Khát vọng trở về - Chương 175: Một ngôi sao chết đã hồi sinh - Phần 1

Giống như một ngọn nến đã cháy hết, giống như ngọn đèn đã cạn dầu, ánh sáng trong đôi mắt của Ian nhanh chóng lắng xuống. Và sau khi lịm đi, ánh sáng đã biến mất hoàn toàn.

Khi ánh sáng tắt lịm, đôi mắt của Ian nhanh chóng mờ đi. Trái tim Seol Jihu chùng xuống.

"Ian..."

Khi Seol Jihu gọi tên Ian, đầu ông gục xuống và trượt đi. Seol Jihu, theo phản xạ, vươn tay ra giữ lấy đôi vai ông.

Cậu cảm thấy nếu cậu để Ian gục ngã như thế này, mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc. Rằng đây sẽ là lời chia tay của họ.

Nhưng ngay cả khi Seol đỡ ông lên, vẫn không có gì thay đổi. Đầu Ian trượt xuống một cách vô hồn. Nụ cười yếu ớt vẫn còn hiện trên khuôn mặt già nua của ông

Mỉm cười với đôi mắt khép hờ, trông ông thật thoải mái và thư thái. Như thể ông đã có một giấc mơ đẹp trước khi chìm vào giấc ngủ.

"Đó là một giấc mơ ngắn ngủi, nhưng cũng là một khoảnh khắc khiến tôi hạnh phúc". Khuôn mặt ông như muốn nói với Seol như thế.

Và Seol Jihu không ngừng nhìn xuống khuôn mặt này với vẻ bàng hoàng.

"... Ngài Ian."

Cậu cay đắng gọi tên ông. Tuy nhiên, không có câu trả lời nào. Thậm chí khi Seol lắc vai ông, chỉ có đầu ông lắc lư.

[Xin lỗi, xin lỗi. Ta hơi phấn khích một chút. Ta ở Haramark này lâu rồi, hiếm khi đường phố đông vui nhộn nhịp như vậy!]

"Ngài Ian?"

[Chàng trai trẻ, cậu nói thật đi, cậu có thích dzú không??]

"Ngài Ian!"

[Aiya. Sao chứ, sao cậu không làm điều đó?]

"Ngài Ian..."

[Vậy... Ta sẽ thay mặt mọi người và trả lời cho cậu]

"Ngài Ian..."

[Đúng. Cậu hoàn toàn xứng đáng.]

Càng lúc, thân thể ông càng lạnh đi. Đôi mắt Seol Jihu biến sắc

THỊCH

THỊCH

Tim cậu bắt đầu đập thình thịch. Một cảm giác kỳ lạ trào dâng, Seol Jihu cẩn thận đặt tay lên trái tim của mình.

Một nỗi đau nhói lên dường như muốn xé nát trái tim cậu.

Sau khi nhìn chằm chằm vào Ian, cậu lắc đầu.

"…Linh mục."

Cậu khẽ lẩm bẩm.

"Hãy chờ tôi, tôi sẽ mang một linh mục tới! Chờ một chút."

Nắm chặt trái tim đang đập thình thịch, cậu quay lại và từ từ bò ra. Ngay sau đó, cậu rời khỏi tháp canh đổ nát và loạng choạng đứng dậy.

"C..."



Trong khoảnh khắc đó

Cậu không thể thốt lời kêu cứu.

Đó là bởi vì một tiếng hét xuyên qua tai cậu.

"Cứu chúng tôi với!"

Bên dưới bức tường pháo đài, một nữ tu sĩ mặc áo choàng trắng bẩn thỉu đang chạy trốn.

Seol Jihu nhanh chóng nhận ra khuôn mặt của cô.

Đó là Mary Rhine, nữ linh mục đã tham gia nhiệm vụ giải cứu ở Phòng thí nghiệm Công tước Delphinion.

Mặc dù Seol Jihu đã may mắn phát hiện ra một Linh mục, cậu ta không dám gọi cô ấy nữa. Bởi có hai Nosferatu đang đuổi theo cô ta.

"Ai đó giúp với! Giúp tôi!"

