Khát vọng trở về - Chương 154: Quay lại Cự Thạch Sơn - Phần 1

Bên trong ngôi nhà của Seo Yuhui không phải một bãi chiến trường như cậu tưởng. Tuy nhiên, Seol có thể thấy những bọc đồ được đặt ngay ngắn rải rác khắp nơi.

'Đây là…'

Nhà của “con gái nữ thần Luxuria”.

So với danh tiếng của cô, nơi này khá là khiêm tốn, nhưng nó tạo một cảm giác ấm áp đến kỳ lạ.

“Nếu Hugo biết mình đến đây thế này, chắc anh ta sẽ ghen hộc máu mà chết mất.”

Mùi gỗ đàn hương bay quanh quanh phòng, sau một hồi hít lấy hít để, Seol Jihu đỏ mặt một chút rồi xắn tay áo lên và bắt đầu dọn dẹp căn phòng.

Công việc thì chằng nặng nhọc gì cả. Seol Jihu đã cố gắng giữ khoảng cách với Seo Yuhui trong khi giúp cô dọn dẹp.

Tuy nhiên, không hiểu sao đầu óc cậu liên tục bùng lên những ham muốn xấu xa khi ở gần cô.

Cậu muốn trêu cô một chút, than thở một chút, nhưng...

“Chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy.”

Lý trí của cậu đang cố kìm nén, nhưng bản năng của câu đang trỗi dậy cực kỳ mạnh mẽ, nó như đang gào thét lên 'Mình muốn ôm cô ấy! Mình muốn ôm thân hình tuyệt mỹ kia!'

Thậm chí Seol còn tưởng tượng rằng, kể cả khi cậu ôm chầm lấy cô hú hét như một thằng điên, chắc Seo Yuhui chắc cũng sẽ chỉ thở dài và tha thứ cho cậu ngay thôi.

'Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?'

Tất nhiên, cậu đã kìm chế được bản thân và không tung ra những hành động thô lỗ, nhưng đầu óc Seol cực kỳ hoang mang.

Cậu cảm thấy cơ thể cậu cứ như đang tự hành động động vậy, như vậy có kỳ lạ không cơ chứ.?

Giờ cậu đã hiểu tại sao lúc đó Chohong và Hugo lại bỏ chạy; bản năng đã thúc giục họ làm thế. Tình huống của cậu bây giờ cũng tương tự.

Khi liếc sang Seo Yuhui, cô vẫn đang làm việc chăm chỉ. Nhưng mỗi khi nhìn tới đường viền cổ áo được thêu tinh xảo của cô, Seol lại lắc đầu và thầm rên rỉ.

Để không bị ảnh hưởng bởi những cám dỗ tà dâm kia, Seol cố gắng tập trung ánh mắt của mình vào một cái bao tải gần đó.

“Chúng là mấy bao đựng nguyên liệu.”

"Huk!"

Seol Jihu giật mình.

“Anh có ổn không?”

Khi Seo Yuhui lại gần, Seol tự nhiên co rúm người lại.

"V... vâng, tôi hoàn toàn ổn, cực kỳ ổn luôn!"

Cậu lập tức cười ha ha rồi bước đi nhanh thoăn thoắt, nhưng lại vấp vào cái bao tải kia và ngã bổ chửng.

 Seo Yuhui ngạc nhiên.

"Anh luôn khiến tôi phải bất ngờ đấy!"

"Huh?"

"À không! Không có gì đâu.”

Seo Yuhui lẩm bẩm một mình rồi bật cười khúc khích, cô vẫy tay ra hiệu rằng không có chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên cuộc trò chuyện trở nên khó xử, Seol Jihu vội vàng chuyển sang chủ để mới.

“Oh! Hóa ra là nguyên liệu à. Vậy mà tôi cứ nghĩ…”

"Nghĩ gì cơ?"

“À thì... Có rất nhiều tin đồn về các cái bao tải này!”

"Thật sao? Chúng thực sự chỉ là nguyên liệu thôi. Anh có thể kiểm tra chúng mà.”

Dường như không thể ngăn được sự tò mò, Seol Jihu mở bao tải và nhìn thấy những thứ quen thuộc.

Chúng chỉ là những nguyên liệu thực phẩm bình thường.

'Cô ấy nói đúng.'

Cậu cứ nghĩ là sẽ có gì đó đặc biệt bên trong cơ. Sau một thời gian dài băn khoăn, giờ cậu đã có câu trả lời, đột nhiên những âu lo tan biến dần.

“Những người dân ở làng Ramman an cư lạc nghiệp còn nhanh hơn cả mong đợi của tôi. Tôi cứ nghĩ là họ sẽ mất nhiều thời gian hơn, nên đã tích trữ hơi nhiều nguyên liệu".

