Khát vọng trở về - Chương 182: Người về từ cõi chết - Phần 1

'Huuk.'

Khoảnh khắc Seol cố mở mắt, hơi thở của cậu bị kẹt lại trong cổ họng.

Cậu muốn thở ra theo bản năng, nhưng miệng cậu không chịu mở. Không khí ngọ nguậy trong cổ họng cậu, tìm kiếm một lối thoát khác. Cuối cùng, không khí trôi qua lỗ mũi và phun ra ngoài.

Xì.... xì...

Khi Seol liên tục hít vào thở ra, ngực cậu cuối cùng cũng bớt nhói. Đến lúc đó, cậu mới nhận ra rằng tầm mắt mình đang quay cuồng.

Cậu muốn lắc đầu vì chóng mặt, nhưng cậu từ bỏ ngay lập tức vì cảm thấy đau đầu khủng khiếp.

Với cơn đau đầu dữ dội như vậy, cậu sợ rằng não của mình sẽ văng ra ngoài thông qua lỗ tai.

Cuối cùng, Seol Jihu nhắm mắt lại. Trong khi đó, thế giới tưởng chừng vẫn quay tròn bất tận, khiến cậu chóng mặt và buồn nôn hơn nữa.

Bao lâu đã trôi qua?

Khi cơn đau trong đầu cậu biến mất và cơn nhói trong bụng cậu lắng xuống, cậu mới có đủ can đảm để mở mắt ra.

Trước mắt cậu là một trần nhà xa lạ. Cậu cố tập trung, nhưng tầm nhìn của cậu thật kỳ lạ.

Trần nhà nhấp nhô nhẹ nhàng, giống như cậu đang chìm dưới nước.

'Chuyện gì đã xảy ra…?'


Seol muốn quay đầu nhìn quanh phòng, nhưng đầu cậu không chịu nhúc nhích. Cuối cùng, cậu bỏ cuộc và chuyển sang đảo mắt láo liên. Khoảnh khắc đó, cậu nhìn thấy một người quen.

Đó là Seo Yuhui.

'Noona?'


Seol Jihu từ từ nhắm mắt lại, rồi mở chúng ra.

'Mình còn sống ư?'


Sau khi Tầm nhìn Tương lai kết thúc, trí nhớ cậu hoàn toàn mờ mịt. Nhưng dựa vào cảm giác lúc đó, cậu tưởng rằng mình sẽ chết.

Cậu vẫn không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Nhẹ nhõm vì nhìn thấy Seo Yuhui, cậu gọi cô. Không, cậu cố gọi cô.

‘...‘

Giọng cậu không vang lên.

'… Cơ thể mình làm sao thế này?'

Bức xúc, Seol Jihu cố gắng ra hiệu cho cô bằng mắt, nhưng Seo Yuhui không được nhìn cậu.

Quan sát kỹ hơn, ánh mắt cô đang cực kỳ giận dữ và miệng cô chuyển động nhanh như máy khâu. Dương như cô ấy đang cãi nhau với ai đó.

Khi Seol đảo mắt hết mức có thể, cậu bắt gặp một người khác.

Đó là một người phụ nữ mà cậu từng thấy trước đây, một phụ nữ châu Á mặc áo khoác dài truyền thống. Miệng cô ấy cũng di chuyển rất nhanh, đôi lông mày xếch ngược lên.

Rõ ràng là hai người phụ nữ đang cãi nhau.

'Tại sao họ lại cãi nhau như thế?'

Seol Jihu  bối rối.

'Đừng cãi nhau nữa mà'.

Chẳng mấy chốc, người phụ nữ cầm cây thương màu ngọc bích, chạy ra khỏi cửa một cách giận dữ.

Seo Yuhui nhìn trừng trừng vào cánh cửa đang dần đóng lại, với ánh mắt bực bội. Rồi cô ấy nhìn xuống Seol Jihu với một ánh mắt lo lắng và cẩn thận đưa tay ra.

Đôi mắt Seol Jihu run rẩy yếu ớt. Cậu có thể thấy Seo Yuhui vuốt ve má mình, nhưng...

