(Note: Các bạn chú ý, tác giả ghi rõ là giấc mơ ở Cự Thạch Sơn, hình ảnh đó không phải "tầm nhìn tương lai", cũng không phải giấc mơ từ ký ức của kiếp trước)

Dù những chi tiết khác đã phai mờ, nhưng hình ảnh Teresa bị chặt đầu, máu vẫn chảy lênh lãng thành vũng, vẫn hiện ra một cách rõ ràng.

Tậm trạng của cậu lập tức nặng nề, mặt cậu chua chát, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Giờ cậu đã nghĩ ra cậu muốn gì nhất, cậu thành thật nói ra suy nghĩ của mình luôn.

"Hứa với tôi, cô không được chết."

"?"

"Cô không được phép chết, đó là yêu cầu của tôi, đó là thứ tôi muốn. Nhất định cô sống để gặp tôi sau chiến tranh.”

"Gì cơ. Vậy lý…lý do là gì? Tại sao anh không muốn em chết?”

Teresa bị sốc, Seol nghiêm túc gật đầu.

"Nếu trang thiết bị này có thể giúp ích cho cô, thì tôi không cần gì nữa.”

"…Ôi chúa…"

Teresa ôm chặt thanh kiếm và khiên.

“Có vẻ cô ấy rất thích chúng?”

Seol Jihu nở nụ cười hài lòng, nhưng cậu giật mình ngay sau đó. Terera đưa ánh mắt ngượng ngùng nhìn cậu.

"Huh? Cô sao thế….?"

Má cô ấy đỏ bừng lên.

Trông cô như đang phấn khích đến nỗi tâm trí không bình tĩnh được nữa.

Nhưng vấn đề là cô không nhìn cái khiên hay thanh kiếm, mà cứ nhìn chòng chọc vào cậu.

Có phải tại cậu hoa mắt hay không, hình như cậu đang nhìn được hàng ngàn trái tim màu hồng bắn ra từ mắt của cô ấy kìa. Không, cả cơ thể lẫn trang phục của cô ấy đang tỏa ra những trái tim màu hồng.
Tim cậu bắt đầu đập mạnh. Cậu lắc đầu rồi..

Cậu ngước lên, Teresa đang từ từ tiến sát gần. Đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn vào cậu.

"Công chúa?"

"….."

"Gần quá! Sao cô dí sát người tôi như vậy?"

"….."

Vẫn không có phản hồi nào. Một nụ cười ngọt ngào có phần ranh mãnh nở trên đôi môi cô.

‘Cô ấy định úp sọt mình?!”

“À! Tôi đi nha! Tôi có chút việc bận…”

Sự quyến rũ của cô đang khêu gợi những cảm xúc nguy hiểm trong người cậu, cho nên “chú thỏ” vội quay người đi.

Nhưng, đó là sai lầm thường gặp của động vật ăn cỏ.

Những con thú săn mồi luôn vồ vào lưng chúng khi chúng quay lưng chạy.

Và Seol Jihu hét lên rồi đổ sầm xuống đất.

"Em bắt được anh rồi nha."

Teresa ôm chặt lấy Seol Jihu, cậu thì đang cố ngọ nguậy thoát ra.

"C-Công chúa..?"

"Chết tiệt, anh làm ơn nằm im một lát đi?

"Cô làm gì đấy? Thả tôi raaaaaaaaaaa"

"Sao anh lại nói những lời lãng mạn đó với em, có phải anh muốn em….?”

Tại cậu lập tức nhột nhột do một hơi thở ấm ấm phà vào, Seol Jihu quay người cố lách đi.

"Không!"

"Một cái này!"

Một lát sau.

"Eeuuup!"

Một tiếng rên nghẹn ngào vang lên từ phòng tiếp tân và ra ngoài hành lang.

Hai cái, ba cái, bốn cái… Tiếng kêu thất thanh vẫn cứ vang lên, không ai biết nó do đâu và tại sao.



---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 
























Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments:

  1. Sướng thế mà còn là làng :v

    ReplyDelete
  2. Má...ví main như động vật ăn cỏ .. quá đáng vl 😅

    ReplyDelete
  3. Main nhà ta vẫn chưa bị ăn thịt nha,mới lấy sạch lông thôi.

    ReplyDelete
  4. Sướng vậy mà la cái loz à. Đm cơm nhét tận cổ họng mà đéo thèm nuốt

    ReplyDelete