Con gái của Luxuria đã ủng hộ quyết định của Vua Prihi một cách tích cực, và cô đã không ngừng nỗ lực để hỗ trợ hoàng gia Haranakr.

Seol Jihu gật đầu. Cậu nhớ ra rằng Seo Yuhui chính là người tiên phong trong việc giúp đỡ người dân làng Ramman.

'Cô ấy quả là một người tử tế.'

Seo Yuhui thu tay lại và nở một nụ cười mê hồn.

"Nói về điều đó thì… Anh đúng là một người tuyệt vời.”

Seol Jihu tưởng mình nghe nhầm.

“Không đúng sao? Không những anh giải được những bí ẩn của làng Ramman, mà anh còn từ chối thỏi vàng của nhà vua và đề nghị nhà vua dùng thỏi vàng đó để chăm lo cho họ.”

Má của Seol Jihu đỏ ửng.

Seo Yuhui không hề biết những suy nghĩ phức tạp đang diễn ra trong đầu Seol Jihu lúc này, cô vẫn vui vẻ ríu rít.

“Người Địa Cầu thường sẽ không đưa ra những quyết định như vậy. Anh chắc chắn là một người …rất tốt bụng.”

Mặt cậu lập tức cứng đờ, ngực cậu cảm giác như không thở được.

Tim cậu bắt đầu đập thình thịch như một đứa trẻ phạm lỗi gì đó bị bắt quả tang.

“Đột nhiên mình bị sao thế này.?”

Một cảm giác lạ lùng không thể giải thích được bao trùm lấy cơ thể cậu.

Hiện giờ cậu giống như lúc bị đặt vào tình thế phải lựa chọn nhiều thứ một lúc vậy. Dù đây không phải là vấn đề lớn, nhưng cậu cảm thấy như mình đang đứng ở trên ngã ba vậy.

Seol Jihu đang đứng sững người ở đó, cậu đang để tay ở ngực để cảm nhận nhịp đập của tim, đột nhiên cậu cất lời.

"… Không."

Cậu vô thức nói.

"Không phải vậy đâu."

Với một giọng khàn khàn.

“Sự thật không phải là như vậy.”

Seo Yuhui mở to đôi mắt trước ba câu phủ nhận liên tiếp của cậu.

Thật sự là như vậy, cậu không hề có ý khiêm tốn gì trong chuyện này cả.

Nghĩ lại thì, cậu đã từng trải qua cảm giác này từ khi ở Khu Rừng Khước Từ trở về, không, từ khi còn Vùng Trung Lập.

Mỗi khi những người xung quanh khen ngợi và tâng bốc cậu là tốt bụng và tài giỏi, đột nhiên cậu cảm nhận được một áp lực vô hình đặt lên vai .

Seo Yuhui nghiêng đầu hỏi.

"Ý anh là sao?”

"…Tôi cũng không biết nữa."

Seol Jihu thở dài. Cậu biết mình vừa mới nói mấy điều linh tinh thật vô nghĩa, nhưng hễ cứ cố mở miệng để giải thích thì cậu lại đứng họng, không thể nói được câu nào.

Seol cảm nhận được rằng, “hình ảnh” của cậu trong tâm trí Seo Yuhui là cực kỳ tích cực. Điều đó khiến cậu ngột ngạt và cậu rất muốn chứng minh rằng, mình không phải kẻ hoàn mỹ đó.

“Những tội lỗi mà tôi đã phạm phải…Nó đã lớn đến mức không thể đong đếm nữa rồi" - Seol Jihu cắn môi - “Tôi rất muốn xoa dịu bớt cảm giác dằn dặt về chúng..”

Cậu tiếp tục nói như đang than thở vậy.
“Và tôi hi vọng rằng tôi có thể sống một cách đúng đắn, để rồi một ngày nào đó sau này tôi có thể được tha thứ.”

Nhưng cậu biết điều đó sẽ không xảy ra.

Cậu cay đắng mím chặt môi.

“Tôi không phải là người tốt như cô nghĩ đâu”.

Seol Jihu nhận ra mình đã vô duyên khi đã nói ra những điều không cần thiết.

Cô ấy có lỗi gì đâu? Tuy rằng bọn họ không phải là người dưng với nhau, nhưng cậu vừa vô tình trút nỗi lo lắng của mình sang cho cô.

Seo Yuhui không nhìn Seol bằng đôi mắt dịu dàng như mọi khi. Cô đang quan sát cậu chăm chú.
Đôi môi mịn màng của cô khẽ hé mở như định nói gì đó.