Những tên Nosferatu cuối cùng cũng vồ lấy cô. Một tên hung hăng đè cô xuống, trong khi tên kia nắm lấy mắt cá chân của cô và nghiền nát nó. Mary Rhine thét lên trong tuyệt vọng.

"Rhine!"

Erica Lawrence, Hiệp sĩ Hoàng gia Cấp 6, đang cầm một thanh kiếm bốc lửa, hét lên hoảng hốt. Một vài xác chết cháy đen gục ngã dưới chân cô, nhưng vẫn còn hàng chục tên Nosferatu tấn công cô từ mọi hướng.

Vào lúc đó, một tên đã lợi dụng sự mất tập trung nhất thời của Erica Lawrence và cắm những chiếc răng nanh của nó vào cổ cô.

Erica Lawrence giật mình vùng vẫy dữ dội, nhưng khuỷu tay của cô chỉ đập vào không khí trống rỗng. Khuôn mặt cau có giận dữ của cô dần biến thành vẻ đờ đẫn.

Cuối cùng, cô rùng mình và buông thanh kiếm ra. Khoảnh khắc cô quỳ xuống, nhóm Nosferatus vồ lấy cô.

Đó là một cảnh tượng khủng khiếp và tồi tệ.

Sau khi quan sát cảnh này từ xa, đôi chân của Seol Jihu khuỵu xuống. Cậu lảo đảo lấy lại thăng bằng, nhưng một thứ gì đó vô hồn chạm vào chân cậu.

"Ah…"

Nơi cậu đang đứng...

Những người lính không đầu và những người Trái đất bị xé xác.

Đứng trên bức tường đầy xác chết vô hồn, Seol Jihu, nhìn quanh khu vực với ánh mắt bàng hoàng.
Lũ Nosferatu đã biến nơi này thành một nghĩa địa thê lương.

Trong khi đó...

Chastity Thô Tục cũng lãnh đạo đội quân Ký sinh trunhf và tấn công dữ dội vào cổng pháo đài.

Đàn succubus đang bận rộn bay trên đỉnh núi Dawn.

Những con Medusa hét lên man rợ và chỉ huy quân đội Ký sinh trùng xông tới. Con Hydra chín đầu thì phun ra hơi thở đầy độc tố, làm bức tường tan chảy.

90 độ, 180 độ, 270 độ, 360 độ.

Bất kể nhìn vào đâu, cậu cũng thấy kẻ địch đang hoành hành.

Ian đã nói đúng. Mặc dù quân tiếp viện đã đến, nhưng mọi thứ quá muộn rồi.

Pháo đài này sớm muộn cũng sụp đổ.

Nhìn thấy cảnh tượng trông giống như ngày tận thế, tâm trí Seol Jihu chanh ngày càng hỗn loạn. Không thể chịu đựng được nữa, cậu bắt đầu chạy một cách mù quáng.

Ngay cả cạu cũng không biết tại sao mình lại chạy.

‘Mọi người chết hết, chết hết rồi...'

Bị sốc khi chứng kiến ​​một thực tế không thể chấp nhận được, vượt qua giới hạn tinh thần, Seol Jihu thực sự cảm thấy như đã mất trí.

Và vì vậy, không biết phải làm gì, cậu chạy điên cuồng như một con chó vô dụng. Cậu có thể cảm thấy thứ gì đó nhớp nhúa và mềm oặt dưới chấn, nhưng Seol Jihu vẫn tiếp tục chạy với đôi mắt đỏ ngầu.

Cuối cùng, cậu nhắm mắt lại.

Miễn là cậu ta không thể nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp này, nếu cậu không thể nghe thấy những tiếng thét kinh hoàng này.

Ngay lúc đó, Seol đột nhiên trượt chân, và cơ thể cậu mất thăng bằng.

Seol Jihu hét lên.

"Awck!"

Một mùi máu nồng nặc xộc vào mũi cậu. Tiếng đập thình thịch trong lồng ngực anh trở nên tồi tệ hơn. Khi cơn chóng mặt len ​​lỏi lên đầu, bụng cậu quặn lên và cậu muốn nôn.

