Quán rượu là nơi để mọi người tận hưởng, thường thì họ tận hưởng bằng cách uống rượu rồi ồn ào.
Không hẳn quán rượu nào cũng vậy nhưng quán Ăn, Uống và Thưởng Thức chắc chắn là như thế, nó là một quán rượu hấp dẫn.
Mặc dù đúng là mồm của Hugo đã hơi to thật, nhưng họ cũng không nên nói những lời như thế.
Trừ khi họ đang cố tình.
Đây là lý do khiến Seol không thoải mái. Cậu chưa hiểu chính xác lắm ý nghĩa của những lời này là gì, nhưng chắc chắn có gì đó không ổn.
Giống như lần cậu bước lên những bậc thang ở Hiến Tế Lâu vậy, cảm giác đó giống như cậu chỉ tiến thêm một bước, cậu sẽ tiến vào bẫy mà kẻ thù đã chuẩn bị sẵn vậy.
Cậu nghi ngờ đến mức quên cả tức giận.
Nhưng Hugo thì không như vậy, anh ta đã xỉn quá rồi, chẳng có hi vọng gì ở một người đang say bí tỷ như thế.
THỊCH
"Mày vừa sủa cái gì thế?”
Hugo đang ngồi trên bàn nhảy xuống, giọng lăm le. Anh đã mất bình tĩnh.
Trong nhóm bốn người đó, một tên mũi đỏ ửng lên y hệt Hugo chế nhạo anh.
“Chết tiệt! Mày nói cứ như mày đã chiến đấu một mình ý! Cái gì? Quỳ lạy khúm núm? Cái thứ nhảm
nhí chết tiệt gì đấy? Ah, gì nào? Tao đã nói gì sai à?”
"Hey, hey! Dừng lại đi. Chúng nó là Carpe Diem đấy.”
"Carpe Diem thì làm sao? Tao nói thế thì đã sao? Chúng nó định làm gì tao à?”
Trong khi ba người kia đang ngăn tên này lại, hắn lại càng rống to hơn nữa.
“Cũng đúng thôi! Họ cũng phải liều mạng tham gia trận chiến này! Giờ bắt họ cúi đầu như vậy, sao họ chịu được.”
Seol lẩm bẩm một mình, cậu quyết định mặc thây những lời đó. Dù cậu đã chịu đựng nhưng cảm giác tức giận trong lồng ngực vẫn chưa mất đi.
“Anh ấy nói đúng! Hugo! Lời của anh thái quá rồi đấy!”
Seol Jihu đứng dậy và nở một nụ cười.
Đột nhiên có tiếng Jang Maldong nói:” Sungjin.” ở đằng sau lưng cậu, và đằng sau bắt đầu có tiếng ồn ào.
“Chúng tôi xin lỗi vì đã làm anh khó chịu! Chúng tôi sẽ nói nhỏ hơn!”
Seol lịch sự xin lỗi và cố thuyết phục Hugo về chỗ ngồi của mình.
“Sao cậu phải xin lỗi những tên khốn vô dụng đó?”
Chohong càu nhàu. Người đàn ông kia nheo mắt và cong môi lên.
“Ồ? Vậy sao?”
Người đàn ông đó lập tức đá cái ghế của mình và xiên xiên vẹo vẹo từng bước tới chỗ họ.
"Aiyaa! Người anh hùng của Haramrak đang đứng dậy và hòa giải mọi chuyện này! Anh ta đứng ra xin lỗi nữa! Ôi trời! Giờ tôi phải làm gì giờ?”
Seol không phản ứng gì cả và im lặng quay lại.
"Kyaa ~ Anh ấy còn không làm phiền tôi nữa này!! Hay anh ấy đang cố kiềm chế đấy! Tôi đoán trái tim của anh ấy đã rất rộng mở sau khi nổi tiếng, đặc biệt là với đàn bà đấy!!”
“…..”