Cậu không thể cảm nhận được gì cả.

Và cậu nhận ra cơ thể mình đang ở trạng thái nào.

Cậu chưa chết.

Dường như cậu đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt của Đền thờ Luxuria. Ngoài ra, cậu không biết thêm gì hết.

Bởi vì cậu ta không thể di chuyển cơ thể của mình.

'Không đời nào.'

Dù có cố gắng thế nào, chân tay cậu vẫn không chịu cử động. Ngay cả việc há và ngậm miệng cũng khó khăn.

Cậu cảm thấy cơ thể mình đang ngủ, chỉ có đầu óc còn tỉnh táo.

Đó chưa phải là tất cả. Cậu đã mất tất cả các giác quan, ngoại trừ thị giác.

Thỉnh thoảng Seo Yuhui hoặc các Linh mục xa lạ khác sẽ đến gặp cậu, nhưng cậu không thể nghe thấy gì cả. Nhìn miệng họ chuyển động, rõ ràng là họ đang nói. Nhưng tai cậu không thể nghe thấy bất cứ điều gì, chuyện này khiến cậu ta phát điên.

Seol cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi và cay đắng.

Nhưng khi sự hỗn loạn lắng xuống, chỉ còn lại nỗi đau.

'Chết tiệt.'

Seol không thể chịu nổi. Ngày này qua ngày khác, cậu nằm yên như một quả dưa, không thể chớp mắt, chỉ có con ngươi di chuyển chậm chạp. Và vì vậy, mỗi lần trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu đều cầu nguyện.

"Cầu xin thần linh, hãy cho đây chỉ là một giấc mơ."

Nhưng...

Bất kể Seol tình dậy bao nhiêu lần, trần nhà trên đầu cậu vẫn không thay đổi.

Và cứ như thế, những ngày khốn khổ cứ kéo dài lê thê.

Seol Jihu tuyệt vọng, biết rằng cậu ta không thể thay đổi được thực tế đáng sợ này.

**

Mặc dù nghe có vẻ buồn cười, nhưng thực ra, có năm giai đoạn để chấp nhận một cái chết.

Đầu tiên là 'từ chối'. Trong giai đoạn này, người ta sẽ từ chối thực tế phũ phàng. Nhưng chẳng mấy chốc, cảm xúc này sẽ biến thành một thứ khác: tức giận.

Và khi tình hình không hề  thay đổi, người ta sẽ bắt đầu mặc cả.

Một số người sẽ cầu xin thần linh, một số người hứa sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ để được sống, dù là tài sản, niềm tin và thậm chí cả tự do.

Khi niềm hy vọng nhỏ nhoi này biến mất, họ sẽ chìm vào trầm cảm.

Seol cũng vậy.

'Mình sẽ phải nằm trên giường mãi mãi ư?? Không thể trở lại Trái đất?'


Trạng thái sống dở chết dở chính là điều mà mọi người Trái đất đều kinh hãi. Giờ đây, lâm vào cảnh này, một nỗi sợ hãi chưa từng thấy len lỏi trong tim Seol.

Khi thời gian trôi qua, theo lẽ thường, người ta sẽ bước sang giai đoạn cuối cùng: chấp nhận. Sang giai đoạn đó, người ta sẽ chết dần chết mòn.

Nhưng Seol thì không. Cậu không chấp nhận rằng mình sắp chết, cậu tin rằng điều gì đó sẽ xảy ra nếu cậu ấy kiên nhẫn chờ đợi.

Lý do khiến cậu nghĩ vậy, là nhờ những vị khách đến thăm cậu suốt thời gian qua.

Dù không thể cử động, Seol Jihu thực sự đã được gặp nhiều người: Jang Maldong và các thành viên của Carpe Diem, Agnes, Oh Rahee, Teresa, Phi Sora, v.v.

Hầu như tất cả mọi người cậu quen biết, đều đến thăm cậu.

Cinzia, Hao Win, Kim Hannah, thậm chí cả Yun Seora cũng đến.

Seol Jihu mỉm cười trong lòng, khi thấy Yun Seora xoa mũi với khuôn mặt đỏ ửng. Đồng thời, cậu biết ơn vì sự quan tâm của cô.

Thỉnh thoảng cậu cũng có thể nhìn thấy Flone. Cô ấy chỉ xuất hiện khi không có ai xung quanh, và rõ ràng là cô ấy đang rất đau buồn.

Seol nhớ rằng mình có thể truyền suy nghĩ của mình cho cô. Nhưng hiện tại, dù cố gắng thế nào, cậu ta cũng không thể liên lạc được với Flone.

Cô chỉ lơ lửng quanh giường với tấm lưng thon dài trước khi cuộn tròn bên cạnh Seol Jihu. Cậu cảm thấy xót xa khi cô trông giống như một chú mèo con đang đợi chủ nhân của mình trở về.

Maria cũng còn sống. Cô gái tóc vàng đến thăm cậu với một giỏ đầy hoa.

Rồi, sau khi nhìn cậu ta bằng đôi con mắt của một con cá chết, cô giận dữ ném cái giỏ xuống sàn nhà.

Seol Jihu thấy cô ấy hoa chân múa tay và liến thoắng.

Cổ phiếu ư? Cô ấy nói về chuyện gì mà có cổ phiếu vậy?

Seol Jihu quan sát miệng của Maria và cố đoán những lời cô ấy đang nói. Thế rồi, cô ấy ôm chặt đầu và bắt đầu lăn lộn trên sàn nhà.

Thậm chí nước mắt của cô ấy tuôn ra như mưa!

Thành thật mà nói, có vẻ như cô ấy không khóc vì lo lắng cho Seol. Nhưng những trò hề của cô vẫn khiến Seol Jihu bật cười.

Ừm, chỉ là cười thầm mà thôi.

Rất nhiều người mà Seol nghĩ rằng họ đã chết. Vì họ xuất hiện. nên cậu càng cảm thấy hy vọng.

Các chuyến thăm vẫn không dừng lại. Chẳng ai chỉ đến một lần, thường là hai, ba lần, thậm chí có một số người đã ghé thăm hơn hai mươi lần.

Nhất là cô ấy.

Một cô gái mở cửa đi vào. Nhìn cây thương màu ngọc bích trong tay, cô chắc chắn là người phụ nữ đã tranh cãi với Seo Yuhui, ngay ngày đầu tiên cậu thức dậy.

'Đã bao nhiêu lần rồi?'

Seol Jihu cảm thấy kỳ lạ mỗi khi nhìn thấy người phụ nữ bí ẩn này. Hào quang của cô ta rất bí ẩn.

Cậu không biết cô là ai, nhưng hôm nay, cô đã quay lại mười lần.

Tất nhiên, chẳng ai đến thăm cậu nhiều hơn Seo Yuhui, nhưng đó là chuyện đương nhiên. Đền thờ Luxuria là "sân nhà" của cô.

Người phụ nữ bí ẩn này đến thăm cậu nhiều hơn tất cả những người khác, hơn cả Hugo, hơn cả Chohong, và hơn cả với Yi Seol-Ah và Yi Sungjin.

Điều nổi bật hơn nữa là cô không bao giờ nói một lời và chỉ nhìn cậu chăm chú. Seol Jihu thỉnh thoảng có thể thấy cô thở dài, nhưng chỉ có thế thôi.

Tuy vậy, ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng.

'Đó là ai nhỉ?'

Seol Jihu chớp mắt khi nhìn người phụ nữ bí ẩn đó.

**

Bao nhiêu ngày đã trôi qua?

Seol Jihu không buồn đếm nữa, nhưng cậu biết rằng đó không phải là một khoảng thời gian ngắn.

Tuy vậy, cậu không mất hy vọng. Vì cơ thể cậu bắt đầu có một sự thay đổi nhỏ.

"Cậu sao rồi?"

Cậu bắt đầu nghe thấy giọng nói.

Đó là một giọng nói không rõ ràng, như thể ai đó đang nói vào cái loa rè. Nhưng thế là tốt lắm rồi.