Khi Seol loạng choạng trên mặt đất đầy máu và thịt, cậu ta đột nhiên bắt gặp một tấm lưng quen thuộc.

Nếu cậu không nhầm, đó là Chohong.

Seol Jihu dừng lại và căng tai ra. Cậu có thể nghe thấy một tiếng rên rỉ phát ra từ cơ thể đẫm máu đó.

Cậu run run băng qua núi xác chết và biển máu để lật người phụ nữ lại/

"..."

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt cô, một tiếng rên thảm thiết thoát ra khỏi miệng cậu.

Khuôn mặt cô ướt đẫm, máu chảy ra từ mắt, tai, mũi và miệng, thậm chí cả vùng cổ và ngực của cô cũng bị nhuộm đỏ. Cứ như thể cô ấy đã rửa mặt bằng máu của bản thân mình.

Nếu cô ấy không mở mắt ra, có lẽ Seol Jihu khó có thể nhận ra Chohong.

Tuy nhiên, nhìn thấy Seol, cô khẽ cười toe toét.

"Cô còn sống ư?"

Giọng nói của cô ấy không mạnh mẽ như thường lệ, mà run lên từng cơn.

'Không đời nào.'

Trái tim đang đập thình thịch của Seol Jihu bắt đầu loạn nhịp.

"Tên khốn đó... khụ... hắn tưởng tôi chết rồi... khụ".

Chohong phát ra những tiếng ho khàn khàn, dường như cô bị nghẹn bởi thứ gì đó.

Khi Chohong quằn quại trong đau đớn, Seol Jihu giữ chặt tay cô. Bàn tay Chohong lạnh đến lạ thường.

"Nhưng…"

Cơn ho của cô ngừng lại.

"Tại sao cậu quay lại…? Tên ngốc này!"

Cô thở hổn hển.

"... Nhưng mà...."

Chohong nhếch mép.

".... Thế mới là cậu".

Lại một lần nữa, Chohong nói câu đó.

Lần đầu tiên là lúc ở hang Quái Ổ.

Đôi mắt Seol Jihu ngày càng to. Cậu cố truyền hơi ấm vào tay Chohong.

"Giúp... giúp tôi".

Lông mày Chohong run rẩy khi cô cố mở miệng.

"Giết tôi đi…."

Seol Jihu cau mày và cắn chặt môi đến mức phun máu.

"Đau...  tôi đau quá. Thà chết... còn...hơn"

Chohong dừng lại giữa câu và chớp mắt vài lần.

"Ơ... Sao... tôi không thấy đau nữa nhỉ?"

Thế rồi cô ấy đột nhiên run rẩy.

"Ah... lạnh quá"

Cuối cùng, cô thở dài và từ từ nhắm mắt lại. Bày tay Chohong trượt ta khỏi tay Seol Jihu.

Nhìn vào ngực cô, vẫn đang khẽ phập phồng.

Seol Jihu thở phào, nhưng cậu cảm thấy căm ghét bản thân sâu sắc.

Hình ảnh Chohong sau trận chiến với Quái Ổ ở Làng Ramman, hòa lẫn với hình ảnh Chohong đang nằm đó, đầm đìa máu đỏ.

"Chohong!"

Seol Jihu kích hoạt Cửu Nhãn. Cậu không hy vọng Cửu Nhãn sẽ làm được gì trong tình huống này, nhưng đây là tia hy vọng cuối cùng.

Bởi vì đó là điều duy nhất cậu có thể làm. Bởi vì đó là điều duy nhất cậu có thể trông cậy.

Nhưng ngay sau đó, Seol Jihu sững sờ.

Cả thế giới biến thành màu đen.

Lời nhắn của Cửu Nhãn rất rõ ràng.

Chạy trốn ngay lập tức.


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

4 Comments:

  1. Hoá chaos bem 1 thằng tướng coai....

    ReplyDelete
  2. Mấy thanh niên làm như kiểu main bật cuồng nộ mode lên dễ vl lắm ý

    ReplyDelete
  3. Trời ơi bay màu hết rồi T^T

    ReplyDelete