"À, đúng rồi nhỉ. Tôi có nghe nói rằng dạo này anh đã hay tạt qua nhà của Con gái của Luxuria lắm phải không, có người còn nói anh sau mỗi lần anh đi từ đó ra trông anh rất vui vẻ nữa.”
Seol dừng bước. Sao tự nhiên hắn ta lại nhắc đến Seo Yuhui ở đây?
"Con đi*m đó cũng khá ưu nhìn đó. Ả lúc nào cũng làm màu, lúc nào cũng từ chối người khác và cứng nhắc như bước tường sắt ấy. Ấy thế mà một anh chàng đàng hoàng xuất hiện, ả vồ lấy anh ta ngay.”
Seol từ từ quay mặt lại. Nhưng cậu chỉ xoay nửa người rồi dừng lại. Tên đang chế nhạo cậu đang cười khoe hết cả hàm răng.
"Không đúng sao? Chúng ta đều biết ả đang phục vụ nữ thần nào mà. Nếu ả cứ sống thật với bản thân, chẳng có ai nói gì cô ta cả! Nhưng dù chúng ta đã biết hết sự thật về cô ta rồi, ả vẫn cứ hành động như thuần khiết lắm ý! Đúng là con đ**m giả tạo.”
“…Anh vừa nói gì?'
"Được rồi, Con gái của Luxuria có “ngon” không? Cô ta cũng đầy đủ “điện nước” đấy nhỉ? Tôi rất muốn nếm thử một lần đó! Này! Nói cho tôi biết mùi vị đó như thế nào đi! Tôi thèm muốn chết rồi đây này!”
Seol đỏ ngầu đôi mắt, nắm đấm của cậu đã không nhịn được nữa rồi, nhưng đó đã bị kiềm lại bởi một giọng vang lên sau lưng cậu.
"Đừng làm thế."
Jang Maldong đột nhiên đứng sau lưng và nắm chặt lấy cánh tay cậu.
“Hắn đang cố tình! Hắn đang cố khiêu khích để con hành động đó.”
Seol buộc phải nín nhịn lại dù từng hơi thở của cậu đang rất ngột ngạt. Cậu cũng nhận ra một người đang cố kiềm chế tên kia, bất ngờ lén nhìn sang chỗ cậu.
Jang Maldong bước lên.
“Kệ bọn chúng, tập chung vào ăn uống đi. Chúng ta nên rời đi sớm.”
Ông vừa nói điều đó xong, tên đàn ông kia trừng mắt nhìn sang ông và nở một nụ cười ngạo nghễ.
"Được rồi!! Được rồi! Người ~ Nổi ~ Tiếng đã lên tiếng, chúng ta nên nghe theo thôi. Heh, tao còn đ*o thể nuốt nổi ngụm nào vì mấy chuyện lằng nhằng này đây!”
Hắn cười khúc khích rồi nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất.
'Bọn chúng không còn chút lương tâm gì sao? Bọn chúng không biết vì ai mà Haramark đã trở nên như thế này sao?'
Một lời ngạo nghễ nữa vang lên. Mặt của Seol sầm lại một cách đáng sợ.
“Nếu không vì một món lợi béo bở nào đó thì sao tự nhiên một lão già đã nghỉ hưu như ông ta quay lại đây làm ….?”
THUD!
Tên đàn ông kia chưa nói hết câu, một tiếng nổ dữ dội vang lên.
"Sora!"
Jang Maldong lập tức hét lớn và nhanh chóng tóm lấy tay Seol và Hugo.
Sora thì nhanh chóng lao lên để giữ Chohong lại.
Chohong nhìn chằm chằm vào kẻ thù, nhìn cô như đang bốc khói vậy. Nếu mà cô cầm chùy theo, hẳn nó đã bay vào mặt tên kia rồi.
Quán rượu đột nhiên trở nên yên tĩnh, thậm chí còn không có tiếng thở phát ra.