Vì cậu vẫn không thể di chuyển cơ thể, nên việc nghe được ai đó đang nói, khiến cậu nhẹ nhõm gấp trăm lần.

Hơn nữa, thính giác của cậu trở lại có nghĩa là cơ thể cậu đã trở nên tốt hơn. Mặc dù Seol không biết mình sẽ phải đợi bao lâu, nhưng giờ cậu đã biết rằng các giác quan khác có thể hồi phục.

Thế nên, cậu ngày càng hy vọng.

"Cậu biết không, Maria đã chuẩn bị sẵn một câu thần chú hồi phục, ngay khi cô ấy bị đá. Sau khi cầm máu, cô ta bò vào một đống xác chết và nhắm mắt lại. Maria nói rằng, đó là cách cô ta sống sót.".

'Đúng là phong cách của Maria.'

Seol Jihu trả lời, sau khi nghe câu chuyện của Chohong. Tất nhiên là cậu thầm nghĩ trong đầu thôi.

"Nhưng mà, tôi nghĩ chúng ta cũng không nên chê trách cô ấy. Diligence Bất Diệt nói rằng hắn sẽ tha cho cô ấy nếu cô ấy tiết lộ danh tính của cậu. Nhưng mà, cô ta đã giữ im lặng đến cùng và đánh hắn ta bằng Mjolnir."

'Wow! Thật ư???'

"À đúng rồi. Tên ngốc Ghio đó. Tôi cứ tưởng anh ta ôm cây nỏ chạy trốn. Hóa ra anh ta lại bị Ký sinh trùng bắt!"

'Hả? Gì cơ?'

"Con mụ Chastity đã ra lệnh cho bọn succubi bắt giữ anh ta. Khốn khổ khốn nạn!!"

‘Ừm, tôi không nghĩ chuyện đó đáng cười đâu...'

Chohong nhìn cậu một lúc rồi nói tiếp.

'Dù sao ~ Chiến tranh đã kết thúc, mọi thứ đang dần ổn định trở lại, vậy tại sao cậu vẫn nằm đó??"

'Ai mà biết được!'

"Tên khốn này, đứng dậy và trêu chọc tôi hay làm gì đó đi. Như mọi khi ấy. Tôi sẽ nhường cậu mà! Thật đó!"

'Tuyệt! Tôi biết mình phải làm gì ngay khi thức dậy rồi'

"Haizz. Gần đây, cậu không biết những gì đang diễn ra ở Thiên đường, phải không?"

'Còn phải hỏi nữa sao?' - Seol Jihu càu nhàu.

"Gần đây, tôi cực kỳ khó chịu"

'Huh? sao thế?'

"Mỗi khi nhìn thấy mọi người xung quanh ăn mừng nhảy múa hát ca, hoặc nói huyên thuyên về chiến thắng đầu tiên của loài người hay bất cứ điều gì tương tự, tôi lại nổi điên. Arggg, chắc tôi điên thật rồi".

'Tại sao?'

"Lũ khốn đó. Họ nghĩ vì đâu mà có được chiến thắng này?"

Giọng Chohong từ từ trầm xuống. Rồi cô bất ngờ im lặng.

Seol Jihu đang nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ, nhận thấy sự bất thường và quay lại nhìn Chohong.

"Cậu biết không?"

Cô nói tiếp.

"Gần đây văn phòng Carpe Diem giống như một ngôi chùa vậy. Tôi chưa bao giờ thấy Bố già lặng lẽ và rầu rĩ như thế".

'...'

"Phải chờ cậu bao lâu nữa đây??"

".."

"Khi nào cậu mới thức dậy?"

Seol Jihu xót xa khi thấy mắt Chohong đỏ hoe.

'Tôi lại làm cô khóc rồi...'

Cậu muốn nói với cô rằng cậu vẫn ổn, rằng cậu đã tỉnh lại, rằng cậu đang dần hồi phục. Ít nhất, cậu muốn bảo cô đừng khóc.

Nhưng cậu không thể làm gì.