Cảm thấy cô đang nhìn mình, nên Seol cúi đầu trong ngại ngùng.

"Tôi xin lỗi."

Và cậu bắt đầu cắm đầu vào dọn dẹp.

Và thế là cuộc trò chuyện được kết thúc một cách vụng về như vậy, mãi cho đến khi công việc kết thúc.

Cuối cùng, Seo Yuhui lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

"Mai anh có rảnh không?"

Seo Yuhui nở một nụ cười bí ẩn giống y như nàng Mona Lisa. Biểu cảm của cô giờ đã tự nhiên hơn, và nụ cười đã quay lại trên đôi môi xinh xắn của cô.

"Ngày mai sao?"

"Vâng. Công việc vẫn còn khá nhiều nên là..”

"Ồ! Từ ngày mai thì tôi…! Chắc tôi phải xin lỗi cô vậy! Tôi không chắc là mình có thời gian đâu."

"...?" - Seo Yuhui chớp mắt.

“Mai chúng tôi bắt đầu đến Cự Thạch Sơn rồi. Lão sư Jang quyết định đào tạo các tân binh.”

Chỉ một giây sau, Seo Yuhui mở to đôi mắt.

"Ôi trời….! Cự Thạch Sơn ư?"

"Huh? Đúng vậy."

"Tuyệt quá!"

Sau một tràng vỗ tay hí hửng, cô đề nghị cậu cho đi chung do cũng có chút việc ở Cự Thạch Sơn.

“Chỗ đó là một khu vực nguy hiểm. Tôi không yên tâm khi đi một mình... Anh cứ xem như đó là một nhiệm vụ đi, tôi sẽ trả tiền.”

"À, không sao đâu."

Seol Jihu dễ dàng chấp nhận với cái tình huống mà cô dàn dựng nên.

“Dù sao thì lịch trình đã chốt rồi, chúng ta lại có điểm đến giống nhau... Tốt thôi, thêm một chỗ ngồi cũng không ảnh hưởng gì cả.”

Cậu tin rằng, làm thân với con gái của Luxuria, cậu chỉ có lợi chứ chả mất gì.

“Nhưng chẳng phải cô ấy là cũng là một High Ranker ư? Sao lại cần người bảo vệ”

Seo Yuhui tiễn cậu ra cửa, cậu vẫn còn chút nghi hoặc. Nhưng cậu cũng gạt phắt nó đi, cô ấy là một Linh Mục, chắc là không quen chiến đấu.

Đúng như cậu dự đoán, Jang Maldong không hề từ chối, ngược lại ông lại rất vui khi nhóm có thêm Seo Yuhui.

Ông tự hỏi một người như cô sao lại lên ngọn núi khỉ hò cò gáy đó làm gì, nhưng ông cũng không tọc mạch vào chuyện riêng của cô.

Ngày hôm sau.

Nhóm Carpe Diem cộng thêm Seo Yuhui xuất phát đến Cự Thạch Sơn bằng xe ngựa, hôm đó Seo Yuhui diện một bộ áo choàng rất ngọn gàng.

Dự kiến nhóm ban đầu là có 5 người, nhưng đột nhiên Phi Sora lại đòi tham gia vào phút cuối, nên tổng tất cả là 6 người.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn! 

Mục lục

Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1

Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1

Chương 152 - Phần 2
Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1

Chương 149 - Phần 2
Chương 149 - Phần 1

Chương 148 - Phần 2
Chương 148 - Phần 1

Chương 147 - Phần 2
Chương 147 - Phần 1

Chương 146 - Phần 2
Chương 146 - Phần 1

Chương 145 - Phần 2
Chương 145 - Phần 1

Chương 144 - Phần 2
Chương 144 - Phần 1

Chương 143 - Phần 2
Chương 143 - Phần 1

Chương 142 - Phần 2
Chương 142 - Phần 1

Chương 141 - Phần 2
Chương 141 - Phần 1

Chương 140 - Phần 2
Chương 140 - Phần 1

Chương 139 - Phần 2
Chương 139 - Phần 1

Chương 138 - Phần 2
Chương 138 - Phần 1

Chương 137 - Phần 2
Chương 137 - Phần 1

Chương 136 - Phần 1
Chương 136 - Phần 2

Chương 135 - Phần 2
Chương 135 - Phần 1

Chương 134 - Phần 2
Chương 134 - Phần 1

Chương 133 - Phần 2
Chương 133 - Phần 1

Chương 132 - Phần 2
Chương 132 - Phần 1

Chương 131 - Phần 4
Chương 131 - Phần 3

Chương 130 - Phần 2
Chương 130 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment