Khát vọng trở về - Chương 157: Định mệnh rung chuyển - Phần 1 (sửa lỗi)

Như mọi ngày, Seol Jihu lại tiếp tục chạy, lôi theo những khúc gỗ mà cậu kéo đến mòn hết cả vỏ trong suốt thời gian qua.

Khi đang leo gần đến đỉnh, chợt nghe tiếng động lạ, cậu dừng lại.

"...?"

Cậu cố gắng đứng yên, lắng tai như một chú thỏ và nghe ngóng khu vực xung quanh.

Đúng là có âm thanh lạ thật, cứ như tiếng khóc của ai đó.

Lần theo âm thanh kia, cuối cùng Seol đã tìm thấy.

Một cô gái nhỏ đang ngồi núp sau tảng đá, khóc lóc ỉ ôi.

Đó là Yi Seol-Ah, cô đang lặng lẽ khóc nức nở, hai tay thì che miệng.

Mặc dù cố bé đang kìm nén hết cỡ, nhưng những giọt nước mắt từ đôi mắt nai đáng yêu kia vẫn vẫn lăn dài trên má.

Seol Jihu đút tay vào túi và lặng lẽ quan sát.

Cậu có thể hiểu tại sao cô lại khóc như vậy. Phương pháp huấn luyện của Jang Maldong đẩy con người ta đến giới hạn để người đó buộc phải gồng mình vượt qua, vì thế tất cả các bài tập của ông đều cực kì khó khăn và đem lại đau đớn khủng khiếp.

Từ trước đến nay, chẳng có học trò nào là không nguyền rủa ông cả. Chính bản thân cậu cũng thế mà. Cho nên Chohong và Hugo bỏ tiền ra để nguyền rủa ông cũng là điều dễ hiểu.

Do bản thân cũng từng trải qua nhưng chuyện này, cậu hoàn toàn thông cảm với những gì mà cô đang phải chịu.

Nhưng cậu biết quá trình này có ý nghĩa to lớn đến mức nào. Lời cảm ơn đầy chân thành của cậu dành cho Jang Maldong khi mà cậu vừa trở về từ Bữa Tiệc chính là minh chứng cho điều đó.

'Hmmm.'

Giờ Seol mới nhận ra, mấy ngày qua hầu như cậu chẳng nói chuyện với hai chị họ câu nào, trong khi cậu lại là người lôi hai chị em vào khóa huấn luyện này.

Đáng ra cậu dành thời gian nói chuyện với bọn họ, một lời động viên cũng có thể ít nhiều giúp họ vượt qua khó khăn. Cậu quá tập trung vào việc tập luyện của mình  mà quên bẵng đi họ luôn.

Cảm thấy hối lỗi, cậu khịt mũi bỏ tay ra khỏi túi quần và đi về phía cô. 

Cậu định lặng lẽ đi về phía cô thôi, nhưng quên béng mất có khúc gỗ đang kéo sau lưng, thế là nó phát ra âm thanh ầm ầm công nông vậy

Yi Seol-Ah giật mình ngẩng đầu lên.

"S- Sư huynh?”
"Ah!"

Seol Jihu mỉm cười cay đắng và vội tháo dây thừng buộc quanh bụng cậu.

Yi Seol-Ah lại giật mình khi nhìn cậu tháo đống trang thiết bị luyện tập trên người, một tá bao cát và cả mấy khúc gỗ mòn sau lưng, chẳng biết cậu đã luyện tập đến mức nào mà nhìn chúng tàn tạ đến đáng thương, trong khi cô còn đang ngạc nhiên thì cậu đã ngồi phịch xuống cạnh cô.

Cô vội quay mặt đi, lau bỏ những giọt những nước đang đọng lại trên khóe mắt cũng như những vệt dài còn in lại trên má. Cô không muốn cậu thấy cô đang khóc.

"Em xin lỗi."

"Hử?? Có gì để xin lỗi?"

"Anh đã mất công mang em đến đây, vậy mà em lại ngồi đây khóc một cách thảm hại thế này!” 

Nghe cái giọng nghẹn ngào của cô, cậu nhận ra cô đang bị ám ảnh chuyện gì đó.

Seol lôi bao thuốc ra, rút một điếu và đưa lên miệng, rồi cậu khẽ nhếch môi.

"Em cứ khóc khi nào em muốn. Anh cũng thế thôi mà!”

"Anh mà cũng khóc sao?"

"Ừ. Bật mí bí mật nha. Một trong những biệt danh của anh là Trẻ Trâu Khóc Nhè đấy.”

Mặc dù điều đó cũng chẳng có gì để tự hào, nhưng cậu vẫn giang 2 ngón tay thành hình chữ V và cười tươi.

Yi Seol-Ah tỏ vẻ hoài nghi: “Anh chỉ đang cố an ủi em thôi!!”

"Không đâu, anh không hề nói dối, em có thể đi hỏi Lão sư mà.”

"…Có thật không?"

“Đúng thế! Lần đó, khi mà anh còn đang leo lên ngọn đồi trước hang động ý, lúc đó anh đã mệt đến tê liệt tứ chi luôn! Vậy là anh gục xuống đó, và Sư phụ đã hét lên:”Nhanh lên! Mới thế mà mày đã bỏ cuộc sao?” Thế là anh bất lực bật khóc như trẻ con!"

“Vậy sau đó anh làm gì?”

“Anh đã nghiến răng và cố đứng dậy bằng tất cả sức lực còn lại. Và phải đến lần thứ hai gục xuống như thế anh mới nhận được thông báo là sức mạnh của anh đã tăng lên đấy.”

Seol Jihu mỉm cười nhớ lại ngày hôm đó rồi châm điếu thuốc. Yi Seol-Ah khẽ mở miệng trầm trồ.

Cô biết người bình thường tăng cường thế chất cũng cần phải tập luyện thuần túy giống kiều này, nếu cô chăm chỉ luyện tập hằng ngày thì sớm muộn cô cũng đạt được nó thôi.

Các buổi huấn luyện của Jang Maldong cũng tương tự như vậy. Chỉ là nó khắc nghiệt hơn, bài của ông gần như đẩy mọi học trò của mình gần chạm đến cái chết, tất cả các học trò của ông đều có chung một câu nói: “Thà chết còn hơn.”

Seol Jihu quay lại nhìn Yi Seol-Ah với khuôn mặt nghiêm túc.

“Thời điểm đó sớm muộn cũng sẽ đến với em, tùy thuộc vào em cố gắng để vượt qua giới hạn như thế nào thôi! “

Yi Seol-Ah chăm chú lắng nghe, cô khắc sâu lời khuyên quý giá của cậu vào lòng. Seol Jihu cười toe toét rồi thổi một hơi toàn khói.

“Em có thể khóc khi mà em mệt mỏi, đừng nín nhịn làm gì, em có thể khóc cho đến khi trái tim của em dần thoải mái hơn. Điều đó cũng quan trọng lắm đấy.”

Yi Seol-Ah lấy mu bàn tay lau nước mắt và cười rạng rỡ.

"Vậy ra, chị Sora nói đúng.”

" Sora ư?"

"Vâng. Chị ấy cũng bắt gặp em khóc vài ngày trước.”

"Cô ta lại nói gì với em! Không lẽ cô ta lại xỉa xói hay bắt nạt em à?”

"K-không." - Yi Seol-Ah lắc đầu. Cô ngại ngùng gãi mà rồi khoanh tay.

Như thể đang bắt chước ai đó, cô ấy nheo mắt lại một cách kiêu kỳ.

"Được rồi!! Ổn thôi! Tôi cũng chẳng có quyền gì để chê trách cô cả vì tôi cũng từng khóc… Nói xong, chị ấy quay lưng bỏ đi một mạch."

"Wow! Ngay cả Phi Sora mà cũng vậy sao?"

"Hửm? Nghĩa là sao?"

"À thì. Sự thật là…”

Thực ra thì cậu cũng chỉ phát hiện ta điều đó gần đây thôi. Ngay cả một người cứng rắn như Agnes mà cũng phải gục khóc chỉ sau một ngày đầu tiên được Jang Maldong huấn luyện.

Điều tương tự cũng xảy ra với Kazuki, chính anh đã nói với cậu điều này, anh cũng bất lực đến phát khóc trong ngày đầu tiên.

Rồi Seol vui miệng kể lại cho cô câu chuyện do chính Jang Maldong truyền đạt lại, đó là về sự tích Chohong vừa khóc vừa hét như điên vừa lao vào Jang Maldong dọa giết cả ông. Nghe điều này, Yi Seol-Ah phá lên cười, vỗ tay đen đét.

Thấy sắc mặt cô đã tốt hơn, Seol dập điếu thuốc và đứng dậy.

“Lão sư rất nghiêm khắc, cũng bởi vì ông ấy đang kỳ vọng vào em lắm đấy.”

“Thật sao?”

“Ừ, cả anh cũng thế!”

Rồi cậu chạy lại chỗ đống đồ kia, đeo lại các bao cát vào người và buộc chặt sơi dây vào bụng.
“Cô gắng lên nhé! Hãy mạnh mẽ lên. Anh đang mong chờ đến ngày chúng ta được cùng làm nhiệm vụ hay thám hiểm với nhau lắm đấy.”

"Sư huynh…"

Người xưa nói rằng: “Một con lợn được khen cũng có thể trèo cây"

Seol Cậu cũng không rõ những lời nói của cậu có thể tác động đến cô như thế nào. Nhưng trong lúc buộc chặt sợi dây, cậu vẫn đưa ra thêm những lời động viên cuối cùng.

“Anh đoán là trong tương lai, chúng ta sẽ làm việc rất ăn ý với nhau đấy!” "

Cậu nháy mắt với cô.

“Còn bây giờ thì! Cố gắng lên nhé!!”

Sau những lời động viên đó, cậu lại lao vào luyện tập.

Yi Seol-Ah nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Seol đang dần khuất dạng phía xa kia, khuôn mặt cô dần ửng hồng. ( Trans: Lại thêm một em nữa -_- )

'Anh ấy đã nói rằng anh rất kỳ vọng vào mình, anh lại còn nói rằng anh rất muốn được làm nhiệm vụ cùng mình. '

Những lời nói đó vẫn còn văng vẳng trong trái tim cô, đột nhiên trong cô có một cảm giác rung động và xao xuyến kỳ lạ.

Yi Seol-Ah lập tức đứng dậy.
"Giới hạn của mình"

Đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe, nhưng một động lực cực lớn đã ngự trị cơ thể cô, mắt cô đang phát ra những tia sáng mới.

Yi Seol-Ah siết chặt cả hai nắm tay.

Và ngay lúc đó.

"Vượt qua giới hạn của mình. Mình phải vượt qua giới hạn của mình!"

Con đường tương lai của Yi Seol-Ah đã được xác định.

*

Một tối nọ, Phi Sora mò đến gặp Seol Jihu.

“Này!! Cầm lấy đi!”

Sora đưa cho cậu một Tinh Thể Giao Tiếp. Ai đó đang gọi đến làm quả cầu pha lê phát sáng nhè nhẹ.

“Ooh! Sao đột nhiên cô lại tốt với tôi như thế?”

“Đừng có hiểu nhầm! Ông nội bảo tôi đưa cho anh thôi!”

Sau khi trả lời cực kỳ lạnh lùng, Sora bước từng bước xấc xược như muốn cà khịa Seol.

“Tại sao cô ta lại cứ đến đây nhỉ?? Mà dù sao thì..."

Rõ rằng là cô ấy đến đây không phải để huấn luyện, cũng không thấy cô ấy đang làm gì có chủ đích khi ở đây cả, cậu đang tự hỏi sao cô ấy không ở nhà cho khỏe.

Sau khi bối rối một chút về chuyện đó, cậu quay sang truyền một ít mana vào quả cầu pha lê.

Ngay sau đó, ánh sáng từ quả cậu ngày càng sáng hơn, rồi khuôn mặt toe toét của Chohong và Hugo đang hiện ra. 

---“Yo!! Trông cậu vẫn ổn nhỉ!!” 

---“Nhìn xem chúng tôi đang được ăn gì này!!” 

Hugo cố gắng cà khịa cậu thêm tý nữa, anh đưa rượu và thịt lên trước quả cầu pha lê đưa đi đưa lại. 

Seol cười trừ, sau một hồi yên lặng, cậu chạm nhẹ vào quả cầu pha lê để nó mở rộng tầm nhìn cho bên kia rồi quay quả cầu hướng về phía Seo Yuhui đang lặng lẽ đứng nhìn trời ở đằng xa. (Trans: Main thâm vl =))))

Hugo hét lên.

---“Cái- Cái gì !!!! Chuyện- Chuyện gì đang xảy ra thế này?!! Sao “vợ tương lai” của tôi lại đang đứng ở đằng kia?”

“Cô ấy nói cô ấy có việc ở Cự Thạch Sơn, nghe tin chúng tôi đến đây, cô ấy quyết định đi cùng.” 

---“Ối giời ơi thằng khốn nạn! Sao cậu không nói với tôi!”

"Hai người chạy nhanh như gió vậy. Ai mà biết hai người ở đâu để thông báo chứ????” 

---“Aaaahhh! Khônggggggggg!

Hugo hét lên trong tuyệt vọng, rồi biến mất khỏi màn hình.

---“…Chuyện gì thế này?”

Mặt Chohong đang lạnh lùng hiện lên ở quả cầu pha lê, sau một hồi trừng mắt nhìn cậu. Cô thở dài vén tóc lại và tiếp tục. 

---“Dù sao thì, tôi gọi cho cậu là vì…”

Seol lập tức hướng đôi mắt tập chung vào nghe Chohong nói.

---“Chúng tôi cũng rất ngạc nhiên đấy, anh ta là một người mà mọi người đã tưởng chết rồi cơ. Hôm nay anh ta có qua đây hỏi chúng tôi rằng có biết ai dạo gần đây từng đến Khu Rừng Khước Từ không ?”

“Có vẻ như anh ta đang nói về tôi, nhưng anh ta tìm tôi có chuyện gì?” 
---“Tôi cũng không rõ nữa.Tôi có bảo anh ta rằng cậu không có nhà lúc này, sau đó anh ta hỏi cậu đi đâu và đột ngột bỏ đi luôn.“

Chohong nhún vai.

---“Anh ta là một chàng trai thú vị đấy, kỹ năng của anh ta cực kỳ xuất sắc, vậy mà anh ta còn thuê thêm một Cung Thủ nữa để kiếm cậu đó!!” 

Khuôn mặt của Seol Jihu trở nên phức tạp. Cậu không hiểu tại sao người bí ẩn kia đột nhiên lại cố gắng tìm cậu đến vậy. 

---“Tôi không biết chính xác là chuyện gì đã xảy ra nhưng… Này! Thử nói chuyện với anh ta một lần xem sao?”

"Về chuyện gì cơ?"

---“Chiêu mộ Ghio! Anh chàng đó ý! Anh ta là một cung thủ cấp 4 đấy!” 

"Ghio? Cấp 4 ư?"

---“Cậu đừng có đánh giá giá thấp cấp 4 nha, anh ta được đánh giá là thế hệ tài năng tiếp theo của Haramark và và ứng của viên cho chức Ngôi Sao Trỗi Dậy thay cho Dylan và Kazuki đấy. Giờ anh ta vẫn tỏa sáng như vậy đó. “

Seol Jihu không ngững nhìn vào viên pha lê, trong đầu cậu có cực kỳ nhiều câu hỏi. Đó là lần đầu cậu thấy Chohong khen ngợi một người khác không tiếc lời .

---“Anh ta có những biệt danh rất ngầu. Cậu chắc chưa biết điều này, trước kia, Dylan cũng từng cố gắng chiêu mộ anh ta đó, , nhưng anh ta từ chối ngay lập tức. 

“Dylan đã từng làm vậy sao?”

---“Đúng vậy! Anh ta không thạo lắm trong việc do thám, nhưng sức chiến đấy điên cuồng của ảnh thừa sức bù đắp cho những thiếu sót kia. Anh ta thuộc class khá hiếm trong nhóm Cung Thủ đó.”

"Ok. Tôi sẽ gặp anh ta trước đã. Nhưng tôi đoán cho dù tôi yêu cầu anh ta cũng chẳng tham gia đâu.” 

Chohong cười toe toét.

---“Chuyện đó thì tôi không biết. Tôi hiểu mà, anh ta chẳng tội gì phải tham gia vào cái đội bé nhỏ này cả. Tôi cá là hàng tá bang hội đang chiêu mộ anh ta đấy.”

"Sạo lại như vậy.?"

---“Đội ban đầu mà anh ta tham gia đã bị đánh tan tành trong một trận chiến với bọn Ký Sinh Trùng. Hình như những người đồng đội còn lại cũng đã hi sinh, giờ có vẻ anh ta không còn người thân nữa.”

"Hừm."

---“Cậu cứ thử hỏi xem. Thử thì có mất gì đâu, đúng không? Nhỡ đâu cậu chiêu mộ được anh ta thì việc Carpe Diem lấy lại vinh quang xưa kia chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Và cuối cùng cô chốt một câu:”Chà! Chúc cậu may mắn! Và đừng có quay lại sớm quá đấy nhé! Hehe”. 

Rồi cô cúp máy luôn.

“Ghio…Ghio …?”
Seol Jihu nghiêng đầu bối rối trước cái tên xa lạ.

Nhưng cô đã báo cho cậu biết Ghio đang đến đây, nên cậu vẫn tiếp tục việc tập luyện của mình. 


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục

Chương 158 - Phần 2
Chương 158 - Phần 1

Chương 157 - Phần 2
Chương 157 - Phần 1

Chương 156 - Phần 2
Chương 156 - Phần 1

Chương 155 - Phần 2
Chương 155 - Phần 1

Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1

Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1

Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1

Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1

Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1

Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1

Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1

Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1

Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1

Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2

Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1

Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1

Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1

Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1

Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3

Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

1 Comments:

  1. "Vợ tương lai của cậu" mới đúng.Dịch sai rồi.:)

    ReplyDelete