Seol Jihu nhíu mày.

‘Mình có nên thử không?'

Từ lâu, cậu không còn cố cố gắng di chuyển cơ thể của mình nữa. Nó không chỉ làm cậu mệt mỏi mà còn khiến cậu trầm cảm thêm.

Seol tự hỏi liệu cậu có thể nói được không. Cậu hy vọng có thể nói gì đó, ít nhất là ‘Ah, hay‘ Uh.

Ngay sau đó, khi Seol hít một hơi thật sâu và cố gắng phun ra một âm thanh

'Huh?'

Tầm nhìn của cậu đột nhiên mờ đi. Cậu ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, như thể đang đi trong sương mù.

Và đột nhiên cậu cảm thấy cơ thể mình như đang nổi lên mặt nước.

'Gì- thế này?'

Cảm giác như gánh nặng trên cơ thể mình bỗng biến mất, cậu vô tình nhắm mắt lại.

Và khoảnh khắc Seol mở mắt ra, cậu có thể thấy rõ điều đó.

Trần nhà, đã trở nên rõ ràng hơn nhiều.

"Puhuuu!"

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 182 - Phần 1

Chương 181 - Phần 2
Chương 181 - Phần 1

Chương 180 - Phần 2
Chương 180 - Phần 1

Chương 179 - Phần 2
Chương 179 - Phần 1


Chương 178 - Phần 2
Chương 178 - Phần 1

Chương 177 - Phần 2
Chương 177 - Phần 1

Chương 176 - Phần 2
Chương 176 - Phần 1

Chương 175 - Phần 2
Chương 175 - Phần 1

Chương 174 - Phần 2

Chương 174 - Phần 1

Chương 173 - Phần 2
Chương 173 - Phần 1

Chương 172 - Phần 2
Chương 172 - Phần 1

Chương 171 - Phần 2

Chương 171 - Phần 1

Chương 170 - Phần 2

Chương 170 - Phần 1

Chương 169 - Phần 2

Chương 169 - Phần 1

Chương 168 - Phần 2
Chương 168 - Phần 1

Chương 167 - Phần 2
Chương 167 - Phần 1

Chương 166 - Phần 2
Chương 166 - Phần 1

Chương 165 - Phần 2
Chương 165 - Phần 1

Chương 164 - Phần 2
Chương 164 - Phần 1

Chương 163 - Phần 2
Chương 163 - Phần 1

Chương 162 - Phần 2
Chương 162 - Phần 1

Chương 161 - Phần 2

Chương 161 - Phần 1

Chương 160 - Phần 2
Chương 160 - Phần 1

Chương 159 - Phần 2
Chương 159 - Phần 1

Chương 158 - Phần 2
Chương 158 - Phần 1

Chương 157 - Phần 2
Chương 157 - Phần 1

Chương 156 - Phần 2
Chương 156 - Phần 1

Chương 155 - Phần 2
Chương 155 - Phần 1

Chương 154 - Phần 2
Chương 154 - Phần 1

Chương 153 - Phần 2
Chương 153 - Phần 1

Chương 152 - Phần 2

Chương 152 - Phần 1

Chương 151 - Phần 2
Chương 151 - Phần 1

Chương 150 - Phần 2
Chương 150 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

10 Comments:

  1. Đang tính ngủ thì vào check nhẹ :))) thế là lại có thuốc :)))
    Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!

    ReplyDelete
  2. nhỏ thế này chết tôi

    ReplyDelete
  3. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.

    ReplyDelete
  4. Kì này ko biết lên cấp mấy sao cống hiến bự dị....kakaka

    ReplyDelete
  5. Haizz tiếc Ian chết rồi ko lại có thêm một lão già dê dâm dục nữa đến thăm :))

    ReplyDelete
  6. dịch vs tốc độ bàn thờ là đây chứ đâu . cảm cơm nhóm dịch . đọc đả vải

    ReplyDelete
  7. Ian cht khá tiết coá ổng vui phết

    ReplyDelete
  8. Song chắc nhảy vọt mẹ lên cấp 8 quá :))

    ReplyDelete