Yi Seol-Ah không biết phải làm gì phải làm gì trong tình huống này, cô trở nên lo lắng và bồn chồn.
Cô quay sang Seol, cậu hằm hằm như sẵn sàng ăn thịt bất cứ ai lại gần cậu, cô nuốt ực nước bọt.
Cậu vẫn đang nhìn tên đàn ông kia, trừng trừng một cách giận dữ.
Ngồi bên cạnh cậu mà thấy cậu như vậy. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng cô, cô kinh hoàng đến nối như vừa nhìn thấy một con ma vậy.
Nhưng cũng chẳng trách cô được.
Đây là lần đầu tiên Yi Seol-Ah nhìn thấy mặt này của cậu, chưa bao giờ cô thấy cậu đối mặt với kẻ thù.
Đúng lúc đó…
"Fufufufu."
Đột nhiên, Jang Maldong bật cười phá vỡ không khí yên lặng ngột ngạt đó, đôi mắt ông nheo lại.
“Ông ta đang cười sao? Lão già này lẩm cẩm rồi!!”
Sora phô bản mặt buồn chán rồi nhếch mép cười.
“Thằng ngu!!!”
Cô vừa dúi Chohong ngồi xuống ghê vừa chế nhạo tên kia.
“Ít ra mày nên chọn lúc anh ta nên ở một mình! Còn giờ bọn tao đang có 5 người Cấp 5 ở đây đấy!”
“Cái gì?”
“Này! Mày nghĩ bọn tao đi dạo phố như chúng mày rồi cứ thế trở thành High Ranker à? Cái thứ đần như mày, tao đã gặp cả tá lần rồi. “
Sau khi chế giễu hắn xong, cô chọc vào nạnh Sungjin. Cậu bắt đầu chớp mắt ra hiệu cho Jang Maldong, ngay khi ông vừa gật đầu, cậu liền nâng cánh tay mình lên.
Trong lòng hai bàn tay cậu, một quả cầu pha lê đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.
Đó là một Tinh Thể Giao Tiếp.
----“Sang bên phải một chút.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
----“Tôi chưa thấy cái mặt của hắn.”
Yi Sungjin vội vàng điều chỉnh tay của mình.
Mặt của Seol và tên đàn ông quay lại, mặt cả hai cùng lúc trở nên sững sờ.
Trong quả cầu pha lê…
----“Hmm.”
Một người phụ nữ đang ngồi trên ghế phì phéo điếu xì gà ở miệng. Cô đang khoanh hai tay lại và ngồi bắt chéo chân, cô ấy tỏa ra một hào quang ngang tàng, bất trị. Người đứng đầu của tổ chức đại diện cho Haramark, thủ lĩnh của hội "Kẻ Chinh Phục Phương Nam".
Và cô ấy là Taciana Cinzia.
Trong đám đông, một vài tiếng thở hổn hển phát ra, họ không thể ngờ được tình huống điên rồ này, cô ấy đang trực tiếp quan sát tình hình ở quán rượu.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 196 - Phần 2
Chương 196 - Phần 1
Chương 195 - Phần 2
Chương 195 - Phần 1
Chương 194 - Phần 2
Chương 194 - Phần 1
Chương 193 - Phần 2
Chương 193 - Phần 1
Chương 192 - Phần 2
Chương 192 - Phần 1
Chương 191 - Phần 2
Chương 191 - Phần 1
Chương 190 - Phần 2
Chương 190 - Phần 1
Chương 189
Chương 188
Chương 187 - Phần 2
Chương 187 - Phần 1
Chương 186
Chương 185
Chương 184 - Phần 2
Chương 184 - Phần 1
Chương 183 - Phần 1
Chương 182 - Phần 2
Chương 182 - Phần 1
Chương 181 - Phần 2
Chương 181 - Phần 1
Chương 180 - Phần 2
Chương 180 - Phần 1
Toang
ReplyDeleteThôi mày toang rồi em ạ
ReplyDelete